Người ở chùa Kim Thiền dựa vào pháp khí rút lui, dù tôm tít rẽ nước như thế nào thì đôi bên vẫn dần kéo giãn khoảng cách.
Cố Nhai Mộc thở dài khe khẽ: “Người ta thường nói phật pháp cứu độ chúng sinh nhưng đạo của chùa Kim Thiền thì bị thu hẹp.”
Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ ngươi ‘khắc’ chết nhiều thủ lĩnh như vậy, người ta không chạy mới là lạ. Nhưng hắn vẫn dối lòng an ủi Cố Nhai Mộc: “Hòa thượng Ngũ Uẩn không dễ bị lừa, không chen vào được cũng tốt.”
“Ông ta có thể tìm được Hồng Mông Nguyên Bảo trước đại đa số các yêu thú, nhất định có biện pháp đặc biệt, đáng tiếc thật. Hay là đến lúc đó chúng ta làm một chút chuyện cũng được.”
Đỗ Thánh Lan không biết ‘một chút’ của Cố Nhai Mộc là bao nhiêu ‘một chút’, dự đoán tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Mặt biển tạm thời yên bình, không ít người bắt đầu tới gần kiểm tra tình huống. Cố Nhai Mộc không cố chấp với hòa thượng Ngũ Uẩn nữa, rời khỏi khu vực thị phi này. Trên đại dương mênh mông, rời xa bầu trời chói lòa ánh sáng, hai bóng dáng một lớn một nhỏ hoàn toàn hòa mình vào bóng đêm.
Bởi vì trước đó núi lửa phun trào nên bây giờ xung quanh đều là khói lửa. Mây tía tràn ra bốn phương tám hướng, càng không phân biệt được Hồng Mông Nguyên Bảo đi đâu.
“Thật sự tìm được một ngọn núi lửa đáy biển, còn bố trí cạm bẫy…”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu, chuyện này hoàn toàn khác với dự tính ban đầu. Phần lớn bảo vật có linh trí, nhiều nhất chỉ có chỉ số thông minh của trẻ con.
Nhưng điều tồi tệ hơn chính là bây giờ không có thế lực chịu tiếp nhận bọn họ. Rùa Hỏa Diễm còn sống không biết đã đồn cái gì trong đại dương, rất nhiều yêu thú tuyển binh chỉ cần nhìn thấy tôm tít thì sẽ xua đuổi ngay lập tức.
“Thanh danh tôm tít hỏng rồi.” Cố Nhai Mộc bình tĩnh bơi.
Đỗ Thánh Lan đề nghị: “Hay là biến thành hải yêu?”
Hải yêu giỏi dùng tiếng ca mê hoặc con người, thường thì yêu thú và nhân loại đều lười quan tâm. Người giết hải yêu sẽ bị nó nguyền rủa, trong khoảng thời gian ngắn dễ gặp xui xẻo.
Tôm tít im lặng bơi về phía trước, một lúc lâu sau, một giọng nói âm u truyền đến: “Ta không phải cái gì cũng biết.”
“À.”
Nghĩ đi nghĩ lại thì hải yêu đều ở trần, tóc tai bờm xờm, đuôi cá bảy màu, hình thượng này thật sự không hợp với Cố Nhai Mộc.
Chờ đến khi tôm tít yên lặng bơi ra được một khoảng, Đỗ Thánh Lan đột nhiên hỏi: “Ngươi biết hát không?”
“…..”
Không biết có phải ông trời cũng nghe không lọt tai câu hỏi của Đỗ Thánh Lan hay không, một cái xích sắt bỗng nhiên từ trên trời bay đến. Tôm tít búng người đi, xích sắt đập vào không khí, sóng bắn lên cao. Trong xích sắt như nhốt oán linh đáng sợ, nó đang không ngừng tru lên những tiếng thê lương chói tai.
Đỗ Thánh Lan cau mày… Cửu Kết Quỷ Liên, đây là món đồ Ngự Thú Tông bắc vực thường dùng.
Tu chân giới có tổng cộng hai cái Ngự Thú Tông, một cái ở phía nam, một cái ở phía Bắc, đều lấy tên là Ngự Thú Tông. Phía nam xem trọng tôn trọng giữa tu sĩ và yêu thú, cùng sống cùng chết, phía Bắc thì dã man hơn nhiều.
Bọn họ cho rằng không cùng một tộc, căn bản không cần quan tâm, sau khi mạnh mẽ khống chế thì dùng bạo lực thuần hóa, chết thì đổi lại con khác. Cho nên Ngự Thú Tông bắc vực đều thích lựa chọn cái mới lạ, bình thường hay bắt một số yêu thú kỳ lạ.
Hiển nhiên bây giờ có người để ý đến tôm tít.
Xích sắt quay lại trong tay chủ nhân, cuối cùng người đánh lén cũng hiện thân, là một đôi sư huynh đệ. Nhìn xích sắt bộc phát thực lực thì người lớn tuổi đã vào hợp thể hậu kỳ, ở vùng biển Vô Tận xem như có sức tự vệ.
Nam tử răn dạy sư đệ: “Chờ ngươi học được Sử Song Liên, yêu thú sẽ không thể tránh được. Còn cái dây xích này phải thêm gai ngược, bảo đảm đối phương không có sức phản kháng.”
Đỗ Thánh Lan nhíu mày, hai tên này muốn lên lớp ngay tại hiện trường à?
Sư đệ nịnh nọt: “Vẫn là Lưu sư huynh chu đáo.
Muốn thuần hóa tôm tít trong một thời gian ngắn là điều không thể, hơn nữa năng lực hữu dụng nhất của tôm tít chính là thị lực, giữ lại một hơi thở là được.
Lưu sư huynh quay lại, mỉm cười đầy tàn nhẫn. Gã cầm Cửu Kết Quỷ Liên như cầm rắn đuôi chuông hai đầu, hăng hái đánh về phía tôm tít. Nhìn bằng mắt thường thì tốc độ này nhanh không nhìn rõ, nhưng trong mắt Cố Nhai Mộc thì chẳng đáng xá gì.
Còn chưa bằng một phần mười tia chớp.
Trong bóng đêm vô tận, xích sắt bị một bàn tay tóm chặt.
Không sai, là một bàn tay. Bàn tay này khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài lại vô cùng mạnh mẽ.
Thay đổi đột ngột khiến hai sư huynh đệ cùng hoảng hốt. Lưu sư huynh ngẩng đầu, dáng vẻ không thể tin nổi, ánh mắt kinh ngạc từ Cửu Kết Quỷ Liên dời lên trên. Tôm tít thô tục biến mất, mặt biển đột nhiên xuất hiện một nam nhân tóc bạc mắt bạc, tóc dài bay bay trong loạn lưu. Rõ ràng là một mỹ nam tử nhưng màu mắt quỷ dị phản chiếu trong mắt đệ tử Ngự Thú Tông lại giống như một con mãnh thú đáng sợ.
Lần đầu tiên Đỗ Thánh Lan nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Nhai Mộc. Trước kia y hóa hình vì tránh bị người khác chú ý nên màu tóc và màu mắt đều hướng đến nhân loại thời nay.
“Ngươi là ai?” Lưu sư huynh âm thầm lấy ra bùa truyền tống, lui về sau một bước.
Yêu, còn là hai con yêu.
Một người thu nhỏ chừng bàn tay đang ngồi trên vai nam tử tóc bạc, toàn thân được bọc trong đốm sáng xanh lam nhạt, mang theo ý cười cổ quái nhìn chằm chằm gã.
Lúc trước Đỗ Thánh Lan luôn dán trên bụng tôm tít, Cố Nhai Mộc đột nhiên biến hóa, vì không muốn xấu hổ nên hắn không hoàn toàn biến thành người mà là hình thái nhân cách hóa.
Lưu sư huynh lúc trước còn giáo dục sư đệ đột nhiên đẩy sư đệ, bản thân vội vàng xé bùa truyền tống. Lúc không gian xuất hiện dao động thì gã mừng rỡ, chỉ một lát nữa là thoát khỏi cảnh nguy hiểm thì một tia sáng màu đen hiện lên trước mặt, lồ.ng ngực đau đớn.
Lưu sư huynh mờ mịt cúi đầu, chỉ thấy xích sắt đẫm máu chẳng biết đã đâm xuyên tim gã từ khi nào.
Tu vi của gã rất cao, cao đến mức đủ để chống đỡ một lúc. Tiểu sư đệ bị đẩy ra ngoài kéo dài thời gian, đến lúc chết vẫn mở mắt trừng trừng.
“Cứu ta… Ta có thể cho ngươi vô vàn mỹ nhân, linh thạch…”
Nhưng nam nhân đứng đối diện lại thờ ơ. Cố Nhai Mộc nhẹ nhàng kéo một cái, xích sắt xuyên qua thịt rồi qua xương, sau đó bị kéo trở về. Không thấy máu tuôn ra như thác, Cố Nhai Mộc cọ ngón tay vào xích sắt: “Đồ chơi này rất dễ dùng.”
Đỗ Thánh Lan hờ hững nhìn hai người của Ngự Thú Tông gục xuống, nhảy xuống vai y bắt đầu sờ thi thể, hai túi trữ vật, trên cơ bản đều là yêu đan, còn có mấy viên đan dược không biết tác dụng.
Hắn không có hứng thú ném cho Cố Nhai Mộc.
Cố Nhai Mộc đưa lên mũi ngửi: “Thuốc k.ích tình, còn là loại mạnh.”
Đỗ Thánh Lan nghe thế lại càng không hứng thú, trong giây lát biến thành người lớn xỉa xói: “Đã sắp lên đại thừa kỳ mà nghèo dã man.”
Nhưng Ngự Thú Tông bắc vực cũng là nơi đặc sắc, tạo nghiệt không ít, một đám đi đường ngang ngõ tắt vậy mà tu vi cũng không tệ lắm.
Mới vừa nói xong, Đỗ Thánh Lan đột nhiên chú ý đến Lưu sư huynh bị hắn sờ thi thể lại còn sống. Đối phương mở to hai mắt, trong đồng tử đều là vẻ hoảng sợ. Loại hoảng sợ này không phải lúc đối mặt với cái chết mà là nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng.
Đỗ Thánh Lan huơ tay, người sắp chết không chút phản ứng, hắn xác định người này đã sa vào ảo cảnh.
“Ngự Thú Tông đắc tội với ngươi?”
Người tạo ra ảo cảnh không ai khác chính là Cố Nhai Mộc.
Nhưng Cố Nhai Mộc giết người luôn dứt khoát, nhưng lần này y lại tạo thêm một chút dằn vặt.
“Lúc trước ta bị trấn áp, người Ngự Thú Tông cũng góp một phần sức lực.”
Những lời Cố Nhai Mộc thốt ra còn lạnh lẽo hơn mặt biển đang bị máu loãng nhuộm đỏ.
Thật ra Đỗ Thánh Lan rất tò mò, con rồng này co được dãn được, vậy mà lại bị trấn áp: “Khi đó…”
Nhìn thấy sắc mặt hắn đen thui, dường như nghĩ đến ký ức nào đó, trong mắt lóe lên sát ý mãnh liệt. Đỗ Thánh Lan không hỏi nữa, đổi thành giọng lạnh nhạt nói: “Phong thủy luân chuyển.”
Đây là lần thứ ba hắn nói câu này. Bây giờ nói lại cho Cố Nhai Mộc nghe thì giọng nói không buồn không vui, giống như đang bình tĩnh kể lại một câu chuyện.
Cố Nhai Mộc chỉ ngây người một tích tắc, sau đó nhìn ra ngoài khơi bắt đầu suy nghĩ thực tế, rốt cuộc có nên dùng gương mặt mới tiếp tục phá rối vùng biển Vô Tận không.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, y tiến hành sưu hồn tên đệ tử Ngự Thú Tông chưa chết, sau đó lấy ra mặt nạ, khôi phục hóa trang điện chủ Tuyệt Sát Điện, hiển nhiên là y muốn bỏ qua con đường phát triển khốn khổ này.
Đỗ Thánh Lan: “Không giả làm yêu quái nữa?”
Cố Nhai Mộc kể lại cảnh tượng khi sưu hồn, đồng thời lấy ra một tờ giấy: “Gần đây có Ngự Thú Tông và 72 Trại.”
Tu sĩ nhân loại hoạt động ở khá nhiều khu vực, thân phận điện chủ Tuyệt Sát Điện vẫn khiến người ta khiếp sợ.
Y vừa nói vừa tốc ký một vài yếu tố. Đỗ Thánh Lan thò đầu ra xem thì đều nói về Hồng Mông Nguyên Bảo.
“Thông minh như yêu, hao mòn chiến đấu, mây tía.”
Hai ý đầu Đỗ Thánh Lan hiểu, thông minh như yêu và hao mòn chiến đấu là chỉ nguyên bảo dụ dỗ nhân loại và yêu thú tàn sát lẫn nhau, đồng thời lấy bản thân làm mồi nhử, lợi dụng núi lửa đáy biển phun trào giải quyết một số người đi săn bảo. Còn ý sau cùng —
“Mây tía có gì đặc biệt sao?”
“Có một suy đoán không ổn cho lắm.” Cố Nhai Mộc nói: “Đang đợi kiểm tra.”
Cố Nhai Mộc còn chưa nói xong, Đỗ Thánh Lan duỗi tay nhắm ngay đầu ngón tay y, phóng ra một số luồng điện vô hại uy hiếp y, sau đó nhướn mày nói: “Đừng có đánh đố ta.”
Kiếp này người bên cạnh hắn đều chơi trò đánh đố, hắn đã sớm ghét cái trò đoán này rồi.
Cố Nhai Mộc phóng ra thần thức để ý xung quanh, đồng thời nói: “Nhớ lúc nguyên bảo mới xuất thế, cảnh tượng như thế nào không?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu, lúc đó mọi người đều ở ngoài khơi, chính mắt nhìn thấy ánh sáng tím phủ xuống nhân gian.
Cố Nhai Mộc vạch trần một chuyện: “Sau khi loạn lưu gặp mây tía thì chủ động nhường đường.”
Việc này không có gì lạ, lúc chí bảo được sinh ra sẽ tạo ra các cảnh tượng khác nhau, có cảnh bầu trời đổi màu. Thứ Cố Nhai Mộc ám chỉ không phải dị tượng của chính nó, lời nói thâm sâu: “Nơi này là vùng biển Vô Tận, không gian loạn lưu có thể giết người.”
Đỗ Thánh Lan co rút đồng tử, lập tức hiểu được ý của Cố Nhai Mộc: “Ngươi hoài nghi Hồng Mông Nguyên Bảo có thể điều khiển mây tía?”
“Kẻ mạnh khống chế kẻ yếu vốn là chuyện bình thường.” Cố Nhai Mộc nói: “Hai tên đệ tử của Ngự Thú Tông chết lúc nãy cũng giống như vậy.”
Chuyện như vậy chưa chắc không thể áp dụng với nguyên bảo và loạn lưu.
Đỗ Thánh Lan nhanh chóng phân tích: “Mây tía phải ở trong không gian loạn lưu mới phục tùng nguyên bảo.”
Nếu Hồng Mông Nguyên Bảo có thể khống chế toàn bộ thì cả vùng biển Vô Tận đã sớm tử vong vô số.
Lúc hai người đang nói chuyện, trên bầu trời xa xa đột nhiên có mấy bóng người bay qua. Bọn họ nhìn thấy điện chủ Tuyệt Sát Điện cũng không có ý giảm tốc độ.
Thấy bọn họ cực kỳ nóng vội, Đỗ Thánh Lan không nhịn được nhìn ra xa.
Cố Nhai Mộc mượn nước biển ngưng tụ thành vài tên người khổng lồ. Sau khi người khổng lồ thành hình thì lập tức chạy về phương xa, thủ đoạn này giống hệt lúc trước Cố Nhai Mộc làm trong sa mạc.
Sau một thời gian ngắn, rất nhiều người khổng lồ làm từ nước biển chỉ còn cái đầu trở về. Cố Nhai Mộc đặt tay lên đầu nó, một lát sau nói: “Lại giở trò cũ.”
Bởi vì núi lửa đáy biển phun trào nên không còn nhiều người sống sót, bản thân chịu cực khổ nên những người này sẽ không tùy tiện nói cho người bên ngoài, trước mắt vẫn còn rất nhiều người không biết nguyên bảo đang tạo ra trận tàn sát này.
Căn cứ theo người khổng lồ nước biển mang đến tin tức, lúc trước Hồng Mông Nguyên Bảo cố ý chui vào trốn trong vỏ trai vạn năm chìm sâu dưới đáy. Ở nơi sâu nhất cát chảy chính là đầm lầy, sau đó xảy ra chuyện gì chỉ cần nghĩ là biết.
Lại có thêm không ít tu sĩ và yêu thú tử vong.
Sau khi xử lý đệ tử Ngự Thú tông, bọn họ lại đụng phải liên minh lính đánh thuê, đúng là oan gia ngõ hẹp. Sát thủ Tuyệt Sát Điện đổi nghề, tổ chức bị ảnh hưởng quyền lợi nhiều nhất chính là liên minh lính đánh thuê. Đôi bên hận thù, thủ lĩnh liên minh tính toán xem tin đồn điện chủ Tuyệt Sát Điện là tu sĩ độ kiếp kỳ có mấy phần chân thật.
Trong đội ngũ, tính luôn cả gã là có tổng cộng hai tu sĩ đại thừa kỳ. Chỉ cần tin đồn có một chút sai lệch thì đây chính là cơ hội tốt gi.ết chết điện chủ Tuyệt Sát Điện.
Còn có cả thánh nhân trời sinh có thể rao bán, vừa khéo bù vào khoản thiếu hụt trong thời gian này.
Trong lúc giằng co, Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên vươn tay, người trong tổ chức liên minh theo phản ứng rút đao kiếm.
Đỗ Thánh Lan không có ý đánh lén mà nói một câu khó hiểu: “Hướng gió thay đổi.”
Người đối diện hơi sửng sốt.
“Sợ cứ việc nói sợ, kéo gió…” Một người trong đoàn lính đánh thuê cười lạnh lùng, nói còn chưa xong thì mặt đã bị rạch một đường, xương gò má một bên bị chém ngang.
Người ra tay không phải là Cố Nhai Mộc mà là ‘gió’ trong miệng Đỗ Thánh Lan.
…
Cơn gió này bắt nguồn từ Hồng Mông Nguyên Bảo.
Một khắc đồng hồ trước nguyên bảo trốn trong vỏ trai, vừa rời khỏi cát đã được nghênh đón bằng việc mỗi bên đã tính toán lợi ích, liên thủ công kích bên còn lại. Dưới tình thế gấp rút, nó vứt vỏ trai nhảy khỏi mặt nước. Trong quá trình bị vây giết, nó dùng mây tía khống chế không gian loạn lưu, nghịch lưu khủng bố lập tức như mưa tên đầy trời bay ra bốn phương tám hướng tiến hành công kích.
Nguy hiểm trước mặt, thủ lĩnh liên minh lính đánh thuê nào còn thời gian đi kiểm tra cảnh giới của Cố Nhai Mộc. Đội ngũ kết trận, ứng phó với cơn mưa tên loạn lưu chết người lần này.
Tu sĩ đại thừa kỳ không dám xem thường, thực lực hiện tại của Đỗ Thánh Lan thì càng không đủ đối phó.
Cố Nhai Mộc vừa giải quyết nghịch lưu vừa kéo giãn khoảng cách với lính đánh thuê. Sau khi chắc chắn đứng đằng xa chỉ nhìn thấy chấm đen thì Đỗ Thánh Lan vội hóa thành một cái tia chớp, nhảy vào giữa ống tay áo to rộng.
Dáng vẻ của y hơi thê thảm, một nửa bên ống tay áo đều là máu, loạn lưu trượt qua vết thương quá nhanh, thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn.
Đỗ Thánh Lan uống thuốc, cẩn thận dùng đỉnh đầu đụng ống tay áo: “Ngươi ra sao rồi?”
Giọng nói trả lời vẫn liều lĩnh như xưa: “Chỉ là loạn lưu thôi.”
Đỗ Thánh Lan ngồi xếp bằng điều hòa hơi thở.
Chất liệu y phục này kiên cố như tường đồng vách sắt, an toàn đến mức hắn cảm thấy có thể lót chăn bông bên dưới ngủ một giấc ngon lành.
Đương nhiên Đỗ Thánh Lan không cảm thấy mệt mỏi, lúc này trong lòng hắn càng khát vọng mạnh mẽ một cách mãnh liệt.
Tu sĩ khác vội vàng chạy trốn nhưng Cố Nhai Mộc thì không có ý định rời đi. Không gian loạn lưu đả thương người khác trong khu vực này, chứng tỏ nguyên bảo đang ở gần đây. Người có chung suy nghĩ này không phải chỉ mình y, mấy người thế lực lớn, thậm chí một số bá chủ đại dương đang tiến về phía này.
Đỗ Thánh Lan đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra; “Thông minh không có nghĩa là trưởng thành.”
Đỗ Thánh Lan nhớ đến hành vi của nguyên bảo, đột nhiên nói: “Ngươi có cảm thấy nó đang chơi trò chơi không?”
Cố Nhai Mộc ngây người: “Trò chơi?”
Đỗ Thánh Lan chậm chạp nói ra ba chữ: “Chơi trốn tìm.”
Ánh mắt Cố Nhai Mộc chợt đổi, vừa nghe thì thấy không đúng nhưng suy nghĩ cẩn thận thì hình như là vậy. Chỉ là trò chơi trốn tìm này đẫm máu hơn, người đi trốn biến thành người đi tìm, lần nào cũng cố ý để lộ hành tung để dụ người khác đến tìm nó.
Đỗ Thánh Lan mạo hiểm chui ra tay áo, sau khi vượt qua nguy hiểm né được một tia loạn lưu thì nói với mây tía đang điều khiển loạn lưu gây rối: “Chơi trốn tìm không? Ta trốn ngươi tìm, phạm vi là ngàn mét trong vùng biển.”
Lời vừa cất lên, loạn lưu công kích quả nhiên chậm nửa nhịp.
Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ đánh cược thành công rồi. Mây tía và thiên lôi đều giống nhau, đều có ý thức cùng một vật thể.
Đỗ Thánh Lan thử bay về bên trái.
Cố Nhai Mộc nhíu mày định ngăn cản thì Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Ngươi quá mạnh.”
Nếu Cố Nhai Mộc đi theo, Hồng Mông Nguyên Bảo tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Sau khi nói xong, Đỗ Thánh Lan chủ động kéo dài khoảng cách rồi liếc mắt ra hiệu cho Cố Nhai Mộc. Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cuối cùng đến một nơi không người, Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi.
Một tu sĩ nguyên anh kỳ không gây nguy hiểm gì cho bảo vật, trước tiên cứ chơi trò chơi, xác suất nguyên bảo giết hắn rất thấp nhưng tuyệt đối không phải là không. Mây tía và loạn lưu như không khí bao vây xung quanh, hắn cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Ngươi làm quỷ, đếm đủ một trăm lần, không được nhìn trộm.”
Dường như đồng ý với đề nghị của Đỗ Thánh Lan nên tất cả mây tía rung lên, giống như đang xoay người, ngay cả không gian loạn lưu cũng đi theo xoay một vòng, một đoạn tóc của Đỗ Thánh Lan bất hạnh bị cuốn vào xoắn đứt.
Ở nơi biển sâu xa xa có một đốm sáng mờ hưng phấn đến vặn vẹo. Nó được sinh ra ở vùng biển Vô Tận, nắm rất rõ từng tấc đất ở nơi này.
Lợi dụng cơ hội hiếm có này, hình thái nhân cách hóa lớn chừng bàn tay biến mất. Đỗ Thánh Lan biến về nguyên hình, theo khe hở loạn lưu chui ra ngoài.
Đỗ Thánh Lan chậm rãi đi lên trên, dùng toàn lực vận chuyển công pháp Liễm Tức, cố gắng không để lộ hơi thở.
Cùng lúc đó, đốm sáng cũng không tuân theo luật chơi, nó đếm số cá bơi qua, có bao nhiêu con cá đại biểu cho việc nó đã đếm bấy nhiêu lần. Chỉ chưa đến mười hơi thở, loạn lưu đã khởi động lại.
Mây tía hóa thành vô số sợi mảnh, có sợi luồn qua khe đá nham thạch, có sợi chui qua san hô. Theo thời gian trôi qua, đốm sáng mờ dần trở nên âm trầm, nó gần như đã lật tung từng hạt cát vẫn không phát hiện bóng người kia.
Lớn cỡ bàn tay, hẳn là một tiểu yêu quái.
Vì sao tìm không thấy?!
Ở xa xa, Cố Nhai Mộc mở to mắt nhìn, định vị chính xác hai cái đốm sáng giữa không trung, giống hệt đêm hôm đó luồng điện nhìn trộm y rèn kiếm.
Đỗ Thánh Lan còn lâu mới bay cao được như vậy, nhờ hiệu quả ban đêm chồng lên, giống như cùng mây hòa thành một thể.
Hồng Mông Nguyên Bảo vốn không có thuộc tính thận trọng. Sau khi đốm sáng mờ kia góp đầy lửa giận, loạn lưu vốn yên ổn không bao lâu đã có hành động mới, hình xoắn ốc vặn thành gió lốc cỡ nhỏ, càn quét ngoài biển.
Cố Nhai Mộc chậm chạp đến gần, đôi mắt không biết đã biến thành mỗi mắt hai đồng tử từ khi nào, ánh mắt hư vô lướt qua mặt biển, mơ hồ nhìn thấy nơi loạn lưu dày đặc nhất, trong vùng cát chảy ở phía dưới cách mười ngàn thước có thứ gì đó đang phập phồng.
“Tìm được rồi.”
Cố Nhai Mộc phóng qua.
Khi Đỗ Thánh Lan quan sát bên dưới, phát hiện con rồng này bắt đầu hành động thì hắn chợt thả người bay xuống trăm trượng, cố ý để lộ nguyên hình.
Hồng Mông Nguyên Bảo vốn tập trung quan sát Đỗ Thánh Lan, sau khi phát hiện có một cổ hơi thở mạnh mẽ đang áp sát thì nó định dùng lại trò cũ, tia sáng màu tím điên cuồng tấn công khuếch tán, để lộ vị trí của mình.
Đuôi rồng đánh tan một phần loạn lưu tấn công Đỗ Thánh Lan.
“Trảm Nguyệt –“
Đỗ Thánh Lan cầm Ẩm Tuyết Kiếm mới tinh, chặt đứt loạn lưu còn lại ở xung quanh.
Đỗ Thánh Lan hành động khá vất vả, bởi vì cảnh giới có hạn và đang ở trong không gian dao động kịch liệt nên nhìn vẻ ngoài như mới ngã xuống nước.
Lúc này Hồng Mông Nguyên Bảo đã phát tán tia sáng màu tím khắp bầu trời, trở thành trung tâm được chú ý nhất trong vùng biển Vô Tận, về phần ánh kiếm kinh diễm kia, chỉ có Bùi Cửu Tinh để ý đến. Gã đang ở cách nơi này chưa đến mười vạn dặm.
Trước khi tiến vào vùng biển, Cố Nhai Mộc từng nói lần này Bùi gia có một chút vận may, sự thật chứng minh đúng là như thế.
Không biết Bùi gia có được cơ hội gì, lúc trước có mấy người đột phá. Từ sau khi Bùi Cửu Tinh vào trong vùng biển, hoàn toàn không gặp phải quá nhiều trường hợp đứng giữa lằn ranh sống chết. So ra thì mấy đại thế lực khác đều từng đánh nhau với mấy con yêu thú lợi hại.
“Ánh kiếm này nhìn hơi quen.”
Lúc Bùi Cửu Tinh đang hồi tưởng thì đại trưởng lão nhắc nhở: “Cẩn thận yêu thú.”
Hóa ra vì kéo dài thời gian, Cố Nhai Mộc ném vào trong biển đan dược có tác dụng k.ích tình, thúc đẩy không ít yêu thú đ.ộng dục, nóng nảy lạ thường.
Dưới sự chi phối của cảm xúc nguyên thủy, các loại hơi thở kỳ diệu lẫn lộn, bầy rắn đang chia thi thể tu sĩ cũng ngừng ăn, bắt đầu giao phối.
Kết giới và đan dược không phong tỏa được hơi thở chân long, chỉ cần có người đứng trong vạn dặm sẽ nhanh chóng nhận ra. Cố Nhai Mộc biết mình không còn thời gian, ngân long vẫy đuôi khóa chặt diện tích ngàn mét, thổi Đỗ Thánh Lan đến trung tâm: “Nhận chủ.”
Mắt rồng rét lạnh đồng thời nhìn sang đốm sáng mờ: “Chấp nhận thua đi, cái trò chơi này ngươi thua rồi.”
Hồng Mông Nguyên Bảo chịu nhận mới là lạ.
Nó như con quay điên cuồng quay xung quanh một điểm di động, vọng tưởng tạo ra lốc xoáy chạy trốn.
Cố Nhai Mộc bình tĩnh nói nhận chủ khiến Đỗ Thánh Lan cũng ngẩn ra.
Ngân long nói tiếng người: “Thứ đồ chơi này cho ta cũng vô dụng.”
Long dùng thân thể chiến đấu chính là hình thái mạnh nhất của nó, móng rồng công kích tương đương pháp khí cấp thiên, trái lại cầm vũ khí là trói buộc nó.
Đỗ Thánh Lan biết việc này, nhưng nếu nói hoàn toàn vô dụng thì không phải. Nguyên bảo có thể hóa thành áo giáp hộ thể, đủ để…
Âm thanh lạnh lẽo cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: “Ngươi còn mười hơi thở.”
Đỗ Thánh Lan không do dự nữa, dùng tốc độ nhanh nhất ngưng tụ ra một giọt máu đầu tiên màu xanh bạc. Nói là máu nhưng nó càng giống luồng điện tinh khiết cao ngưng tụ thành hạt.
Hồng Mông Nguyên Bảo sao có thể chấp nhận một tiểu bối nguyên anh kỳ làm chủ nhân, nó liều mạng phản kháng.
Ngân long lạnh lùng nói: “Giật nó.”
Đỗ Thánh Lan đồng thời thúc giục tâm pháp Hợp Hoan Tông. Nguyên bảo tiếp xúc luồng điện hơi yếu, trong nháy mắt cảm thấy tê dại kỳ lạ, một khoảnh khắc lơ đãng ngắn ngủi làm giọt máu đầu tim kia có cơ hội. Đỗ Thánh Lan nheo mắt, tăng tốc dung hợp.
…
Cũng trong lúc đó, Bùi Cửu Tinh đang bị cự mãng truy đuổi.
Trước đó yêu thú dây dưa p.hát tình chặn đường. Nếu giết rắn sẽ bị cả đàn trả thù. Bây giờ đang tranh đoạt từng giây từng phút, đại trưởng lão nhanh chóng quyết định: “Để ta mở đường.”
Đại trưởng lão mặt không cảm xúc chém giết, cả người đầy mùi máu tanh phụ trách cản phía sau. Nhưng không biết vì sao một con cự mãng sắp thăng cấp đại thừa kỳ lại cố chấp truy sát Bùi Cửu Tinh.
Hồng Mông Nguyên Bảo!
Đối mặt với dị tượng kinh người phía trước, Bùi Cửu Tinh tàn nhẫn quyết định, thay vì giết con cự mãng này tốn rất nhiều thời gian thì gã mạo hiểm sử dụng thuấn di dù có thể bị loạn lưu vặn nát.
Lúc thuấn di bị luồng khí làm xước da, không gian dao động trong khi truyền tống lại càng làm cho vết thương nặng hơn nhưng Bùi Cửu Tinh lại tỏ ra vui mừng, chỉ bị thương như thế này thì gã vẫn chịu được.
Sự tàn nhẫn của Bùi Cửu Tinh rất hữu dụng, ngoại trừ một rồng một tia chớp thì gã là người đầu tiên chạy đến nơi xảy ra dị tượng. Nhưng mà khi gã đến, hơi thở bảo vật đã biến mất, chỉ thấy một bóng dáng khiến gã hận thấu xương.
Cố Nhai Mộc đứng trên mặt biển, bầu trời vẫn còn sót lại dị tượng, ánh sáng mờ mờ hắt lên người đang cười mỉm.
Bùi Cửu Tinh không nhìn thấy thánh nhân trời sinh ở bên cạnh Cố Nhai Mộc, nhưng bây giờ gã cũng không có tâm trạng quan tâm người không liên quan. Gã nheo mắt, lúc này mái tóc khô quắt như tthanh kiếm, quyết định dùng sức mạnh mạnh nhất đánh một trận với Cố Nhai Mộc.
Bùi Mộc Hàn nắm giữ bảo vật tuyệt đỉnh, lại có thực lực độ kiếp kỳ, Bùi Cửu Tinh chắc chắn không phải là đối thủ. Nhưng chỉ cần có thể kéo dài thời gian một chút, để đối phương không thể chạy trốn ngay tức khắc. Chờ đến khi có người tới, Bùi Mộc Hàn sẽ không giữ được Hồng Mông Nguyên Bảo.
Ai ngờ đúng lúc này, bóng dáng cao lớn kia lên tiếng trước: “Bùi Cửu Tinh giao nguyên bảo ra đây, nếu không bổn tôn sẽ cho ngươi có đi mà không có về.”
Theo âm thanh rút đao khỏi vỏ, Bùi Cửu Tinh lạnh lùng nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng.”
Cố Nhai Mộc có thể bắt chước hơi thở và cách nói chuyện của điện chủ Tuyệt Sát Điện nhưng không thể bắt chước bản lĩnh của đối phương. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y cũng không muốn so chiêu với Bùi Cửu Tinh.
Vì vậy y tiếp tục nói nhảm: “Bổn tọa chạy đến đầu tiên, trừ ngươi ra thì ở đây không còn ai khác.”
Hai người không biết lúc này mục đích của bọn họ cực kỳ giống nhau: Kéo dài thời gian.
Sau một lúc ngắn ngủi, có tu sĩ đến.
Người tới trước tiên chính là hòa thượng Ngũ Uẩn, người đến thứ hai là Trúc Mặc, trưởng tộc của hai đại gia tộc còn lại cùng tông chủ Hợp Hoan Tông lần lượt đến. Vì Đỗ Thanh Quang gặp phải một con hải yêu, chém giết làm trễ một chút thời gian, coi như là vị đại năng đương thời đến trễ nhất.
Các tu sĩ lần lượt đến nơi, ánh lửa lại tiếp tục soi sáng bầu trời.
Yêu thú dưới đáy biển cũng ló đầu lên. Hơn vạn con yêu thú tề tụ, khí thế đầy hăm dọa.
Trong vòng vây, Cố Nhai Mộc cười khẩy: “Xem ra ngươi không giữ được bảo bối rồi.”
Bùi Cửu Tinh nhìn xung quanh: “Chư vị, hễ ai có thể giúp ta giữ chân điện chủ Tuyệt Sát Điện, sau này sẽ có hậu tạ.”
Hai bên bên nào cũng cho rằng mình đúng, không phân biệt được thật giả.
Bùi Cửu Tinh nhìn về phía Đỗ Thanh Quang trước tiên: “Chẳng lẽ Đỗ huynh cũng không tin ta?”
Đỗ Thanh Quang không đáp mà hỏi: “Nói phải có bằng chứng.”
Lúc này Cố Nhai Mộc bỗng nhiên vỗ tay một cái, giọng nói có vẻ sắc bén như giận quá mà bật cười: “Nói rất hay, ta lấy đạo tâm xin thề, ta không lấy được Hồng Mông Nguyên Bảo.”
Mặt biển gió êm sóng lặng.
Bầu trời vạn dặm không mây.
Bùi Cửu Tinh sửng sốt, thề theo bản năng: “Ta cũng lấy đạo tâm xin thề, ta không lấy được Hồng Mông Nguyên Bảo.”
Gã vừa nói xong, một tiếng sấm bổ thẳng xuống đầu gã.
Bùi Cửu Tinh trốn tránh trong vô thức.
Luồng điện theo dòng nước nhanh chóng khuếch tán, yêu thú trong biển run run, đa số pháp khí của tu sĩ không có chức năng cách điện, cho dù bay đến giữa không trung thì loạn lưu trong vùng biển Vô Tận vẫn có nước biển, có thể giúp dẫn điện rất nhanh.
Không ai chú ý đến luồng điện tản ra hơn ngàn mét thì lại dọc theo loạn lưu hình xoắn ốc bay lên cao, ngưng tụ trong không trung.
Bùi Cửu Tinh cũng bị kinh hoảng, không tin tà ma nên lại nói: “Ta nguyện lấy đạo tâm xin thề, ta không lấy được Hồng Mông Nguyên…”
Lần này còn chưa nói xong, phía chân trời nổ vang ầm ầm, lôi điện mạnh hơn lao xuống.
Yêu thú trong biển và đại đa số tu sĩ cùng run lên.
“Ta xin thề…”
“Câm miệng đi! Súc sinh!” Có đại hán bị điện giật r.ên rỉ một tiếng, bây giờ đang nổi cơn thịnh nộ.
“Bùi huynh, đừng nói nữa.” Gia chủ của Bàn gia Bàn Thiên Hạc cười khổ.
Ngươi không thấy mấy con yêu thú dưới biển đã bị điện giật nổi điên rồi sao?