Đối với đệ tử tinh anh xuống lòng đất có hai yêu cầu lớn: Có đóng góp cho kế hoạch thăm dò và trình độ thực lực không được quá chênh lệch.
Điều này trực tiếp dẫn đến tu sĩ có thâm niên tu vi thấp hơn, thực lực thấp hơn sau khi hút tử tinh thần bí, hơi thở tăng vọt, bây giờ nhìn lôi kiếp chuẩn bị đánh xuống trước tiên. Còn người như Đỗ Bắc Vọng đã đến hóa thần kỳ thì đột phá sẽ không được thuận lợi, thời gian độ kiếp phải chậm trễ hơn một chút.
Bùi Cửu Tinh và Nhật Nguyệt lâu chủ là người có cảnh giới tu vi cao nhất, đầu tiên phải vượt qua tâm ma kiếp mới ngưng thực hơi thở.
Trong mắt Đỗ Thánh Lan: Nhiều người, trật tự rõ ràng, bọn họ đã sắp xếp xong xuôi thứ tự.
“Hóa ra cầu thần bái phật thật sự hữu dụng.” Đỗ Thánh Lan thì thào một câu, bỗng nhiên lui về phía sau giẫm một cái, đạp rớt luồng điện muốn chen tới chiếm chỗ. Cảm nhận được nó vẫn còn chen về phía này, hắn quay đầu tức giận nói: “Huynh đệ, bên này có điện rồi.”
Thiên lôi chỉ nắm giữ ý chí Thiên Đạo, không hiểu tiếng người, sau khi bị đạp, tia sét kia vô thức di chuyển về một phía khác, nhanh chóng tìm được một đám mây đen khác ẩn núp.
“Một, hai… Ba mươi hai.”
Nhóm đầu tiên khoảng ba mươi hai người.
Đỗ Thánh Lan kiểm tra thêm một lần nữa, xác định không đếm sai. Hắn suy nghĩ nhanh, xuyên qua giữa làn sương mờ tầng mây. Hắn có thể hòa vào các luồng điện khác, bảo đảm có thể đánh đủ ba mươi hai người, nhưng làm như vậy sẽ khiến sức mạnh suy yếu nhiều hơn.
Đỗ Thánh Lan đảo mắt nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một dáng người xinh đẹp lẳng lơ. Những người khác bị điện giật thành cái dạng gì hắn không quan tâm, nhưng Bùi Chi Tước thì nhất định không thể bỏ qua. Hắn trầm tư một lát, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Sấm sét tập trung, mây đen giăng đầy trời rồi lại sáng sủa chói mắt.
“Sắp đến rồi!”
Nhóm người thứ nhất rất hưng phấn, bọn họ đều là tu sĩ độ hóa thần kiếp, mỗi người đều cùng tuổi với Bùi Chi Tước, lại giỏi luồn cúi, cho nên mới có thể hữu dụng trong kế hoạch thăm dò. Với tuổi tác của họ, một khi vượt qua hóa thần kiếp chắc chắn sẽ để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lịch sử đại lục Cửu Xuyên.
“Chư vị.” Một thiếu niên dõng dạc: “Nếu chuyện suôn sẻ, ta tin chúng ta có thể nghênh đón dị tượng tử khí đông lai.”
Người này nói ra tiếng lòng của Bùi Chi Tước, tử khí quán thể là ước mơ của các tu sĩ bị vây khốn tư chất. Dưới khát vọng vô tận, bầu trời tràn ngập lôi điện chuẩn bị đánh xuống không tính là gì, rất nhanh sau đó tia lôi kiếp thứ nhất đúng hẹn đánh thẳng xuống.
Đây là tia lôi kiếp vô hại nhất, chưa từng được ai coi trọng, Đỗ Thánh Lan đã đánh vào sự khinh thường này.
“A!”
Ba mươi hai tia lôi kiếp đồng thời giáng xuống, ba mươi mốt người dễ dàng vượt qua, chỉ có người vừa kêu lên đột nhiên hét thảm thiết.
Sao lại thế?
Lôi điện mãnh liệt bất ngờ đánh tới đả thương một cánh tay của người kia, dòng điện mang hơi thở đáng sợ dạo chơi trong kinh mạch như đốm lửa bất diệt.
Kinh nghiệm chênh lệch không thể dùng thiên phú bù đắp, thiếu niên đắc chí gặp chuyện sẽ rất khó giữ được bình tĩnh. Thiếu niên ngay lập tức hoảng hốt, luống cuống nuốt đan dược.
Đỗ Thánh Lan nhớ rõ người này, lúc trước người này tích cực đập đồ Hợp Hoan Tông nhất, tay trái hay là tay phải nhỉ? Thôi, phế cả hai luôn đi. Lôi điện lạnh lùng phân tán dòng điện, đảm bảo công kích có thể kéo dài hơn một chút.
Thiên Đạo hạn chế Đỗ Thánh Lan rất nhiều thứ, Đỗ Thánh Lan tham gia tia thiên kiếp thứ nhất, thực lực sẽ bị suy yếu tương đương tia thiên kiếp thứ nhất, có hắn gia nhập uy lực thiên kiếp sẽ tăng lên rất nhiều nhưng cũng rất hữu hạn. Đỗ Thánh Lan thấy không sao cả, sau khi đánh xéo xuống lập tức chia thành từng tốp nhỏ, một phần đi theo con đường hủy diệt, một phần khởi động công pháp Hợp Hoan, tê dại và đau đớn đan xen nhau, không thanh niên nào có thể vượt qua.
Trong lúc đó hắn vẫn để ý đến mây đen, xác định đã đến lúc thích hợp thì không phí sức nữa, xông thẳng lên trời. Theo tiếng gọi của Thiên Đạo, Đỗ Thánh Lan lại một lần nữa bay lên cao tự động ngưng tụ.
Tia lôi kiếp thứ hai lao xuống, lần này hắn đổi mục tiêu sang người ngồi bên cạnh thiếu niên mục tiêu lúc nãy.
Nhìn thấy thế trận lôi kiếp kinh hãi, thiếu niên cho rằng lại đến nữa rồi, vòng trước còn chưa lấy lại sức khiến thiếu niên rối như tơ vò. Mục tiêu thật sự cũng không khá hơn chút nào, cường độ của tia sét thứ hai mạnh hơn tia thứ nhất, có Đỗ Thánh Lan tham gia cường độ càng mạnh hơn trước.
Người bên cạnh la hét khiến thiếu niên bị đánh lúc nãy cũng hoảng hốt theo, đạo tâm bất ổn và thương thế vừa rồi khiến thiếu niên rất khó vượt qua tia lôi kiếp thứ hai.
Ai cũng không ngờ đến hai lượt thiên kiếp số 1, số 2 đơn giản nhất đánh xuống lại xảy ra biến cố như thế này.
Hộ đạo giả nhìn nhau, xác định không có bất kỳ ai quấy rối. Hiện nay người xảy ra chuyện là học viên của học cung Thiên Thánh, trưởng lão học cung cau mày: “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Thiên phú Tử Huyền rất khá nhưng cũng không đến mức tạo ra tia lôi kiếp đầu tiên mạnh như vậy.”
Lôi kiếp sẽ càng ngày càng mạnh, tia đầu tiên đã mạnh như vậy, những tia tiếp theo e rằng sẽ…
Bởi vì có quá nhiều người độ kiếp, mây đen cuồn cuộn không đủ cho thiên lôi ẩn náu, trên bầu trời có một khe hở rất sâu, vô số ánh điện tụ ở giữa như một đôi mắt hẹp dài đáng sợ đang quan sát chúng sinh.
Tia lôi kiếp thứ ba, Đỗ Thánh Lan phân tán thành vô số dòng điện ẩn mình trong ba mươi hai tia thiên lôi. Cảm nhận được uy lực lôi kiếp không giống ngày xưa, người độ kiếp run rẩy, cảnh tượng khôi hài như sóng đánh vào bờ, ngươi run một cái ta cũng run một cái.
Tia thứ tư —
Ba lần trước chỉ là món khai vị, Đỗ Thánh Lan chờ đợi chính là tia lôi kiếp thứ tư này. Khi ở kim đan kỳ, nguyên hình có thể phát huy uy lực ngang ngửa bốn tia lôi kiếp đầu tiên. Bây giờ hắn đã lên nguyên anh, uy lực đã tương đương với tia lôi kiếp thứ năm.
Hai tia lôi kiếp này đương nhiên phải giữ cho người cần nhất.
Biến cố trước đó không ảnh hưởng đến Bùi Chi Tước. Đối với nàng mà nói, lôi kiếp càng mạnh càng chứng minh nàng có thể phá vỡ gông xiềng tu hành trong cơ thể.
Nhìn thiên lôi như một con mãng xà màu bạc rơi xuống đỉnh đầu, Bùi Chi Tước khẽ hít sâu một hơi nhanh chóng bình tĩnh, chỉ cho rằng đây là lời khẳng định của Thiên Đạo dành cho nàng ta nên có hơi sốt ruột. Lôi kiếp hạ xuống ầm ầm, tia chớp sáng đến cực hạn như một cái động vừa lớn vừa tối. Đến khi chỉ còn cách nàng ta một chút thì luồng điện to như cây trụ đột nhiên vươn ra một cánh tay tái nhợt.
Tay?
Cảnh tượng bất ngờ khiến Bùi Chi Tước sửng sốt.
Tại sao tia chớp lại ngưng tụ thành một cánh tay?
Chát!
Sau một khắc, cánh tay này đột ngột đánh ra sau gáy Bùi Chi Tước. Đến khi nàng ta nhận ra thì đã bị một nguồn sức mạnh đánh cho quay một vòng. Thiên lôi không cho nàng ta thời gian phản ứng, trước khi mục tiêu sắp đứng vững thì không chút thương tiếc đánh thêm một cái vào gáy.
Có tâm pháp U Lan bổ trợ giúp Đỗ Thánh Lan có thể phát huy sức mạnh kinh người, tổng hợp trong bốn tia lôi kiếp đầu tiên, hiệu quả của một cộng một lớn hơn hai.
Bùi Chi Tước bị đánh xoay hai vòng, ngơ ngơ ngác ngác nhưng nàng không dám có một phút ngơi nghỉ, lập tức vận chuyển chân khí toàn thân để phòng thủ.
Bản thân công pháp Hợp Hoan thích hợp chủ động tấn công, nàng phòng thủ chính là đánh mất ưu thế. Sau khi luồng điện bị chân khí đánh văng ra, nó phân tán thành vô số tia chớp rất nhỏ di chuyển trong lồng bảo vệ, cố gắng tìm kiếm kẽ hở.
Thiên lôi bình thường gần như không tìm được kẽ hở, nhưng đối với đại sư trận pháp Đỗ Thánh Lan mà nói tìm được rất nhanh, sau đó đục một lỗ thủng, những luồng điện khác như thác lũ tràn vào. Luồng điện từ trên lao xuống, Bùi Chi Tước không tránh kịp, một bên mặt bị luồng điện đốt cháy, trong nháy mắt bắp thịt co rút, đau đớn khiến cơ thể nàng ta co giật một hồi.
Bùi Chi Tước ép buộc phong bế cảm xúc, quyết đoán ép luồng điện trong cơ thể ra ngoài. Thế nhưng mị cốt trời sinh hoàn mỹ đã xuất hiện vết nứt, đây không phải là chuyện tệ nhất. Khi nội thị, nàng ta phát hiện chuyện quan trọng nhất chính là chủ cốt bị luồng điện k.ích thích đã bắt đầu chuyển sang màu đen, vị trí cũng bị lệch đi một chút.
“Không!” Bùi Chi Tước hai mắt chảy máu, dáng vẻ cực kỳ hãi hùng, nàng ta khàn giọng: “Ta vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội…”
Chỉ cần vượt qua toàn bộ lôi kiếp, cơ thể sẽ có thể khôi phục bình thường. Đáng tiếc lấy trạng thái bây giờ của Bùi Chi Tước, cho dù là ai đều nhìn ra khả năng không cao, nàng ta như đang thực hiện tẩy não chính mình.
“Cái lôi kiếp này không bình thường.” Mặc Thương đứng ở xa xa nheo mắt: “Không phải là trình độ lôi kiếp bọn chúng có thể chống đỡ.”
Vừa rồi luồng điện kia ngưng tụ thành cánh tay, xung quanh đều là tầng tầng lớp lớp ánh điện lấp lóe trong lôi kiếp ngập trời, ngoại trừ Bùi Chi Tước thì không có ai nhìn thấy. Vì muốn đánh vào tâm lý nên ở tia lôi kiếp thứ năm, Đỗ Thánh Lan lại một lần nữa chia thành từng nhóm nhỏ.
Biến cố những lần trước đã làm không ít người không giữ được bình tĩnh, không ai biết người tiếp theo gặp được lôi kiếp phiên bản nâng cấp sẽ là ai.
Uy lực thiên kiếp vốn chỉ có thể tăng hai đến ba phần, nhưng nhờ tác động tâm lý tăng lên đến năm phần. Người mất bình tĩnh nhiều nhất chính là thiếu niên kia, cuối cùng hắn đã ngã xuống trong tia lôi kiếp thứ năm.
Tên này ngã vào trong đống ngói lưu ly do chính mình đập vỡ, máu tươi nhuộm đỏ ngói lưu ly rực rỡ tạo thành hoa văn quỷ dị.
“Mau! Áp chế hơi thở!”
Âm thanh trầm đầy mạnh mẽ của đại năng giả vang vọng khắp sơn cốc: “Nghĩ cách kéo dài thời gian đột phá!”
Nhóm độ kiếp đầu tiên gần như đã bị phế hết, lúc này người hoảng loạn nhất chính là nhóm độ kiếp thứ hai. Bọn họ chứng kiến cảnh tượng này, cố gắng ngăn chặn hơi thở. Mà những người ở dưới lòng đất liều mạng cắn nu.ốt tinh thể thần bí thì lại áp chế, sợ rằng chưa kịp chết trong thiên kiếp đã vì bạo thể mà chết trước.
Sau một lúc ngắn ngủi, lại có người tử vong trong lôi kiếp, phương hướng người này gục xuống đúng lúc có thể nhìn thấy Đỗ Bắc Vọng. Gã chật vật cử động ngón tay, khóe miệng cong lên mỉm cười châm chọc.
Đỗ Bắc Vọng cắn nuốt nhiều tinh thể khiến bao người ghen tỵ hâm mộ, nếu có thể ngăn chặn đột phá được mới là lạ.
Hai vị trưởng lão đi cùng Đỗ Bắc Vọng rất lo lắng: “Bắc Vọng, cố gắng hết sức kéo dài thời gian!”
Một trong hai vị trưởng lão bất chấp đưa tin cho Đỗ Thanh Quang, nói rõ lôi kiếp dị thường, xin ông ta mau tới đây.
Muốn kéo dài?
“Mơ mộng hão huyền.”
Đỗ Thánh Lan ở trên trời lạnh lùng nhìn tu sĩ phía dưới. Hắn nhìn mây đen ở xa xa đang bay đến, rõ ràng có nhóm người thứ hai sắp độ kiếp.
“Mau, đưa người đi trước.” Hộ đạo giả hoàn hồn, trong nhóm độ kiếp đầu tiên có không ít người trọng thương, rất ít người độ kiếp thành công. Một, hai người may mắn rõ ràng đã có bóng ma tâm lý với lôi kiếp, sau này e rằng nửa bước khó đi.
Bên cạnh đó còn có một số người cử động khó khăn, nếu không kịp rời khỏi nơi này thì khó đảm bảo sẽ không bị lôi kiếp của nhóm thứ hai làm bị thương.
Khi hộ đạo giả liều mạng tìm người thì nhóm tu sĩ thứ hai đã bắt đầu độ kiếp.
Cùng lúc đó, nhóm tu sĩ thứ ba cũng bắt đầu cảm thấy đau khổ.
Nhật Nguyệt lâu chủ như sắp rách cả mi mắt, đùa cái gì thế? Gã bị nhốt ở đại thừa kỳ nhiều năm, vì ngày hôm nay mà ngay cả sống chết của con trai gã cũng không quan tâm, qua bao nhiêu thăng trầm mới có thể đột phá, bây giờ ông trời khốn kiếp lại nói cho gã biết lôi kiếp xảy ra vấn đề?!
Sắc mặt của Bùi Cửu Tinh cũng không tốt hơn Nhật Nguyệt lâu chủ chút nào, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, bây giờ xem ra cơ hội biến thành chuông báo tử được gõ trước thời hạn.
Cảm xúc con người có thể lây lan, ví dụ như đang lúc nguy cấp nghe trẻ con khóc sẽ khiến người khác càng nóng ruột hơn, thời tiết đẹp nghe tiếng cười giòn giã sẽ làm tâm trạng vui vẻ. Mà giờ phút này có vô số luồng điện bao phủ cả bầu trời, phía dưới là tiếng kêu rên của tu sĩ độ kiếp thất bại bị trọng thương.
Dừng lại!!
Đỗ Bắc Vọng đau đớn kiềm chế hơi thở tăng vọt, mây đen chằng chịt luôn nhắc nhở hắn rằng suy nghĩ này sai lầm cỡ nào.
Là một thiên kiêu thì không thể ngăn cản đột phá, Đỗ Bắc Vọng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Bốn tia lôi kiếp đầu tiên quả thật mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn, nhưng cũng chỉ như thế thôi. Đỗ Bắc Vọng chịu đựng, đột nhiên cảm thấy tâm tính sợ hãi vừa rồi của hắn rất nực cười, thiên lôi cũng chỉ mạnh tới đó, hắn chỉa mũi thương về phía chân trời, quát lên: “Tới đây!”
Đỗ Thánh Lan lao nhanh xuống dưới —
Ta tới đây!
Một tia lôi kiếp có uy lực sánh ngang sáu tia lôi kiếp ầm ầm hạ xuống, bản thân thiên lôi đã có một phần sức mạnh tôi thể, sau khi tu sĩ độ kiếp thì thân thể mới có khả năng đột phá cực hạn. Mà Đỗ Thánh Lan thì dốc hết sức, cố gắng loại bỏ phần sức mạnh này trong lôi kiếp, hoàn toàn biến thành một tia lôi kiếp hủy diệt.
Đầu trường thương bị thiên lôi đánh nát, Đỗ Bắc Vọng chợt lui về sau mấy bước rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Trưởng lão Đỗ gia sốt ruột đến mức sắp giậm chân, nếu không phải hắn là kỳ lân tử của dòng tộc bọn họ, lão đã sớm chửi um sùm…
Ngươi độ kiếp thì cứ ngoan ngoãn mà độ, hà cớ gì hô to gọi nhỏ với ông trời?
Một tiếng ‘tới đây’ vang lên, mắt thường có thể nhìn thấy lôi kiếp đột nhiên trở nên lợi hại.
Bên trong Hợp Hoan Tông xảy ra chuyện gì, người ngoài không biết.
Phạm vi mây đen dàn trải quá rộng và quá dày đặc, thậm chí có không ít tu sĩ bắc vực lên biên giới xem xét. Có người ngự khí bay tới trấn trên thì đúng lúc đi ngang qua vùng trời ngôi miếu, nhìn thấy có tu sĩ đang quyên tiền nhang đèn thì tỏ ra khinh bỉ, tu sĩ chúng ta phải nắm vận mệnh trong tay chứ không phải phụ thuộc ông trời.
Cầu thần bái phật thì tính là anh hùng hảo hán gì?
Trong miếu, trụ trì đang buồn bực nhìn Cố Nhai Mộc: “Chẳng phải thí chủ mới đến sao?”
Cố Nhai Mộc: “Thay người khác tặng lễ.”
Trụ trì lần đầu tiên thấy có người tới trả lễ giúp người khác, nhớ lại không lâu trước đó quả thật người dâng hương là một người khác.
Nguyện vọng gì trở thành sự thật nhanh vậy?
Âm thanh leng keng khiến trụ trì tỉnh táo lại, ông nhìn thấy Cố Nhai Mộc ném rất nhiều tiền xu vào ‘thùng công đức’, sau đó như cố gắng cúi đầu.
Cố Nhai Mộc: Hy vọng Đỗ Thánh Lan đánh thuận lợi, đánh vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Hợp Hoan Tông nên Đỗ Thánh Lan lòng dạ không yên, dẫn đến không thể thuận lợi đột phá. Mà hiện giờ những người tranh nhau đột phá, có thể nói là chết cũng không hết tội.
Cố Nhai Mộc chăm chú suy nghĩ, dường như Đỗ Thánh Lan chỉ đánh bọn chúng trọng thương, hay là trên đường về nhà mình mai phục giết sạch bọn chúng cho rồi.
Sát ý lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, trụ trì khẽ nói: “Thí chủ, ngươi đang…”
“Cầu nguyện.” Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Cầu nguyện người đáng chết sẽ chết thuận lợi.”
“Ngã phật từ bi, việc này e rằng không quá thỏa…”
Cố Nhai Mộc quay đầu lại.
Trụ trì là người bình thường, đối diện với đôi mắt uy nghiêm đáng sợ đó không thể không cảm thấy sợ hãi. Trụ trì miễn cưỡng mỉm cười sửa lời: “Cầu nguyện phải cầu với phật tổ, ngươi cầu nguyện với thùng công đức không được thỏa đáng.”
“Đa tạ đã nhắc nhở.”
Cố Nhai Mộc lạnh lùng vào điện, học theo điệu bộ dâng hương vừa rồi của Đỗ Thánh Lan, đối mặt với nhang khói đang lượn lờ, trong đầu lại nghĩ đến đôi tay trắng trẻo mịn màng dâng hương của đối phương.
…
Ở Hợp Hoan Tông, Đỗ Bắc Vọng đã vượt qua lôi kiếp thứ năm. Đáng tiếc, bởi vì đây là một tia lôi kiếp hủy diệt thuần túy nên thương thế không được thuyên giảm chút nào.
Họa đến dồn dập, kiếp vân của Nhật Nguyệt lâu chủ và Bùi Cửu Tinh đã bắt đầu được ngưng tụ. So với lôi kiếp độ kiếp kỳ thì lôi kiếp của Đỗ Bắc Vọng chỉ là mưa phùn.
Hộ đạo giả liều mạng tìm người, người độ kiếp kiêng kỵ nhất là nhìn thiên lôi mà sợ hãi. Nhìn thấy một số đệ tử tinh anh vẫn chưa vượt qua lôi kiếp, có người còn đột nhiên nảy sinh tâm ma kiếp giữa lôi kiếp, những thế lực lớn này vừa hận vừa tức.
Ban đầu độ kiếp thất bại xem như may mắn, ít nhất vẫn được cứu được nhưng sau này thanh thế lôi điện càng lúc càng lớn, hộ đạo giả không dám tùy tiện cứu người.
“Tổn thất lần này…”
Trưởng lão học cung giận dữ, chưa kịp nói xong thì Mặc Thương sắc mặt cũng không được tốt lắm nói: “So với Nhật Nguyệt lâu chủ, ta không có gì phải oán trách.”
Hắn nói không sai, Nhật Nguyệt lâu chủ đã sắp nổi điên, không ngừng chất vấn chẳng lẽ trên đời này còn ai xui xẻo hơn gã sao?
Lúc gã đang tức giận căm phẫn với trời xanh thì đột nhiên nhìn thấy Bùi Cửu Tinh đứng trên đỉnh núi đối diện, Nhật Nguyệt lâu chủ mặt không cảm xúc nghĩ…
À, có.
Đánh một trận với bọ cạp Thiên Hoàng, Bùi Cửu Tinh rơi xuống đại thừa kỳ, còn riêng Nhật Nguyệt lâu chủ đã vượt qua bình cảnh này nhiều năm về trước, lôi kiếp sẽ tới sớm hơn một chút.
Đỗ Thánh Lan đang lượn giữa các tầng mây cũng phải bật cười, hắn không biết tại sao những người này lại sắp xếp rõ ràng như thế. Nếu hai người cùng độ kiếp, hắn chỉ có thể tập trung đánh một người nhưng bây giờ thời gian chênh lệch, hắn có thể thoải mái chạy đi chạy lại.
Thù mới hận cũ làm Đỗ Thánh Lan ra tay không chút lưu tình.
Ở cấm địa U Lan, hắn bị tứ đại gia tộc liên thủ bao vây, giống như chó nhà có tang không thể không độ kiếp. Giống như Bùi Cửu Tinh bây giờ liều mạng áp chế cảnh giới nhưng căn bản không khống chế được muốn đột phá.
Bùi Cửu Tinh cũng là một người tàn nhẫn, muốn ngăn cản không cho hơi thở tăng vọt chỉ có một cách chính là tự phế một phần tu vi để cảnh giới tiếp tục hạ xuống.
Chỉ cần cảnh giới suy yếu trước khi tia thiên lôi đầu tiên hạ xuống thì không cần độ kiếp nữa. Có thể cái giá phải trả là tổn thương bổn nguyên, nếu sau này không tìm được biện pháp thì cảnh giới sẽ dần dần hạ xuống.
Người nhà họ Bùi rất thông minh, Bùi Cửu Tinh biết rõ xác suất độ kiếp không cao nên cũng không ôm tâm lý may mắn, ép buộc hạ tu vi.
Nhật Nguyệt lâu chủ thấy thế mắng một câu đồ hèn nhát, gã không phải là Bùi Cửu Tinh, cố gắng nhiều năm như vậy sao có thể từ bỏ ở bước cuối cùng.
Gã thở sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh mấy năm nay vì độ kiếp đã nỗ lực như thế nào, gã nhớ đến thời gian bị Mặc gia sai bảo như con chó, nhớ đến ánh mắt không cam lòng trước khi chết của con trai. Bây giờ chỉ thiếu một bước cuối cùng —
Kiêu ngạo dâng lên, Nhật Nguyệt lâu chủ mở mắt ra, nghênh đón thiên kiếp!
Áng mây trên trời hạ xuống rất thấp, dưới ánh sáng chói chang, vô số luồng điện hướng về một điểm trung tâm. Bầu trời như đang treo ngược một gốc đại thụ, bên cạnh lôi điện cường tráng còn có vô số nhánh rất nhỏ, trời xanh bị nhuộm thành màu tím đỏ, ngay cả những đám mây khác màu cũng bị ép lui.
So với cảnh tượng vĩ đại này, nhân loại sao mà nhỏ bé quá. Cho dù có ánh chớp lóe lên cũng vượt xa một ngọn núi.
Đồng thời ở phía sau Nhật Nguyệt lâu chủ xuất hiện pháp tướng khổng lồ. Pháp tướng này khác với pháp tướng bình thường, là ảo ảnh nhật nguyệt do Nhật Nguyệt lâu chủ tu luyện công pháp đặc thù hóa thành. Ảo ảnh nhật nguyệt tỏa ra ánh lửa vô tận, lôi điện đánh vào trong như con thiêu thân lao đầu vào lửa, hòa tan bên trong đó.
Lôi kiếp độ kiếp kỳ không tồn tại món khai vị, cho dù chỉ là lôi kiếp thứ nhất cũng không thể lơ là cảnh giới. Sau khi thuận lợi vượt qua tia lôi kiếp thứ nhất, Nhật Nguyệt lâu chủ khí thế tăng cao, chủ động nghênh đón lôi kiếp thứ hai.
Đỗ Thánh Lan coi thường Nhật Nguyệt lâu chủ nhưng phải thừa nhận rằng người có thể trở thành đại năng đều có chỗ bất phàm. Pháp tướng nhật nguyệt sau lưng gã, cho dù là chính mình cũng không dám tùy tiện đến gần.
Sau khi ngạo nghễ tăng cao, Nhật Nguyệt lâu chủ nhanh chóng vượt qua thiên kiếp thứ hai.
Lôi kiếp độ kiếp kỳ quá khổng lồ, Đỗ Thánh Lan không thể hoàn toàn loại bỏ sức mạnh tôi thể trong thiên lôi như khi đối phó với Đỗ Bắc Vọng, quyết định lùi lại một bước, thi triển công pháp Hợp Hoan Tông, dung hợp hoàn mỹ tê dại và đau đớn.
Chiêu thức này quả nhiên hữu hiệu, Nhật Nguyệt lâu chủ ánh mắt kiên định chợt lóe lên, bình sinh chưa bao giờ hưởng thụ kích điện như vậy làm gã suýt chút nữa hoảng hồn.
Nhưng không quá một hơi thở, Nhật Nguyệt lâu chủ nín thở ngưng thần, hoàn toàn lấy chưởng làm đao chặt tia sét đang đánh về phía mình. Gã biết rõ chính mình thiên phú có hạn, cùng lắm chỉ có thể đưa tới bảy tia lôi kiếp. Bây giờ gã đã bình an vượt qua ba tia lôi kiếp, tiêu hao cũng không nhiều, hoàn toàn dư sức đánh mấy tia thiên kiếp khác.
Với thực lực của Đỗ Thánh Lan không đủ để chen vào lôi kiếp thứ sáu và thứ bảy, muốn hủy diệt Nhật Nguyệt lâu chủ thì chỉ còn hai cơ hội cuối cùng.
Pháp thuật của Hợp Hoan Tông chú trọng bất ngờ, sau khi đã nếm được hương vị đau đớn mà mê hồn, Nhật Nguyệt lâu chủ đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với thiên kiếp thứ tư. Cho dù Đỗ Thánh Lan dốc sức cũng chỉ để lại một chút vết thương da thịt cho gã.
Lôi kiếp thứ năm bắt đầu ngưng tụ, Đỗ Thánh Lan nheo mắt, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Nhật Nguyệt lâu chủ vô cùng kiêu ngạo, giống như đã nhìn thấy độ kiếp thành công ngay trước mắt. Đối mặt với bầu trời màu tím chói lòa, gã cười ha hả: “Tới đây!”
Đỗ Bắc Vọng đang trọng thương nghe một tiếng ‘tới đây’, theo phản xạ có điều kiện gập ngón tay.
Trưởng lão Đỗ gia tự nhiên nảy ra một ý nghĩ quỷ dị: Tiêu, hắn tiêu rồi!
Thân tín của Nhật Nguyệt lâu chủ cảm xúc dâng trào, tin tưởng Nhật Nguyệt Lâu sẽ nghênh đón vị độ kiếp giả thứ tám!
Hai chữ ‘tới đây’ điên cuồng vang vọng trong sơn cốc.
Đỗ Thánh Lan cố gắng bình tĩnh, điều chỉnh sách lược. Thiên lôi đánh xuống bắt đầu thay đổi hình dáng, khi cách mục tiêu chưa đến ngàn mét thì ánh điện bị ép buộc phóng đại, một khuôn mặt người bất ngờ xuất hiện.
Sống mũi thẳng, đôi mắt đa tình… Ngũ quan không ngừng vặn vẹo trong luồng điện tạo thành ảo giác cái miệng không ngừng mấp máy.
“Hình Nhi!”
Nhật Nguyệt lâu chủ đang cười đột nhiên cứng đờ, đây rõ ràng mà gương mặt của con trai gã!
Ánh sáng bạc lóe lên khiến gương mặt này như ác quỷ bò lên từ địa ngục, thần kinh căng thẳng giờ như đứt phựt. Hai mắt Nhật Nguyệt lâu chủ sung huyết, thất thanh kêu tên con trai. Cũng trong lúc đó hốc mắt và miệng của gương mặt này không ngừng phóng đại, giống như quái vật ăn thịt người.
Rất nhiều năm trước, Đỗ Thánh Lan từng gặp con trai độc nhất của Nhật Nguyệt lâu chủ. Hắn tạo ra gương mặt này giống đến sáu, bảy phần, mà trong mắt người chột dạ thì gương mặt này không khác gì ác linh đòi mạng.
Ở xa xa, thanh kiếm sau lưng Mặc Thương khẽ rung lên, có thể thấy được nội tâm của hắn cũng có dao động, con trai của Nhật Nguyệt lâu chủ bị kiếm linh hút cạn huyết khí mà chết.
Luồng điện tản ra rất giỏi nắm đúng thời cơ, nhanh chóng ngưng thành một cái giũa đầu tròn không to lắm, toàn bộ sức mạnh dồn vào phần đầu đánh thẳng xuống đỉnh đầu Nhật Nguyệt lâu chủ!
Nhật Nguyệt lâu chủ tinh thần không ổn định, đến lúc nhận ra muốn ngăn cản đã quá trễ. Âm thanh hộp sọ vỡ ra truyền đến, gã đau đớn há miệng, sự đau đớn cực độ khiến gã không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Nhân quả luân hồi, Nhật Nguyệt lâu chủ vặn vẹo mặt còn đáng sợ hơn khuôn mặt trong hư không, gân xanh nổi lên vô cùng dữ tợn. Luồng điện vẫn không ngừng theo đại não lan tràn toàn thân.
Không biết trôi qua bao lâu, trên ngọn núi, một thân hình cao lớn ngã xuống.
Sấm sét trên trời lập lòe khiến người ta không rét mà run, giống như đang châm chọc điều gì đó.
Ngoại trừ sấm sét, giờ phút này cả thế giới yên tĩnh.
Mọi người nhìn Nhật Nguyệt lâu chủ ngã xuống, những người vốn đang r.ên rỉ vì đau đớn cũng lập tức ngậm miệng.
Không ai ngờ sẽ nhìn thấy một màn kịch tính như thế, Nhật Nguyệt lâu chủ đã bỏ mình. Chỉ trong tích tắc phân tâm, Nhật Nguyệt lâu chủ đã bỏ mình trong tia thiên kiếp thứ năm.
“Điều này, điều này sao có thể…” Mất một thời gian trưởng lão học cung mới thốt lên được.
Trưởng lão Đỗ gia là người đầu tiên lấy lại tinh thần, kích động nói: “Đồ ngu! Ai bảo hắn giẫm lên vết xe đổ, hét lên làm gì.”
Tới cái gì mà tới, ngươi xem vừa kêu một tiếng, thiên lôi đến, người cũng bị đưa đi.