Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

chương 43: ngoạ long phượng sồ*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Đạo hiệu của Gia Cát Lượng và Bàng Thống)

Trước khi đến, Bàn Thiên Hạc không cho rằng chỉ có một mình gã đến nhưng gã không ngờ đông đủ không thiếu một ai. Một đám người quen tụ họp trên đỉnh Tiên Nữ, nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng, trưởng lão học cung Thiên Thánh lên tiếng trước phá vỡ im lặng: “Đỉnh Liệp Nhân cũng có người.”

Đỉnh Liệp Nhân và đỉnh Tiên Nữ chỉ cách nhau một ngọn núi, thành chủ thành Tự Do và 72 trại cũng ở đó. Thú vị là trong đó còn có một con quái vật đầu cá.

Đầu cá quay qua, dường như cũng nhìn thấy bọn họ, vây cá rung rung khiêu khích.

Đại trưởng lão Bùi gia loé lên sát ý: “Yêu vật ở vùng biển Vô Tận.”

Yêu thú hải dương lợi hại hoá hình không hoàn toàn đa số đều đến từ vùng biển Vô Tận, trước đây Bùi Cửu Tinh bị yêu thú ở Vô Tận vây công, bị trọng thương dẫn đến cảnh giới trượt dốc.

“Quan sát hoà bình, bình tĩnh chớ nóng.” Một giọng nói hồn hậu vang lên, đây là giọng của tổng quản sự thương hội Hắc Thuỷ: “Đều là trả tiền đến xem, hy vọng mọi người cho ta chút mặt mũi.”

Bùi gia và thương hội Hắc Thuỷ có quan hệ lợi ích kinh tế, không nể mặt không được. Đại trưởng lão tức giận nói: “Chẳng lẽ bầy yêu thú này cũng nộp phí vào cửa?”

Hai vị trưởng lão Bùi gia có thể tới đây là vì đã miễn một trong hai yêu cầu để Cố Nhai Mộc làm gia chủ: 100 triệu linh thạch. Yêu cầu nâng cao danh vọng Bùi gia vẫn còn, trừ phi y chịu giao ra Tuyệt Sát Điện.

Tổng quản sự thương hội Hắc Thuỷ gật đầu: “Vùng biển Vô Tận tài nguyên phong phú, cung cấp một, hai cái vị trí bí bảo hoặc là chịu chi cũng không phải việc gì khó.”

Lúc này nhị trưởng lão nói khẽ với đại trưởng lão: “Bọ cạp Thiên Hoàng đã chết, không cần phải trêu chọc một con quái vật đầu cá.”

Bàn Thiên Hạc cũng đứng ra hoà giải: “Chính sự vẫn hơn.”

Bọn họ đi chuyến này chính là để xem lôi kiếp đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy kiếp vân dày nặng trên bầu trời buông xuống, bên trong toả ra ánh sáng chói mắt, tia chớp đùng đùng giữa các tầng mây, mây đen theo dao động run rẩy.

Khi tập thể độ kiếp, chuyện xảy ra quá bất ngờ nên mọi người hoàn toàn không có thời gian tra xét, bây giờ rốt cuộc có thể tập trung nghiên cứu thiên kiếp. Lúc đó Bàn Thiên Hạc không ở Hợp Hoan Tông, chỉ đơn giản đánh giá lôi kiếp lần này: “Kiếp vân rất mạnh.”

Trưởng lão học cung nói đúng trọng tâm: “Có thể là người độ kiếp thiên phú cao.”

Lúc thánh nhân trời sinh được sinh ra từng có dị tượng tử khí đông lai, tử khí có thể tăng cao tư chất mị cốt trên diện rộng, chỉ riêng kiếp vân mạnh mẽ thì không nói rõ được điều gì.

Sấm sét vạn trượng dồn dập hướng về một đỉnh núi, núi tuyết cách nơi này rất xa nhưng tầm nhìn của tu sĩ vốn rất rộng, hơn nữa đỉnh núi kia rất cao nên cũng không ảnh hưởng đến quan sát.

Đỉnh núi tuyết rất cao khiến cho ngọn núi có vẻ như xuyên thủng mây trời.

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn mây đen đủ để chấn động lòng người, không dám lơ là một giây phút này. Bởi vì bị ý chí Thiên Đạo hạn chế, hắn hoá hình thành thiên lôi phát huy thực lực kém xa hình người, ngoại trừ lúc ban đầu mới đoạt xá thiên lôi bất đắc dĩ dùng nguyên hình độ kim đan kiếp, những lần độ kiếp sau này hắn đều chọn hình người.

Kế hoạch của Đỗ Thánh Lan mới được tiến hành đến bước thứ hai, một khi đang độ kiếp bị đánh về nguyên hình, thân phận sẽ bị bại lộ. Có rất nhiều thế lực đến đây, cho dù có nhiều trận pháp hơn nữa, hắn cũng chưa chắc có thể thành công chạy thoát.

Đỗ Thánh Lan thở hắt ra, tia lôi kiếp thứ nhất đánh xuống không chút nể nang, mưa đá giữa không trung bị cuốn vào ánh sáng, trong nháy mắt bị đập vụn trong ánh điện lập loè.

Nhìn từ góc độ người xem, bóng dáng kia không tránh không né, trực tiếp dùng cơ thể chống đỡ tia thiên lôi thứ nhất. Ánh bạc sáng đến cực hạn, sau đó lập tức biến mất, Đỗ Thánh Lan lành lặn đứng tại chỗ.

“Người này nên đi làm tu sĩ luyện thể.”

Trưởng lão Bùi gia đứng bên cạnh Đỗ Thanh Quang, vốn định giao lưu hai câu thì thấy Đỗ Thanh Quang hơi nheo mắt, không nhịn được hỏi: “Phát hiện gì à?”

Đỗ Thanh Quang cẩn thận nhìn bóng người đó, lạnh lùng nói: “Khí giới.”

Khi tu sĩ độ kiếp thường sẽ chọn vũ khí tiện tay nhất, xảy ra tình huống tay không độ kiếp có hai khả năng: một là bất đắc dĩ không thể thi triển tuyệt chiêu, hai là tu luyện các loại bí học như chưởng pháp, chỉ pháp.

Đỗ Thanh Quang đoán rất chính xác, Đỗ Thánh Lan có một thanh kiếm tốt do Cố Nhai Mộc rèn cho, đáng tiếc hắn không thể sử dụng Trảm Nguyệt kiếm pháp trước mặt công chúng nên chỉ có thể đi con đường khác.

Từng tia lôi kiếp mạnh mẽ đánh xuống, rất nhanh đã sắp đến tia thiên kiếp thứ năm.

Bốn tia thiên kiếp đầu tiên, ý nghĩa tham khảo thật sự không lớn. Tuy đều là hoá thần kiếp nhưng lôi kiếp của Đỗ Thánh Lan đương nhiên mạnh hơn nhóm người Bùi Chi Tước rất nhiều. Thậm chí nhìn hắn độ kiếp, người xem sẽ cảm thấy không phải là thiên kiếp biến dị mà là nhóm người Bùi Chi Tước không đủ mạnh.

Tia lôi kiếp thứ năm là điểm then chốt.

Đối mặt với tia lôi kiếp thứ năm, cho dù Đỗ Thánh Lan có thân thể mạnh đến đâu cũng phải sử dụng chút bản lĩnh khác.

Đỗ Thánh Lan vẫn không cầm kiếm, hắn hít sâu một hơi, làm ra động tác vươn tay muốn chạm vào lôi kiếp.

Lúc rời khỏi Tháp Lâu ở học cung Thiên Thánh thì một giọng nói thô lỗ từng nhắc nhở hắn: Phải ích kỷ cỡ nào mới cho rằng công pháp của Hợp Hoan Tông là khống chế con người, xem vạn vật thế gian đi!

Trong đốm sáng ký ức của đệ nhị tổ Hợp Hoan để lại, cũng nhiều lần nhấn mạnh dùng Hợp Hoan Pháp với con người chính là cảnh giới thấp nhất.

“Vạn vật thế gian…” Ngón tay thon dài đối mặt với lôi kiếp khổng lồ như lấy trứng chọi đá. Lúc này trong lòng Đỗ Thánh Lan hưng phấn lấn át sợ hãi, hắn đã sớm muốn thử nghiệm cảm giác ‘ngự vật’.

Có Thiên Lôi Tôi Thể ở phía trước, Đỗ Thánh Lan có thể sáng suốt phân chia hai loại đạo tắc huỷ diệt và tân sinh, chỉ cần tìm được khe hở là có cơ hội thi triển công pháp Hợp Hoan.

Ngón tay xinh đẹp máu thịt be bét trong tia sét, có ánh điện phụ trợ, người ngoài không thấy rõ hắn chảy máu màu gì nhưng cảnh tượng kinh hãi này khiến người khác khiếp sợ rất lâu. Tôi Thể Pháp không ngừng chữa trị cơ thể hắn, lúc này hắn vô cùng cảm kích mục đồng.

Đúng là người tốt!

Phần ân tình này hắn khắc ghi.

Nếu như không nhờ mục đồng cố gắng giao dịch lần thứ hai thì từ lúc ép buộc sử dụng Hồng Mông Nguyên Bảo, hắn đã bỏ mạng ở vùng biển Vô Tận rồi.

Liên tục lặp đi lặp lại quá trình bị bỏng rồi được chữa trị, cảm giác đau đớn đạt đến cực hạn, thần kinh như tê liệt vì đau đớn. Đôi tay Đỗ Thánh Lan linh hoạt như cá đang bơi lội, bình tĩnh kích động lôi kiếp, ánh mắt sáng lên… Tìm thấy rồi.

Đạo tắc huỷ diệt và tân sinh dung hoà tạo thành khe hở, Đỗ Thánh Lan nhanh chóng thi triển công pháp Hợp Hoan, tia sáng óng ánh từ đầu ngón tay hắn lan tràn, trong khe hở mọc ra một đoá hoa sen. Hoa sen mảnh mai cắm sâu trong khe hở, dù không có rễ cũng không ngừng hấp thu lôi kiếp. Trong cuộc đọ sức này, lôi kiếp to lớn kia không ngừng thu nhỏ, hoa sen mờ ảo thì nở rộ điên cuồng.

Sau khi nở rộ, hoa sen tan biến, cuối cùng chỉ để lại một chút đường nét mờ ảo.

“Đẹp quá.” Có người không nhịn được cảm thán, cho dù hoa sen đã biến mất vẫn khiến người ta nhớ nhung.

Trưởng lão Bùi gia ẩn ý sâu xa: “Thảo nào ban đầu học cung muốn kiểm tra giữ lại người nhận được truyền thừa của đệ nhị tổ.”

Chưa đến hoá thần đã có thể thi triển uy lực như vậy, nếu may mắn tu luyện đến đại thừa hoặc thậm chí là độ kiếp, quả thật rất khó tưởng tượng được công pháp này sẽ phát huy uy lực như thế nào.

Trước lạ sau quen, tia thiên kiếp thứ sáu và thứ bảy, Đỗ Thánh Lan bắt chước làm theo, an ổn vượt qua.

Tia thứ tám —

Lôi kiếp như bị chọc giận, tia lôi kiếp thứ bảy hạ xuống chưa được bao lâu thì tia thứ tám điên cuồng phóng xuống.

Đỗ Thánh Lan chủ động bay tới nghênh đón, trong nháy mắt bị ánh điện bao phủ, hắn phun ra mai hoa tiêu do lôi điện ngưng tụ.

Bùm bùm bùm bùm bùm.

Mai hoa tiêu dẫn đầu chạy chỗ xếp thành trận pháp, vây khốn một phần sức mạnh kinh khủng của lôi kiếp.

Tia lôi kiếp thứ tám hung dữ đang hạ xuống thì hơi khựng lại một chút như đang nghi ngờ sao cũng là sét vậy?

Đỗ Thánh Lan hết sức hài lòng, lôi kiếp tụ rồi tán rồi lại tụ như não cá vàng, hoàn toàn không nhớ gì. Lúc hắn dùng nguyên hình độ kim đan kiếp, thiên lôi cũng khựng lại một cái.

Đừng xem thường thời gian chưa đến một hơi thở này, đối với tu sĩ mà nói một hơi thở đủ để hoàn thành một cái phản công hoàn mỹ.

Tia lôi kiếp thứ tám của thiên kiêu tuyệt thế đương nhiên là kinh thiên động địa, sấm sét vờn quanh trời long đất lở, người xem cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, quái vật đầu cá lên tiếng trước: “Quả nhiên lôi kiếp xảy ra vấn đề, tia sét như ngừng lại một chút mới bắt đầu công kích.”

Có công pháp Hợp Hoan hỗ trợ, người bên ngoài cũng khó nói dị thường lần này có phải do thánh nhân trời sinh thi triển bí pháp hay không. Nguyên nhân chủ yếu do bọn họ không muốn tin tưởng, cùng là lôi kiếp biến dị, khi bọn họ độ kiếp thì lôi kiếp yêu ma hoá, có mặt người, có tay, đến lượt thánh nhân độ kiếp lại là trì hoãn.

Hôm nay thương hội Hắc Thuỷ phái hai vị quản sự canh giữ đỉnh Tiên Nữ và đỉnh Liệp Nhân. Quản sự nói: “Trước đó người bán đã nói nếu lần này số lượng người xem độ kiếp đạt đến con số mười thì có thể tặng miễn phí một món quà nhỏ.”

Một câu nói bình thường lại mang theo cảm giác châm chọc, nhất là với những người trên đỉnh Tiên Nữ.

Bọn họ đến không thiếu một ai, chỉ riêng cái đỉnh Tiên Nữ đã hơn mười người rồi.”

“Quà gì?” Trưởng lão học cung lạnh lùng hỏi.

Gần như cùng lúc đó, trên bầu trời truyền đến một tiếng hét to: “Tới!”

“…..”

Đỗ Thánh Lan nhìn lên trời cao, một chữ tới vang lên thật khí phách đến mức tuyết đọng trên đỉnh núi cũng rơi xuống.

Kiếp vân không tan, ánh sáng màu bạc biến thành màu đỏ tím kh.ủng bố. Mấy tia thiên lôi thô to tương đương lôi kiếp thứ tám đang từ bốn phương tám hướng tập hợp thành lôi kiếp thứ chín.

Ánh mắt Đỗ Thanh Quang khẽ biến, lúc đầu Đỗ Bắc Vọng độ hoá thần kiếp cũng dưới sự chứng kiến của mọi người, đáng tiếc là tia lôi kiếp thứ chín vừa mới tập hợp đã tan thành mây khói.

Hiển nhiên có người cũng nhắc đến chuyện này: “Có lẽ vị kỳ lân tử của Đỗ gia chỉ cách lôi kiếp thứ chín một chữ ‘tới’?”

Người này còn chưa nói xong thì thoáng nhìn thấy Đỗ Thanh Quang lạnh như băng đứng bên cạnh, lập tức nuốt hết những lời phía sau vào bụng.

Trên không trung, đối mặt với lôi điện đỏ tím ẩn chứa pháp tắc huỷ diệt vô tận, Đỗ Thánh Lan âm thầm vận chuyển tâm pháp U Lan, bảo đảm có một lượng lớn nguyên khí có thể duy trì Tôi Thể Pháp vận chuyển. Đây đã là lần thứ hai hắn độ chín tia lôi kiếp của hoá thần kiếp, cũng xem như có chút kinh nghiệm.

Mọi người đứng xem đều có suy nghĩ khác nhau, mỗi kỷ nguyên thường chỉ sinh ra một người có thể vượt qua cửu thiên lôi kiếp. Đỗ Thánh Lan đã chết, bây giờ lại sinh ra một thánh nhân trời sinh, có người nảy ra suy đoán hoang đường rằng: nếu thánh nhân trời sinh chết, có khi nào lại sinh ra một người khác không?

Đối mặt với tia lôi kiếp thứ chín điên cuồng lan rộng, ngay cả quản sự thương hội Hắc Thuỷ cũng thấy sợ hãi.

Đỗ Thánh Lan quyết tâm dùng công pháp Hợp Hoan chống đỡ đến cuối cùng, một đoá hoa sen không đủ để chống đỡ sức mạnh của tia thiên lôi thứ chín, mấy chục đoá hoa sen nở rộ trong khe như muốn làm lôi kiếp tan vỡ. Hiện tại đôi tay hắn như gánh chịu tất cả tội lỗi trong chín kiếp, Tôi Thể Pháp điên cuồng vận chuyển, mạch máu trên cánh tay như muốn vỡ tung. Đỗ Thánh Lan vươn tay về phía khe hở kéo mạnh một cái, hoa sen mang theo một tia chớp, trong nháy mắt lôi kiếp chia năm xẻ bảy.

Thanh niên khí chất nho nhã đứng trên đỉnh núi tuyết tay xé thiên lôi, cảnh tượng này quá ấn tượng, khó có thể diễn tả bằng lời.

Đỗ Thánh Lan loạng choạng, giả vờ như sắp ngã, tiện tay kéo thiên lôi đã tê liệt ra ngoài.

Đỗ Thánh Lan vung tay lên rất đẹp, cửu trọng thiên kiếp của hoá thần kỳ không thể đả thương được đại năng nhưng tuyết vừa dày vừa nặng bị đánh tan, bông tuyết bay lả tả trong không trung xen lẫn vô số luồng điện rất nhỏ cũng đủ để khiến người khác chật vật một lúc.

Giờ phút này, thời gian như quay ngược về cấm địa U Lan, Đỗ Thanh Quang vung tay áo đánh tan lôi kiếp, ống tay áo bị cháy phải cắt bỏ, Mặc Thương cũng bị ép phải lui lại mấy bước.

Trong không khí đều là hơi nước do bông tuyết tan ra, điện nổ tí tách như pháo, âm thanh vang đùng đùng giữa không trung.

Trưởng lão Bùi gia tóc bạc rối tung, bởi vì tĩnh điện mà dựng đứng lên, sắc mặt vô cùng xấu xí. Ông ta luôn cảm thấy thánh nhân cố ý ném lôi điện ra ngoài. Một phần thiên lôi bị kéo ra ngoài được Đỗ Thánh Lan tặng cho đỉnh Liệp Nhân, làm người không thể thiên vị, trên đỉnh Liệp Nhân còn có Trảm Nguyệt Sơn và 72 Trại cần được quan tâm.

Trúc Mặc lạnh lùng né tránh, lôi kiếp đập xuống đất như nốt nhạc nhún nhảy vài cái giống như đang âm thầm giễu cợt.

Quản sự thương hội Hắc Thuỷ đứng khá xa nên bị chỉ bị ảnh hưởng một chút, thấy cảnh tượng như vậy không khỏi nhớ đến lúc điện chủ Tuyệt Sát Điện mua bán lưu ảnh thạch, trong đó có hình ảnh Trúc Mặc tránh né thiên lôi, sau này còn được bán dưới cái tên ‘Phích Lịch Vũ’.

Di chuyển theo nhịp, đánh cũng theo nhịp.

Quản sự không nhịn được âm thầm đếm nhịp.

Trúc Mặc đột nhiên xoay mặt sang một bên, tóc mai xoã ra không giấu nổi đôi mắt nhuốm đầy sát ý. Quản sự thương hội Hắc Thuỷ sửng sốt, hắn luôn có cảm giác mình bị nhìn thấu tâm tư.

Cùng lúc đó Trúc Mặc không tránh né nữa, rút kiếm chém vỡ những tia sét còn lại.

Đỗ Thánh Lan đã độ kiếp thành công đứng xa xa nhìn cảnh tượng này, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, ôn lại giấc mộng xưa.

Mây đen khủng bố chẳng biết từ lúc nào đã tản ra, luồng điện trên không trung đã dường như biến mất. Có lẽ là vì cửu trọng thiên kiếp nên bầu trời không hiện dị tượng nhưng vẫn được tặng linh khí hoá mưa, đối với thân thể cực kỳ có lợi.

Lúc mọi người đứng bàn tán ồn ào thì Đỗ Thanh Quang đột nhiên cong ngón tay lại như muốn xé rách không gian, nhưng vào lúc này một luồng sức mạnh khác bắt đầu hỗn loạn, cắt ngang động tác thuấn di của ông ta.,

Đỗ Thánh Lan cố ý tách Trúc Mặc và Đỗ Thanh Quang xa nhau. Trúc Mặc nhìn như lạnh lùng nhưng thực chất đa nghi y hệt Đỗ Thanh Quang. Khi bọn họ quan sát lần độ kiếp này chắc chắn muốn lột mặt nạ của hắn. Trận pháp của một đỉnh núi không thể ngăn cản hai vị đại năng đồng thời xé rách không gian, chỉ có tách nhau ra mới tạo được tác dụng hoà hoãn tốt nhất.

Trước khi Đỗ Thanh Quang phá nát trận pháp, Cố Nhai Mộc đã đứng bên cạnh Đỗ Thánh Lan. Y đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng hung dữ đứng sóng vai với thánh nhân trời sinh tốt bụng, kí.ch thích thị giác vô cùng mãnh liệt.

Điện chủ Tuyệt Sát Điện đột nhiên xuất hiện chứng tỏ Đỗ Thanh Quang đã bỏ qua cơ hội tốt để lột mặt nạ của thánh nhân nên không tiếp tục hành động nữa.

“Đi chứ?” Cố Nhai Mộc hỏi.

Cảm nhận được sức mạnh tăng cao trong cơ thể, Đỗ Thánh Lan mỉm cười: “Đương nhiên.”

Vé vào cửa chỉ cung cấp quá trình độ kiếp, không bao gồm hỏi đáp sau khi độ kiếp. Cố Nhai Mộc nói ‘được’, sau đó dẫn hắn thuấn di rời đi, chỉ để lại một cơn dao động không gian hư vô.

Mặc Thương chú ý đến động tác xé rách không gian trước đó của Đỗ Thanh Quang, nhỏ giọng hỏi: “Đỗ huynh cũng hoài nghi thánh nhân trời sinh?”

Đỗ Thanh Quang gật đầu.

Tuy rằng bề ngoài là điện chủ Tuyệt Sát Điện lợi dụng thánh nhân trời sinh để tìm kiếm bí mật của đại gia tộc nhưng cẩn nhận nhớ lại hành vi trước kia của hai người này, thay vì nói là lợi dụng thì nên nói là hợp tác.

“Hắn có quá nhiều điểm kỳ lạ.,”

Mặc Thương nghe vậy nhíu mày: “Chắc không đến mức có thể khống chế lôi kiếp.”

Đỗ Thanh Quang nhếch môi, đối với chuyện chưa xác định ông ta sẽ không trực tiếp kết luận, một lúc sau mới từ từ nói: “Thử xem là biết.”

Tin tức thánh nhân trời sinh độ kiếp bình an nhanh chóng được lan truyền.

Tình huống cụ thể không được tiết lộ, ban đầu thương hội Hắc Thuỷ yêu cầu không thể dùng lưu ảnh thạch quay lại. Đương nhiên, nếu những đại năng này lén quay lại thì quản sự cũng không cản được, nhưng mọi người đều là những người có thân phận, có địa vị, khinh thường những hành động không cần thiết này.

Dù sao bọn họ đã đích thân đến hiện trường xem xét.

Ở bên ngoài Nhân Nghĩa Đường liên tục có người đến thăm hỏi, mục đích đều là tìm hiểu chút tin tức từ miệng thánh nhân trời sinh, tuy nhiên bọn họ đều bị Nhân Nghĩa Đường lấy lý do thánh nhân đã bế quan để tiễn khách.

Có tu sĩ muốn xông vào, suýt chút nữa chết dưới ánh đao đáng sợ. Nguy cơ sinh tử khiến tu sĩ nóng lòng tìm kiếm câu trả lời tỉnh táo, trước kia Nhân Nghĩa Đường là Tuyệt Sát Điện, cho dù đổi nghề làm lính đánh thuê nhưng những sát thủ này đều không phải người dễ chọc.

Ở bên kia, Đỗ Thanh Quang đã quay về gia tộc, các trưởng lão đã chờ từ rất lâu.

“Lôi kiếp không có vấn đề gì lớn.”

Các trưởng lão nhìn nhau, không có vấn đề gì lớn không có nghĩa là không có vấn đề.

Đỗ Thanh Quang đột nhiên hỏi: “Gần đây trong tộc có ai sắp độ kiếp không?”

Trưởng lão vội đáp: “Có mấy người.”

“Để bọn họ đột phá bình thường.”

Trưởng lão vốn muốn nhắc đến Đỗ Bắc Vọng nhưng Đỗ Thanh Quang còn có việc bận, để lại một câu tính sau rồi đi ra ngoài.

Trong một viện thanh tịnh, phong cảnh xinh đẹp.

Đỗ Bắc Vọng vẫn chưa khỏi hẳn, khàn giọng hỏi: “Mẹ, trưởng tộc nói thế nào?”

Nữ tử dịu dàng nắm tay hắn, giọng nói đầy an ủi: “Trưởng tộc ra ngoài, chờ lần sau ngài ấy trở về ta sẽ đích thân cầu kiến.”

Phía sau Đỗ Bắc Vọng có trưởng lão và gia tộc của mẹ ủng hộ, cho dù bây giờ hắn bị trọng thương thì người ngoài cũng không dám khinh nhờn. Nhưng nếu hắn vẫn khoẻ lại, thất thế chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Sau khi nữ tử rời đi không lâu, một thanh niên ở dòng nhánh nhỏ hơn Đỗ Bắc Vọng khoảng hai tuổi đột nhiên xuất hiện, bị hộ vệ của nữ tử cản ở bên ngoài.

Người này cười nhạo một tiếng, nhìn có chút hả hê bỏ đi. Hắn ở gia tộc cũng được không ít người ủng hộ, Đỗ Thánh Lan và Đỗ Bắc Vọng luôn chắn trước mặt hắn một người chết một người bị thương, cuối cùng cũng đến phiên hắn vươn lên dẫn đầu.

“Đỗ Minh.”

Vừa rời khỏi viện của Đỗ Bắc Vọng đã có người gọi thanh niên.

“Thúc phụ.” Đỗ Minh nhíu mày: “Người tìm con có việc gì không?”

“Nghe nói con chuẩn bị độ kip.”

Đỗ Minh gật đầu: ‘Bây giờ không ai dám đột phá, một khi con thành công, địa vị trong tộc nhất định tăng cao.”

Người lớn tuổi hơn có hơi lo lắng nhưng cũng hiểu được quyết định của Đỗ Minh có thể mang đến rất nhiều lợi ích: “Trước khi thánh nhân trời sinh bế quan từng nói ‘độ kiếp tốt, ta thích độ kiếp’.”

“….”

“Mặc dù chỉ là lời nói đùa nhưng ít nhất chứng minh lôi kiếp không khoa trương như lời đồn.”

Sau khi thánh nhân trời sinh độ kiếp, tạm thời không có người thứ hai đột phá. Đỗ Minh biết rõ mình nhất định phải nắm chắc cơ hội này làm người thứ hai đột phá, nếu bị tuột xuống những hạng phía sau thì sức ảnh hưởng do độ kiếp thành công sẽ giảm mạnh.

Vì muốn nhiều người nhìn thấy nên trước khi đột phá, Đỗ Minh cố ý lựa chọn một cái khe núi ở bên ngoài gia tộc.

Có tộc nhân cố ý nói: “Hay là về gia tộc đột phá sẽ an toàn hơn?”

Đỗ Minh kiêu ngạo: “Độ kiếp thôi mà, có cái gì mà giấu.”

Một câu nói lập tức khiến người xem xung quanh nảy sinh thiện cảm, có người còn hùa theo: “Người này còn phóng khoáng hơn tên thánh nhân rác rưởi kia nhiều.”

“Không sai, thánh nhân cái gì chứ? Dám chơi cái trò thu phí.”

Đỗ Minh mặt lạnh tanh nhưng trong lòng âm thầm đắc ý, chờ đến khi hắn đột phá thành công dưới ánh mắt đại chúng, cộng thêm làm lớn chuyện này, cái tên thánh nhân trời sinh chắc chắn sẽ mất hết danh tiếng.

Trong hư không, một đôi mắt nhìn chăm chú xuống bên dưới, Đỗ Thánh Lan thì thào: “Thì ra là Đỗ Minh.”

Không uổng công Đỗ Thánh Lan ngàn dặm xa xôi đến đây.

Khi Đỗ Thánh Lan còn bé, Đỗ Minh không ít lần tham ô tài nguyên tu luyện của Đỗ Thánh Lan. Trước đó, bên ngoài nói là bế quan nhưng trên thực tế Đỗ Thánh Lan đã ngồi canh ở gần Đỗ gia được mấy hôm, chờ đợi người Đỗ gia độ kiếp để đánh lần thứ hai. Nói gì thì nói, hắn cũng phải chăm sóc ‘người nhà’ trước.

Cũng trong lúc đó, Đỗ Thanh Quang và Mặc Thương đang ngồi trong một tửu lâu.

Mặc Thương không rõ dụng ý của Đỗ Thanh Quang nên dò hỏi: “Đỗ huynh tới tìm ta là vì chuyện thời đại hoàng kim?”

Lần trước đối phương còn chưa nói xong.

Đỗ Thanh Quang lắc đầu: “Ta nhận được tin tức trong tộc có người sắp độ kiếp, đúng lúc hai chúng ta đến Nhân Nghĩa Đường chào hỏi thánh nhân trời sinh.”

Mặc Thương lập tức hiểu ra, nếu không nhìn thấy thánh nhân trời sinh mà lôi kiếp lại xuất hiện bất thường thì chắc chắn có sự liên quan nào đó.

“Thánh nhân trời sinh đang bế quan, ý của Đỗ huynh là xông vào?”

Đỗ Thanh Quang: “Là ngươi xông vào.”

“…..”

“Thánh nhân trời sinh luôn đeo mặt nạ, có phải chân thân hay không thì khó xác định nhưng có một thứ không thể nguỵ trang, chính là công đức kim quang.” Đỗ Thanh Quang đặt chén trà trong tay xuống bàn, bình tĩnh nói: “Mặc huynh quá nhiều nghiệp chướng, rất thích hợp làm chuyện này.”

Mặc Thương giật cơ mặt, hắn biết ý của Đỗ Thanh Quang, kim quang hộ thể bách tà bất xâm, ông ta muốn hắn phóng ra một tia tà khí trong kiếm linh thăm dò. Nếu thật sự có kim quang hộ thể, tia tà khí này sẽ tự động biến mất.

Thảo nào, rõ ràng Bùi gia ở gần Nhân Nghĩa Đường hơn nhưng Đỗ Thanh Quang lại gọi hắn đến.

Mặc Thương không thể từ chối, chủ ý do đối phương nghĩ ra, lần này người độ kiếp cũng là hậu bối của Đỗ gia, có lẽ vì lần thăm dò này nên Đỗ Thanh Quang không ngăn cản người trong tộc độ kiếp.

Nhân Nghĩa Đường.

Đám đông bao vây cuối cùng cũng giải tán, có tu sĩ đi ngang qua cảm thấy khinh thường, nghe nói thành An Vũ cũng có người độ kiếp, có gì hỏi thăm một chút là được.

Người ngoài làm gì, nghĩ gì cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của Nhân Nghĩa Đường. Bùi Huỳnh có việc đến tìm Đỗ Thánh Lan, thấy xa xa có hai bóng người một xanh một đỏ, nàng sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm người mặc y phục xanh lam kia: “Ngươi là ai?”

Hai người trong viện đồng thời giật mình.

Hôm nay Cố Nhai Mộc mặc y phục theo tiêu chuẩn của điện chủ Tuyệt Sát Điện, trường bào màu đỏ phối với mặt nạ, y nghe vậy thì lạnh lùng hỏi: “Sao nhìn ra được?”

Bùi Huỳnh: “Cảm giác không đúng.”

Nàng vẫn nhớ trên đỉnh núi tuyết, Cố Nhai Mộc bung dù che tuyết cho Đỗ Thánh Lan, lúc hai người ở bên nhau luôn có cảm giác thân mật mơ hồ. Dùng cụm từ này để hình dung hai nam nhân thì rất kỳ quái nhưng sự thật chính là như thế.

Mà hai người trước mặt lại cho người ta cảm giác vừa trong sạch vừa xa cách.

Bùi Huỳnh nói ra suy nghĩ của mình, sắc mặt của Cố Nhai Mộc có hơi kỳ quái, sau đó đột nhiên im lặng nhưng người mặc y phục xanh lam lại bật cười, tiếng cười rất trầm.

Theo tiếng cười vang lên, người này để lộ gương mặt thật, bên dưới đấu bồng không có tóc, hàng mi rũ xuống, ý cười trên môi vẫn chưa tan.

Bùi Huỳnh che miệng như vô cùng kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng: “Ngũ Uẩn đại sư?”

Hoà thượng Ngũ Uẩn chắp tay: “Bần tăng được điện chủ Tuyệt Sát Điện mời đến giúp đỡ một chuyện nhỏ.”

Lúc nói chuyện, thân hình, giọng nói và điệu bộ của Ngũ Uẩn đại sư giống hệt Đỗ Thánh Lan.

Cố Nhai Mộc nhìn Bùi Huỳnh: “Lát nữa có thể có ‘khách’ đến thăm, có gì tối rồi nói.”

Không biết bọn họ định làm chuyện gì mà phải giả mạo Đỗ Thánh Lan, Bùi Huỳnh nhíu mày: “Có mạo hiểm quá không?”

Ngay cả nàng nhìn một cái cũng nhận ra.

Hoà thượng Ngũ Uẩn mỉm cười: “Bần tăng nguỵ trang không thể gạt được người quen như cô nương nhưng dụ dỗ người ngoài vẫn dư dả.”

Cố Nhai Mộc cũng gật đầu: “Yên tâm, vị khách của chúng ta chỉ chú ý ở phương diện khác.”

Ví dụ như công đức kim quang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio