Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

chương 79: sống và chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đắm chìm trong sự kinh hãi vì Cố Nhai Mộc bị đưa đi, Đỗ Thánh Lan không hề hay biết tiễn luôn lượt thiên kiếp thứ tám.

Trên không trung xuất hiện mấy cái vòng xoáy, tia chớp màu đỏ tím như bị loại bỏ màu đỏ, cuối cùng chỉ còn lại màu tím thẫm. Trời đang nổi giận, các vòng xoáy sinh ra dòng điện chảy ngược về một chỗ, vặn vẹo phát ra tiếng dã thú gầm rú.

Đỗ Thánh Lan mặt nghiêm trọng, tia lôi kiếp thứ chín và tám tia trước cách nhau một ranh giới, cho dù nhắm mắt lại hắn vẫn có thể cảm nhận được ý chí thề sẽ huỷ diệt tất cả.

Đỗ Thánh Lan theo bản năng định triệu hồi bội kiếm.

Phía dưới có một âm thanh vang lên: “Để cho đệ ra chiêu chính là thất bại của bọn ta.”

Lời vừa dứt, con rối vọt vào.

Đỗ Thánh Lan nhắm mắt lại.

Không ngoài suy đoán, ngay sau đó các loại bảo khí hộ cụ, bao gồm cả cái mai rùa đựng chất lỏng kỳ diệu kia cũng được đặt trên đầu, Đỗ Thánh Lan từ chối suy nghĩ mai rùa có màu gì.

Lúc lôi kiếp phồng to lao xuống thì bên tai vang lên rất nhiều âm thanh ong ong, hắn không dám lơ là, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Mai rùa trên đầu kiên cố hơn trong tưởng tượng rất nhiều, rất nhiều kiếp quang tràn ra xung quanh đánh tan đồ bảo hộ trên người nhưng mai rùa vẫn còn nguyên vẹn. Khe hở ban đầu như một con quái vật há miệng đang điên cuồng nuốt chửng lôi kiếp.

Mấy món hộ giáp ở bên ngoài nát vụn, mặt nạ bảo vệ cũng đã bị vỡ, Đỗ Thánh Lan hít thở một hơi, ánh mắt xuyên qua kiếp quang nhìn xung quanh.

Đỗ Thánh Lan nhìn sơ qua mọi người là biết có không ít tiếng chửi rủa.

Đỗ Thánh Lan độ thiên kiếp này xem như bình an, hắn bắt đầu suy nghĩ La Sát Môn làm chuyện này với mục đích gì.

Dường như đối phương đang ám chỉ với hạ giới rằng: Có tiên nhân trợ giúp, độ kiếp dễ như ăn cháo. So ra thì cơ duyên bí cảnh của Phạn Hải tôn giả không đáng là gì, không thể thoả mãn những tu sĩ ngày càng tham lam kia.

Đỗ Thánh Lan hiểu đạo lý này, kiên định lấy ra một cái mặt nạ trong nhẫn trữ vật rồi đeo lên mặt.

Phía dưới.

“Hắn không muốn nhìn người khác sao?”

“20 tuổi lên đại thừa, có gì mà không dám?”

“Chú ý một chút, là 21, tuổi mụ 22, ở quê nhà bọn ta hắn cũng được xem như là U30 rồi.”

Cách nói nào cũng có, đối với việc độ kiếp mà không cần tốn nhiều sức, cho dù là ai cũng cảm thấy chua xót.

Ánh chớp dần tan, bầu trời sáng như trước, tia lửa điện còn sót lại chuyển động trên không trung. Mai rùa bay lên bàn tay nam tử một lần nữa, Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn trời, đoán rằng có lẽ không có dị tượng đánh xuống.

Ngay thời điểm Đỗ Thánh Lan vừa phán đoán, linh khí lập tức hội tụ trên bầu trời, linh khí hoá mưa không có dấu hiệu báo trước rơi xuống đất. Trong thung lũng nổi gió yêu, nước mưa lạnh lẽo đập mạnh lên người Đỗ Thánh Lan cứ như hắn đang bị một bàn tay vô hình tát tới tát lui.

Linh khí hoá mưa rất có lợi cho tôi thể, cũng không thể lấy đồ che nên Đỗ Thánh Lan chỉ có thể đong đưa trong gió bão.

Quá trình này kéo dài rất lâu, lúc Đỗ Thánh Lan hạ xuống đất, da đầu đau nhói như bị châm kim, lúc ngẩng đầu lên thì bị kim quang loè chói mắt.

Trên thực tế thì sau khi Đỗ Thánh Lan độ kiếp xong không được bao lâu, mấy người kia đã bỏ đi.

Tên tu sĩ lúc trước lấy cảnh giới hợp thể hậu kỳ khiêu chiến Đỗ Thánh Lan, chiếm hết ưu thế, bây giờ Đỗ Thánh Lan đã vào đại thừa, một cái bậc cửa tựa như lạch trời, thực lực hai bên cũng như thế. Tên tu sĩ kia đang định nói vài câu xoa dịu, đồng thời lấy lý do trộm sét biện minh, hắn được Phạn Môn hứa hẹn nhận làm đệ tử, gửi thư khiêu chiến cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Môi vừa mở đã bị người ta túm áo nhấc lên, hai người quả thật không phải cùng một cấp bậc, hắn chỉ có thể cố gắng rút đao phản kháng.

Vượt qua một cảnh giới, chất lỏng mang theo năng lượng cuồng bạo trong người Đỗ Thánh Lan nhanh chóng bị cơ thể hấp thu, trên tay phải đột nhiên xuất hiện một cái búa. Hoa văn trên Hồng Mông Nguyên Bảo lập loè ánh sáng âm u, không gian xung quanh bị nguyền rủa vặn vẹo.

Tên tu sĩ kia ngã về phía trước, cơ thể mất thăng bằng, hắn vung đao chém về phía trước một cái.

Mũi đao không có cơ hội tiếp cận, thậm chí tốc độ vung đao của hắn còn không nhanh bằng Đỗ Thánh Lan nghiêng người. Đối phương dường như đã đoán được quỹ đạo hành động của tên đó, tránh mũi đao rồi đi vòng qua đến trước mặt hắn.

Nét kinh ngạc trên mặt tên kia chưa kịp tan, một cái búa đập thẳng về phía đan điền của hắn. Phần bụng lõm xuống, nguyền rủa ở bên ngoài không ngừng ăn mòn sức mạnh bên trong đan điền.

“Ngươi…”

Khi đau đớn xuất hiện, tên kiavẫn không tin được thực lực hai bên lại chênh lệch nhiều như thế. Theo lý mà nói thì dù vào đại thừa, hắn vẫn đủ sức đánh một trận.

Trong sự kinh ngạc tột độ, cảm giác đau đớn do đan điền bị vỡ tới chậm. Một tiếng ‘không’ đau thấu tim gan vang vọng trên bầu trời, Đỗ Thánh Lan thì bình thản thu hồi cây búa.

Không ai ngờ được Đỗ Thánh Lan sẽ tuyệt tình như vậy, cho dù Đỗ Thánh Lan là người có thù báo thù, trong tiềm thức của mọi người đều cho rằng chỉ cần không phải là hạng người đại gian đại ác, đối phương sẽ không g.iết chết.

Có người nhíu mày: “Chỉ là ước chiến, hà cớ gì…”

Lời còn chưa dứt, Đỗ Thánh Lan đã đi tới bên cạnh gã, liếc nhân viên tình báo Thiên Cơ Lâu một cái rồi hỏi: “Người này có gửi thư khiêu chiến không?”

Nhân viên tình báo ra dấu số năm, ý bảo muốn năm ngàn linh thạch, thấy Đỗ Thánh Lan không từ chối thì gật đầu.

Ngay khi người này vừa gật đầu, Đỗ Thánh Lan lập tức vung tay áo, người vừa lên tiếng ngã thẳng xuống đất, miệng phun máu tươi, đất đá vỡ vụn.

Hắn không thèm nhìn gã kia mà liếc sang đám người đứng hóng chuyện, hỏi nhân viên tình báo: “Ở đây còn có ai gửi thư khiêu chiến không?”

Sát ý lồ lộ, nhân viên tình báo nuốt nước miếng, chưa kịp nói thì có mấy bóng người vội vàng bỏ chạy. Đỗ Thánh Lan hai mắt rét lạnh, hắn không di chuyển mà phân thân ra tia chớp chia thành bốn phương tám hướng đuổi theo.

Trên đời này hiếm ai có tốc độ sánh ngang Đỗ Thánh Lan, phân thân hoá thành từng luồng điện đan thành một tấm lưới trên không trung khiến đám tu sĩ bỏ chạy không thể không dừng lại.

“Có hắn không?” Đỗ Thánh Lan đối chiếu thân phận từng người với Thiên Cơ Lâu.

Hắn cũng không cần đối phương trả lời, nhìn ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ của mấy tu sĩ này là xác nhận được rồi.

Đỗ Thánh Lan có thể nói là tàn nhẫn, không buông tha một ai, thậm chí cuối cùng còn dùng trường kiếm đâm xuyên qua cổ họng bọn họ, còn lại người cuối cùng thì người này cũng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất. Đến giờ phút này gã mới nhớ thiếu niên vừa mới bất đắc dĩ độ kiếp kia, đêm qua cũng tham dự vào cuộc tấn công đẫm máu nhằm vào Mặc gia.

Mũi kiếm dừng ngay trước họng gã, Đỗ Thánh Lan mỉm cười trong ánh mắt run lẩy bẩy của tu sĩ: “Gửi thư khiêu chiến thì cứ nói gửi thư khiêu chiến, các ngươi không nên viện cớ Hợp Hoan Tông.”

Nếu quy phục Phạn Môn thì hắn có thể không tính toán, người không biết không có tội. Nhưng tài liệu về Phạn Hải tôn giả đã bị huỷ, thần niệm ngã xuống trong Tháp Lâu cũng không còn. Kỳ Tử Kỳ chết trận là sự thật nhưng Hợp Hoan Tông luôn bị xem là bàng môn tà đạo, gần đây còn bị hô hào tiêu diệt.

Cổ họng lành lạnh, tu sĩ hoảng hốt cúi đầu, gã không nhìn thấy cổ chảy máu nhưng chỉ một lúc sau máu tươi đã bắn ra. Gã muốn giữ chặt cổ để máu bớt chảy nhưng vừa khó khăn vươn tay lên đã bất lực rũ xuống.

Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu, một người vô tình chạm mắt với hắn rồi vội vàng lảng tránh.

Chỉ có một người từ đầu đến cuối đều cười híp mắt, quạt được xếp lại đưa đến trước mặt Đỗ Thánh Lan, trên khung quạt đặt một cái khăn.

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm một giây rồi cầm khăn lau một giọt máu bị bắn lên cổ tay.

“Cảm ơn.”

Nam tử giũ quạt, hiền lành nói với những người xung quanh: “Giải tán đi, lần sau độ kiếp lại mời mọi người đến xem.”

Còn lần sau nữa hả?

Các tu sĩ xung quanh méo cả mặt, lúc rời đi ai cũng cạn lời.

Giết chết vài tên khiêu chiến, ngoại trừ nhân viên tình báo Thiên Cơ Lâu không muốn sống cứ đi ba bước là quay lại nhìn một cái, muốn xem thử có lấy được tin tức nào khác nữa không, còn những người khác đều nhanh chóng ngồi pháp khí bỏ đi. Sau khi chắc chắn đã bay đủ xa, bọn họ vội vàng dùng bùa đưa tin thông báo người thân bạn bè cảnh tượng vừa xảy ra lúc nãy.

Chốn cũ của Hợp Hoan Tông vốn tập trung đông người, cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Thánh Lan và vị sư huynh của hắn.

Cửu Nô cũng không thấy đâu, Đỗ Thánh Lan nhìn một vòng mới phát hiện một bóng người yếu đuối trên sườn núi xa xa, vội vàng vẫy tay.

“Mẹ nuôi, con tưởng mẹ đi rồi.”

Cửu Nô cười suy yếu: “Không chạy được, ta muốn ở lại xác nhận an toàn của con.”

Trong kế hoạch dự phòng của Đỗ Thánh Lan, Vô Khả Vi và một vài người Minh Đô đều ở đây, nhưng sau khi nhìn thấy cái bánh chưng trên không trung, từng người đều lặng lẽ rời đi.

Cửu Nô muốn đi cũng không đi được.

“…..” Không nhớ lại cảnh tượng độ kiếp nữa, Đỗ Thánh Lan lo lắng bên phía Cố Nhai Mộc có xảy ra bất trắc gì không: “Sư huynh, tối nay hẵng nói chuyện, ta muốn đến giới bích một chuyến.”

Nam tử gõ cây quạt lên kẽ ngón một và ngón hai bàn tay, mỉm cười nhìn Đỗ Thánh Lan: “Thân thiết ghê.”

Hắn vốn tưởng rằng Đỗ Thánh Lan sẽ túm lấy hắn hỏi một đống vấn đề cơ đấy.

Trên người Cố Nhai Mộc có vết thương cũ, thủ đoạn và bảo vật của La Sát Môn đều là đỉnh cấp nhưng Đỗ Thánh Lan vẫn hơi lo. Hắn từng chữa trị cho Cố Nhai Mộc mấy lần, dù cho là bảo vật tuyệt thế cũng rất khó giúp y khôi phục hoàn toàn trong một sớm một chiều.

Dường như biết Đỗ Thánh Lan đang nghĩ gì, nam tử xé rách không gian rồi nói: “Có một món bảo vật có thể giúp con rồng kia khôi phục, nhưng được cái này thì mất cái kia, hắn ở đây độ Tam Cửu Kiếp sẽ gặp tâm ma kiếp còn mạnh hơn tiên quân bình thường không biết bao nhiêu lần.”

Từng trải qua nhiều lần nguy hiểm nhưng vẫn còn sống, điều Đỗ Thánh Lan quan tâm trước mắt chính là xác định vết thương có thể trị lành, nghe nam tử kia nói thế thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Đệ sáng tạo Tôi Thể Pháp quả thật rất lợi hại, đáng tiếc là cảnh giới của đệ không cao, không thể bổ sung hoàn chỉnh.”

Nội thương trong cơ thể khiến Cố Nhai Mộc suy yếu, có thể trụ đến bây giờ cũng xem như là kỳ tích. Bọn họ tìm kiếm thông tin nhanh hơn Phạn Hải tôn giả rất nhiều, lúc biết chuyện thánh nhân trời sinh mở cửa xem bệnh là bọn họ đã đoán được Đỗ Thánh Lan sở hữu công pháp chữa trị khá lợi hại.

“Làm sao ngươi biết là ta…”

“Tôi thể là cách tốt nhất để trị nội thương, lấy ‘lôi’ làm chủ đạo, chỉ có đệ mới có năng lực sáng tạo.”

Hai loại đạo tắc huỷ diệt và tân sinh là năng lực của bản thân thiên lôi.

Thiên Lôi Tôi Thể có hiệu quả như vậy chính là nhờ lúc Đỗ Thánh Lan giao dịch với mục đồng, bổ sung một phần công pháp. Hắn đang định giải thích rõ ràng thì vết rách không gian đã xuất hiện trước mặt, Đỗ Thánh Lan không chút chậm trễ đi theo nam tử bước vào khe hở.

Minh Đô.

Phi Thăng Kiếp đánh xuống tường kép giới bích, bên ngoài giới bích có mấy vị lãnh đạo trông chừng. Điện quang khủng bố màu tím ở bên trong bị giới bích phủ lên, chỉ có thể nhìn thấy dòng điện tán loạn ngay cửa ra vào.

Đối mặt với Phi Thăng Kiếp, Đỗ Thánh Lan không dám đến quá gần, cẩn thận quan sát.

Vừa nhìn là hai mắt đã đỏ lên vì hâm mộ.

Giới bích ở Minh Đô, cho dù là nhân viên tình báo Thiên Cơ Lâu cũng không dám công khai đến gần, huống chi là những tu sĩ khác. Ngoại trừ tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các thì hoàn toàn không có ai đi theo.

… Có thể một mình độ kiếp thật là tốt.

Nhuyễn giáp trên người Cố Nhai Mộc đã bị huỷ từ lượt thiên kiếp thứ tư, giữa chừng không có tiếp tế, tiếp viện. Tình huống của y không giống Đỗ Thánh Lan, không tồn tại việc hấp thu năng lượng bạo nổ, không có vấn đề không thể dùng chân khí, Phi Thăng Kiếp không thể hoàn toàn dựa vào ngoại vật để vượt qua.

Lúc này Cố Nhai Mộc đang chờ lượt thiên kiếp thứ tám đánh xuống thì đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Cố Nhai Mộc xác định Đỗ Thánh Lan đã độ kiếp thành công, điều này cũng khiến y an tâm hơn nhiều, kết quả là một giây sau nhìn thấy trong mắt đối phương là hâm mộ, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.

Kiếp quang trên không trung bộc phát mãnh liệt, Đỗ Thánh Lan quay trở lại nét mặt lo lắng, chân mày vô thức nhíu chặt.

Đường tu đạo không có giới hạn, bây giờ thực lực của hắn rất mạnh nhưng nếu so với Phi Thăng Kiếp thì còn thiếu rất nhiều.

Nam tử đứng sau lưng hắn đánh giá: “Kỷ nguyên này đúng là thú vị.”

Nhìn từ cường độ của lôi kiếp thì lát nữa hẳn sẽ có lượt thiên kiếp thứ chín, một cái kỷ nguyên có thể xuất hiện hai người độ tới lượt thiên kiếp thứ chín, đúng là hiếm thấy. Sau một lúc lâu, khi Cố Nhai Mộc bình an vượt qua lượt thiên kiếp thứ tám, nam tử nói: “Đi ra ngoài trước.”

Lượt thiên kiếp thứ chín uy lực phi phàm, tường kép của giới bích đã không còn từ lâu, không gian hữu hạn, chỉ cần bất cẩn một chút cũng sẽ dễ bị ngộ thương. Ngay cả tu sĩ Quỳnh Ngọc Các cũng xách theo nhạc cụ rời khỏi nơi này.

Cho dù cách giới bích, Đỗ Thánh Lan vẫn có thể cảm nhận được lôi kiếp ngập trời bên trong. Có mấy lần lôi kiếp này như muốn hoá thành cự mãng lao ra, lôi đình rít gào lơ lửng ở Minh Đô. Mấy vị lãnh đạo Minh Đô xuất hiện dời Tháp Lâu ra xa mấy trượng, sợ bị lan đến.

Không biết đã trôi qua bao lâu, trong kiếp quang hình như còn xen lẫn huyết quang, Đỗ Thánh Lan cuộn chặt ngón tay trong ống tay áo nhìn giới bích không chớp mắt.

Cuối cùng kiếp quang trở nên yếu ớt, cửa vào giới bích có linh khí dư thừa tiết ra ngoài. Đỗ Thánh Lan xoè lòng bàn tay, hơi nước lơ lửng bên trên.

“Linh khí hoá mưa.”

Cố Nhai Mộc chắc chắn đã đột phá lượt thiên kiếp thứ chín.

Chẳng hề có sự vui sướng mà người phi thăng nên có, lúc lôi kiếp biến mất thì Cố Nhai Mộc dùng hết sức vận chuyển chân khí trước tiên, mặc kệ lực lôi kéo của hắc ám, y lui cực nhanh, rời khỏi cửa vào giới bích.

Bây giờ chưa phải lúc lên thượng giới.

Xung quanh giới bích không có tiếng nổ vang vọng mà hết sức yên tĩnh. Phi Thăng Kiếp lượt thứ chín chứng minh tiềm lực tương lai vô hạn. Các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các than thở một tí rồi lấy lại tinh thần, theo bản năng gảy đàn gõ trống: “Ngạo thế ngân long…”

Một ánh mắt sắc như đao ném tới, Cố Nhai Mộc nhìn bọn họ như nhìn người chết, khẩu hiệu yếu đi vài phần.

Nam tử vỗ tay ra hiệu được rồi: “Lát nữa sẽ có người thanh toán thù lao cho các ngươi.”

Lúc này các tu sĩ Quỳnh Ngọc Các mới bước vào giới bích rời đi.

Hình ảnh lên sân khấu của nam tử khá là vĩ đại, sau đó Đỗ Thánh Lan mới phát hiện bên cạnh đối phương không hoàn toàn là tinh quân, ngoại trừ tiên nhân Quỳnh Ngọc Các thì cũng chỉ còn mấy con rối.

Cửu Nô cũng không tin tưởng nam tử cho lắm, bây giờ Cố Nhai Mộc cũng được xem là tinh quân rồi, sau khi xác định Đỗ Thánh Lan an toàn không bị lừa bịp thì chuẩn bị về viện điều dưỡng. Đêm qua đánh hội đồng Mặc gia, nàng cũng bị thương chút chút.

Trước khi đi nàng còn tiếc nuối nói: “Đại thừa năm 21 tuổi, long thân chứng đạo thành tiên, hai chuyện lớn này bọn ta lại tuyên truyền không tốt.”

Quá trình đó, khẩu hiệu đó… Cửu Nô nhíu mày, lắc đầu bỏ đi.

Đỗ Thánh Lan: “…..”

Bên cạnh giới bích không phải là chỗ để nói chuyện, Đỗ Thánh Lan dẫn đường đi tìm tán cây mặt người. Lúc đi ngang qua pho tượng vàng được quỷ tu dựng nên thì nam tử nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.

“Tiểu sư đệ, gu thẩm mỹ của chúng ta quả nhiên giống nhau.”

Đỗ Thánh Lan cười miễn cưỡng: “Vào rồi nói.”

Âm Khuyển và binh nhân không có mặt ở đây, tán cây mặt người dùng cành cây bịt tai lại, cam đoan không nghe trộm.

Nam tử tiện tay bày kết giới, cuối cùng cũng bỏ qua vấn đề thẩm mỹ này.

“Ta là tam sư huynh của đệ, người tiên giới hay gọi ta là Phi Tuyết đạo quân.”

Đỗ Thánh Lan tò mò: “Tại sao đạo quân có thể hạ giới?”

Phi Tuyết đạo quân giải thích: “Nếu phân chia theo đẳng cấp tiên giới thì sức mạnh của ta được liệt vào hàng đạo quân, nhưng ta không tu chân khí, ta tu lực, chỉ cần gửi lực ở nơi nào đó trên thượng giới là được.”

Hắn tóm tắt sơ lược cuộc đời của chính mình: “Ta bẩm sinh kinh mạch bế tắc, may mắn gặp được sư tôn, người vạch cho ta một con đường tu hành khác. Thiên phú của đại sư huynh La Sát còn kém hơn ta, là tuyệt mạch. Nói chung là bọn ta đều nhận được ân đức của sư tôn mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay.”

Đỗ Thánh Lan không hiểu rõ U Lan tôn giả nhưng hắn có thể đi đến ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của tâm pháp U Lan.

“Ta nghe Ngọc Diện Đao nói U Lan đại đế đã mất tích mấy ngàn năm.”

“Ngọc Diện Đao… Nghe quen tai nhỉ.”

Phi Tuyết đạo quân đang cố gắng nhớ lại thì Đỗ Thánh Lan xách con chó giấy trong góc lên: “Chính là nó, trước kia nó là đệ tử của Phạn Hải tôn giả.”

Con chó giấy không phản bác, cũng không mắng chửi gì. Ngọc Diện Đao là người hâm mộ kẻ mạnh, đương nhiên đã nghe qua uy danh của Phi Tuyết đạo quân. Ngay cả ánh mắt nhìn Đỗ Thánh Lan của nó cũng thay đổi, thằng nhãi này thật sự có quan hệ với U Lan đại đế.

“Chuyện của sư phụ không thể giải thích rõ trong dăm ba câu được, sau này đệ tự nhiên sẽ hiểu.” Phi Tuyết đạo quân im lặng một lúc, tiếp tục nói: “La Sát Môn là môn phái do đại sư huynh sáng lập, bây giờ ta và tứ sư huynh của đệ đều gia nhập La Sát Môn.”

Đỗ Thánh Lan học theo hắn gọi sư tôn: “Sư tôn thu tổng cộng bao nhiêu đồ đệ ạ?”

“Cộng thêm đệ là sáu người. Ngũ sư đệ tạm thời chưa tiện tiết lộ thân phận, tứ sư đệ đạo hào là Tiếu Tiếu.” Phi Tuyết đạo quân ngừng lại, xoa xoa ấn đường: “Rốt cuộc Tiếu Tiếu là sư đệ hay là sư muội, ngoại trừ sư tôn thì không ai biết.”

“Nhị sư huynh đâu?”

Sắc mặt Phi Tuyết đạo quân thay đổi: “Không biết, đã lâu rồi ta không gặp hắn.” Giọng điệu đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Nếu như ngày nào đó nhị sư huynh xuất hiện trước mặt đệ, nhớ không được cả tin. Nhị sư huynh thông minh như yêu quái, tâm tư không ai nhìn thấu.”

Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Đại sư huynh và Phạn Hải có quan hệ gì?”

Phi Tuyết đạo quân bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười.

Cố Nhai Mộc cũng cười.

Đỗ Thánh Lan há miệng, bỗng nhiên nhận ra mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc. U Lan tôn giả cũng xuất thân từ đại lục Cửu Xuyên, Phạn Hải mở ra thời đại hoàng kim để phi thăng, tất nhiên sẽ khiến người ta ghét bỏ.

“Mấy ngàn năm trước Phạn Hải phi thăng, sư tôn rất ghét người này, bảo đại sư huynh sau này tìm cơ hội giải quyết. Đại sư huynh chính là tuyệt mạch, lúc đó mới là tinh quân, là kiểu có tài trưởng thành muộn, khi đó mấy người bọn ta càng là hạng vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới.

“Vì sao sư tôn không đích thân ra tay?”

Phi Tuyết đạo quân: “Không phải ta không muốn nói mà là trước khi đệ thành tiên, có một số việc phải nói năng thận trọng.”

Đỗ Thánh Lan nhớ đến lúc ép cung Ngọc Diện Đao thì một số việc liên quan đến thượng giới sẽ bị một nguồn sức mạnh vô hình ngăn cản.

Cố Nhai Mộc phi thăng nhưng Phi Tuyết đạo quân lại không tiết lộ bí mật sư môn, nói cách khác, chỉ khi chính hắn thành tiên mới có tư cách tìm hiểu những thứ này.

Phi Tuyết đạo quân đang nói chuyện thì đột nhiên lấy ra một cái thẻ gỗ, hư ảnh của La Sát đạo quân hiện lên.

“Phạn Hải mời Chước Nhật hạ giới, có lẽ hắn đã biết tung tích của mảnh vỡ Thiên Đạo, nghĩ cách tìm được Chước Nhật.”

Hư ảnh La Sát đạo quân thoáng qua rồi biến mất.

“Chước Nhật.” Đỗ Thánh Lan nhớ trong ngày yến hội đó, người này ngồi bên cạnh Phạn Hải: “Đây là một vị đạo quân phải không?”

Trên mặt Phi Tuyết đạo quân không còn bao nhiêu ý cười: “Chước Nhật tu vi bình thường, điểm đặc biệt duy nhất chính là thuật phân thân, thực lực phân thân của hắn đã gần bằng tinh quân.”

Trong tình huống bình thường, thực lực giữa phân thân và chủ thân sẽ không chênh lệch quá lớn, nhưng năm đó Chước Nhật xảy ra sự cố, đây cũng là lý do gã không thể nâng cao thực lực thêm một bước.

“Phân thân của Chước Nhật có thể hạ giới, chủ thân vẫn ở thượng giới, Phạn Hải có thể lấy mạng hắn bất kỳ lúc nào. Nếu như mảnh vỡ Thiên Đạo xuất hiện, phái hắn tới lấy là thích hợp nhất.”

Phi Tuyết đạo quân chuẩn bị mang theo con rối đi tìm người.

Cố Nhai Mộc gọi Phi Tuyết đạo quân quay lại: “Các ngươi mang theo nhiều bảo vật hạ giới như vậy, Phạn Hải chắc sẽ cảm kích lắm.”

Phi Tuyết đạo quân: “Cho dù cảm kích cũng không cản được.”

Cố Nhai Mộc lắc đầu.

Phi Tuyết đạo quân hiểu ý của y, không cản được và không ngăn cản là hai khái niệm khác nhau, hôm nay quả thật quá thuận lợi.

Đang im lặng thì Đỗ Thánh Lan bỗng nhíu mày: “Mục đồng.”

Lúc trước chỉ mải xem Cố Nhai Mộc độ kiếp, khi rời giới bích thì hình như không thấy mục đồng. Nghĩ đến đây, Đỗ Thánh Lan lập tức hỏi thăm thần niệm trong Tháp Lâu thì nhận được đáp án tương tự, bọn họ cũng chú ý đến độ kiếp, lúc hoàn hồn đã không thấy mục đồng đâu.

Theo sự hiểu biết của Đỗ Thánh Lan về mục đồng, đối phương rất có thể đã lợi dụng độ kiếp chạy trốn, dù sao Âm Khuyển vẫn chưa khoẻ hẳn, bị bắt lại đều là chuyện sau này.

Hắn hít sâu một hơi.

Cố Nhai Mộc độ kiếp, mục đồng tranh thủ thời gian chạy trốn, chỉ sợ trợ thủ của Phạn Hải tôn giả đã lén chờ đợi từ lâu.

Bây giờ chỉ có Âm Khuyển mới tìm được mục đồng, cũng may là nó đồng ý giúp một tay, dọc đường Đỗ Thánh Lan còn cẩn thận nhắc tới trống con: “Nếu không phải làm giao dịch, Tôi Thể Pháp của ta đã không được bổ sung một nửa rồi.”

Cái trống kia thần bí lạ thường, không chừng có liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo.

Âm Khuyển hỏi đầy ẩn ý: “Chẳng phải ngươi nói các ngươi là bạn à?”

Đỗ Thánh Lan: “…..”

Loại chuyện hoang đường này mà cũng có người tin hả?

Âm Khuyển không đào sâu ngọn nguồn, ngừng lại nói: “Đang ở gần đây.”

Nơi này cách Minh Đô không xa, Cố Nhai Mộc nhìn về một hướng: “Có mùi máu tươi.”

Đỗ Thánh Lan bước nhanh hơn, mục đồng đã không còn là con người từ lâu, không thể chết cũng không có máu. Nếu tiên nhân muốn mượn sức mạnh của mục đồng thì cũng không thể làm nó bị thương nặng, vậy thì máu tươi…

Bước chân đột nhiên dừng lại.

Ở đằng trước, mục đồng khuỵ gối ngồi dưới đất, trên mặt đất là nội tạng và máu tanh hôi. Con bò già bị mổ bụng, chân cũng bị chặt đứt một đoạn.

Mọi người chỉ cần nhìn một cái là biết con bò này không sống nổi.

Mục đồng ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt vô thần, dại ra như mắt cá chết, nhìn có hơi đáng sợ. Đột nhiên nó ngước mắt lên: “Cứu nó.”

Mục đồng nói nhưng không ai trả lời.

Mục đồng: “Cứu nó, ta nói cho các ngươi biết trống con ở đâu.”

Mọi người nhìn nhau, mặc dù kinh ngạc vì trống con chưa bị cướp nhưng bọn họ vẫn không cho mục đồng bất kỳ câu trả lời nào, cuối cùng là Cố Nhai Mộc đứng ra vạch trần sự thật tàn khốc: “Không thể xoay chuyển.”

Mục đồng chậm chạp đứng dậy, cứng đờ xoay cổ, nó nhìn chằm chằm Âm Khuyển: “Chú thuật.”

Âm Khuyển lại tỏ ra thờ ơ.

Mục đồng còn định nói thêm thì bị một âm thanh khác cắt ngang.

“Ngươi chắc chắn muốn làm như vậy?” Âm thanh này từ phía dưới tán cây truyền đến. Phi Tuyết đạo quân đứng ở nơi đó, hắn nhìn cái cây bị chấn động rơi vài cái lá khô, lắc đầu nói: “Chú thuật không phải là khởi tử hồi sinh.”

Mục đồng chỉ con chó giấy: “Nó chẳng phải…”

Cuối cùng Âm Khuyển cũng lên tiếng: “Hạ chú thuật, không phải người cũng không phải quỷ, không sống cũng không chết, cả đời không được siêu sinh.”

Mục đồng run rẩy cả người.

Phi Tuyết đạo quân than thở: “Chuyện của ngươi ta nghe tiểu sư đệ nói sơ qua rồi. Trước khi ngươi trở thành mục đồng đã từng lựa chọn một lần sinh tử, lần đó ngươi chọn sai rồi.”

Vì muốn người yêu khởi tử hồi sinh, mục đồng giao dịch với trống con, cái giá phải trả là ngàn năm sau muốn chết cũng không được. Nhìn máu tươi vương khắp nơi, mục đồng bỗng nhiên cảm thấy thật kỳ lạ, Thiên Đạo cho nó cơ hội lựa chọn một lần nữa.

“Sống hay chết…”

Mục đồng tàn nhẫn nhắm mắt lại. Nó đã không có vị giác từ lâu, không ngửi được mùi máu tươi nhưng màu máu đầy đất lại làm nó cảm thấy gay mũi vô cùng. Từ sau khi chết đến nay, mục đồng chưa bao giờ có cảm giác đau khổ và mâu thuẫn như thế này.

Phi Tuyết đạo quân đứng dưới tán cây ngẩng đầu nhìn trời nhưng vẫn để ý đến mục đồng, tò mò không biết nó sẽ lựa chọn như thế nào. Chuyện hôm nay dường như làm hắn xúc động, không biết là đang nghĩ tới ai, trong mắt Phi Tuyết Đạo quân vừa hiện lên sự tôn kính hiếm thấy vừa mang theo cảm xúc khó hiểu.

Không khí như ngừng lại, hầu như mỗi người đều đang suy ngẫm ý nghĩa của sống và chết.

“À…” Đỗ Thánh Lan không nhịn được lên tiếng: “Chẳng phải nên hỏi đương sự trước hả?”

Đỗ Thánh Lan đến bên cạnh con bò già hơi thở mong manh, ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi nghĩ như thế nào?”

Con bò già run rẩy dùng đôi chân gãy đang chảy máu vất vả vẽ lên mặt đất, tuy chậm chạp nhưng lại kiên định viết: Mau, tới, cứu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio