Tuy hoà thượng Ngũ Uẩn luôn nhắm mắt nhưng khi ông ta niệm ‘a di đà phật’ thì đều chưa từng cúi đầu.
Bây giờ hoà thượng vẫn không nhìn Đỗ Thánh Lan khiến hắn suy nghĩ có nói gì sai khiến người ta phật ý hay không.
Hoà thượng Ngũ Uẩn: “Thí chủ nói sai rồi, từ lúc thí chủ vào cửa, bần tăng có liếc sang một lần.”
Liếc mắt là đủ.
Ánh sáng trên người Đỗ Thánh Lan không chỉ là chói mắt, ở khoảng cách không xa, hào quang chiếu khắp bốn phía dẫn đến hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn nơi khác cũng cực kỳ sáng chói.
Cuối cùng, Cố Nhai Mộc không chịu được nữa, nhắc nhở một câu: “Công đức kim quang.”
Bây giờ Đỗ Thánh Lan mới nhớ ra hoà thượng Ngũ Uẩn là một trong số ít những người có thể nhìn thấy công đức kim quang, lúc hắn trở thành thánh nhân trời sinh thì hoà thượng còn đến xác nhận. Loại kim quang này Đỗ Thánh Lan không cảm nhận được nhưng hắn ở Minh Đô giết quỷ tu đến mức được xây tượng thờ, có thể tưởng tượng được hắn tích luỹ không ít công đức.
Đỗ Thánh Lan hơi thông cảm cho hoà thượng Ngũ Uẩn.
Thì ra không phải đại sư khắc hắn mà là hắn khắc đại sư.
Đỗ Thánh Lan tìm một cái áo choàng màu đen mặc đến kín mít, màu đen có thể làm dịu kim quang một chút nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển. Sau khi cố gắng hết sức có thể, Đỗ Thánh Lan bố trí kết giới, nói chuyện chính sự về thời đại hoàng kim.
Hoà thượng Ngũ Uẩn khép hờ mắt, nghe đến giới bích thì chuyển động phật châu chậm nửa nhịp nhưng vẫn lắng nghe Đỗ Thánh Lan nói hết.
“Đỗ Thanh Quang muốn noi gương Phạn Hải, mở ra thời đại hoàng kim.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn hết sức bình tĩnh như một trang giấy trắng, nhưng giọng điệu của ông ta lại giống như dao rọc giấy, bên ngoài yếu ớt nhưng thật ra rất sắc bén. Ông ta đánh giá Đỗ Thanh Quang: “Đỗ thí chủ điên rồi.”
Lời vừa thốt ra, trong viện đột nhiên yên tĩnh. Ba người đều không tỏ thái độ gì, một lát sau hoà thượng Ngũ Uẩn mới lên tiếng: “Chùa Kim Thiền ta không có căn cơ ở nam vực nhưng bần tăng muốn đi gặp một con Âm Khuyển khác ở Minh Đô.”
Dù sao thì nam vực cũng là địa bàn của Đỗ gia, Đỗ Thanh Quang là tu sĩ độ kiếp kỳ, muốn giám thị ông ta mà không bị phát hiện dường như rất khó.
Tương tự, có binh nhân ở đây, Đỗ Thanh Quang cũng không thể g.iết chết Âm Khuyển cướp đoạt giới nguyên. Ông ta phải giúp đỡ Yểm ngồi lên vương vị mới lấy được giới nguyên, đây mới là con đường tất yếu.
Chính chủ đã trở về, hoà thượng Ngũ Uẩn chuẩn bị đi thì Đỗ Thánh Lan giữ lại: “Đại sư dừng bước.”
Hắn đưa cho hoà thượng Ngũ Uẩn vài lá bùa đưa tin có ấn ký truyền tin của hắn, dễ dàng liên lạc.
Cách vài ngày đại lục Cửu Xuyên sẽ có một số tin nóng hổi, hoà thượng vừa đi, Đỗ Thánh Lan tìm Bùi Huỳnh hỏi thăm gần đây có xảy ra chuyện lớn nào không.
Chuyện thì nhiều, ví dụ như gần đây ở vùng biển Vô Tận có yêu thú đột phá đại thừa hậu kỳ, Bùi Huỳnh sàng lọc tin tức, cuối cùng nói một vài tin tức Đỗ Thánh Lan có thể cảm thấy hứng thú.
“Bùi Chi Tước một mình đi tìm tông chủ Hợp Hoan Tông nhưng không được tha thứ, mấy ngày trước mới trở về, sau đó đi gặp Đỗ Bắc Vọng.”
Đỗ gia như một khối thiết bản, Bùi Chi Tước tự mình tới cửa, bây giờ Bùi gia không còn như xưa, trong tộc có không ít người nói xấu bị mạng lưới tình báo biết được.
Đỗ Thánh Lan nhướn mày, hắn bảo Bùi Chi Tước đi tìm tông chủ Hợp Hoan Tông cầu xin tha thứ vốn là muốn tông chủ mượn cơ hội này kiếm một số tiền lớn xây dựng lại tông môn, bây giờ xem ra những điều này đều không ngăn nổi đối phương tận mắt thưởng thức Bùi Chi Tước tuyệt vọng.
“Bùi Chi Tước sẽ không làm chuyện vô ích, bây giờ nàng ta không có giá trị, trực tiếp gặp mặt Đỗ Bắc Vọng không phải là hành động khôn ngoan.” Đỗ Thánh Lan ngước mắt nhìn: “Đỗ Bắc Vọng có gặp nàng ta không?”
Bùi Huỳnh: “Ban đầu là mẹ của Đỗ Bắc Vọng ra mặt, dường như muốn giải trừ hôn ước, nhưng sau mấy lời trò chuyện thì nàng ta được mẹ của Đỗ Bắc Vọng đích thân dẫn đi gặp Đỗ Bắc Vọng. Ba người nói chuyện suốt một buổi chiều. Ngày hôm qua, Đỗ Bắc Vọng dẫn Bùi Chi Tước trở về học cung Thiên Thánh.”
Đỗ Thánh Lan mặt mày lạnh nhạt, mặc dù không rõ hai người này định làm gì nhưng có lẽ không phải là chuyện tốt.
“Còn một việc kỳ quái nữa, phủng cao dẫm thấp vốn là chuyện thường thức, ban đầu bọn họ quay về học cung bị phần lớn học viên tẩy chay, nhưng chỉ gần một ngày, mấy lời đàm tiếu trong học cung biến mất, nghe nói là có mấy học viên nòng cốt liên thủ giải quyết giúp bọn họ.”
Bùi Huỳnh không tỏ thái độ gì, nói xong thì tiếp tục đi làm việc.
Cả một buổi chiều Đỗ Thánh Lan lo lắng không yên, đây là lần đầu tiên hắn không đoán được mưu đồ của Đỗ Bắc Vọng. Hắn đi đi lại lại trong sân một lúc lâu, sau đó quyết định chạy đi tìm Cố Nhai Mộc. Tuyết trắng mênh mông, một nam tử mặc hoa phục ngồi trong đình không có chắn gió, tập trung đọc sách.
Nghe thấy động tĩnh, Cố Nhai Mộc ngẩng đầu chờ Đỗ Thánh Lan lên tiếng trước.
Đỗ Thánh Lan đến gần, phát hiện y đang đọc một số tạp ký và sách nói về Thiên Đạo, trước kia bọn họ đã từng xem những cuốn sách này, muốn tìm được nguyên nhân vì sao Thiên Đạo bị khuyết, không ngờ Cố Nhai Mộc lại sưu tầm xem thêm một lần nữa.
Dường như đối phương vẫn không tin Thiên Đạo bị khuyết là vì tu sĩ phi thăng.
Bây giờ Đỗ Thánh Lan cũng không tin, bởi vì mục đồng nói không có mấy lời là thật. Nó nói lý do là vì tu sĩ phi thăng, tám phần mười là không phải.
Tạm thời bỏ qua lỗ hổng nghi vấn về Thiên Đạo, Đỗ Thánh Lan mím môi: “Đỗ Bắc Vọng và Bùi Chi Tước quay về học cung Thiên Thánh, có người nói bọn họ rất được hoan nghênh.”
Cố Nhai Mộc nghe vậy ngừng lật sách, mắt nhìn xuống đất vài giây rồi nhìn sang nơi khác: “Bùi Chi Tước một mình đến bắc vực, một người có tu vi không khác gì tu sĩ bị phế sao có thể bình an trở về?”
Đỗ Thánh Lan: “Bùi Huỳnh nói hình như có cao thủ âm thầm giúp đỡ.”
Cố Nhai Mộc cười khẩy, ném sách sang một bên: “Một đứa bị vứt bỏ mà thôi, Bùi gia không có phái người bảo vệ nàng ta.”
Nếu như người bảo vệ Bùi Chi Tước là người khác thì chuyện này phiền phức rồi.
Đỗ Thánh Lan trầm tư một lúc, hắn không nói được lý do nhưng hắn có cảm giác người đứng phía sau này tới vì hắn.
…
Buổi tối ở Tháp Lâu học cung Thiên Thánh.
Có bảy, tám người đang đợi trưởng lão đến mở Tháp Lâu.
Nam tử gầy gò đứng ở phía trước khó chịu nói: “Ta đã dồn hết điểm vào đây rồi.”
Vì những con điểm này, cuộc sống mấy năm nay của hắn có thể nói là cửu tử nhất sinh.
“Người dồn hết điểm số không phải chỉ có mình ngươi.” Nữ tử tóc đỏ nửa người nửa yêu cầm một cái gương kỳ quái, đây là pháp khí của ả, lúc nói chuyện ả có liếc sang Đỗ Bắc Vọng.
Từ khi đột phá thất bại, sức khoẻ của Đỗ Bắc Vọng vẫn không được tốt nhưng hắn cố gắng đứng thẳng người: “Phiêu lưu và kỳ ngộ song hành, chư vị nhận được lợi ích, cho dù thất bại cũng không bị thiệt.”
Những người còn lại đều có tính toán cho riêng mình, không ai nói gì nữa.
Cuối cùng trưởng lão học cung cũng đến, nhìn thấy Đỗ Bắc Vọng và Bùi Chi Tước thì lắc đầu. Trước kia từng có học viên muốn cố gắng thêm một lần nữa xem có thể lấy được truyền thừa của đại năng giả khác hay không, nhưng với trạng thái của hai người này thì vào Tháp Lâu chính là chịu chết.
Một câu nói của Đỗ Bắc Vọng chặt đứt nghi ngờ của trưởng lão: “Nếu không tìm được cơ duyên, trước khi ta chết sẽ để lại truyền thừa ở Tháp Lâu.”
Phân thân pháp của Hàn Nguyệt tôn giả không thể bị thất truyền, trưởng lão học cung trút bỏ hoài nghi, sắc mặt bình tĩnh, sau đó gọi thêm mấy vị đạo sư cùng mở Tháp Lâu.
Học viên đến đây đều có kinh nghiệm vào Tháp Lâu, nam tử gầy gò là người lợi hại nhất, đi trước dẫn đường.
Hắn ở học cung đã nhiều năm, thuộc nhóm học viên có lai lịch sâu nhất. Hắn đã từng đến Tháp Lâu vài lần, đoàn người vẫn chưa đi về phía trước quá xa, nếu phân chia dựa theo số tầng bên ngoài Tháp Lâu thì đây mới chỉ là tầng thứ ba.
Một bóng người màu đỏ xuất hiện ở xa xa, hình như lúc còn sống nam tử này rất thích chưng diện, từ nãy đến giờ cứ ngồi xổm bên hồ soi gương.
Nam tử gầy gò liếc Bùi Chi Tước, giọng đè thấp: “Theo ghi chép thì khu vực tầng thấp là những người chết sớm nhất trong tay tà ma, không tính là quá lợi hại, trận pháp của ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Bùi Chi Tước: “Cao nhân cho ta trận pháp thực lực vượt xa ta. Cao nhân nói muốn cho chúng ta độ kiếp thành công, bắt lấy thiên lôi kiểm tra dị thường, không có lý do lừa chúng ta.”
Nam tử gầy gò: “Được, lát nữa chúng ta sẽ bắt hồn phách này luyện hoá, ở tầng này chỉ còn lại tia tàn niệm này chưa chọn được truyền nhân, ta thấy có lẽ người này lúc còn sống rất sợ chết nên thần niệm mới không muốn rời khỏi thế gian.”
Nếu như trận pháp không có vấn đề, bọn họ có thể hấp thu sức mạnh cuối cùng của thần niệm. Tuy làm như vậy sẽ không thể lấy được truyền thừa nhưng bọn họ có thể nâng cao thực lực cũng xem như đáng giá.
Cao nhân giấu trận pháp trong cơ thể Bùi Chi Tước, nàng ta lấy máu dẫn dụ, dùng toàn lực phóng ra trận pháp, nam tử đứng bên hồ soi gương sửng sốt, nhanh chóng đánh trả.
Trong Tháp Lâu không có thần niệm nào dễ đối phó, nếu không có trận pháp phong toả đa số sức mạnh của thần niệm, bên trong có ngọn lửa bất diệt thiêu đốt khiến thần niệm đau đớn không ngừng, nhóm người Đỗ Bắc Vọng đã bị đánh hồn phi phách tán từ lâu.
Thiếu nữ mang theo gương triệu hồi gương, mắng một câu ‘đồ xấu xí’, thu hút nam tử nhìn cái gương.
Lúc còn sống, nam tử có lẽ đã tự bạo mà chết, trước khi xông lên tiền tuyến có để lại một tia thần niệm không tính là quá cường đại, sau khi chủ thân qua đời bị tổn hại nghiêm trọng. Nam tử vô thức nhìn cái gương rồi trầm tư một lúc, ngọn lửa xung quanh thiêu đốt thần niệm cháy càng lúc càng mạnh.
“Dừng tay!” Một âm thanh lên án mạnh mẽ vang lên, tiếng la đinh tai nhức óc, có lẽ là từ bên trong truyền ra.
Nam tử gầy gò sợ hãi trong vô thức, Đỗ Bắc Vọng lạnh lùng nói: “Người chết có gì mà sợ?”
“Không sai.” Thiếu nữ cầm gương nói: “Thần niệm trong Tháp Lâu đều tuân theo ý nguyện của các tiền bối, lấy trấn áp tà ma làm đầu.”
Nơi thần niệm bảo vệ trong mỗi tầng lầu đều có tà ma bị trấn áp, bọn họ cũng không thể muốn đi là đi.
Nam tử mặc áo đỏ không muốn bị luyện hoá nhưng lại bị giam trong hoả diễm, hắn thở dài rồi lựa chọn tự đánh tan thần niệm.
“Chết tiệt!” Thiếu nữ cầm gương oán hận: “Lúc còn sống tự bạo, chết rồi vẫn là cái đức hạnh đó.”
Đỗ Bắc Vọng nhíu mày, dường như hắn không thích nghe những lời này. Nếu không đến đường cùng, hắn sẽ không làm như vậy, công đức người xưa không thể dùng một câu nói gạt bỏ đi được.
Thần niệm bị đánh tan vốn bay về phía tà ma bị trấn áp, không ngờ Bùi Chi Tước và nam tử gầy gò lại tàn nhẫn thu thập mảnh vỡ thần niệm đang lơ lửng giữa không trung.
Đỗ Bắc Vọng cũng không chần chừ nữa, hắn phóng pháp khí, cố gắng cướp đoạt mảnh vỡ thần niệm.
…
Ngày hôm sau, tiết Tiểu Tuyết*.
Đỗ Thánh Lan đang cố gắng hoàn thiện một phần khác của Thiên Lôi Tôi Thể thì đột nhiên nhìn thấy Cố Nhai Mộc lạnh lùng đi đến.
Đỗ Thánh Lan tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Học cung Thiên Thánh đêm qua có mấy học viên vào Tháp Lâu, cưỡng ép đánh tan một tia thần niệm, bây giờ ngoại trừ Bùi Chi Tước thì những người còn lại đang cố gắng tiêu hoá mảnh vỡ thần niệm, có lẽ rời khỏi Tháp Lâu sẽ lập tức đột phá.”
Trong Tháp Lâu là một tiểu thế giới độc lập, không thể có lôi kiếp giáng thế, bây giờ bên ngoài tháp đã tụ tập mây đen.
Đỗ Thánh Lan biến sắc.
Cố Nhai Mộc tiếp tục nói: “Học cung Thiên Thánh đang cố gắng ngăn chặn tin tức, chuyện này bị truyền ra ngoài thì học cung cũng không còn thể diện.”
Mấy tên học viên này rõ ràng đã chui vào lỗ hổng của học cung Thiên Thánh. Mỗi học viên phải trải qua rèn luyện sinh tử mới có cơ hội nhận được truyền thừa, đương nhiên học cung sẽ không lập ra quy củ không cho phép bọn họ tổn thương thần niệm. Sau khi tia thần niệm kia tiêu tán, học viên cũng dùng vài món pháp khí cấp thiên trấn áp tà ma mà thần niệm trông coi.
Đỗ Thánh Lan cúi đầu không nhìn rõ sắc mặt, sau khoảng nửa nén hương mới lên tiếng: “Chỉ là mấy tên học viên, không đủ làm hại thần niệm.”
Ở trong Tháp Lâu, tu vi sẽ tự động bị áp chế ở cảnh giới nguyên anh.
Trên thế gian không có chuyện trùng hợp, Đỗ Thánh Lan lập tức hoài nghi đến hành vi khác thường của Bùi Chi Tước và Đỗ Bắc Vọng: “Có danh sách học viên cụ thể không?”
Cố Nhai Mộc lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tên người quen lọt vào tầm mắt. Danh sách không dài, Đỗ Thánh Lan nhìn sơ một cái là xong: “Đạo Không Sơn Tôn gia… Gia tộc này được xưng là không màng thế sự… Còn có thánh nữ Kính Tộc, nghe nói lúc người này ra đời hào quang ngập trời, vừa sinh ra đã được chọn làm thánh nữ. Đỗ Bắc Vọng đúng là biết chọn người.”
Đa số người trong danh sách đều bị kẹt trong cảnh giới, chậm chạp không thể đột phá, nhất là Kính Tộc. Em gái cùng một mẹ sinh ra của thánh nữ gần đây tu vi tăng mạnh, nghiễm nhiên đã dao động đến vị trí của ả.
Cố Nhai Mộc ngồi đối diện: “Tu vi bị áp chế, chỉ có thể mượn ngoại vật, ba cái pháp khí cấp thiên được dùng để trấn áp tà ma. Cho dù bọn họ giàu có thì cũng không thể lấy ra nhiều thứ như vậy.”
Cố Nhai Mộc ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Vậy chỉ còn lại bùa chú và trận pháp.”
Hai người im lặng, đồng thời nghĩ đến một người. Hiện nay người am hiểu trận pháp như vậy chỉ có một mình Tư Châu, cũng chỉ có gã xem qua các loại trận pháp là có thể nghiên cứu ra đại trận vây khốn thần niệm.
Đối phương luôn hoài nghi thân phận của bọn họ, nếu không có mẹ đẻ của Đỗ Thánh Lan đến từ Bùi gia, huyết mạch linh đài kiểm tra thì e rằng Cố Nhai Mộc sẽ ngã chổng vó.
Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Không ngại hiện thân trước mặt người khác, có lẽ không đơn giản chỉ là ra tay chiếm tiên cơ.”
Có khi nào có mục đích khác mà không muốn người khác biết?
Nhưng bây giờ không cần phải nghĩ quá nhiều, hắn phải nhìn trước mắt: “Rõ ràng Tư Châu muốn mượn chuyện này dụ ta xuất hiện.”
Điểm kết thúc của tất cả những chuyện này chính là đột phá, chứng minh Tư Châu đã nghi ngờ lôi kiếp. Một khi Đỗ Thánh Lan đi, chắc chắc phải đối mặt với thiên la địa võng. Nhưng nếu không đi, Đỗ Bắc Vọng đột phá thành công có nghĩa là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, để mặc Đỗ Bắc Vọng và Bùi Chi Tước tiêu dao tự tại cũng sẽ khiến đạo tâm của Đỗ Thánh Lan bị ảnh hưởng.
Bông tuyết bên ngoài bay vào trong đình, Đỗ Thánh Lan đột nhiên bật cười: “Trước kia là ta nghĩ sai rồi.”
Hắn cho rằng thiên chi kiêu tử như Đỗ Bắc Vọng, thiên phú bị huỷ còn khó chịu hơn cái chết, còn đối với Bùi Chi Tước, không còn mị cốt trời sinh, dung nhan bị huỷ, có lẽ sẽ sống không bằng chết.
Nhưng hắn đã quên rằng những người này không đến đường cùng sẽ không bỏ cuộc.
Sư tử Tuyết Hoa mới lau xe xong, đang đọc sách thì đột nhiên nghe thấy một tràng cười. Nó tò mò ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Đỗ Thánh Lan đang dựa vào cây cột trong đình nghỉ mát, chỉ là sương tuyết rơi trên thái dương, nụ cười kia còn lạnh hơn mùa đông giá rét.
“Tổ sư gia Trảm Nguyệt Sơn cũng là một người kỳ diệu.” Đỗ Thánh Lan hít một hơi mát lạnh: “Ông ta thật sự cho rằng ta sợ bại lộ chuyện đoạt xá thiên lôi.”
Ban đầu đoạt xá, Đỗ Thánh Lan chỉ là kim đan kỳ, hành sự cẩn trọng. Bây giờ hắn đã đến cảnh giới luyện hư, có thêm Hồng Mông Nguyên Bảo, hắn đã muốn tìm một cơ hội giải quyết nợ cũ từ lâu.
Đỗ Thánh Lan cười xong rồi thì ngồi thẳng người dậy, nhìn gió tuyết mà suy nghĩ làm thế nào để vào học cung Thiên Thánh.
Hắn đứng vào vị trí của Tư Châu suy nghĩ: “Đầu tiên là phải thuyết phục học cung.”
Tư Châu bày trận không thể gạt được học cung Thiên Thánh, nhất định phải sắp xếp xong xuôi trước đó.
Cố Nhai Mộc: “Chuyện này không khó, đi tìm hiệp hội Trận Pháp Sư, để bọn họ ra mặt.”
Hiệp hội Trận Pháp Sư muốn biết rõ nguyên nhân lôi kiếp dị thường, học cung Thiên Thánh mất một nhóm đệ tử tinh anh nên cũng muốn biết thực hư ra sao, bọn họ không cần phải mạo hiểm, về cơ bản đôi bên ăn nhịp với nhau.
Cố Nhai Mộc nhìn sang Đỗ Thánh Lan: “Vấn đề bây giờ là ngươi phải vào như thế nào, ra như thế nào.”
Học cung Thiên Thánh nằm trên một hòn đảo trôi nổi giữa không trung, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều có bố trí phòng thủ, trừ phi Đỗ Thánh Lan trốn ở ngoài ngàn dặm. Không ai đoán được khi nào người trong Tháp Lâu sẽ đột phá, ở ngoài càng lâu thì càng dễ bị phát hiện.
Đây chỉ là một trong các lý do.
“Trận pháp nhằm vào vật sống, ngươi sẽ bị ngăn cản nhiều hơn các lôi kiếp khác, lôi kiếp tan đi, ngươi cũng khó mà chạy trốn.”
Những lôi kiếp còn lại chỉ có một tia ý chí Thiên Đạo yếu ớt, Đỗ Thánh Lan thì hoàn toàn có ý thức tự chủ.
Đỗ Thánh Lan trầm ngâm: “Sở trường của ta là chạy trốn.”
Lấy được Kim Cung Chi Điểu ở Minh Đô chính là một đại lợi khí chạy trốn. Còn về trận pháp, hắn sẽ nghĩ cách giải quyết.
“Vậy bây giờ chỉ còn lại một vấn đề là làm thế nào để trà trộn vào học cung Thiên Thánh.” Đỗ Thánh Lan hơi nhăn mày, so với chạy trốn thì đây mới là phiền toái.
Cố Nhai Mộc nói: “Ta sẽ sắp xếp.”
…
Trong mấy người đi vào Tháp Lâu, chỉ có Bùi Chi Tước ra ngoài trước.
Tình trạng của nàng ta tệ hơn Đỗ Bắc Vọng rất nhiều, tư chất cũng rất bình thường, không thể hấp thu hoàn toàn sức mạnh trong mảnh vỡ thần niệm.
Chuyện Tháp Lâu đã chọc giận đạo sư học cung thế hệ trước. Không ai chịu giúp Bùi Chi Tước áp chế sức mạnh bộc phát, nàng ta chỉ có thể quay về gia tộc một chuyến.
“Ô –” Đồng môn vừa mới rèn luyện trở về muốn châm chọc hai câu, Bùi Chi Tước ngẩng đầu, người kia bị doạ cho giật mình.
Sau khi lấy được sức mạnh, Bùi Chi Tước muốn khôi phục nhan sắc trước nhưng oán khí thần niệm không cho nàng ta được như ý. Sau một trận giằng co, Bùi Chi Tước khôi phục dung nhan nhưng lại giống như có hai khuôn mặt.
Cảm giác kỳ quái không thể diễn tả rùng rợn, đồng môn mắng một câu xui xẻo rồi vội bỏ đi.
Bùi Chi Tước đã nhìn thấu lòng người từ lâu, đừng nhìn bây giờ người học cung không thích cách làm của nhóm học viên Đỗ Bắc Vọng, một khi bọn họ đột phá thành công vẫn sẽ nhận được đãi ngộ của học viên nòng cốt.
Giống như nàng ta là người bị Bùi gia vứt bỏ, bây giờ có cơ hội khôi phục lại mị cốt sẽ được gia tộc coi trọng lại một lần nữa.
Vừa về gia tộc, Bùi Chi Tước trang nhã báo cáo với trưởng lão, thỉnh cầu trưởng lão giúp nàng ta chải vuốt sức mạnh trong cơ thể, hấp thu hoàn toàn mảnh vỡ thần niệm.
Cố Nhai Mộc tự mình đứng ra: “Chuyện hấp thu mảnh vỡ tạm thời gác lại.”
Đại trưởng lão nhíu mày phản bác: “Mị cốt có ý nghĩa rất lớn với gia tộc.”
Cố Nhai Mộc khoát tay ngắt lời: “Mị cốt có thể khôi phục hay không vẫn là ẩn số. Đỗ Bắc Vọng sắp đột phá, một khi tu vi tăng cao, Đỗ gia ắt sẽ làm giá. Lát nữa ta sẽ đến Đỗ gia một chuyến, yêu cầu Đỗ Bắc Vọng xuất quan lập tức tổ chức hôn sự.”
Bùi Chi Tước từng nói ngày đó Đỗ Bắc Vọng mượn pháp khí từ chỗ mẹ đẻ, lấy được nhiều tàn hồn nhất. Làm lại từ đầu, hắn có thể sẽ trong hoạ được phúc, tư chất tăng cao, tương lai vô hạn.
Đại trưởng lão bị Cố Nhai Mộc đả động, Bùi gia vốn dựa vào liên hôn lập nghiệp, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Cố Nhai Mộc: “Đến lúc đó kiệu hoa sẽ dừng ở học cung.”
Bùi Chi Tước: “Việc này có hơi quá…”
Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Có gì mà xấu hổ, chẳng phải ngươi từng vội vàng muốn gả cho một cái bài vị Đỗ Thánh Lan à?”
“…..”
“Thiên kiêu độ kiếp, giai nhân ngồi kiệu chờ gả.” Cố Nhai Mộc chậm rãi nói: “Sau này sẽ là một đoạn giai thoại.”
Bao nhiêu năm sau sẽ không còn ai nhớ rõ sự thật lúc đó là như thế nào, nói không chừng một đoạn phong hoa tuyết nguyệt này sẽ được thế nhân không ngừng điểm tô lưu truyền.
Bùi Chi Tước không nói nữa, cuối cùng cũng hơi động lòng.
Cố Nhai Mộc đích thân đứng ra xác nhận lại hôn sự cũng xem như cho mặt mũi đôi bên, nhất là Bùi Chi Tước. Có trưởng tộc đứng ra lo liệu, hiếm ai nhận được loại đãi ngộ này.
Dạo gần đây Đỗ Thanh Quang không ở Đỗ gia, Cố Nhai Mộc chỉ gặp được mẹ ruột của Đỗ Bắc Vọng, đối phương quả thật có ý làm giá, lỡ đâu Bùi Chi Tước không khôi phục được mị cốt thì chẳng phải sẽ lỗ nặng hay sao.
Tiếc rằng trưởng tộc đích thân ra mặt, nàng ta cũng không thể tự nhiên huỷ hôn, miễn cưỡng đồng ý.
Cố Nhai Mộc không lập tức về Bùi gia mà lại lén lút đến Nhân Nghĩa Đường.
Đỗ Thánh Lan nhìn thấy y trở về liền hỏi: “Sắp xếp mọi chuyện xong chưa?”
“Xong rồi.” Cố Nhai Mộc gật đầu: “Kiệu lớn tám người khiêng, vẻ vang nâng ngươi vào.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan cố gắng nhìn ra ý đùa giỡn trong mắt đối phương.
Cố Nhai Mộc nói việc dùng Bùi Chi Tước làm ‘nước cờ đầu’: “Kiệu hoa ta cố ý làm vách ngăn, ngươi trốn bên trong là được.”
Đỗ Thánh Lan: “Học cung Thiên Thánh có chịu không?”
Kiệu hoa, kiệu phu, khua chiêng gõ trống… Nghĩ thì thật hoang đường.
“Bọn họ sẽ rất vui vì thế nhân không để ý đến Tháp Lâu nữa.”
Sau đó bọn họ sẽ làm đẹp chuyện này, ví dụ như Đỗ Bắc Vọng ở trong Tháp Lâu ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Chi Tước ở bên ngoài mặc áo cưới đau khổ chờ đợi, người có tình sẽ thành quyến thuộc, học viên của các đại thế lực nhận được lợi ích trong Tháp Lâu sẽ hợp tác giấu diếm nguyên nhân thật sự. Trọng điểm đặt trên câu chuyện tình yêu của Đỗ Bắc Vọng cũng khiến học cung tránh bị người khác công kích.
Bùi gia bắt đầu bận rộn chuẩn bị hôn lễ, Đỗ Bắc Vọng trọng thương, Đỗ Thánh Lan đoán đối phương mất nhanh nhất ba, bốn ngày mới tiêu hoá hết mảnh vỡ thần niệm, sau đó hạ giọng nói mấy câu, Cố Nhai Mộc nghe được nhìn chằm chằm hắn một lúc: “Chắc chắn?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu, sau đó kích hoạt bùa đưa tin mời hoà thượng Ngũ Uẩn qua dây một chuyến.
Bởi vì giọng điệu rất gấp gáp, hoà thượng Ngũ Uẩn vừa xuất hiện hơi chần chờ, tạm thời ngừng truy đuổi một con Âm Khuyển khác, đi tới Nhân Nghĩa Đường.
Sau khi gặp mặt, Đỗ Thánh Lan vào thẳng vấn đề: “Đại sư, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Thực tế trên đường đi không có thời gian nói chuyện, Cố Nhai Mộc hoá thành rồng mang Đỗ Thánh Lan bay trên trời, hoà thượng Ngũ Uẩn thì dùng pháp khí hoa sen thay việc đi bộ đi theo phía sau. Hai độ kiếp kỳ liên thủ bày ra kết giới đủ để che giấu sự tồn tại của rồng.
Dọc đường càng ngày càng hiu quạnh, xa xa là sương mù vô tận, cuối cùng ánh mắt hoà thượng Ngũ Uẩn cũng thay đổi: “Minh Đô?”
Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Hy vọng có thể tìm được giúp đỡ ở đây.”
Tường Minh Đô rất cao không thể bay quay, ba người vào cửa thành, dường như minh điểu đã lén đi báo tin nên cửa thành đột nhiên bị đóng. Đỗ Thánh Lan xấu hổ gõ cửa: “Mở cửa.”
Âm vật và quỷ tu từng nhìn thấy không ít hành vi tàn bạo của Đỗ Thánh Lan, đồng tâm hiệp lực chặn cửa thành.
Đỗ Thánh Lan lại kêu thêm một tiếng: “Mở cửa.” Một lát sau hắn cười xấu hổ, cố gắng giải thích: “Thực ra nhân duyên của ta ở đây cũng không tệ lắm.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn lặng lẽ đưa tay dán lên cửa thành, kim quang loé lên, âm vật chặn cửa bị đánh văng ra.
Âm vật hai bên đường đang định chạy trốn, nhìn thấy hoà thượng Ngũ Uẩn thì kinh hãi: “Hoà thượng?”
Lại có hoà thượng dám chạy tới Minh Đô?
Đỗ Thanh Quang dám cầm trường kiếm xông vào Minh Đô, hoà thượng Ngũ Uẩn đương nhiên cũng không sợ. Ông ta đi trên phố, phật quang khiến cho một số âm vật muốn thử thăm dò tự động tránh xa.
Vừa đi qua quảng trường thứ hai, hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn thấy một pho tượng rất to, rõ ràng đây chính là Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan: “Bọn họ xây tượng tưởng nhớ ân đức của ta.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn xuống mặt đất toàn là tro pháo, trong không khí đầy mùi khói khó chịu, hiển nhiên mới bắn cách đây không lâu.
“Con trai!”
Một bóng người từ trong sương mù chạy ra, nữ tử vừa ho khan vừa kích động nói: “Con đã về rồi?”
Đỗ Thánh Lan giới thiệu: “Mẹ nuôi của ta.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn về phía Cố Nhai Mộc, dùng ánh mắt hỏi y còn có cái gì ông ta không biết không.
Đáp lại ông ta chỉ có tiếng thở dài của Cố Nhai Mộc.
— cây búa ác ma đã trở về.
Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, Minh Đô vốn chính là địa bàn của Âm Khuyển nên không gạt được tai mắt của nó. Mặt người giấy không xuất hiện, dường như Âm Khuyển không có ý muốn đi gặp hắn.
Đỗ Thánh Lan: “Mẹ nuôi.”
Nghe Đỗ Thánh Lan gọi mẹ, trong lòng nữ tử rất vui, hiểu ý nói: “Ta dẫn con đi gặp Vương.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn nữ tử thêm vài lần, ông ta không cảm nhận được hơi thở người sống trên người nữ tử này.
Đỗ Thánh Lan không quan trọng đến mức làm Âm Khuyển cố ý lảng tránh, động đất nhiều lần, Âm Khuyển đang kiểm tra giới bích cùng với mấy vị cao tầng Minh Đô. Nữ tử dẫn bọn họ theo sương mù đi về phía trước, chưa đến giới bích thì Âm Khuyển đã dẫn người trở về, lạnh lùng nói: “Cửu Nô, ta nhớ sáng nay ngươi nói không khoẻ, không ra ngoài.”
Nữ tử ho khan liên tục, ôm ngực: “Là ta không khoẻ, không thể làm chuyện vất vả như tuần tra được.”
Âm Khuyển không nhìn Đỗ Thánh Lan, đi vào toà cung điện méo mó ở phía trước.
Đỗ Thánh Lan mặt dày đi theo, hình như hắn rất được phụ nữ hoan nghênh, nữ tử cầm búa trong cao tầng cười híp mắt hỏi: “Lần trước quậy long trời lở đất, lần này ngươi trở về lại định làm gì?”
Những người khác nể mặt Cửu Nô, không muốn gặp Đỗ Thánh Lan nhưng cũng không lập tức bỏ đi.
Đứng dưới mí mắt các vị đại năng, Đỗ Thánh Lan chọn lọc từ ngữ kể lại chuyện học viên học cung Thiên Thánh đánh nát thần niệm của tiền bối, cưỡng ép hấp thu năng lượng bên trong.
Ngoại trừ hoà thượng Ngũ Uẩn hơi nhíu mày, mặc dù cao tầng Minh Đô rất bất mãn với cách làm này nhưng vẫn không nói gì.
“Ta muốn thay trời hành đạo, đánh chết mấy tên súc sinh này.” Đỗ Thánh Lan nhìn một vòng: “Minh Đô tôn trọng giết chóc…”
Lão giả cười nhạo: “Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta ra tay, giúp ngươi có một con đường lùi sau khi đánh người?”
Trước kia bọn họ không có ấn tượng quá tệ với Đỗ Thánh Lan, có thể gây sự nhưng cũng có chút bản lĩnh, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có quyền mạo phạm bọn họ.
Một vị cao tầng hơi lộ sát ý, một tên tiểu bối dám chạy tới chỉ huy mình làm việc. Lúc này hoà thượng Ngũ Uẩn đã hiểu vì sao Đỗ Thánh Lan lại gọi ông ta đến. Nếu như chỉ có một mình Cố Nhai Mộc, nói không ngừng người Minh Đô sẽ ra tay ngay tại chỗ.
“Các vị hiểu lầm rồi, đánh người là chuyện ta phải làm, chỉ là học cung Thiên Thánh không xử phạt học viên, vọng tưởng cảnh thái bình giả tạo, thối nát từ trong ra ngoài…” Hắn cất cao giọng: “Học cung không xứng sở hữu Tháp Lâu, chúng ta có trách nhiệm mang Tháp Lâu đi.”
Trong điện một mảnh tĩnh lặng.
Nữ tử luôn ho khan không ho nữa, nàng khó tin nhìn sang, thăm dò hỏi: “Con muốn… Trộm tháp?”
Đỗ Thánh Lan ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ.”
Lão giả há miệng mấy lần nhưng vẫn không nói được lời nào.
Đề nghị vô cùng lạ lùng, hoà thượng Ngũ Uẩn đã uống liền ba chén trà, cuối cùng người đánh vỡ im lặng lại là binh nhân: “Trộm về để ở đâu?”
“Minh Đô.”
“…..”
“Sợ rằng thần niệm Tháp Lâu đã hoàn toàn thất vọng, bọn họ có ấn tượng không tệ về ta, chắc sẽ đồng ý dọn nhà.” Đỗ Thánh Lan chậm rãi nói: “Chờ đến khi ta đánh xong, chủ động bại lộ sự tồn tại, sau đó thi triển thuật phân thân, phần lớn các đại năng của học cung Thiên Thánh sẽ đi bắt ta, đây là một cơ hội tốt.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn lắc đầu: “Cho dù bọn họ có ấn tượng tốt với thí chủ…”
Đỗ Thánh Lan cắt lời: “Cho nên phải đặt ở Minh Đô, hơn nữa phải đặt ngay bên cạnh giới bích. Sau này nếu có người lại noi gương mở thời đại hoàng kim, bọn họ có thể bảo vệ đại lục Cửu Xuyên lần cuối cùng.”
Những người này lúc còn sống đã chết trận ở giới bích, sau khi chết cũng cố chấp với việc trấn áp tà ma. Nếu có cơ hội tiếp tục trấn thủ giới bích, bọn họ chắc chắn sẽ không chọn ở lại học cung chỉ vì lựa chọn một truyền nhân không biết cảm tạ ân đức.
Trong điện lại im lặng thêm một lần nữa, chỉ là lúc này đã có cao tầng suy nghĩ đề nghị của Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan nhìn Âm Khuyển ở phía dưới: “Học cung Thiên Thánh có được ngày hôm nay, nói thẳng là nhờ Tháp Lâu. Một khi trộm Tháp Lâu thành công, Minh Đô sẽ được lợi nhiều nhất, tương lai có thể thực hiện được lý tưởng người và âm vật cùng chung sống, thay thế vị trí của học cung Thiên Thánh.”
Đương nhiên đây cũng là hạn chế đối với Minh Đô, nếu sau này Minh Đô muốn mở thời đại hoàng kim, đương nhiên phải trả một cái giá rất thê thảm, nhưng người thống trị hiện tại – Âm Khuyển – lại thiên về xây dựng lại trật tự.
“Thú vị đấy.” Trước khi Âm Khuyển lên tiếng, nam tử âm nhu liếm môi: “Minh Đô bị Thiên Đạo ghét bỏ, cách một thời gian phải phong ấn một lần. Tháp Lâu có thể trấn số mệnh, không biết Minh Đô sẽ xảy ra chuyện gì.”
Bọn họ ngại thiên hạ không loạn, nghĩ đến cảnh mấy lão già tức tối dậm chân là thấy thú vị rồi. Hơn nữa giới bích không ổn định, nếu bị công kích mạnh mẽ thì cũng rất phiền phức, có Tháp Lâu, bọn họ cũng không cần ngày nào cũng tuần tra nhàm chán.
Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh nhếch môi cười mỉm, người có năng lực thuyết phục người khác như Đỗ Thánh Lan không đi xây dựng thế lực riêng đúng là đáng tiếc.
Sau khi xác định mọi người đã có ý định, Đỗ Thánh Lan rèn sắt khi còn nóng: “Nếu chư vị không có dị nghị, trước tiên có thể bàn bạc kế hoạch.”
…
Ngày 15, kỵ làm đám cưới, xuất hành, cầu con.
Tuy nói bất lợi nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Đỗ Bắc Vọng lúc nào cũng có thể đột phá, từ trên xuống dưới Bùi gia dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị hôn lễ xong xuôi, đầu tiên ngồi tàu bay, sắp đến học cung thì đổi thành kiệu phu khiêng kiệu, người trong tàu bay lần lượt bước ra, có tấu nhạc, có hộ vệ đi theo.
Dị thú quý hiếm dẫn đường, kèn xô-na vang lên, hôn lễ tu chân giới không được coi trọng như nhân gian nhưng vẫn có thổi kèn xô-na mang ý nghĩa trừ tà diệt tai ương.
Trưởng lão mặc y phục trắng đứng ở cửa học cung chịu trách nhiệm kiểm tra, trên mặt kiệu phu cũng được tô vẽ rực rỡ, còn có mùi son phấn khiến trưởng lão khó chịu nhíu mày. Hoà thượng Ngũ Uẩn đắp thêm một lớp bùn cho mặt người giấy, Âm Khuyển lại phong ấn hơi thở của bọn họ, chỉ cần không đánh nhau, người thường rất khó phát hiện bất thường.
Mở một cái rương, lão giả mặc áo bào trắng nhìn lướt qua, không ngờ lại làm rơi một bức tranh. Bức tranh đang được cuộn lại bị trải ra, bên trên là một nữ tử bị bệnh, dường như đang gập người ho khan.
Tu chân giới có đủ loại pháp bảo ly kỳ, trưởng lão không hỏi bức tranh này được dùng để làm gì mà chỉ cuộn lại.
“Cái rương này…”
Trên rương khắc hình rồng trông rất sống động, đúng là kỹ thuật rất xuất sắc.
Đồ được mang tới rất nhiều, trưởng lão chỉ dùng thần thức đảo qua cho có lệ, khoát tay nói: “Vào đi.”
Trưởng lão tới đây chỉ là làm theo hình thức, mọi người đều biết rõ mục đích hôm nay của Bùi Chi Tước. Trưởng lão nóng lòng muốn cho bọn họ vào sớm, tạo ra động tĩnh càng lớn càng tốt.
Tốt nhất là sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người Bùi Chi Tước và Đỗ Bắc Vọng.
Tiếng kèn xô-na, tiếng chiêng được vang lên một lần nữa.
Trong một cái rương được khiêng ở hàng sau, người giấy bị gấp lại đồng loạt mở mắt; trong rương ở hàng thứ hai, nam tử âm nhu bò lên người rắn, thầm than hôm nay quả là một cơ hội tốt ngàn năm mới có một lần, chỉ dùng thần thức kiểm tra qua loa một lần. Trong rương ở hàng thứ ba, âm vật nguỵ trang thành tranh trên thành rương đạp âm vật bên cạnh một cái: “Đàng hoàng đi, Vương nói tuy phong ấn hơi thở nhưng gặp tu sĩ lợi hại kiểm tra kỹ càng thì sẽ không lừa được…”
Trong vách tường hai lớp của kiệu hoa, tia sét mỏng như tờ giấy lắc lư theo kiệu hoa. Trong lúc lắc lư, Đỗ Thánh Lan nghĩ Minh Đô đi chuyến này xem như thuận lợi, giả sử sau đó đánh cũng thuận lợi thì có thể kỷ niệm chuyện này, sau này ngày cưới hỏi sẽ không đánh nữa.
“Ăn búa điện của ta, một băm kẻ cặn bã, hai đập kẻ phản bội, ba trộm tháp…”
Bên ngoài đang tấu nhạc sáo và trống, Bùi Chi Tước không nghe thấy tiếng ca không hài hoà này, chỉ cảm thấy vui sướng.
Nàng ta nghĩ hôm nay là một ngày tốt lành.
***
Chú thích:
(*Tiết Tiểu Tuyết được biết đến là một trong những tiết khí trong năm trong lịch của các nước phương Đông từ cổ đại. Trong chiết tự, tiết Tiểu Tuyết có ý nghĩa là tuyết xuất hiện, trời se lạnh với những trận tuyết nhỏ lẻ, không xảy ra thường xuyên. Thông thường, Tiết Tiểu Tuyết thường rơi vào thời điểm 22-23/11 hàng năm và kết thúc vào 7-8/12 cùng năm