Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

chương 120: ngoại truyện: hoa hoa công tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa dứt hết câu, ngoại trừ nụ cười chân thành của đại trưởng lão Bùi gia, mọi người đều im lặng, bao gồm cả con ngựa chiến Phụng Thiên đang dắt.

Đỗ Thánh Lan ho nhẹ rồi nhìn về phía bà lão.

Bà lão khẽ lắc đầu.

Thấy ánh mắt khẩn thiết của đại trưởng lão, Đỗ Thánh Lan giúp ông ta hỏi lý do.

Cánh môi khô khốc của bà lão khẽ cử động, thể hiện rất chân thành: “Không ưng.”

Bầu không khí lại trở nên im lặng, không thể không nói đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của đại trưởng lão Bùi gia. Cuối cùng vẫn là nhờ Thực Hồn đạo quân đứng ra giải vây: “Người này đang bị thương, cần ở đây dưỡng bệnh. Hôn ước đã được huỷ bỏ, ta cũng không tiện ở lại.”

Dùng một đổi một, Thực Hồn đạo quân tự mình rũ bỏ sạch sẽ, chuẩn bị rời đi.

Đỗ Thánh Lan giữ bình tĩnh, nghiêm túc nói với đại trưởng lão: “Nửa tháng sau ta tới đón ngươi về hạ giới.”

Đại trưởng lão vẫn đang chăm chú nhìn bà lão, Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi, dặn dò ông ta vài câu như không được đi lung tung rồi xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Mãi cho đến khi rời khỏi tiểu thế giới, Đỗ Thánh Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trước đây là ta quá nông cạn.”

Hắn thật sự cho rằng có thể một mình tiêu diệt tứ đại gia tộc. Ba gia tộc kia thì diệt được, đặc biệt là Mặc gia đã bị diệt vong, tuy nhiên Bùi gia… Bây giờ nhìn lại, chỉ cần còn sót một tia hy vọng, trăm năm sau Bùi gia vẫn có thể ngóc đầu trở lại.

Dọc đường hai người gặp rất nhiều tu sĩ bước ra từ Quỳnh Ngọc Các. Lúc nhìn thấy Đỗ Thánh Lan, ánh mắt của họ cũng ít nhiều cũng có chút khác biệt.

… Ngươi đã đến rồi.

Nụ cười chuyên nghiệp của các chủ và phó các chủ Quỳnh Ngọc Các tự nhiên hiện lên trong đầu.

Đỗ Thánh Lan có thể hiểu được tại sao họ có vẻ oán hận như vậy, đoạn quảng cáo đó quả thật như ma quỷ, giống bài thơ con cóc để lại bóng ma cho hắn. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận vài câu châm chọc, không ngờ tu sĩ kia lại hớn hở giới thiệu với bạn mình: “Gần đây Quỳnh Ngọc Các đang tổ chức hoạt động, nếu rảnh có thể qua đó tham quan.”

Ôm suy nghĩ không thể chỉ có mình là người chịu đau khổ, tu sĩ tích cực giới thiệu cho người khác.

Còn về việc hại người? Rõ ràng họ có lòng tốt đề nghị chữa trị nội thương miễn phí, sao có thể nói là hại?

Sau La Sát đạo quân, Phi Tuyết đạo quân cũng bế quan.

Đỗ Thánh Lan đến Nhậm Vụ Đường nhận phần thưởng rèn luyện, phát hiện có một quyển bí tịch. Đây là bí tịch mà Linh Thanh đạo quân tìm cho hắn, có thể tạo ra dị tượng hoa khai phú quý.

“Sư huynh quả nhiên rất đáng tin cậy.” Hắn chỉ nói một lần, sư huynh đã lập tức tìm cho hắn.

Thấy hắn thần bí như vậy, Cố Nhai Mộc nhìn sang nhưng tiếc là bí tịch đã bị thu hồi.

“Là niềm vui bất ngờ.” Đỗ Thánh Lan mỉm cười.

Niềm vui sinh nhật cuối năm.

Cố Nhai Mộc tự nhiên có cảm giác bất an.

Tập trung tu luyện nửa tháng, Đỗ Thánh Lan đúng hẹn đi đón đại trưởng lão Bùi gia, hình như ông ta không muốn đi lắm, bước chân rất chậm. Mãi cho đến khi rời khỏi tiểu thế giới, lưng đại trưởng lão hơi còng xuống, không biết là vì linh áp tiên giới hay là vì đau lòng.

Thực lực mạnh như vậy, trong tay còn thống lĩnh một đống quái vật, một bước lên mây đã bị vuột mất.

Đại trưởng lão Bùi gia đau quá!

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Xin thứ cho ta nói thẳng, tình cảm cần sự chân thành.”

Sao có thể xem nó là cái thang được?

Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Nếu nàng đồng ý liên hôn, ta sẽ không bao giờ phản bội.”

Đỗ Thánh Lan ngơ ngác, Cố Nhai Mộc liếc đại trưởng lão: “Thật không?”

“Thật.” Đại trưởng lão gật đầu: “Nếu nàng ấy không vui, đánh chết lão phu thì tính sao?”

Nói có lý quá, cãi không được.

Đến tận giới bích, Đỗ Thánh Lan vẫn không nói một lời. Hắn bỗng nhiên nảy ra ý định trở về đại lục Cửu Xuyên, trên đường cố tình đi ngang qua thành An Vũ, cùng Cố Nhai Mộc đứng trên cao ngắm một lát.

Thành An Vũ là địa bàn của Đỗ gia, hàng năm vào cuối tháng bảy, Đỗ gia sẽ tổ chức một buổi lễ tế.

Toàn bộ thành An Vũ yên tĩnh lạ thường, những võ giả trên phố không nói chuyện với nhau, dường như ai cũng có tâm sự. Đỗ Thanh Quang không quay về chủ trì lễ tế và một số tin đồn gần đây càng khiến họ bất an.

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nói: “Đỗ gia suy tàn có khi còn nhanh hơn trong tưởng tượng.”

Nói về thực lực, Đỗ gia vẫn là thế lực mạnh nhất, tuy nhiên họ có một nhược điểm chết người là quá sùng bái Đỗ Thanh Quang.

Đỗ Thanh Quang là người đứng đầu Đỗ gia, có quyền lực tuyệt đối. Một khi Đỗ Thanh Quang gặp chuyện, chi thứ tranh quyền, Đỗ gia sẽ rơi vào nội đấu.

“Chẳng phải rất đúng lúc sao?” Cố Nhai Mộc nói: “Nhìn chúng tự chui đầu vào lưới, nhìn chúng sụp đổ.”

Đỗ Thanh Quang và Đỗ Bắc Vọng đã không còn, người có thù oán với Đỗ Thánh Lan cũng bị đánh chết kha khá, bây giờ chỉ còn chờ Đỗ gia bị diệt.

Bùi gia, tổng bộ của Thiên Cơ Lâu và Nhân Nghĩa Đường đều ở cùng một toà thành. Sau khi Hợp Hoan Tông dời tông, Nhân Nghĩa Đường cũng quay về chỗ cũ. Đỗ Thánh Lan định ghé qua xem thử, hai người đang đi dạo thì Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên dừng lại.

Cách đó không xa có một ánh mắt âm u lướt qua. Khi Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn lại, đối phương lập tức nhìn sang nơi khác, trông như tức giận mà không dám nói.

“Vừa nhìn đã biết là nợ tình.”

Trưởng lão Bùi gia luôn đi phía sau họ, ông ta muốn nói về chuyện gia phả nhưng không tìm được cơ hội, thấy thế luôn miệng lầm bầm.

Cũng không thể vì một ánh mắt mà làm phiền người khác, Đỗ Thánh Lan không để trong lòng. Lúc đi ngang qua Thiên Cơ Lâu, một tu sĩ vừa ra ngoài nhìn Đỗ Thánh Lan với ánh mắt hết sức phức tạp, cúi đầu bước nhanh.

“…..” Đỗ Thánh Lan quyết định vào Thiên Cơ Lâu mua tin tức liên quan đến mình.

Sau khi chắc chắn trong khoảng thời gian này sóng yên biển lặng, hạ giới cũng không có sóng gió gì liên quan tới Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều?”

Cố Nhai Mộc lắc đầu, hai người lúc nãy quả thật hơi kỳ lạ, y trầm ngâm: “Bắt một người lại hỏi.”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu, trừ phi sưu hồn ép buộc người ta, bằng không muốn hỏi ra sự thật là điều rất khó.

Hai người đến Nhân Nghĩa Đường, Bùi Huỳnh đang sắp xếp nhiệm vụ cho lính đánh thuê vào tháng sau. Nàng cũng nói gần đây không xảy ra chuyện gì, họ mới yên tâm quay về Minh Đô.

Trong phần thưởng nhiệm vụ rèn luyện lần này có một số thứ có thể làm nguyên liệu nấu ăn, Đỗ Thánh Lan định đưa cho sư tử Tuyết Hoa, song lại phát hiện một tu sĩ nhìn hắn với ánh mắt rất phức tạp, người này còn là một vị đạo sư.

Bây giờ muốn không chú ý cũng không được, Cố Nhai Mộc vỗ nhẹ mu bàn tay Đỗ Thánh Lan, Đỗ Thánh Lan để ý thấy một bóng đen lướt qua đi theo đạo sư kia, đoán được Cố Nhai Mộc phái tâm ma đi theo dõi.

Trước khi có kết quả điều tra, hai người ngồi tu luyện trong tán cây mặt người.

Nửa đêm, tâm ma trở về.

Nó cực kỳ kích động, nói cũng không rõ lời: “Mau, mau tới xem!”

Đỗ Thánh Lan ngừng đả toạ, một người một rồng cùng nhìn tâm ma.

Tâm ma: “Tới chậm sẽ không kịp.”

Trên đường đi, Đỗ Thánh Lan hỏi: “Chuyện gì vội vàng vậy?”

“Bắt gian.”

“…..”

Pháp thuật Liễm Tức khiến cảm giác tồn tại của Đỗ Thánh Lan xuống đến mức thấp nhất, đi theo tâm ma tới ký túc xá của đạo sư.

Một người và một cá đứng đối diện nhau bên cạnh đài phun nước ở phía sau.

Người này chính là đạo sư, người đã nhìn Đỗ Thánh Lan bằng ánh mắt phức tạp vào ban ngày, còn con cá… Đỗ Thánh Lan cúi đầu nhìn cổ tay, hình xăm vẫn còn nhưng không sống động như ngày xưa, chắc là cá chép đỏ đã tạo hiện tượng giả nó vẫn còn ở đó.

Cá chép đỏ vẫy đuôi tạo ra một hàng chữ nhỏ dưới bóng đêm: chúng ta không thể gặp mặt nhau nữa, hắn phát hiện sẽ đánh chết ngươi.

Đạo sư nhíu mày, nửa tháng trước con cá chép này chủ động tìm đến, nói rằng có thể giúp gã thu thập số mệnh, sau đó tu luyện quả nhiên rất nhanh. Cá chép đỏ lại nói gã mới là chủ nhân lý tưởng của nó, song vì sự tồn tại của Đỗ Thánh Lan nên duyên phận giữa họ chỉ có thể dừng tại đây.

“…..”

Đạo sư định nói điều gì đó.

Đuôi cá dán lên miệng gã, cá chép đỏ quay đầu đi, giống như trước đây vứt bỏ Chước Nhật đạo quân đi theo Đỗ Thánh Lan, chỉ để lại một câu: Từ biệt tại đây, hy vọng sau này ai cũng được hạnh phúc!”

“Ngươi…”

Cá chép đỏ định dùng đuôi chặn miệng gã lần nữa nhưng đạo sư đã giành nói trước: “Ngươi quay lại nhìn đi.”

Cá chép đỏ vừa quay qua đã nhìn thấy Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có tâm ma đen như mực.

Cá chép đỏ giật mình, vẩy cá xù lên.

Đỗ Thánh Lan đi tới, đạo sư thở phào nhẹ nhõm, thật ra gã vẫn rất tò mò vì sao con cá này lại tìm đến mình, thậm chí giúp đỡ tu luyện miễn phí.

Hai ngón tay kẹp lấy đuôi cá, Đỗ Thánh Lan lạnh lùng nói: “Giải thích.”

Trước khi nó soạn ra lời nói dối, Đỗ Thánh Lan vừa thả tay vừa nhắc nhở: “Ngươi chỉ có một cơ hội giải thích.”

Đuôi cá lắc lư yếu ớt, bắt đầu giải thích đầu đuôi ngọn ngành. Mấy ngày trước, nó bị tẩu hoả nhập ma hao tổn số mệnh. Nó bắt đầu trì hoãn tiến độ tu luyện, ví dụ như tìm tu sĩ có số mệnh dồi dào nhưng tư chất bình thường làm mục tiêu.

Đỗ Thánh Lan: “Nói rõ hơn.”

Cá chép đỏ giải thích rằng cách tu luyện của nó rất đặc biệt, trong quá trình đó nó có thể nhận được phản hồi, tối nay nó chọn chia tay là vì biết chỉ có thể lợi dụng gã đến mức này thôi. Nếu gã tiếp tục dựa vào nó tu luyện, sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục như Chước Nhật đạo quân.

Đuôi cá khẽ đong đưa: Chia tay cần một cái cớ.

Hiển nhiên Đỗ Thánh Lan chính là cái cớ kia.

Tâm ma nghe xong cũng không nhịn được lên án: “Lý do rác rưởi, ai mà tin?”

Cá chép đỏ cúi đầu, tiếp tục viết chữ: Thành Phi Tuyết có người tin.

Những người có thể đến Minh Đô dạy học chứng tỏ ít nhất cũng có đầu óc, bây giờ nghe thấy chân tướng, đạo sư cảm thấy con cá này thật lắm trò.

Đỗ Thánh Lan lẳng lặng nhìn chằm chằm cá chép đỏ: “Kiếp trước ngươi họ Bùi à!?”

Hắn vô cùng hoài nghi cá chép đỏ là huyết thống lưu lạc bên ngoài của Bùi gia.

Không ngờ cá chép đỏ lại nghiêm túc nói rằng nó không phải học thói xấu của trưởng lão Bùi gia mà là của một con gà Kim Trảo.

“Gà Kim Trảo thường nửa đêm canh ba đến gần La Sát Môn… Dụ dỗ hung thú?”

Lúc đọc mấy chữ cuối cùng, giọng của Đỗ Thánh Lan hơi cao.

Cá chép đỏ tiếp tục vẫy đuôi, nói rằng nó thấy rất nhiều lần. Một số con hung thú từng tham gia tiệc đầy tháng, chúng đều biết sư phụ của gà Kim Trảo và La Sát Môn có quen biết với nhau nên không ra tay.

Gà Kim Trảo ỷ vào chuyện này mà nửa đêm lén chạy tới.

“Nó muốn làm gì?”

Cá chép đỏ tỏ vẻ nó từng hỏi rồi: Thận Khẩu muốn người khác khen nó đẹp.

Gần đây có quá nhiều chuyện phức tạp, Đỗ Thánh Lan khẽ thở dài: “Bây giờ, lập tức đi giải thích rõ với những con mồi của ngươi, ai cắt được thì cắt sạch sẽ cho ta.”

Cá chép đỏ biết mình đuối lý nên không giãy giụa, nó đến vùng biển Vô Tận chia tay hải yêu, sau đó đến một toà thành gần đó.

Đỗ Thánh Lan đứng đợi dưới tán cây, lúc nhìn thấy đối tượng chia tay của nó thì nheo mắt lại, sau khi cá chép đỏ quay lại thì cau mày: “Ông già kia… Ít nhất… Cũng bảy mươi tuổi.”

72.

Cá chép đỏ viết một con số rồi nhìn sang Cố Nhai Mộc, vẫn chưa bằng số lẻ của con rồng này.

Ánh mắt ám chỉ của nó vô cùng rõ ràng, Cố Nhai Mộc luôn im lặng bỗng lạnh lùng nói: “Nấu canh cá đi!”

Thật ra Đỗ Thánh Lan cũng tò mò tuổi thật của y.

“Không lớn.” Cố Nhai Mộc chỉ trả lời như vậy.

Đỗ Thánh Lan suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi dám thề trước mặt bà ấy không?”

Nữ đế Phụng Thiên có thể nhận ra lời nói dối.

Cố Nhai Mộc trầm ngâm, sau đó hỏi vặn lại: “Ngươi muốn ta chết à?”

“…..”

Nữ đế Phụng Thiên cũng sẽ giết chết tất cả người nói dối.

Lời tác giả:

Cố Nhai Mộc: Ta có thể xin thề ta yêu ngươi, ta có thể liều mạng vì ngươi, còn những vấn đề khác ta có quyền giữ im lặng.

Đỗ Thánh Lan: …..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio