Khi mọi người thật sự vào cấm địa lại ít chém giết lẫn nhau, có lẽ là sợ mùi máu tươi thu hút yêu thú.
Theo như lẽ thường, bảo vật tốt đều được giấu trong nội địa.
Cố Nhai Mộc bước đi nhàn nhã, một lúc sau tuột xuống hàng áp chót. Người đứng nhất đếm từ dưới lên đương nhiên là Đỗ Thánh Lan.
Sau khi xác định xung quanh không có ai, Đỗ Thánh Lan mới đến bên cạnh Cố Nhai Mộc: “May mà có ngươi.”
Lúc nói chuyện, Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh, cấm địa U Lan đời thật khác biệt rất lớn với lúc hắn chấp nhận kiểm tra, ngọc bích Vấn Tâm chỉ tùy ý tạo ra một khung cảnh rừng rậm.
Chiếc mặt nạ hung dữ làm Cố Nhai Mộc toát ra vài phần không giận tự uy. Y dừng bước: “Đi về phía trước.”
Các đại gia tộc và tông phái biết rất rõ nguy hiểm của cấm địa nên mang theo không ít đệ tử, mục đích chính là có thể chia nhau hành động. Bọn họ chỉ có hai người, nếu muốn thăm dò hết cấm địa thì không biết đến ngày tháng năm nào mới xong.
Đỗ Thánh Lan chú ý đến hồ nước trước mặt: “Nhớ lúc trước ở bên hồ, ‘ta’ khóc lóc xin ngươi nói không muốn.”
“…..”
Cố Nhai Mộc không biểu lộ cảm xúc nhưng trong lòng đã nguyền rủa ngọc bích Vấn Tâm chết tiệt mấy lần.
Không biết trong hồ có yêu thú gì, mặt nước nổi bọt khí ùng ục, không phải là nơi dừng chân tốt.
Đỗ Thánh Lan bay lên một cây cổ mộc rất cao, trên đỉnh cây có một con mãng xà yêu. Hắn vốn định giải quyết nó, nhưng con yêu này như đang ngủ đông, mãi mà không nhúc nhích.
Đỗ Thánh Lan lười làm chuyện dư thừa, nhìn phía trước kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Có không ít tu sĩ bình thường đi theo Trảm Nguyệt Sơn, vậy mà Trúc Mặc không đuổi họ đi.”
Người bên ngoài không biết Trảm Nguyệt Sơn thích yên tĩnh và bài ngoại, nhưng Đỗ Thánh Lan thì biết rất rõ.
Cố Nhai Mộc: “Có lẽ hắn cũng có dự cảm nên mặc kệ tu sĩ tụ tập ở đây.”
Một khi có chuyện gì ngoài ý muốn, người ngoài đứng mũi chịu sào, đệ tử của Trảm Nguyệt Sơn còn có cơ hội phản ứng.
Đỗ Thánh Lan chuẩn bị trà trộn vào đám đông.
Đứng chung với một đám người, hệ số an toàn sẽ cao hơn một chút.
Cố Nhai Mộc gật đầu, nấp trong bóng tối đi theo.
Bởi vì liên tục có tu sĩ đi theo, nên Đỗ Thánh Lan xuất hiện cũng không tạo ra bất kỳ sự chú ý nào.
Không phải ai cũng vọng tưởng có được cơ duyên tuyệt thế, cấm địa U Lan cũng có không ít thảo dược trân quý, nếu may mắn có lẽ có thể lấy được truyền thừa U Lan tôn giả để lại.
Trảm Nguyệt Sơn cũng không quá tuyệt tình, gặp nơi mọc thảo dược sẽ để lại vài cây, sư nhiều cháo ít, những tu sĩ phía sau vì một cây thảo dược mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, nhưng so với chuyện đối phó với yêu thú canh giữ thảo dược thì chuyện này dễ dàng hơn rất nhiều.
Lúc đó Đỗ Thánh Lan cũng ra tay tranh cướp một lần, cảm giác nhặt của hời cũng không tệ lắm.
Trúc Mặc đi phía trước đột nhiên dừng lại, Lý Đạo Tử phân phó chúng đệ tử dựng trại.
Dù sao thì hoạt động ban đêm cũng không an toàn lắm, tán tu đi theo phía sau tự giác cách xa vài trượng, trong đó có thực tu, nhóm lửa nấu nướng linh thú.
Đỗ Thánh Lan vốn đang nhắm mắt ngồi thiền, Cố Nhai Mộc thay đổi hóa trang bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh, làm động tác chớ lên tiếng.
Đỗ Thánh Lan hiểu ý nhắm mắt lắng nghe, cách đó không xa có người vây quanh lửa trại, nói nói cười cười —
“Đỗ Bắc Vọng cũng đến, bên cạnh có rất nhiều trưởng lão bảo vệ. Nếu hắn có thể tìm được cơ duyên, sau này hắn và Đỗ Thánh Lan chính là một người trên trời, một kẻ dưới đất.”
Bỏ qua những lời nói này, Đỗ Thánh Lan vểnh tai, hướng về phía trước chỉ nghe thấy âm thanh gió đêm xào xạc cuốn theo lá rụng, ra xa hơn nữa… Dường như chỉ còn sự yên tĩnh.
Trong cấm địa không ít yêu thú, không nên yên tĩnh mới phải. Đỗ Thánh Lan nghĩ đến con mãng xà yêu quá yên tĩnh trên cổ mộc lúc trước, bỗng nhiên sinh ra cảm giác yên lặng trước cơn dông tố.
Ánh mắt Cố Nhai Mộc khẽ biến, phán đoán trước tiên: “Là thú triều.”
Theo lời nói của Cố Nhai Mộc, màu máu của đuôi ánh trăng trên bầu trời tràn về phía trước. Mà trên đỉnh núi xa xôi, một bức họa mờ ảo cực lớn được trải rộng, lờ mờ nhìn thấy một đứa bé đang đánh trống con ngồi trên lưng một con bò già.
Tùng.
Tùng.
Các tu sĩ ngồi bên đống lửa ngừng nói chuyện phiếm, sau đó ngẩng đầu nhìn trời. Trong đó có một người vừa ngẩng đầu đã bị một con Cự Xỉ Ưng hung dữ bay vụt qua, cào rách một miếng da trên trán.
“Thú… Thú triều.”
Nỗi sợ hãi lấn át đau đơn, tu sĩ cầm kiếm, đầu chảy đầy máu tươi chạy về doanh trại phía trước.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hàng trăm con Cự Xỉ Ưng khí thế rào rạt xông vào đám đông, mặt đất dưới chân rung lên mãnh liệt, yêu thú trên ngọn núi gần đó đồng loạt chạy ra.
Có người la lên: “Thú triều xảy ra năm trăm năm một lần, bây giờ mới qua ba trăm năm, sao lại…”
Đỗ Thánh Lan vung kiếm chém một con yêu thú từ phía sau vọt tới, trong tình cảnh rối loạn không giấu được nét nghi ngờ trên mặt.
Ảo ảnh đứa trẻ cưỡi bò đánh trống con… Đây là dấu hiệu rõ nhất khi thú triều. Trong lịch sử, mỗi một lần thú triều đều là tai họa, một giây trước yêu thú vẫn rất bình tĩnh, nhưng ngay sau đó sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí. Trước khi thú triều kết thúc, chúng nó sẽ liều mạng săn bắt, giết hại con người.
Yêu thú vô tận và tu sĩ có hạn sẽ có kết cục gì, nghĩ cũng biết.
Mọi người đoàn kết cũng không chống chọi được bao lâu, muốn tìm kiếm che chở.
Từ lúc người đầu tiên bị đánh lén, Trúc Mặc đã ra lệnh: “Kết trận.”
Gã vừa nói chuyện vừa phất tay, theo lời chỉ huy của gã, đệ tử Trảm Nguyệt Sơn bình tĩnh lại, tuân theo lời gã, bất kỳ sinh vật nào muốn xông vào trận pháp đều sẽ bị g.iết chết không thương tiếc.
Trước đó, tu sĩ bị cào rách trán cầu cứu, tình thế nguy cấp vung kiếm muốn phá hư trận pháp đã bị trận pháp gi.ết chết tại chỗ.
Những tu sĩ khác thấy thế không dám xông vào, chỉ có thể vận khí truyền âm: “Thú triều tấn công, hy vọng Trảm Nguyệt Sơn có thể bảo vệ bọn ta, đoàn kết đẩy lùi kẻ địch!”
Nhưng mà dù bọn họ có nói như thế nào, Trúc Mặc vẫn thờ ơ. Gã biến mất một lúc, sau khi xuất hiện một lần nữa thì dẫn chúng đệ tử lui về phía tây bắc.
Trúc Mặc đi phía trước mở đường, phó tông chủ Lý Đạo Tử đi đến bên cạnh gã nói nhỏ: “Bây giờ thú triều không quá nghiêm trọng, chúng ta có cần giúp đỡ mấy tán tu kia không?”
Đến khi thú triều hoàn toàn bùng phát, những người này cũng có thể xem là một phần trợ lực.
“Không cần.”
Lý Đạo Tử giật mình.
Trúc Mặc: “Thú triều kéo dài nhiều nhất từ hai đến ba ngày, mỗi lần thương vong đều ổn định ở một con số.” Gã xoay người, tóc dài bay bay dưới ánh trăng màu máu độc đáo đêm nay: “Lúc tổ sư gia còn tại thế luôn muốn tìm hiểu lý do thú triều, tuy rằng thất bại nhưng cũng tổng kết được một số quy luật.”
Lý Đạo Tử hiểu ra: “Một khi những con yêu thú nổi điên này giết đủ số lượng, thú triều sẽ biến mất?”
Trúc Mặc lạnh nhạt gật đầu.
Sau đó, Lý Đạo Tử không còn nhắc đến chuyện kéo người vào đội ngũ nữa.
…
Trên bầu trời dày đặc yêu thú biết bay, muốn đột phá vòng vây cũng không dễ dàng.
Đỗ Thánh Lan giải quyết một con Cửu Đầu Trùng khó chơi, nhìn bầu trời phủ đầy chấm đen: “Xem ra bay không được.”
Cố Nhai Mộc: “Chỉ có thể thử cưỡng ép xé rách không gian rời khỏi nơi này.”
Nếu bình thường thì việc này dễ làm, nhưng bây giờ trong không khí phủ đầy năng lượng tàn bạo, hoàn toàn không có lợi cho việc truyền tống cự ly xa. Những địa phương gần đây có lẽ cũng đã thất thủ, nếu truyền tống không tốt sẽ rơi thẳng vào bụng yêu thú.
“Phiền phức.”
Cố Nhai Mộc suy nghĩ có nên biến thành rồng xông ra ngoài hay không.
Đỗ Thánh Lan nhìn ra y đang nghĩ gì, bèn hỏi: “Uy áp của rồng có thể ép chúng nó lui lại không?”
Cố Nhai Mộc lắc đầu: “Chỉ riêng ngày thú triều, hiệu quả huyết mạch áp chế sẽ biến mất.”
“Vậy thì không cần để lộ chân thân.” Đỗ Thánh Lan nói: “Uổng phí sắp xếp lúc trước.”
Một con Độc Giác Thú dẫn dắt cả tộc vọt về phía bọn họ, Cố Nhai Mộc xòe tay thành móng vuốt, xé rách không gian trước mặt.
Loạn lưu hỗn loạn khiến người ta không mở mắt nổi.
“Nín thở ngưng thần.” Cố Nhai Mộc hạ giọng dặn dò, kéo Đỗ Thánh Lan bước vào vùng không gian bị xé mở.
Đến lúc cuối cùng, Đỗ Thánh Lan mới thích ứng được trận cuồng phong, thử mở mắt.
Khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng chém giết, Đỗ Thánh Lan như có linh cảm ngẩng đầu nhìn về phương xa. Bên trong ảo ảnh, mục đồng nhìn về phía hắn mỉm cười. Đỗ Thánh Lan giật mình, chưa kịp nhìn kỹ thì đã bắt đầu dịch chuyển không gian.
Trong Tu Chân Giới thịnh hành một câu nói: Từ nguyên anh kỳ trở xuống, thà ngồi xe thú mười ngày còn hơn trải nghiệm một lần dịch chuyển không gian.
Tu sĩ ngồi xe thú sẽ cảm thấy buồn nôn như người thường say xe, huống chi là dịch chuyển trong không gian không ổn định, cảm giác đó thật sự khó mà miêu tả được.
Bên ngoài một ngôi miếu đổ nát, trong không khí xuất hiện chấn động kịch liệt, Đỗ Thánh Lan lảo đảo bước ra, cũng may có Cố Nhai Mộc ra ngoài trước đỡ hắn mới tránh được việc té cắm đầu xuống đất.
Đỗ Thánh Lan vừa mới ổn định cơ thể, chưa kịp hoàn hồn đã phải đối diện với mười mấy đôi mắt xanh biếc.
Thiết Bì Lang, yêu thú quần cư.
Trong đầu Đỗ Thánh Lan lập tức hiện ra thông tin về chúng.
Đột nhiên xuất hiện hai người, ban đầu Thiết Bì Lang chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh sau đó trở nên hung dữ, một đám Thiết Bì Lang bổ nhào đến.
Đỗ Thánh Lan không có thời gian chờ di chứng dịch chuyển không gian dịu xuống nên tốc độ nâng kiếm chậm hơn nửa nhịp, một con Thiết Bì Lang đã cào về phía đầu hắn. Đỗ Thánh Lan không chút hoảng hốt, một cái cào của nó cùng lắm chỉ làm bị thương chút da thịt trên mặt hắn.
Nơi mềm mại nhất của Thiết Bì Lang chính là phần bụng, Đỗ Thánh Lan có thể nắm lấy cơ hội mổ bụng lấy yêu đan của nó.
Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, móng vuốt của Thiết Bì Lang gần trong gang tất còn chưa kịp vươn ra đã bị xé làm hai đầy thô bạo, ngay cả yêu đan cũng bị nghiền nát.
Đỗ Thánh Lan sửng sốt một lúc mới phát hiện Cố Nhai Mộc chẳng biết đã biến hóa từ khi nào, một vuốt xử một con Thiết Bì Lang. Giải quyết xong bầy sói, ngân long chợt tới gần hắn, trong mắt tóe lên lửa giận: “Vì sao không tránh?”
Tốc độ của Thiết Bì Lang không tính là quá nhanh, lúc nãy Đỗ Thánh Lan vốn có cơ hội tránh né.
Đỗ Thánh Lan khó hiểu nói: “Không tránh, hiệu suất sẽ cao hơn một chút.”
Hắn suy xét có chừng mực, đan dược mang theo cũng đủ hóa giải vết thương da thịt. Con Thiết Bì Lang công kích hắn lúc nãy có sừng dài, vừa nhìn đã biết là Lang Vương. Một viên yêu đan nguyên vẹn của Lang Vương có giá trị cực cao.
“Nhỡ đâu để lại sẹo thì sao?”
Dù hơi thở của rồng đã được khắc chế nhưng vẫn khiến Đỗ Thánh Lan cảm thấy bỏng rát. Hắn xoay mặt qua, đầy khó hiểu hỏi: “Nam tử hán đại trượng phu, có sẹo thì sao?”
Ngân long nổi nóng: “Ta không thích.”
“???”
Liên tục có tiếng thú gầm xung quanh khu rừng dường như đã làm cho Cố Nhai Mộc bình tĩnh trở lại, tiếp tục biến thành hình rồng, xử lý sạch sẽ thi thể của Thiết Bì Lang, tránh cho mùi máu tươi hấp dẫn nhiều yêu thú.
Đỗ Thánh Lan nhìn về phía sau: “Cấm địa mà lại có miếu.”
Cố Nhai Mộc: “Không gian của tiểu thế giới không ổn định, lúc giãn lúc co, hoàn cảnh luôn luôn biến hóa.”
Sau khi vào ngôi miếu cũ nát tránh gió, Cố Nhai Mộc hạ giọng giải thích: “Ngươi bị thương trước mặt ta chỉ khiến ta cảm thấy mình vô dụng.”
Đỗ Thánh Lan ngẩn ra: “Không ngờ ngươi làm hộ vệ rất có trách nhiệm.” Vừa dứt lời, Đỗ Thánh Lan lập tức ngồi lên đống cỏ dại, nhắm mắt tĩnh tọa nhưng trong lòng lại không thoải mái cho lắm.
Đỗ Thánh Lan không tin Cố Nhai Mộc vì trách nhiệm làm hộ vệ mà lo lắng, trong việc này chắc hẳn có nguyên nhân khác. Hắn nhớ lại lúc trước chạy trốn khỏi Trảm Nguyệt Sơn, đối phương còn khách sáo mời hắn ngâm mình trong hồ nước lạnh.
Đỗ Thánh Lan liên hệ đến mấy ngày gần đây ở chung, Cố Nhai Mộc luôn tạo điều kiện tốt nhất, lúc ra ngoài đều mua xe thú gối ôm.
Trong lúc căn cơ bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, ngày nào y cũng suy tính chu đáo cho người khác.
“Căn cơ bị hao tổn…”
Đỗ Thánh Lan dường như nghĩ đến điều gì đó, lông mi khẽ run run.
Ngôi miếu đổ nát không chống được gió lạnh, buổi tối trong rừng giữa hè vẫn là buổi tối rét lạnh, giọng nói của Cố Nhai Mộc luôn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn còn lạnh lẽo hơn bóng đêm cất lên: “Làm sao vậy?”
Đỗ Thánh Lan cố gắng ổn định hơi thở, nhưng hắn không lừa được ác long bên cạnh. Ánh mắt Cố Nhai Mộc đầy ẩn ý, hỏi lại lần nữa: “Nghĩ đến cái gì?”
Đỗ Thánh Lan đột ngột mở mắt, đối diện với ánh mắt không thể né tránh của Cố Nhai Mộc, hắn gượng gạo gập ngón tay: “Mục đồng…”
Đỗ Thánh Lan nhắc đến hình ảnh cuối cùng trước khi dịch chuyển, yết hầu khẽ động: “Trong ảo ảnh xa xa, mục đồng đang lắc trống mỉm cười với ta.”
Thú triều tối nay xảy ra rất kỳ lạ, quả nhiên Cố Nhai Mộc bị dời lực chú ý: “Xác định không nhìn lầm?”
“Không nhìn lầm.” Đỗ Thánh Lan lưỡng lự nói thêm: “Cuối cùng nó còn mở miệng, dáng vẻ như muốn nói thứ gì đó. Kiểu cười đó…”
Đỗ Thánh Lan không biết phải hình dung như thế nào, giống như chú thuật của Tuyệt Sát Điện, như ung nhọt trong xương, cho dù có chết cũng khó thoát khỏi.
Cố Nhai Mộc vốn định chờ trời vừa sáng, các kiểu thú triều xảy ra thêm một vòng nữa sẽ tìm cơ hội rời đi. Nhưng sau khi nghe Đỗ Thánh Lan nói, y lại nhớ đến một chuyện khác, đưa tay vào ống tay áo Đỗ Thánh Lan kéo hai con sư tử Tuyết Hoa ra ngoài.
Sư tử Tuyết Hoa bắt chước hình thú lộ vẻ cực kỳ đáng thương, bốn cái chân to to cứng còng vì bị thú triều dọa sợ, Đỗ Thánh Lan lo lắng chúng nó tự đạp tự tiễn mình về tây thiên.
Cảm giác sợ hãi do thú triều mang tới cũng không đáng sợ bằng ngồi trong lòng bàn tay của Cố Nhai Mộc. Lúc trước, vì muốn nhanh chóng chế ngực Thiết Bì Lang nên Cố Nhai Mộc cố ý để lộ một hơi thở chân long, bây giờ sư tử Tuyết Hoa vẫn đang run run rẩy rẩy.
… Muốn rời khỏi cấm địa nguy hiểm quá, muốn quay về làm nghề chính kéo xe thú ghê.
Cố Nhai Mộc kiểm tra thêm một lần nữa, xác định nó không có dấu hiệu cuồng bạo, thậm chí chân khí trong cơ thể cũng không bị hỗn loạn.
Đỗ Thánh Lan biết y đang kiểm tra cái gì, suy đoán: “Có khi nào thú triều chỉ có thể ảnh hưởng đến yêu thú trong cấm địa?”
“Còn một khả năng khác.” Cố Nhai Mộc nhìn hắn: “Có liên quan đến ngươi.”
Trước khi xảy ra thú triều, sư tử Tuyết Hoa luôn ở bên cạnh Đỗ Thánh Lan, sau này lại càng rúc vào trong tay áo hắn.
An Thần Thảo chuyển thế cũng không có năng lực như vậy, Đỗ Thánh Lan há miệng định phản bác, bỗng nhiên nghĩ đến mục đồng mỉm cười nhìn hắn, lời đến bên môi lại nuốt xuống.
Hắn có thể xác định, ánh mắt nhìn phương xa không phải là tu sĩ chạy trốn bốn phía, càng không phải là Cố Nhai Mộc mà chính là hắn.
Trong lúc rối rắm, Đỗ Thánh Lan đứng lên, phủi đi cỏ dại trên áo khoác, xuyên qua cửa sổ mục nát nhìn ra bên ngoài.
Trên bầu trời hay có dị thú bay qua, mặc dù bọn họ đã che giấu hơi thở nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài con nhào xuống, vọt vào ngôi miếu đổ nát.
“Chỉ là thú con cấp thấp, đương nhiên pháp bảo không có tác dụng.”
Bảo vật của Cố Nhai Mộc không có cái nào bình thường, pháp bảo che giấu hơi thở sáng hôm nay thậm chí lừa gạt được cả Trúc Mặc.
“Đang trong trạng thái cuồng bạo hoàn toàn, dã thú kích hoạt bản năng đi săn mà thôi.” Cố Nhai Mộc tỏ vẻ chả có gì lạ.
Sau đó y hơi trầm ngâm: “Ta đi trước, một mình ngươi ở lại miếu.”
Rõ ràng y muốn nhìn xem Đỗ Thánh Lan ở một mình có bị yêu thú công kích hay không.
Cố Nhai Mộc nghĩ đến sư tử Tuyết Hoa yếu ớt, cảm giác tồn tại hầu như là bằng không. Y vừa đi, hai con sư tử Tuyết Hoa như được đại xá, lập tức chui vào ống tay áo của Đỗ Thánh Lan.
Chỉ là thiếu một người, ngôi miếu đổ nát lại khiến người ta cảm thấy vắng vẻ.
Bên ngoài gió thổi không ngừng, nghe mà tâm trạng não nùng. Đỗ Thánh Lan nhìn quanh một vòng rồi trốn phía sau tượng phật. Nơi này không những có thể tránh gió mà còn yên tĩnh. Trong ống tay áo cũng không có chút động tĩnh, không biết là hai con sư tử đã ngủ hay là sợ quá ngất xỉu.
Từ sau khi Cố Nhai Mộc rời đi, quả nhiên không có yêu thú nào tìm đến.
Trong lòng Đỗ Thánh Lan vẫn còn câu đố chưa giải được quấy nhiễu tinh thần hắn: Vì sao Cố Nhai Mộc lại quan tâm mình đến vậy?
Đỗ Thánh Lan gẩy gẩy đám cỏ dại bên cạnh, long tộc tính dâm, chẳng lẽ y thật sự thèm khát thân thể hắn? Nhưng hắn chưa từng thấy Cố Nhai Mộc đến hoa lâu.
“Thèm khát thân thể?”
Đỗ Thánh Lan vô thức lặp lại bốn chữ này, sau đó đột ngột đứng dậy, suýt chút nữa va vào tượng phật.
“Đoạt xá!”
Lời tác giả:
Đỗ Thánh Lan: Tên nào tên nấy đều vô tình.
Thiên Đạo: Chờ ngươi tới tu bổ.
Thiên Lôi: Chọn ta, chọn ta!