Ngọc Diện Đao quan sát nơi này. Ở phía sau hắn, hai gã đao thị đứng hai bên cùng một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp.
Ngọc Diện Đao là người phi thăng từ một tiểu thế giới khác, trước khi phi thăng hắn là người độc nhất vô nhị, có vô số thiếp thất, nhưng sau khi phi thăng lên thượng giới thực lực bình thường, mấy vị hồng nhan tri kỷ cùng hắn phi thăng đều tìm mối lương duyên khác, chỉ còn đôi hoa tỷ muội này trung trinh không rời bỏ hắn. Sau này hắn được Phạn Hải tôn giả nhận làm học trò mới được nở mày nở mặt.
Năm đó đôi hoa tỷ muội này không chịu rời bỏ Ngọc Diện Đao, sự thật chứng minh sự kiên trì của các nàng là đúng. Nhưng trải qua một thời gian dài bị người khác chèn ép khiến tỷ muội Tôn thị vốn kiêu ngạo trở nên tâm lý méo mó. Lúc này các nàng và Ngọc Diện Đao đang đứng bên trên nhìn xuống dưới thế giới này, tỷ tỷ thu hồi khinh miệt trong mắt, bịt mũi miệng nói khẽ: “Nơi này linh khí pha tạp khó ngửi.”
Nói xong còn ho hai tiếng.
Ánh mắt Ngọc Diện Đao sắc bén như lưỡi đao của hắn, hắn nhìn sang nhóm thế lực Y Cốc đang hướng mắt về phía bọn họ.
Hắn tuỳ ý bước một bước, dường như chỉ trong nháy mắt đã thu gần một nửa khoảng cách.
Một bước vượt núi sông, uy phong cỡ nào! Nhưng Ngọc Diện Đao lại nhíu mày, sau khi hạ giới cảnh giới bị áp chế, bây giờ hắn chỉ có thể phát huy thực lực chưa đến bảy phần ở thượng giới.
Hạ giới không có ác điểu, nhược thú xưng vương, lát nữa hắn chỉ cần chọn đại một tên lợi hại, giết gà doạ khỉ là đủ để lập uy. Mặc dù cảnh giới bị áp chế nhưng Ngọc Diện Đao vẫn còn con bài chưa lật để tung hoành nơi này.
Lại bước thêm một bước, Ngọc Diện Đao đi tới để đám người phía trước nhìn lên.
Sau đó đao thị lạnh lùng nói: “Công tử nhà ta chính là người đến từ thượng giới.”
Mọi người gật đầu: “Thấy rồi.”
Thấy không ai dị nghị, đao thị lại không biết phải nói gì.
Lão giả Y Cốc phát hiện tỷ muội Tôn thị dùng tay áo che mũi miệng nên chủ động nói: “Tiên nhân trên thượng giới đến nơi này có lẽ không quen khí hậu, hay là đến Y Cốc ta nghỉ ngơi đi?”
“Điều kiện ở 72 Trại của ta không được tốt nhưng có một cái đảo nhỏ có thể cho tiên nhân trú ngụ.”
Những thế lực này đều chủ động mời mọc, Ngọc Diện Đao đảo qua những nụ cười trên mặt bọn họ, cuối cùng lựa chọn lão giả Y Cốc có tu vi yếu hơn: “Làm phiền các hạ.”
Lão giả Y Cốc cho người dắt xe thú tới, tỷ muội Tôn thị đứng hai bên Ngọc Diện Đao truyền âm: “Phu quân cẩn thận, ta thấy mấy người này hơi lạ.”
Ngọc Diện Đao cười khinh: “Ta thì lại hy vọng bọn chúng tâm tư khó lường để chúng ta có lý do ra tay.”
Y Cốc toạ lạc tại một sơn cốc bốn mùa như xuân ở nam vực. Ngọc Diện Đao ở mấy ngày, ngày nào cũng được chiêu đãi theo tiêu chuẩn tốt nhất, lão giả Y Cốc ngỏ ý rằng lúc nào cũng có thể gác lại công việc, tự mình dẫn bọn họ ra ngoài tham quan.
…
Cảnh tượng bầu trời nứt một cái khe quá hùng vĩ, không biết cái khe này dài bao nhiêu sâu bao nhiêu, gần như cả đại lục đều có thể nhìn thấy. Vô số điểm sáng từ trong khe bay ra, khi điểm sáng nhỏ xíu cuối cùng bay ra khỏi khe thì lỗ hổng khủng bố ở đường chân trời mới khép lại.
Tin tức tiên nhân hạ giới bị người khác cố ý lan truyền khắp nơi.
Mạng lưới tình báo của Nhân Nghĩa Đường thu được không ít tin tức, Bùi Huỳnh tổng hợp lại rồi đi tìm Đỗ Thánh Lan: “Bên ngoài đang đồn là lần này tiên nhân đến để dựng thang trời để tu sĩ đại lục Cửu Xuyên được phi thăng.”
Trước kia đã có tin đồn Thiên Đạo bị khuyết, phần lớn thời gian mọi người đều xem như truyện cười. Bây giờ tiên nhân hạ phàm, không ít tu sĩ bắt đầu tin tưởng lời đồn đại này.
“Dựng thang trời?” Đỗ Thánh Lan nhướn mày: “Vậy mà cũng có người tin hả?”
Không quen không biết giúp người khác phi thăng, ngay cả Phật cũng không độ như thế.
Bùi Huỳnh giải thích: “Tiên nhân này tên là Ngọc Diện Đao, tự xưng là đệ tử của Phạn Hải tôn giả. Hắn nói Phạn Hải tôn giả cảm nhận được đường thông thiên của thế giới này bị đứt đoạn, đặc biệt phái hắn đến dựng thang trời. Ta điều tra rồi, đại lục Cửu Xuyên quả thật có Phạn Hải tôn giả…”
Bùi Huỳnh còn chưa nói xong đã thấy nụ cười trên môi Đỗ Thánh Lan biến mất, đáy mắt như đóng thành một lớp băng mỏng.
“Nói chi tiết về Ngọc Diện Đao đi.” Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Đỗ Thánh Lan trở lại bình thường hỏi: “Gần đây hắn đang làm cái gì?”
Bùi Huỳnh: “Vi phạm pháp lệnh.”
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu.
Bùi Huỳnh bật cười: “Khi Ngọc Diện Đao mới xuất hiện, cướp đoạt sinh mệnh của một thôn trang cách đó vạn dặm, chơi chiêu cây khô gặp mùa xuân. Có lẽ là hắn muốn mượn truyền kỳ này nhưng không biết bị ai nhìn ra, tin tức được tung ra ngoài. Một vị tu sĩ của thôn trang đó giận dữ nói người thượng giới độc ác vô đạo đức, nghe nói Ngọc Diện Đao lấy lý do nói xấu tiên nhân, chính phái đi theo đao thị truy sát người này.”
Đỗ Thánh Lan đoán rằng Y Cốc cố ý làm như thế, dùng tiên nhân để dời đi sự chú ý của mình. Đối phương tạo ra oán hận càng lớn càng có thể làm Đỗ Thánh Lan kéo cao ngọn cờ thay trời hành đạo đứng ra đánh người.
“Đỗ gia thì sao?” Ánh mắt Đỗ Thánh Lan thâm sâu: “Tiên nhân hạ phàm, Đỗ Thanh Quang có phản ứng gì không?”
Bùi Huỳnh lắc đầu, tỏ vẻ vẫn chưa phát hiện Đỗ gia có bất kỳ phản ứng nào. Đỗ Thánh Lan mệt mỏi nhắm mắt lại: “Làm phiền ngươi để ý giúp ta.”
Bùi Huỳnh gật đầu, để lại một viên lưu ảnh thạch: “Đây là lưu ảnh thạch mà Thiên Cơ Lâu lén chào hàng giá cao, bên trong là tình cảnh cụ thể ngày tiên nhân hạ phàm.”
Đỗ Thánh Lan sửng sốt, thứ này mà bọn họ cũng làm được hả.
“Bao nhiêu tiền?”
“Mười vạn linh thạch.”
Đỗ Thánh Lan nheo mắt nhớ đến mấy ngày trước đó đánh một đám cặn bã, tổng của mấy cái nhẫn trữ vật mà hắn lấy được vẫn chưa đủ tiền, bản thân hắn phải bỏ tiền túi ra mới trả xong khoản nợ mấy trăm ngàn linh thạch ở vùng biển Vô Tận.
Sau khi Bùi Huỳnh đi được một lúc, Cố Nhai Mộc xuất hiện trong viện. Lúc này Đỗ Thánh Lan đã nhìn chằm chằm lưu ảnh thạch được mấy lần, liếc thấy Cố Nhai Mộc nên gọi y sang đây.
“Ngươi nhìn Ngọc Diện Đao và người đi phía sau hắn này, dường như có một luồng khí rất đặc biệt di chuyển xung quanh.”
Lưu ảnh thạch lưu trữ có hạn, không thể sao chép hoàn hảo hơi thở kỳ diệu này.
Đỗ Thánh Lan chỉ tiếc là không có mặt ở hiện trường, nếu không thì có thể nhìn ra nhiều thứ hơn: “Bầu trời nứt thành khe, hình thành không gian loạn lưu không thua gì vùng biển Vô Tận.”
Hắn chỉ tay về phía áng mây bị thiêu đốt ở chân trời: “Dường như những điểm sáng này hành động không có chủ đích, trùng hợp tránh được loạn lưu. Bên cạnh đó còn có ngọn lửa mãnh liệt, lúc điểm sáng bay ra thì chúng nó tăng nhanh tốc độ đốt cháy, cũng là trùng hợp tách ra. Lần nào cũng gặp dữ hoá lành, xung quanh điểm sáng đều có luồng khí này.”
“Có lẽ là tiên khí.” Cố Nhai Mộc suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiên nhân và Long tộc giống nhau, toàn thân là bảo, tiên khí, da tiên nhân, thân thể thần tiên…”
Hình như Cố Nhai Mộc rất am hiểu chuyện này: “Theo như ghi chép trong sách, những thứ này đều có tác dụng lớn.”
Đỗ Thánh Lan rất kinh ngạc: “Sách gì kinh dị thế?”
Cố Nhai Mộc đọc một đoạn ngắn: “Vì sao phi thăng? Nếu tu thành tiên, đao thương bất nhập lợi hại hơn tu sĩ phàm trần, dù rơi vào hiểm nguy vẫn giành được thắng lợi, vô địch không ai cản nổi…”
Y bắt đầu giảng giải: “Nội dung hơi phóng đại nhưng đao thương bất nhập chứng tỏ da tiên nhân không tệ, nhìn hai chữ vô địch là hiểu…”
Đỗ Thánh Lan dùng tiếng ho khan cắt lời Cố Nhai Mộc, nhìn qua lưu ảnh thạch thêm một lần nữa: “Theo lời ngươi nói, nó có thể là tiên khí.”
Tên gì không quan trọng, quan trọng là tác dụng tuyệt vời của luồng khí này.
Hắn trầm ngâm: “Ngươi còn nhớ lý do Hợp Hoan Tông phải dời đi không?”
Ma khí tạo thành ma khoáng ở Hợp Hoan Tông, rất có lợi cho việc tu hành. Nếu phải nói nơi có ma khí đặc nhất thì chính là sườn núi Hung Nha. Trước đây mấy thế lực lớn liên thủ thăm dò mạch khoáng, theo hàng ngàn hàng vạn mạch khoáng dưới lòng đất, tìm kiếm mấy năm mới phát hiện được một cái mạch khoáng bị pha loãng hoàn mỹ ở Hợp Hoan Tông.
“Tiên khí và ma khí đối lập nhau, nếu ta có thể cướp đoạt tiên khí rồi dẫn vào sườn núi Hung Nha thì có thể tạo ra thánh địa tu hành có một không hai không?”
Cố Nhai Mộc nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Chẳng phải ngươi chê ta nói chuyện tàn nhẫn hả?”
“Ngồi nói suông không bằng bắt tay thực hành.” Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Giảng giải suông là không đủ, thứ chúng ta thiếu chính là thực hành.”
“…..”
Hai người nhìn nhau, Cố Nhai Mộc không nhịn được bật cười.
Đỗ Thánh Lan tiếp tục nói: “Nếu có thể thành công, chúng ta có thể dùng thứ này làm cành oliu, liên hợp Minh Đô, chùa Kim Thiền, Hợp Hoan Tông và Ngự Thú Tông ở nam vực thành một mạng lưới quan hệ, ngăn cản Đỗ Thanh Quang cầm đầu đại gia tộc.”
Nhắc tới Đỗ Thanh Quang thì Đỗ Thánh Lan lại than thở: “Ta luôn cảm thấy so với tiên nhân, Đỗ Thanh Quang mới đúng là phiền phức.”
…
Tháp Lâu được dọn tới bên cạnh giới bích, Yểm cho rằng Đỗ Thanh Quang sẽ giận dữ trả thù nhưng sau ngày ấy rời đi, đối phương hình như vẫn giữ được bình tĩnh. Yểm không quan tâm Đỗ Thanh Quang có tâm trạng gì, chỉ hối thúc ông ta cùng nó đến Minh Đô giết Tiểu Âm Khuyển.
“Chờ thêm đi.”
Ba chữ hời hợt hoàn toàn chọc giận Yểm. Nhìn thấy Đỗ Thanh Quang dửng dưng, cơ thể Âm Khuyển không ngừng to ra, con ngươi màu xanh lập loè khí thế độc ác vô tận. Hai tên quỷ tu trốn khỏi Minh Đô đi theo Yểm lập tử để lộ chân thân, bóng đen như hoàn toàn bao phủ Đỗ Thanh Quang.
“Ai cũng nói Đỗ Thanh Quang ngươi đứng đầu tứ đại gia tộc, trí mưu vô song…” Âm Khuyển Mắt Xanh từng bước đến gần: “Nhưng từ lúc hợp tác với ngươi, ta chỉ thấy hỏng nhiều hơn thành công…”
Sở dĩ Âm Khuyển Mắt Xanh được gọi là Yểm là vì mỗi lần cắn nuốt dù không hoà tan được con mồi nhưng nó có thể tạo ra vô hạn giấc mơ khủng bố.
“E là từ lúc bắt đầu, ngươi đã không quan tâm đến Tiểu Âm Khuyển.”
Đối mặt với nguy hiểm đến gần, Đỗ Thanh Quang vẫn lạnh nhạt như mưa phùn: “Gi.ết chết Tiểu Âm Khuyển không đủ để thay đổi tình thế.”
“Rất nhiều năm trước, ta phát hiện có người dùng trận pháp cướp đoạt số mệnh của tứ đại gia tộc. Ta vốn định tương kế tựu kế chim sẻ rình phía sau*, đến lúc cần dùng khí vận…”
Ông ta nhìn về phía Yểm: “Ví dụ như cho ngươi. Ngươi có số mệnh, tỷ lệ thành công cũng cao hơn.”
Yểm không nghe lọt tai một chữ nào.
Đỗ Thanh Quang nói đến đây, mặc dù ánh mắt đang nhìn Yểm nhưng dường như đang nhìn người khác. Ông ta đột nhiên mỉm cười, nếp nhăn hằn nơi khóe mắt tự nhiên làm Yểm hơi sợ.
“Thực lực luôn đáng tin hơn số mệnh.” Đỗ Thanh Quang mỉm cười: “Tiên nhân hạ phàm, chúng ta có thể hợp sức giết tiên nhân, cướp đoạt tiên căn, sau khi thành công mỗi người một nửa.”
Yểm hình thể khổng lồ không biết đã biến về bình thường từ khi nào, nó lùi về sau một bước, muốn tránh xa cái tên điên này.
“Tiên nhân có tiên vận hộ thể, lợi hại hơn xác phàm, chỉ cần hạ tử thủ với tiên nhân, xác xuất thành công rất thấp.”
Sách vở ở Minh Đô ghi chép về tiên nhân và thời đại hoàng kim còn nhiều hơn ở đại lục Cửu Xuyên.
Đỗ Thanh Quang lạnh nhạt hỏi: “Dùng số mệnh vô tận hộ thể, khắc chế tiên vận, có gì mà không thể giết?”
Yểm có được tiên căn, thực lực tăng vọt sẽ có thể cắn nuốt con Âm Khuyển kia, bản thân ông ta có được một nửa tiên căn, cho dù sau này phi thăng lên thượng giới cũng có được thực lực hạc giữa bầy gà.
Yểm ỷ có nhiều mạng ngông cuồng, lúc này lại cố gắng khuyên nhủ: “Bọn họ trăm phương ngàn kế đến đây chúng tỏ tiên giới đã xảy ra vấn đề.”
Đỗ Thanh Quanh hết sức bình tĩnh: “Vậy thì tiếp tục đột phá lên.”
Chỉ có người vô dụng mới quay đầu.
…
Sườn núi Hung Nha.
Thi thể chiến tướng tà ma đứng sừng sững như răng nanh, Đỗ Thánh Lan tranh thủ thời gian đến đây một chuyến, đi vòng vòng xung quanh đầm lầy. Hoa tuyết bay đầy trời, hắn bung dù ngồi xổm, lòng bàn tay dừng phía trên đầm lầy. Hắn có thể cảm nhận được ma khí trong đầm lầy không ngừng toả ra.
Đỗ Thánh Lan thu ô thả vào đầm lầy, thử dùng chân khí cho cán dù nổi lên, hiệu quả rất thấp, ô tiếp tục chìm xuống rồi mau chóng biến mất.
“Kỳ lạ.”
Hắn đứng bên cạnh đầm lầy không thể hiểu nổi, nơi này được gọi là Ma Uyên bởi vì có tu sĩ vào Ma Uyên kêu rên bảy ngày cũng không thể ra ngoài, cuối cùng bị ma khí ăn mòn hồn phi phách tán. Nhưng lúc nãy hắn dùng hết sức để ô đang chìm nổi lên một chút, một góc cán dù nổi lên tổn hại không nghiêm trọng lắm.
Chẳng lẽ Ma Uyên này ăn mòn vật chết chỉ ở mức bình thường? Nếu hắn hoá thành một tia chớp vào trong thì sẽ thế nào?
Đỗ Thánh Lan không dám thực hành cái suy nghĩ to gan này, bây giờ điều hắn muốn là đạp cái tên tiên nhân rác rưởi kia vào Ma Uyên như thế nào. Người vào Ma Uyên, tiên khí đương nhiên cũng sẽ vào Ma Uyên.
…
Thiên Cơ Lâu.
Tổng quản sự quản lý Thiên Cơ Lâu đang kính cẩn đứng một bên, trước mặt gã ta là một người phụ nữ rất bình thường, khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc cũng bình thường.
Nhưng người phụ nữ nhìn bình thường này lại là lâu chủ Thiên Cơ Lâu tiếng tăm lẫy lừng.
Tổng quản sự đang báo cáo tin tức liên quan đến tiên nhân.
Nàng ta chậm rãi lột vỏ quýt, ánh mắt đờ đẫn bẩm sinh khiến nàng ta như đang ngẩn người.
Lột sạch vỏ xong, nàng ta bắt đầu lột xơ trắng. Tổng quản sự nói một hồi lâu, nàng ta nhìn chằm chằm quả quýt đến đực người ra, một lúc sau mới nói: “Tình báo tiên nhân không phải thứ có giá trị nhất, tình báo những thứ tiên nhân biết mới có giá trị nhất.”
“Chẳng lẽ ngài muốn…” Tổng quản sự nuốt nước bọt: “Muốn bắt sống tiên nhân?”
Nàng ta lấy ra một cái hộp màu đen: “Nó có thể chọn lọc ký ức tiên nhân.”
Người phụ nữ nhét cả trái quýt vào miệng, mỉm cười khó coi: “Chết cũng được, có thể móc não tiên nhân.”
…
Mọi người ở đại lục Cửu Xuyên đều tin rằng tương lai sáng ngời, ai cũng bận rộn nỗ lực vì tương lai chính mình.
Ngọc Diện Đao hạ giới sống thoải mái hơn thượng giới nhiều.
Hắn bảo lão giả Y Cốc đem sách tới để hắn tìm hiểu thế giới này, sau khi phát hiện ghi chép về Phạn Hải tôn giả chỉ có vài dòng ngắn ngủi thì Ngọc Diện Đao nổi giận.
“Được miêu tả nhiều nhất lại là một tên Hợp Hoan Tông, tên bàng môn tả đạo này xứng sao?”
Đao thị vội vàng nói: “Môn chủ cái thế vô song, có lẽ là người không thể phi thăng ghen tỵ nên cố ý tiêu huỷ tài liệu.”
Hai vị tỷ muội Tôn thị nhìn nhau, tỷ tỷ cười: “Nâng cao tên tuổi môn chủ chẳng phải đơn giản lắm sao? Phu quân mở buổi giảng đạo, truyền thụ đạo pháp, giương cao uy danh tôn giả rồi yêu cầu các nơi xây tượng thờ. Giả sử sau này thượng giới và hạ giới thông nhau, nói không chừng còn có thể giúp môn chủ thu được sức mạnh tín ngưỡng.”
Ngọc Diện Đao nghe xong, cơn giận nguôi xuống, một lát sau nắm tay ả ta: “Nàng hiểu lòng ta.”
Ả ta cười một tiếng.
Cấm địa Y Cốc.
Một y tu đang oán trách: “Cha, những người này cứ sai bảo chúng ta như nô lệ, nói là muốn tìm một số tài liệu gần như đã mất tích. Chúng ta phải làm sao?”
Không thể không thừa nhận rằng thực lực đối phương rất mạnh, mấy ngày trước cao thủ trong cốc bọn họ oán trách một câu, kết quả là ngay cả một đao của đao thị cũng không tiếp được.
Lão giả Y Cốc nhắm mắt lại nói: “Mặc kệ chúng, cứ để chúng được chiều quen thành thói.”
Chàng trai ngây người.
“Càng kiêu ngạo càng tốt, Y Cốc ta đơn sơ, tốt nhất là có thể thuyết phục chúng xây dựng hành cung.”
“Người kiêu ngạo thích những gì không chiếm được, mấy ngày trước tiểu sư muội của ngươi không nhìn hắn khiến hắn để ý. Ta sẽ hối thúc tiểu sư muội của ngươi mau thành hôn, lạt mềm buộc chặt, nói không chừng có thể khiến tiên nhân đi cướp dâu.”
Lão giả vỗ tay một cái, mười mấy người từ phía sau bước ra, những người này đều là lực lượng trung tâm của Y Cốc.
“Mỗi một việc của tiên nhân đều là việc xấu, các ngươi chia thành từng nhóm âm thầm độ kiếp.”
So với một số thù hận trước kia, đối với kẻ thủ ác đến từ bên ngoài, Đỗ Thánh Lan chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được, chờ đến khi sự chú ý của Đỗ Thánh Lan đều đặt trên người tiên nhân, Y Cốc có thể thả lỏng một chút.
Chàng trai vẫn không cam lòng lắm: “Hay là bảo tiên nhân giúp chúng ta giết Đỗ Thánh Lan?”
Lão giả Y Cốc lạnh lùng nói: “Người ta xem con là chó, chỉ biết thưởng xương chứ không hạ thân phận giúp chó đánh nhau.”
Phải nói là lão giả hiểu rất rõ bản chất của tiên nhân.
Chạng vạng, lão giả bị Ngọc Diện Đao gọi đi.
Biết được đối phương muốn mở buổi giảng đạo, lão giả Y Cốc hơi hồi hộp. Đây là giảng đạo thiên hạ, nếu như hắn chịu truyền cho một, hai môn đạo pháp cao thâm, giải đáp cho các tu sĩ, thiên hạ nhiều tán tu, có lẽ sẽ tạo nên một sức mạnh không nhỏ.
Ngọc Diện Đao nhìn lão giả chậm chạp không đáp, lông mày nhướn cao.
Lão giả Y Cốc xác định không ngăn cản được đành mỉm cười đồng ý.
Ngọc Diện Đao đưa cho lão một bức tranh: “Đây là sư tôn Phạn Hải thiên tôn của ta, ngươi tìm người xây tượng thờ. Ngày ta giảng đạo, tượng thờ phải được xây xong.”
Ngọc Diện Đao lại đưa thêm một món pháp khí, xem như là báo đáp bọn họ vất vả.
Tin tức giảng đạo nhanh chóng truyền khắp nam bắc, thậm chí tu sĩ ở nơi nghèo nàn cách đó cả triệu dặm nghe nói tiên nhân giảng đạo cũng muốn đi thử xem như thế nào. Trong một tháng, đại lục Cửu Xuyên có vô số người từ các nơi chạy đến Y Cốc, cho dù không có được lợi ích thiết thực thì cũng được nhìn thấy dung nhan tiên nhân, sau này cũng có thể nói khoác một chút.
Y Cốc trở nên cực kỳ bận rộn, vừa phải chuẩn bị nơi giảng đạo vừa phải tìm người xây tượng thờ.
“Mau đẩy nhanh tốc độ.” Lão giả Y Cốc tới kiểm tra tiến độ: “Tượng thờ nhất định phải xây dựng đồ sộ, dũng mãnh phi thường.”
Công nhân xây tượng vội vàng gật đầu.
Lão giả lại chạy đến nơi khác, một tên thợ xây tượng truyền âm cho người bên cạnh: “Y Cốc loạn như nồi cháo heo, bây giờ là cơ hội tốt nhất.”
“Đi thôi.”
Hai người này chính là Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan. Cố Nhai Mộc thi triển thuật pháp Nhất Diệp Chướng Mục, những công nhân khác hoàn toàn không nhận ra bị thiếu người.
Ngày giảng đạo đúng lúc là đông chí.
Y Cốc không chia thành bốn mùa, bên ngoài đang có tuyết rơi, rất nhiều tu sĩ lần lượt chạy đến, tuyết đọng trên đầu bị nhiệt độ trong cốc nhanh chóng hoà tan.
Ngọc Diện Đao ngồi trên đài cao, toàn thân tiên khí lượn lờ, nhan sắc của tỷ muội Tôn thị cũng thu hút không ít ánh mắt của những người khác.
“Không hổ danh tiên nhân, nhìn thật là uy phong.”
Bên dưới không ngừng xôn xao tiếng bàn tán, mấy ngày trước đã có vô số người tập trung ở nơi giảng đạo, như núi cao trập trùng không nhìn thấy điểm cuối. Đương nhiên là mấy thế lực lớn, gia tộc lớn không cần phải đến trước bởi vì Y Cốc để dành chỗ riêng cho bọn họ. Đây cũng là yêu cầu của Ngọc Diện Đao, hắn muốn nhân dịp này xem thực lực tổng thể của tu sĩ hạ giới.
Dường như tất cả thế lực đều đến, chẳng những là vì nể mặt tiên nhân mà còn là muốn xem thử đạo hữu trên thượng giới có gì khác biệt.
“Đó không phải là Đỗ Thánh Lan hả?” Không biết là ai đột nhiên nói.
Vô số người xoay qua, một thiếu niên mỉm cười bay tới, tóc cột đuôi ngựa, nhìn kiểu nào cũng thấy đây là người hiền lành. Một tu sĩ khác nhớ tới dáng vẻ đánh người hung tàn trong truyền thuyết của Đỗ Thánh Lan, than thở rằng nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Trong lúc bọn họ suy đoán tiếp theo có xuất hiện hình ảnh bao vây hay không thì Đỗ Thánh Lan đã bước vào trong đám đông đang chen lấn.
Hắn không cần chen, đám đông tự động dạt ra hai bên, hàng phía trước không có chỗ cho hắn, Đỗ Thánh Lan vung tay quét bụi trên mặt đất, ngồi xếp bằng xuống đất. Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh, bỗng nhiên nheo mắt lại, cách đó không xa là Đỗ Thanh Quang đang ngồi dựa vào thân cây, hôm nay ông ta mang theo Hàn Lâm Kiếm. Trong ký ức của Đỗ Thánh Lan thì mười năm trước, lúc ông ta giao chiến với Trúc Mặc từng dùng thanh kiếm này.
Đỗ Thanh Quang đã sớm chú ý đến Đỗ Thánh Lan, thần thức đảo qua phát hiện manh mối, cái bóng sau lưng không đồng bộ với cơ thể, có lẽ là con Âm Khuyển ở Minh Đô nguỵ trang.
Hoà thượng Ngũ Uẩn mang theo đồ đệ, sau đó tông chủ Ngự Thú Tông ở nam vực cũng đến, không biết là vô tình hay cố ý mà chỗ ngồi của bọn họ rất gần Đỗ Thánh Lan. Còn Cố Nhai Mộc thì hôm nay y xuất hiện với thân phận gia chủ Bùi gia, nghiêm túc ngồi một mình.
Hai người cuối cùng ngồi hàng phía trước là hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ và lâu chủ Thiên Cơ Lâu. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo hoài nghi.
Nhẫn Nguyệt Quang, vòng Thất Tuyệt… Những thứ này đều là đồ vật nâng cao vận khí trong truyền thuyết, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ đoán là đối phương có mưu đồ nào đó.
Nữ tử kia thì lại cười híp mắt: “Ngươi đúng là cảnh giác quá, ra ngoài còn mang theo mười tám hộ vệ.”
Mười tám tử sĩ đã sớm lẩn trong đám đông, không biết lâu chủ Thiên Cơ Lâu phát hiện như thế nào.
Nhìn tu sĩ đông đúc, đao thị đứng trên đài cao cao giọng: “Lần giảng đạo này không được gây náo loạn, không được đấu võ. Giảng đạo kết thúc, tu sĩ nào được chỉ điểm đều phải cúc cung bái tạ môn chủ Phạn Môn ta.”
Bức tượng thờ bên cạnh đài cao vô cùng đồ sộ, khí thế duy ngã độc tôn khiến người khác không nhịn được run rẩy sợ hãi.
Ngọc Diện Đao vẫn ngồi trên đài nhắm mắt không nói gì, đến khi mặt trời sắp xuống núi thì hắn mới lên tiếng: “Phạn Môn do một tay sư tôn ta – Phạn Hải tôn giả sáng lập, chủ trương lấy giết chóc ngăn giết chóc, tiếp theo đây ta sẽ giảng cho các vị ‘Sát’ đạo.”
“Sát đạo, cũng chính là một trong các công lý của vạn vật thế gian…”
Đỗ Thánh Lan ngồi dưới đài, trán đổ mồ hôi. Hắn không ngừng điều chỉnh hơi thở, không dám để lộ chút khác thường này.
Trên trời có một con chim bay qua rồi rơi xuống mái hiên. Cố Nhai Mộc chỉnh tư thế ngồi, cái cây bên cạnh rụng hai chiếc lá, rơi xuống vị trí đặc biệt. Hoà thượng Ngũ Uẩn giống như hằng ngày xoay phật châu phát ra âm thanh khe khẽ. Một viên phật châu rơi xuống đất rồi lăn đến một nơi nào đó… Cái bóng của Đỗ Thánh Lan di chuyển sang bên cạnh một chút, theo ánh tà dương chìm vào lòng đất.
Đỗ Thánh Lan chú ý đến vạn vật biến hoá, cho dù là tốc độ của gió cũng không bỏ qua.
Chim, lá cây, phật châu và nhóm người Đỗ Thánh Lan tạo thành một đường parabol đối xứng, gió hai bên vẫn chưa thổi về một phía như bình thường, uốn cong rồi hợp lại như cánh hạc. Khi hạc vỗ cánh, Âm Khuyển trong lòng đất chậm rãi toả âm khí về phía đài cao.
Nếu như Tư Châu tới đây, gã cũng sẽ vỗ tay tán thưởng và cảm thán đây là một cái trận pháp cực kỳ tinh tế.
Cuối cùng Ngọc Diện Đao bắt đầu diễn giải sát đạo. Hắn lấy ngón tay làm đao, thoải mái biến ra nhiều loại đao ý. Đao ý ở trong không khí như bị cản trở ngưng lại một chút, Ngọc Diện Đao nhạy cảm nắm bắt được chuyện này, đang định nghiên cứu thêm thì lòng bàn chân đột nhiên bị một bóng ma cuốn lấy.
Đỗ Thánh Lan co nhỏ đồng tử, chuyện này không nằm trong kế hoạch, bóng ma kia từ phía sau chạy đến, chẳng lẽ là Yểm?
Hàn Lâm Kiếm rời khỏi vỏ, ánh kiếm nghịch thiên xẹt qua không trung, xẹt qua bên mắt của một số người, thậm chí có người khoé mắt chảy máu. Hành vi này khiến Ngọc Diện Đao lùi lại một bước, y phục trước ngực bị cắt nhưng không có máu chảy ra. Đỗ Thanh Quang nheo mắt, tiên nhân này quả nhiên khó đối phó.
So với một kiếm của Đỗ Thanh Quang, ám khí của lâu chủ Thiên Cơ Lâu âm thầm lặng lẽ hơn, bay về phía đầu Ngọc Diện Đao.
Khoảnh khắc Ngọc Diện Đao ngừng diễn giải sát đạo trước đó đã cho những người có mưu đồ một tin tức: Hắn đã phát hiện thứ gì đó. Dường như trong cùng một lúc, khắp nơi cùng hành động.
Mười tám tử sĩ của thương hội Hắc Thuỷ lấy thân làm khiên để hội trưởng ở gần đó công kích.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện lạ.
Trên đài cao đột nhiên xuất hiện một cánh cửa trong suốt, bên trong cánh cửa chảy ra nước đen. Thứ này có lực hút mạnh mẽ, vừa bắt đầu là một tia, sau đó chỉ trong nháy mắt đã tuôn ra như suối.
Những người bao vây Ngọc Diện Đao đều thay đổi sắc mặt, lâu chủ Thiên Cơ Lâu cảm nhận được ma khí, nổi giận đùng đùng: “Thằng khốn nào đưa Ma Uyên đến đây!”
Đỗ Thánh Lan đứng lên: “Làm hỏng đại kế của ta!”
Bản thân trận pháp này cũng khá yếu, Đỗ Thánh Lan vất vả lắm mới miễn cưỡng bố trí được, vốn rất thuận lợi, chỉ có người đứng trên đài cao gặp tai ương, chỉ trong tích tắc sẽ bị hút vào truyền tống trận. Kết quả là mấy vị đại năng cùng ra tay, năng lượng nhiễu loạn trận pháp truyền tống.
Biến cố tới quá đột ngột nghe thấy hai chữ Ma Uyên thì các tu sĩ không còn suy nghĩ gì nữa, theo bản năng chạy trốn. Xui xẻo nhất phải nói tới các thế lực lớn ngồi trước sân khấu, cho dù chỉ dính một giọt chất lỏng Ma Uyên thì cũng sẽ bị lực hút cường đại kéo vào trong cánh cửa trong suốt.
Đỗ Thánh Lan không tiện rời đi, cố gắng khống chế trận pháp nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Trong mắt Ngọc Diện Đao bùng lên sát khí mãnh liệt, hắn không thấy lạ với chuyện có người ra tay với mình nhưng ngạc nhiên vì có nhiều người ở hạ giới mà hắn xem thường cùng ám sát. Ngọc Diện Đao chưa kịp hành động đã bị hút vào truyền tống trận. Đầu tiên là hắn, sau đó đám người Đỗ Thanh Quang đều lần lượt bị kéo vào cánh cửa, ngay cả bản thân Đỗ Thánh Lan cũng dính chất lỏng Ma Uyên, không biết có phải vì bản thể của Đỗ Thánh Lan là tia chớp hay không mà thời gian chống đỡ của hắn lâu hơn một chút.
Lúc nhìn xung quanh tìm kiếm Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan bất ngờ phát hiện hoà thượng Ngũ Uẩn và Giới Si cũng đang nỗ lực chống chỡ.
Sâu trong Ma Uyên là thế giới tối tăm vô tận.
Cơ thể bị dòng nước đen vô tận bao quanh, trong nhóm người bị kéo vào đầu tiên, có người dần dần nhận ra rằng giãy giụa càng mạnh càng dễ bị ma khí ngấm dần, cuối cùng quyết định mặc kệ cơ thể chìm xuống. Cơ thể trầm luân vô hạn, ngay khi ý thức sắp bị tách ra thì cảm giác ngột ngạt đột nhiên biến mất.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Đây là đâu?” Sau tiếng ma sát khe khẽ, người này nói tiếp: “Bật lửa ‘thổi’ vô dụng, đá đánh lửa cũng không dùng được.”
Trong bóng tối cái gì cũng không nhìn thấy nhưng lâu chủ Thiên Cơ Lâu lại phì cười: “Khắp nơi đều là ma khí, ngươi lại muốn dùng bật lửa ‘thổi’?”
Nàng ta thở dài một cái rồi lại nói: “Chư vị không cần hoang mang, Thiên Cơ Lâu có không ít bảo vật thắp sáng, đúng lúc ta mang theo Liệt Diễm Châu. Bảo vật này được tạo ra từ tim ngọn lửa của núi lửa biển sâu, cho dù thật sự bị ném vào Ma Uyên cũng sẽ không bị ma khí ăn mòn.”
Sau một hồi lâu không có động tĩnh, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ cười khổ: “Ta nói ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, có đồ soi sáng còn không mau lấy ra.”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu im lặng một lúc mới hỏi: “Làm sao ngươi biết ta không lấy ra?”
Từ lúc nàng ta im lặng thì đã lấy ra rồi.
Nói xong lâu chủ Thiên Cơ Lâu hơi xấu hổ, đổi chủ đề: “Thương hội Hắc Thuỷ có không ít bảo vật, hội trưởng cũng keo quá.”
Thương hội Hắc Thuỷ thờ ơ hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết ta không lấy ra?”
Trên thực tế gã chẳng những đã cầm mà còn cầm một đống.
“Ai cũng nói thương hội Hắc Thuỷ và Thiên Cơ Lâu có vô số kỳ trân dị bảo, xem ra là mua danh chuộc tiếng.” Bàn Thiên Hạc hạ giọng: “Việc gì cũng không thể dựa vào vật ngoài thân.”
Bàn Thiên Hạc thi triển tuyệt học, khi môn tuyệt học này bùng phát có thể tạo ra hiệu quả như pháo hoa rực rỡ. Dưới lực hút cường đại, gã như một con đại bàng cố gắng vọt lên không trung, múa thương như con rồng bơi lội trong bóng đêm, nhưng uy lực k.hủng bố ngay lập tức bị bóng tối cắn nuốt, chỉ để lại chút gió hiu hiu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đừng nói pháo hoa, ngay cả tia lửa cũng không nhìn thấy, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ hỏi: “Ngươi múa lân hả?”
“…..”
“Một đám ngu xuẩn.”
Giọng nói vừa cất lên, mọi người lập tức nâng cao mười hai vạn phần cảnh giác. Ngọc Diện Đao? Hắn cũng bị rơi xuống đây.
Ngọc Diện Đao ước gì có thể giết sạch đám kia ngay lập tức. Một trong hai tỷ muội Tôn thị đột nhiên ôm cánh tay hắn: “Phu quân, hình như có tiếng động.”
Trong hoàn cảnh tối đen như mực, mọi người bao gồm cả Ngọc Diện Đao đều không có sắc mặt tốt vì bọn họ đều nghe thấy tiếng dã thú nhai nuốt đồ ăn.
Ngọc Diện Đao lạnh lùng nói: “Màu đen phân bố không đều.”
Nghe hắn nói, mọi người phát hiện nơi càng đen thì động tĩnh càng lớn, tính ăn mòn của ma khí càng mãnh liệt. Nếu như có thể phát sáng thì có lẽ sẽ có thay đổi. Cho dù cực kỳ không ưa Ngọc Diện Đao, thậm chí có rất nhiều người đều có mưu đồ giết hắn nhưng lúc này mọi người đều theo bản năng nhìn sang, tiên nhân ắt hẳn có cách thắp sáng.
Quả nhiên, tỷ muội Tôn thị đắc ý nói: “Phu quân có ngọn lửa bản mạng, các ngươi quỳ xuống nhận sai, bọn ta có thể suy nghĩ cho các ngươi hưởng ké chút ánh sáng.”
“Quỳ xuống?” Ngọc Diện Đao cười nhạt: “Tự chặt hai chân thì tốt hơn.”
Lời vừa dứt, hắn nóng lòng kiểm tra tình huống xung quanh nên triệu hồi ngọn lửa bản mạng, cuối cùng trong bóng tối cũng có một tia sáng!
Không sai, chỉ một tia.
Ngọn lửa đáng thương cháy trên đầu ngón tay, Ngọc Diện Đao muốn rót chân khí vào duy trì, chưa đến ba giây là lửa tắt. Hắn xanh mặt, thử lại một lần nữa, ngọn lửa hiện lên yếu ớt còn thảm hơn trước kia, không có chân khí duy trì nên chỉ cháy được trong chớp mắt.
Viện trưởng học cung Thiên Thánh từ đầu đến giờ không nói gì buồn bã nói: “Đúng là nằm mơ.”
Sắc mặt Ngọc Diện Đao khó coi cực.
Bây giờ không có cách nào tốt hơn, bóng đêm càng ngày càng đậm, tính ăn mòn cũng đang tăng lên.
Mọi người tiếp sức cho Ngọc Diện Đao rót chân khí, cố gắng duy trì đốm lửa nhỏ, trì hoãn bóng đêm ăn mòn.
“Tiếp tục!”
“Lại tắt!”
“Rốt cuộc là được chưa, sao đốm lửa này vô dụng quá vậy?”
“Ta đã nói rồi, đúng là nằm mơ.”
Trong tiếng oán giận và tiếng nguyền rủa, một ánh hào quang từ đằng sau chiếu tới. Mọi người sửng sốt, không hẹn mà cùng quay đầu lại, chẳng biết từ khi nào nơi đó đã toả ra ánh sáng mãnh liệt, chói mắt như một vầng thái dương nóng bỏng. Người đó càng đến gần, ánh sáng càng mạnh đến không thể tin nổi.
Người này chính là Đỗ Thánh Lan, sau khi không tìm thấy Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan không tiếp tục chống đỡ nữa, cuối cùng huơ kiếm chặt đứt đầu tượng thờ rồi bị hút vào Ma Uyên. Hắn vốn định hoá thành một tia chớp vào Ma Uyên đi tìm Cố Nhai Mộc, không ngờ chưa kịp hành động thì phát hiện xung quanh người hắn cuồn cuộn kim quang. Bình thường không thể nhìn thấy những công đức kim quang này, nhưng ở nơi nồng độ ma khí cao như vậy, ánh sáng hiện ra từ trong ra ngoài, hình thành vòng bảo hộ chói mắt vô biên.
Đỗ Thánh Lan toả ra ánh sáng chói loà nhìn một đám đại năng đứng xung quanh bảo vệ ngón tay của Ngọc Diện Đao, giọng điệu nhẹ nhàng: “Các ngươi đang làm gì đó?”
“Tối hù như vậy mà không biết đốt lửa hả?”
…
(*Bắt nguồn từ thành ngữ “Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu”: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau, ý chỉ làm việc gì cũng phải lường trước hậu quả).
Lời bạn nhỏ tên Q: Mấy con hàng này điên hết rồi =]]]