Đối mặt với một đám điên, Ngọc Diện Đao quyết định giết Đỗ Thánh Lan.
Uy áp của chín lượt thiên kiếp dồn thành một quá mạnh, người đứng trong vòng tròn ngay cả tránh né cơ bản cũng khó chứ đừng nói tới phi hành thuấn di, chỉ cần thiên kiếp biến mất, hắn sẽ có nhiều biện pháp đánh thắng.
Chỉ hy vọng tiên vận bị hao tổn trong phạm vi chấp nhận được, thi thể cất vào nhẫn trữ vật mang đi, mổ bụng có lẽ sẽ phát hiện Vô Cấu Thạch chưa bị tiêu hao hết. Hiện tại Ngọc Diện Đao chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt, vạn bất đắc dĩ mới nghĩ đến chuyện đi qua giới bích rời hạ giới sớm.
Ngay khoảnh khắc Ngọc Diện Đao dùng toàn lực bùng nổ chân khí, Đỗ Thánh Lan đã cảm thấy bất thường.
Không còn ô linh khí của tỷ muội Tôn thị, Ngọc Diện Đao phải gánh áp lực thiên kiếp rất lớn, nhưng lúc này hắn lại lựa chọn con đường giống hệt Đỗ Thanh Quang. Dùng thương đổi sát, không quan tâm pháp thuật ở đằng sau đánh lên người mà nhanh chóng xông về phía Đỗ Thánh Lan.
Đỗ Thánh Lan giật mình, không ngờ đối phương sẽ đích thân ra tay.
Ngọc Diện Đao cũng nghĩ đến chuyện hy sinh người khác nhưng tên đao thị còn sống đã bị thương rất nặng, cho dù không bị thương thì dưới áp lực thiên kiếp lớn như vậy, đao thị cũng khó có thể một chiêu gi.ết chết Đỗ Thánh Lan. Trên người đao thị không có bao nhiêu tiên vận, bị đánh một cái sẽ lập tức chết dưới thiên kiếp, cái chết như thế này hoàn toàn không có giá trị.
Còn về việc tự bạo, mọi người đứng trong vòng tròn, đao thị tự bạo không thể chế ngự uy áp thiên kiếp quá lâu, bản thân hắn cũng không có lợi gì.
Ngọc Diện Đao: “Chịu chết đi!”
“Sao lại giết tới chỗ ta chứ?”
Nhìn đoạn đối thoại của bọn họ, Đỗ Thánh Lan không nên nằm trong phạm vi bị lựa chọn.
Đối mặt với gương mặt kinh ngạc vô sỉ kia, nếu không phải là tình huống nguy cấp thì Ngọc Diện Đao chỉ ước gì có thể băm Đỗ Thánh Lan thành trăm mảnh.
Mọi người đều giết đỏ cả mắt, viện trưởng học cung Thiên Thánh thấy thế suýt chút nữa không nhịn được cùng ra tay nhưng chợt nhớ đến thân phận người độ kiếp của Đỗ Thánh Lan, gã ngừng tay đúng lúc.
Bùng phát ở cực ly ngắn, tốc độ của Ngọc Diện Đao xem như khá nhanh, ai ngờ lúc đó lại có một ngọn gió sắc bén lướt ngang người. Nhìn thấy tàn ảnh, Ngọc Diện Đao sửng sốt phát hiện bóng người kia còn nhanh hơn hắn. Lúc trước Cố Nhai Mộc luôn dùng bảo vật chống chọi thiên kiếp nên Ngọc Diện Đao cũng không để ý cho lắm, nhưng lúc này Cố Nhai Mộc chẳng những vượt qua Ngọc Diện Đao mà còn tới trước một bước chắn trước người Đỗ Thánh Lan: “Sao có thể…”
Không thể nào có người nhanh hơn hắn, cho dù là yêu thú.
Càng đến gần Đỗ Thánh Lan, áp lực của kiếp quang trên đỉnh đầu càng lớn nhưng Cố Nhai Mộc lại có thể chống đỡ giằng co với Ngọc Diện Đao.
Tu sĩ luyện thể, mặc áo giáp chí bảo, hoặc là… Một chủng tộc đặc biệt? Tuy Ngọc Diện Đao rất thắc mắc nhưng vẫn không quên tấn công, đối mặt với ánh đao đến gần, Cố Nhai Mộc bỗng nhiên dùng nắm đấm đánh vào lưỡi đao, sóng âm chấn động bay về phía Đỗ Thánh Lan. Tuy rằng không mạnh nhưng kiếp quang vẫn ngay lập tức tách ra hai tia lôi điện đánh lên người Cố Nhai Mộc và trên thân đao Ngọc Diện Đao, đây là cảnh cáo của Thiên Đạo.
Bị trúng một tia sét, Cố Nhai Mộc vẫn rất bình thản, Ngọc Diện Đao cũng thế. Một lát sau, Ngọc Diện Đao phun ra một ngụm máu nhưng Cố Nhai Mộc vẫn là dáng vẻ như trước.
Lúc đầu Ngọc Diện Đao hoài nghi Cố Nhai Mộc giả vờ, sau này khi giao chiến thêm một lần nữa, xác định Thiên Đạo cảnh cáo hai người ngang nhau nhưng đối phương bị ảnh hưởng ít hơn hắn rất nhiều. Cuối cùng sau lần thứ ba bị kiếp quang đánh trúng, Ngọc Diện Đao phát hiện trước mỗi lần ra tay, hình như Cố Nhai Mộc còn thi triển những công pháp khác, y luôn nhẩm thứ gì đó trong miệng.
Đỗ Thánh Lan vừa liếc một cái đã hiểu ra mọi chuyện, Cố Nhai Mộc đã từng dùng rất nhiều thời gian nghiên cứu làm thế nào để sau khi vi phạm ý chí Thiên Đạo chỉ bị thương ở mức thấp nhất, ví dụ như biện pháp vi phạm lời thề Thiên Đạo mà không bị đánh chết. Ngọc Diện Đao và Cố Nhai Mộc so xem ai bị thương nhiều hơn, sớm muộn gì Ngọc Diện Đao cũng bị thương tới chết.
Sau vài lần giao chiến, Ngọc Diện Đao đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, phía sau có người nhìn hắn chằm chằm, lúc nào cũng có thể đánh lén, hắn không dám để bản thân bị thương thêm nữa.
Lúc Ngọc Diện Đao lui lại mấy bước rồi xoay lại thì mí mắt giật liên hồi, căn bản không có ai đuổi theo, những người còn lại đã sớm bao vây tỷ muội Tôn thị và tên đao thị kia. Theo như châm ngôn của cái lũ điên này thì giết được ai thì giết.
“Phu quân!”
Trái ngược với Ngọc Diện Đao, tỷ muội Tôn thị am hiểu phòng ngự hơn, ô linh khí trên đầu bị sợi tơ của Bùi Lưu Diễm hoà tan từng chút một, kiếm quang của Đỗ Thanh Quang ép hai ả phải liên tục lui về đằng sau.
“Chết tiệt!” Ngọc Diện Đao tái mặt, dùng chút tiên vận còn sót lại bảo vệ tỷ muội Tôn thị, đồng thời đao trong tay như mũi tên phá mây chặn kiếm quang đang chăm sóc hai tỷ muội Tôn thị. Đỗ Thánh Lan định quan sát cuộc chiến một chút thì ánh sáng lôi kiếp trên đỉnh đầu đột nhiên loé lên, cuối cùng kiếp quang màu tím đậm cũng có chiều hướng vỡ vụn, từ một cục đá cứng biến thành vô số tia lửa điện nhỏ xíu di động.
“Cơ hội đến rồi.”
Đỗ Thánh Lan ngửa đầu nhìn ánh sáng bốn phía, cố gắng cử động ngón tay cứng đờ cầm Trảm Nguyệt Kiếm. Một kiếm xẹt qua, Cửu Nô xé rách một cái túi da rắn khác, hơi thở quỷ tu lập tức toả ra. Lúc Đỗ Thánh Lan dùng mũi kiếm đánh tới thì có hai tên quỷ tu tránh được nên hắn dứt khoát dùng bọn chúng hấp dẫn kiếp quang đánh xuống. Mấy con quỷ tu yếu ớt còn lại thì chết dưới kiếm chiêu có sát thương cực lớn, Đỗ Thánh Lan dùng công đức kim quang chữa trị thương tích trong lục phủ ngũ tạng.
Sau khi chắc chắn sẽ có bảy phần thành công, Đỗ Thánh Lan không do dự nữa, thế như chẻ tre huơ kiếm phóng về phía kiếp quang trên đỉnh đầu.
Một tiếng nổ trầm đục vang lên trong vòng sáng, một tu sĩ may mắn chạy thoát đang đứng ở xa xa nhìn thấy vòng sáng bị chấn động tạo ra từng lớp sóng ánh sáng trên không trung, giống như có ngôi sao nào đó phát nổ, hắn không nhịn được nên lại bay về.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nên ta mới đến xem.”
Lần này bọn họ hóng chuyện cảnh giác hơn nhiều, đứng cách vòng sáng khá xa.
Có người cảm thấy bất thường nên ngự kiếm đến gần vùng trời của vòng sáng.
Trong mắt Lý Đạo Tử, đây không phải là kiếp vân mà là một kiếm tuyệt đẹp vô song, e rằng trên đời này không tìm được người có thể thi triển kiếm pháp Trảm Nguyệt đến cảnh giới như thế, Trúc Mặc cũng không làm được. Trảm Nguyệt mười ba kiếm của Trúc Mặc có thể nói là hoàn hảo, nhưng Đỗ Thánh Lan lại đạt đến cảnh giới ẩn chứa một tia sức mạnh đất trời.
Vòng sáng màu đỏ tím như mặt trời bị bắn rơi, nó rơi xuống mặt đất, nham thạch vỡ nát. Trước khi lụi tàn, những tia sét xung quanh không ngừng tràn vào khu vực trung tâm, đa số lôi kiếp bên ngoài vòng sáng đều toả ra năng lượng của thiên kiếp lượt thứ nhất, thứ hai. Bộ phận mạnh nhất đã tan vỡ, chỉ cần Đỗ Thánh Lan còn chút sức lực thì không khó đối phó.
Sấm sét như hồi quang phản chiếu tuôn ra, cảnh tượng đồ sộ nhưng đối với Đỗ Thánh Lan mà nói đây chỉ là chuyện đơn giản, một kiếm là xong.
Từ trong khe hở bị chém nứt ra, Đỗ Thánh Lan xông ra ngoài đón nhận kiếp vân cuối cùng. Trong sấm chớp, kiếm quang bị nổ thành từng khúc. Trong tiếng nổ ngập trời, trên bầu trời xuất hiện kim quang vạn trượng, sau đó ngưng tụ thành một bóng người nửa thật nửa ảo. Cái bóng này rất giống dáng người, khí chất của Đỗ Thánh Lan nhưng không có mặt, kim quang tựa như không cung cấp đủ năng lượng cho nó nên bóng người thu nhỏ lại.
Cảnh tượng giữa không trung rất buồn cười nhưng không ai cười nổi.
“Pháp thân.”
Chỉ khi thật sự ngộ đạo, kiên trì đến cực hạn mới có thể luyện ra pháp thân, bình thường thì tu sĩ sẽ làm được khi lên độ kiếp kỳ. Đương nhiên cũng có không ít người cực kỳ ưu tú, ở cảnh giới đại thừa đã có thể tu thành mô hình thu nhỏ của pháp thân.
Pháp thân càng mạnh chứng tỏ tinh thần lực và chiến lực càng mạnh, đây là nền tảng để thành tiên. Lần này Ngọc Diện Đao có thể hạ giới là vì đã hiến tế một cái pháp thân.
Ngọc Diện Đao cố nén kinh hãi, lúc đối mặt với kẻ địch mạnh hắn chưa từng run tay nhưng lúc này lại cúi gập người mất tự nhiên.
“Mô hình thu nhỏ của pháp thân đã xuất hiện, người này đã bước nửa bước lên đường thông thiên.”
Tu sĩ ở tuổi này tuyệt đối không thể tu thành pháp thân. Ngọc Diện Đao thầm hận: “Vô Cấu Thạch, nhất định là Vô Cấu Thạch!”
Vô Cấu Thạch quả là kỳ diệu phi phàm, trong sách ghi rất sơ sài, chỉ nói nó là chí bảo nhưng không ngờ lại có năng lượng mạnh như vậy. Khó trách người như sư tôn của hắn cũng vì tìm kiếm Vô Cấu Thạch mà vào tuyệt địa những ba lần.
Kim quang biến mất, pháp thân bay vào cơ thể Đỗ Thánh Lan.
Đố kị khó diễn tả bằng lời làm Ngọc Diện Đao phán đoán có phần không đúng, quả thật Đỗ Thánh Lan có thể tu thành mô hình thu nhỏ của pháp thân thì Vô Cấu Thạch chính là nhân tố quan trọng nhưng vẫn không đủ, chuyện này phải nói đến lúc Đỗ Thánh Lan trở thành thánh nhân trời sinh thì từng xuất hiện ngắn ngủi cảnh tượng hiếm thấy – pháp tướng vạn trượng. Đó là một hạt giống, bây giờ mới thật sự được khởi động.
Tia lửa điện còn sót lại tán loạn, trên bầu trời nổi lên một trận gió lớn.
Sau đó không lâu là linh khí hoá mưa, vết thương hở trên người Đỗ Thánh Lan bắt đầu khép miệng, nội tạng suýt vỡ nát trong kiếp quang dần lấy lại sức sống, mưa linh khí chậm rãi rơi xuống tóc hắn, dáng vẻ tóc tai bù xù có hơi thê thảm nhưng hắn đứng ở nơi đó giống như đang đại diện cho thời kỳ phát triển nhất của kỷ nguyên.
Hơi thở cảnh giới thật vừa tản ra ngoài, những người vẫn giữ được bình tĩnh đứng ở đằng xa lại không nhịn được tới gần ngửa đầu nhìn, không biết là ai khàn khàn nói: “Hợp thể.”
Từng có một U Lan tôn giả đột nhiên xuất thế, là thiên tài trấn áp cả thời đại, trong sách từng hình dung ông là trước kia không có U Lan tôn giả, sau này cũng không có U Lan tôn giả. Bây giờ đại lục Cửu Xuyên xuất hiện một vị tu sĩ hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới hợp thể, e rằng những kỷ nguyên sau này sẽ không ai có thể đuổi theo.
Đỗ Thánh Lan đứng trên không trung muôn người ngước nhìn, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Trống rỗng không phải vì trên cao gió lớn, hắn cách nơi thật sự cao ấy một khoảng cách rất xa.
“Kế hoạch xây dựng thánh địa tu luyện chết yểu rồi.” Hắn than thở.
Ma dịch trên mặt đất tạo thành một vũng nước tanh hôi, không gian Ma Uyên đã hỏng, cho dù là sườn núi Hung Nha hay là nơi này thì chỉ còn sót lại nước thải vô dụng. Không bao lâu sau, nó sẽ tựa như nước dơ bình thường biến mất dưới ánh mặt trời.
Vô tình đối diện với đôi mắt đầy sát khí của Ngọc Diện Đao, Đỗ Thánh Lan nắm chặt bảo kiếm nhưng ngay sau đó lại buông ra. Cửu Nô che miệng đứng cách Ngọc Diện Đao không xa, nhìn từ phần lưng run run là biết nàng đang ho khan. Cố Nhai Mộc thì không biết từ khi nào đã cùng Bùi Lưu Diễm triển khai công kích lần thứ hai với viện trưởng học cung Thiên Thánh.
Không còn áp lực thiên kiếp, mọi người tới lui tự nhiên, quá trình so chiêu mây bay nước chảy lưu loát sinh động, viện trưởng học cung Thiên Thánh đã không thể dùng tự bạo để uy hiếp được nữa.
Dường như Cửu Nô cũng rất hy vọng lão già đó bị giết nên không can thiệp hành vi của Bùi Lưu Diễm. Nàng nhìn Ngọc Diện Đao, chậm rãi nói: “Phu nhân và tôi tớ đều không còn, ngươi vẫn muốn giết người hả?”
Lúc trước mọi người đều chú ý đến Đỗ Thánh Lan, Ngọc Diện Đao thì vì chuyện Vô Cấu Thạch nên phân tâm một lúc nhưng có người lại nắm bắt rất tốt cơ hội này.
“Ta chắc chắn sẽ giết ngươi.” Ngọc Diện Đao nhìn lên trời, sau khi phun ra một câu ác độc thì xé rách không gian đuổi theo.
Đỗ Thánh Lan cảm thấy những lời này rất quen tai, nhớ lại thì cái tên đàn ông cầm móc sắt ở Minh Đô trước khi bị hắn hạ bẫy gi.ết chết cũng nói những lời này. Một người khác cũng từng nói những lời y hệt như thế… Hắn nhìn sang viện trưởng học cung Thiên Thánh đang đánh nhau với những người khác, đoán rằng cách cái chết không xa.
Sau khi hạ xuống, Đỗ Thánh Lan đi đến bên cạnh Cửu Nô: “Mẹ nuôi, Đỗ Thanh Quang đâu?”
Đối phương không nên để mặc viện trưởng học cung Thiên Thánh bị giết mới đúng.
“Bắt được đao thị nên đi rồi.”
Giữa đao thị và viện trưởng học cung Thiên Thánh, Đỗ Thanh Quang chọn vế đầu.
“Tỷ muội Tôn thị rơi vào tay nhà nào?”
“Hoà thượng Ngũ Uẩn.”
“…..”
Đỗ Thánh Lan rất kinh ngạc: “Hai người đều bị đại hoà thượng bắt đi?”
Cửu Nô cho rằng việc này không có gì đáng ngạc nhiên.
Đỗ Thánh Lan chợt nhận ra hoà thượng Ngũ Uẩn cũng là một trong những độ kiếp kỳ hiện thời, chỉ là ông ta quá khiêm tốn, ít nhất là nhìn khá hiền lành nên hay khiến người ta quên mất sự thật này.
Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Mẹ có thấy một vị tiểu hoà thượng không?”
Đỗ Thánh Lan từng nợ ân tình của Giới Si, đầu tiên là thuận lợi nhận được truyền thừa của học cung Thiên Thánh rồi rời đi, sau đó là đến chùa Kim Thiền yêu cầu viết chữ, mọi chuyện đều không thể không nhắc tới Giới Si nên phải quan tâm một chút.
Cửu Nô ho khan một lúc lâu mới chậm rãi nói lúc nàng tới hình như có nhìn thấy một tiểu hoà thượng trùm cà sa trên đầu, đội kiếp quang không ngừng quan sát tình huống bên trong.
Nghe Cửu Nô nói thế, có lẽ Giới Si đã an toàn.
“Mẹ nuôi, mẹ chờ con một chút.”
Đỗ Thánh Lan đi về phía tông chủ Ngự Thú Tông: “Lần này làm phiền các hạ đi một chuyến tay không.”
Kế hoạch vốn là định dùng tiên khí dung hợp ma khí tạo thành đất lành nhưng cuối cùng hỏng hết. Tông chủ Ngự Thú Tông cũng hơi tiếc nuối: “Trên đời không có gì như ý, lần này có thể bình an thoát khỏi Ma Uyên đã là may mắn.”
Không gian dưới đất không thể sụp nhanh như vậy, có lẽ là vì ý thức Thiên Đạo ép buộc ý thức Ma Uyên giao nộp Đỗ Thánh Lan để bị đánh, giống như tu sĩ kia bị tiểu thế giới đẩy ra ngoài, sau đó chết dưới thiên kiếp. Nhưng Ma Uyên vốn không có ý thức hoàn chỉnh, nó toàn dựa vào Vô Cấu Thạch chống đỡ. Thiên Đạo cưỡng ép cảm ứng ý thức Ma Uyên nhưng thật ra chính là trì hoãn thời gian vùng không gian kia sụp đổ.
Đỗ Thánh Lan: “Nếu ngày sau có cơ hội, ta sẽ khiến đại lục Cửu Xuyên không còn phân chia Ngự Thú Tông nam – bắc.”
Ngự Thú Tông bắc vực trời sinh tàn bạo, đừng nói là hành hạ yêu thú đến chết mà ngay cả đồng tộc còn đối xử ác độc với nhau. Lúc Cố Nhai Mộc ở vùng biển Vô Tận còn g.iết chết hai người, Đỗ Thánh Lan đã sớm muốn xử lý nợ cũ. Những lần Đỗ Thánh Lan đánh người, bởi vì chạy qua chạy lại bắc vực – nam vực quá phiền phức nên hắn chỉ lấy tu sĩ nam vực làm chủ, cũng đến lúc mở rộng phạm vi công tác rồi.
Lời thoại khoác lác không biết ngượng, nhưng xuất phát từ một người hai mươi tuổi đã lên hợp thể kỳ thì sức nặng rất khác biệt.
Trong mắt tông chủ Ngự Thú Tông ánh lên ý cười.
Ở phía bên kia.
Hai nắm đấm khó địch được bốn tay, huống chi là đối mặt với hai người có cảnh giới cao hơn mình. Viện trưởng học cung Thiên Thánh đối mặt với nguy cơ sinh tử, gã hừ một tiếng rồi ra tay toàn lực.
Cách đó không xa truyền đến đoạn đối thoại khách sáo —
“Tông chủ đi thong thả, ta không tiễn.”
“Lúc nào đạo hữu cũng có thể tới Ngự Thú Tông ta làm khách, ta nhất định sẽ trải giường đón chào.”
“Ngài khách sáo quá, gọi Thánh Lan là được.”
Sau khi tiễn tông chủ Ngự Thú Tông, Đỗ Thánh Lan lại bắt đầu nói chuyện với lâu chủ Thiên Cơ Lâu, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ nhân cơ hội chen chân vào.
“Đỗ tiểu hữu đừng trách, ta bị Bàn Thiên Hạc lừa gạt, bị lợi ích làm mờ mắt mới ra tay với tiểu hữu, sau khi trở về ta nhất định sẽ tạ lễ bồi thường.”
“Ta hiểu, ai cũng có lúc phạm sai lầm, xin hỏi lễ vật có thể tự chọn không?”
“Cũng không hẳn là… không được.”
“Hội trưởng đi thong thả, ta sẽ liên lạc sau.”
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đưa cho Đỗ Thánh Lan một tấm thẻ: “Thẻ khách quý của Thiên Cơ Lâu, cầm thẻ này đi mua tình báo có thể được ưu đãi.”
Thường xuyên tiêu pha rất nhiều tiền ở Thiên Cơ Lâu, cho dù chỉ là một điểm chiết khấu cũng có thể tiết kiệm không ít tiền. Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không thiếu nợ Đỗ Thánh Lan, đây chỉ là xây dựng hữu nghị mà thôi.
“Đi thong thả.” Đỗ Thánh Lan vẫy tay với lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang bay đi.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy mấy người đang đánh nhau, Đỗ Thánh Lan nhíu mày nhìn viện trưởng học cung Thiên Thánh: “Sao vẫn còn sống?” Sau đó hắn thở dài nói với Cửu Nô: “Mẹ nuôi, giúp con tiễn ông ta đi.”
Viện trưởng học cung Thiên Thánh suýt bị sợi tơ của Bùi Lưu Diễm đâm mù hai mắt, khoé mắt chảy máu. Gã thở hổn hển: “Ngươi chỉ biết trốn sau lưng đàn bà thôi à?”
Đỗ Thánh Lan mỉm cười nhưng hai mắt rét lạnh: “Ai bảo đối thủ của ta đều là loại ngang ngược làm chi.”
Dù người khác có quá đáng nhưng cũng chỉ là đánh từ trẻ tới già, đến lượt hắn là hết thằng già này đến thằng già khác.
Sự uất hận trong lòng không ngừng dâng cao, thậm chí viện trưởng học cung Thiên Thánh còn xin thề nếu như có thể tiếp cận Đỗ Thánh Lan, gã sẽ lựa chọn tự bạo để đối phương phải dừng bước ở đây. Đáng tiếc là Đỗ Thánh Lan vô cùng cẩn thận, so với đám hóng chuyện còn đứng xa hơn, bây giờ nói đôi lời cũng phải dựa vào truyền âm.
“Bạo!” Viện trưởng học cung Thiên Thánh đột nhiên quát lớn.
Áp lực trùng kích cực mạnh khuếch tán bốn phía, tưởng rằng gã muốn tự bạo nên Cố Nhai Mộc và Bùi Lưu Diễm cùng lùi lại. Quả thật có thứ gì đó nổ tung nhưng hình như không phải là bản thân viện trưởng học cung Thiên Thánh, Đỗ Thánh Lan mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang bay lên trời chạy trốn.
“Đây là…”
Cửu Nô: “Pháp thân tự bạo.”
Đỗ Thánh Lan không tin nổi, vậy mà viện trưởng học cung Thiên Thánh cũng tu luyện được pháp thân.
“Có thể lên làm viện trưởng học cung Thiên Thánh, đương nhiên gã không phải là người đơn giản.” Cửu Nô nhìn thấu: “Có lẽ gã đã ngưng tụ được pháp thân từ rất lâu rồi, hơn nữa còn bị tổn hại.”
Đỗ Thánh Lan khiêm tốn thỉnh giáo nguyên nhân.
Cửu Nô lười biếng xoa huyệt thái dương: “Việc này không phải rõ rồi sao? Lão già đó đến bây giờ vẫn chưa độ kiếp, vừa nhìn là biết tốn rất nhiều thời gian và sức lực để hoàn thiện pháp thân.” Nói đến đây thì Cửu Nô ngước mắt nhìn Đỗ Thánh Lan: “Con cũng học theo cái xấu của gã.”
Đỗ Thánh Lan biết Cửu Nô đang nhắc nhở mình, tu luyện pháp thân quá sớm sẽ dễ bị phản tác dụng.
Tự bạo pháp thân là cách để viện trưởng học cung Thiên Thánh kéo dài thời gian. Bùi Lưu Diễm đứng một lúc, không nhìn Đỗ Thánh Lan cũng không chú ý đến Cửu Nô mà là nhìn vị trí lúc trước đao thị ngã xuống.
Đỗ Thanh Quang đánh bị thương một tên đao thị, kể cả xác chết của tên đao thị khác cũng bị ông ta mang đi. Theo lý mà nói tỷ muội Tôn thị có giá trị hơn đao thị, nguyên nhân Đỗ Thanh Quang ưu tiên đao thị hơn là gì?
Bùi Lưu Diễm đứng im lặng một lúc không biết đang nghĩ gì, sau đó chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, nàng ta chúc Cửu Nô một câu ‘Giữ sức khoẻ’ đầy ý tứ.
Vừa dứt lời, Bùi Lưu Diễm lập tức xé rách không gian rời đi.
Đỗ Thánh Lan đảo mắt, Cửu Nô muốn nuốt chửng Bùi Lưu Diễm để chứng đạo, hình như Bùi Lưu Diễm cũng có ý đó. Lần đầu tiên đối phương tách tâm ma thì có lẽ thực lực không đủ nên mới để tâm ma chạy thoát, nhưng những lần sau nàng ta đều cố tình làm như thế giống như đang nuôi cổ. Bùi Lưu Diễm muốn đích thân gi.ết chết tâm ma mạnh nhất để chứng đạo.
Cửu Nô trời sinh mặt mày trắng bệch, lúc mỉm cười cánh môi càng đỏ thẫm, khoé miệng cong lên khiến nụ cười có hơi ghê ghê. Tuy rằng Bùi Lưu Diễm đã đi nhưng Cửu Nô vẫn nhìn về hướng đó, qua một lúc lâu mới quay lại hỏi: “Vương đi đâu rồi?”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu.
Vì muốn trận pháp có thể được kích hoạt thuận lợi nên ngày đó hắn mời Âm Khuyển, tông chủ Ngự Thú Tông và hoà thượng Ngũ Uẩn hỗ trợ nhưng lúc ở Ma Uyên lại không nhìn thấy Âm Khuyển.
Hy vọng không phải là vì Âm Khuyển quá đen nên không nhìn thấy trong không gian tối như mực.
Có không ít người đứng đằng xa hóng hớt, Cố Nhai Mộc đang dùng thân phận gia chủ Bùi gia nên không thể trao đổi quá nhiều với Đỗ Thánh Lan, sau khi truyền âm một câu ‘Gặp nhau ở Nhân Nghĩa Đường’ thì lập tức rời đi.
Tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, Đỗ Thánh Lan hỏi Cửu Nô có muốn đi cùng hắn không.
Cửu Nô vui ra mặt: “Đi, mẹ nuôi về Minh Đô trước bắt ‘đồ ăn dân dã’ cho con bồi bổ.”
Đỗ Thánh Lan cười ngại ngùng: “Tạm thời không cần đâu ạ.”
Hắn mới đột phá, đồ bổ quá không tiêu nổi.
Các tu sĩ đứng bao vây bên ngoài Y Cốc tự động giải tán. Nhìn bóng lưng hai người rời đi, có người thắc mắc thân phận của Cửu Nô, có người nhìn đống ma dịch xem thử có bất thường gì không.
Đỗ Thánh Lan đi vòng vòng một hồi, bây giờ có không ít người chú ý hành động của hắn, cho đến khi Cửu Nô giải quyết hết cái đám nấp trong bóng tối rình rập, hắn mới nhân cơ hội chạy về Nhân Nghĩa Đường.
Hậu viện yên tĩnh tuyệt đối, Cố Nhai Mộc mang mặt nạ mặt xanh nanh vàng đang nói chuyện với hai huynh đệ Du thị, khí thế uy nghiêm.
Đỗ Thánh Lan thật sự cảm thấy đối phương diễn người nào giống người đó, lúc làm gia chủ Bùi gia thì khí chất khiêm tốn hiểm độc, lúc giả làm điện chủ Tuyệt Sát Điện thì ngang tàng, vừa nóng tính vừa điên cuồng.
Từ sau khi nhặt được cái mạng trong tay quỷ tu, gần đây hai huynh đệ Du thị mới khoẻ lại. Hôm nay Bùi Huỳnh không có mặt, hai người bèn tới hỏi Cố Nhai Mộc có chuyện gì để làm không. Cố Nhai Mộc vừa lên tiếng thì đột nhiên ngước mắt nhìn sang phía bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Thánh Lan hỏi: “Lúc ngươi bị sét đánh, vết thương cũ có tái phát không? Tối nay ta kiểm tra chữa trị cho ngươi nha?”
Không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Đỗ Thánh Lan lại là câu này, Cố Nhai Mộc cảm thấy rất ấm áp, sau đó dứt khoát từ chối. Chân khí của y hơi hỗn loạn, nghĩ đến lần trước Đỗ Thánh Lan chữa trị cho mình thì đầu ngón tay hướng về phía vảy rồng phóng điện, chân khí càng hỗn loạn hơn.
“Có nhu cầu thì cứ tìm ta bất kỳ lúc nào.” Đỗ Thánh Lan không miễn cưỡng, vòng qua Cố Nhai Mộc đi vào phòng bế quan củng cố cảnh giới.
Khi bước ra ngoài đã là bảy ngày sau.
Bùi Huỳnh ra ngoài vẫn chưa trở về, Đỗ Thánh Lan đi tìm Cố Nhai Mộc trước, theo thường lệ tìm hiểu xem trong lúc bế quan có xảy ra chuyện lớn nào không.
“Bảy ngày gần đây không có mưa, không có sét đánh.”
Đỗ Thánh Lan xác định Cố Nhai Mộc đang nói tới thời tiết bình thường.
Không có mưa chẳng phải bình thường lắm sao?
Cố Nhai Mộc: “Cả đại lục Cửu Xuyên đều không có mưa.”
Việc này thì hơi kỳ lạ. Đỗ Thánh Lan đang định lên tiếng thì Cố Nhai Mộc đã cho câu trả lời: “Bên ngoài đồn rằng nguyên nhân là vì ngươi.”
“Hở?”
“Ngươi bị nhốt hai ngày, tin tức vừa truyền ra thì tu sĩ từ bắc tới nam bắt đầu điên cuồng độ kiếp. Theo thống kê không hoàn chỉnh thì trên bầu trời hai khu vực là An Vũ Thành và Cầm Tông, một ngày xuất hiện mấy chục lần thiên kiếp. Xung quanh 72 Trại có hơn trăm tia kiếp quang, một ngày đại lục Cửu Xuyên sét đánh mấy vạn lần.”
Đỗ Thánh Lan không ở đây, một số tên có tật giật mình tranh thủ độ kiếp.
Cố Nhai Mộc nâng chung trà uống một ngụm: “Nếu ngươi là Thiên Đạo, ngươi cũng sẽ thấy phiền.”
Cả ngày không làm gì, chỉ đi đánh sét.
“…..”
Hai người đang nói chuyện thì mưa rỉ rả, sau đó là mưa như thác lũ trút xuống mà không có dấu hiệu báo trước.
Nước mưa bị hắt vào đình, Cố Nhai Mộc cũng không để ý nước trà lẫn nước mưa, uống một hơi cạn sạch: “Xem ra Thiên Đạo đã nghỉ ngơi xong rồi.”
Đỗ Thánh Lan mỉm cười xấu hổ, trước khi bánh ngọt chưa bị nước mưa làm hỏng thì tranh thủ ăn hết.
…
Thỉnh thoảng Cố Nhai Mộc phải trở về Bùi gia trấn thủ. Bùi gia đã trở mặt với học cung Thiên Thánh, học cung suy bại không phải là chuyện một sớm một chiều, Bùi gia phải đối mặt với áp lực không nhỏ. Cũng may ngày ấy Bùi Lưu Diễm ra tay đã tiết lộ cho bên ngoài một tín hiệu: Bùi gia có khả năng có hai vị độ kiếp.
Cũng bởi vì lo lắng chuyện này nên học cung Thiên Thánh không lập tức ra tay.
Sắp đến cuối năm, gần đây kẻ địch đều hành động rất cẩn thận. Cố Nhai Mộc vốn chuẩn bị giải quyết triệt để Bùi Cửu Tinh để ăn mừng năm mới, nhưng nghĩ đến lần trước đại trưởng lão không thẳng thừng vạch trần thân phận của y nên kế hoạch này tạm thời gác lại, nhưng hắn đã tạo thân phận giả, đưa hai huynh đệ Du thị vào Bùi gia để canh chừng Bùi Cửu Tinh.
Cố Nhai Mộc và Đỗ Thánh Lan đều nhất trí cho rằng có thể lợi dụng Bùi Cửu Tinh dụ Tư Châu xuất hiện.
Cuối năm.
Bùi gia tế tổ, Cố Nhai Mộc cần có mặt trong cả quá trình.
Nhân Nghĩa Đường vắng tanh, Đỗ Thánh Lan vừa sưu tầm ghi chép liên quan đến tiên nhân vừa liên tục qua lại với Thiên Cơ Lâu, hắn muốn biết dạo này Đỗ Thanh Quang đang làm gì.
Đáng tiếc là tạm thời Thiên Cơ Lâu cũng không có được tin tức chính xác.
Đỗ Thánh Lan gọi sư tử Tuyết Hoa đến: “Cha ngươi có tới tìm ngươi không?”
Sư tử Tuyết Hoa lắc đầu, trong đôi mắt to lộ ra chút lo lắng.
Đỗ Thánh Lan xoa đầu nó: “Có lẽ là đuổi theo Yểm rồi.”
Sinh linh Minh Đô không giống con người, đối với bọn họ mà nói dính chất lỏng Ma Uyên không có ảnh hưởng quá lớn. Ngày ám sát ấy, Đỗ Thanh Quang ra tay trước, Đỗ Thánh Lan tận mắt nhìn thấy có một cái bóng đen quấn lấy Ngọc Diện Đao, rất có thể đó chính là Yểm. Yểm không có lý do gì giúp đỡ Đỗ Thanh Quang giết tiên nhân, việc này quá mạo hiểm, cho dù Đỗ Thanh Quang hứa hẹn giết Tiểu Âm Khuyển cũng không có lợi.
Đỗ Thánh Lan bắt đầu suy nghĩ Đỗ Thanh Quang làm thế nào để thuyết phục Yểm phối hợp.
Một người mục đích là mở ra thời đại hoàng kim, một tên là muốn trở thành chủ nhân mới của Minh Đô. Chỉ sau khi vế sau thành công, Đỗ Thanh Quang mới được hỗ trợ, dùng giới nguyên mở giới bích.
Sư tử Tuyết Hoa biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, ngoan ngoãn nằm yên.
“Hẳn là trên người tiên nhân có thứ gì đó có thể giúp Yểm mạnh hơn.”
Càng nghĩ càng có khả năng, Đỗ Thánh Lan đột nhiên đứng dậy: “Ta ra ngoài một chuyến, nếu Cố Nhai Mộc trở về thì nói cho hắn biết là Đỗ Thanh Quang giết tiên nhân có lẽ là muốn làm Yểm mạnh hơn, trên người tiên nhân chắc chắn có thứ gì đó khác người. Ta muốn đến chùa Kim Thiền thương lượng với hoà thượng Ngũ Uẩn, bây giờ tình huống xấu nhất là Yểm đã lấy được món đồ này, nhất định phải hợp sức cướp về.”
Nghi thức tế tổ vô cùng phức tạp, sau đó còn phải hướng dẫn công pháp cho những người trẻ, Cố Nhai Mộc bận rộn đến tối ngày hôm sau mới về nhà.
Mỗi việc Đỗ Thánh Lan giao phó, sư tử Tuyết Hoa luôn xem là chuyện lớn nên luôn canh giữ trong viện. Lúc Cố Nhai Mộc trở về, sư tử Tuyết Hoa suýt chút nữa chạy như người máy.
Nó mới học nói không được bao lâu, ảo tưởng nói một lèo từ đầu tới cuối nhưng kết quả là đọc từng chữ không rõ, phát âm cũng không đúng tiêu chuẩn.
Cố Nhai Mộc nheo mắt nhìn sư tử Tuyết Hoa.
Sư tử Tuyết Hoa cứng đờ, nó rất sợ rồng, lúc bám vào người con sư tử Tuyết Hoa sắp chết, nó cũng thừa kế luôn nỗi sợ hãi với rồng.
Cố Nhai Mộc ngồi xuống bàn đá, ngón tay gập lại gõ lên bàn: “Từ từ nói, nói chuyện chính.”
“Là như thế này, chủ nhân muốn đi tìm hoà thượng…”
Cố Nhai Mộc đoán được Đỗ Thánh Lan muốn đi tìm hoà thượng Ngũ Uẩn, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Giành đồ với chó.” Sư tử Tuyết Hoa hoàn toàn làm theo yêu cầu của y, sạch sẽ gọn gàng, không nói lan man.