Một cái mảnh vỡ lẳng lặng trôi giữa không trung.
Không có ánh sáng, nhìn nó giống như là một thanh đao nhỏ, hơi thở vốn có của mảnh vỡ Thiên Đạo bị che đi, trong đó ngưng tụ vô số đao ý.
Một đao này của Phạn Hải tôn giả chung quy không bay tới, gã lựa chọn giao ra mảnh vỡ Thiên Đạo sâu trong linh hồn. Sau khi mảnh vỡ rời cơ thể, Phạn Hải tôn giả yếu đi rất nhiều. Hai mắt gã loé lên, lạnh lùng nói: “Ngươi sẽ vì hành động hôm nay mà phải trả giá đắt.”
Trong kế hoạch của Đỗ Thanh Quang, ít nhất phải tự bạo một cái phân thân mới có thể ép đối phương nghe lời.
Đối mặt với sự thoả hiệp dễ dàng như vậy, ông ta cảm thấy không thích hợp.
Nhưng bây giờ Đỗ Thanh Quang không có thời gian suy nghĩ, hơi thở của mảnh vỡ Thiên Đạo không làm giả được, đánh chưởng cách không bắt lấy mảnh vỡ, ông ta như một vệt sáng nhanh chóng rút lui, chạy về một hướng khác.
Từ lúc lấy ra mảnh vỡ, Phạn Hải tôn giả cũng đã chạy về Phạn Môn.
Hai bên không ai chậm trễ, đối với Đỗ Thanh Quang mà nói, cho dù bị Phạn Môn hay La Sát Môn đuổi theo ông ta đều sẽ thất bại trong gang tấc. Phạn Hải tôn giả lại càng không cần phải nói, với trạng thái bây giờ của gã đối chọi với La Sát đạo quân ắt sẽ phải thân tử đạo tiêu.
…
Đi thẳng một đường tìm kiếm hơi thở của sư tử Tuyết Hoa, Hạt Thế Giới bay đến động phủ của một tiên quân.
Hạt Thế Giới đã không còn mang hình dạng giọt mưa hoàn mỹ như trước. Trải qua mấy lần truy sát, Hạt Thế Giới gần như bị nghiền nát, Đỗ Thánh Lan không chắc nó có thể giấu diếm được tiên quân hay không, cũng may là sau khi tiến vào không tạo ra động tĩnh gì.
Đỗ Thánh Lan thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tìm kiếm sư tử Tuyết Hoa.
Sư tử Tuyết Hoa đang chọn nguyên liệu nấu ăn, bởi vì tiên quân mượn nó có huyết mạch Thao Thiết, gần như vơ vét toàn bộ nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ, không hề nghi ngờ nơi này chính là thiên đường đầu bếp. Vừa mới ôm một loại rau cải trắng đặc biệt, sư tử Tuyết Hoa đột nhiên xoay lại, hai mắt mở to nhìn về một phía.
Lực quan sát của nó rất mạnh, trước đây lúc Cố Nhai Mộc lén rèn kiếm cho Đỗ Thánh Lan thì cũng bị sự quan sát này làm lộ tẩy.
Đỗ Thánh Lan vẫn chưa rời khỏi Hạt Thế Giới, hắn bị thương, linh áp tiên giới ở bên ngoài dễ dàng tạo ra thương tổn lần thứ hai. Một cái chân bò vươn ra, nhìn giống như từ trong không khí mọc ra, kinh dị hãi hùng.
Sư tử Tuyết Hoa cũng chủ động đến gần, nó cảm nhận được hơi thở Minh Đô trên cái chân bò này.
Đỗ Thánh Lan mở Hạt Thế Giới, âm thanh quen thuộc vang lên: “Vào đây.”
Sư tử Tuyết Hoa không chút do dự chui vào.
Đỗ Thánh Lan tóc dài rối tung, dáng vẻ nhếch nhác dựa vào người ngân long, nhìn thấy nó thì nở nụ cười.
Sư tử Tuyết Hoa sửng sốt, bất chợt nhảy ra ngoài Hạt Thế Giới, lúc trở về ôm theo một vài nguyên liệu nấu ăn và bình thuốc, bắt đầu nhóm lửa nấu thuốc trong Hạt Thế Giới.
Nụ cười của Đỗ Thánh Lan đông cứng.
Sư tử Tuyết Hoa: “Nấu canh cho ngươi, bổ dưỡng.”
Mặc dù nó đã ba lần nhấn mạnh mình sẽ khống chế, chỉ là nấu canh bình thường nhưng Đỗ Thánh Lan vẫn không có bao nhiêu tin tưởng. Hắn lặng lẽ ấn lên người ngân long, hạ giọng nói: “Ngươi làm đi.”
Cố Nhai Mộc biến thành hình người thế chân nấu canh, Đỗ Thánh Lan vẫy tay gọi sư tử Tuyết Hoa qua đây làm đệm lót.
Thần tiên đánh lộn người phàm gặp tai ương, sau này La Sát Môn và Phạn Môn rất có thể sẽ bùng nổ một trận đại chiến, xung quanh giới bích sẽ càng ngày càng có nhiều người đến canh chừng. Bây giờ bọn họ đang cầm một cái mảnh vỡ Thiên Đạo, trước tiên cần phải an toàn hạ giới.
Không có gì bất ngờ xảy ra, xung quanh giới bích xuất hiện mấy vị tiên nhân, bọn họ đều là đệ tử Phạn Môn nhận được tin chạy đến.
“Thế này là sao? Ta thấy rất nhiều đệ tử tinh anh nhận lệnh đang chạy về một nơi khác.”
Đang nói thì bên tai đột nhiên lướt qua một luồng khí kỳ quái, gã cảnh giác quay lại thì chỉ thấy trống trơn.
Xuyên qua kẽ hở ở giới bích, thật sự rời khỏi giới bích thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Thánh Lan rời khỏi Hạt Thế Giới, để huyết lôi quay về Tháp Lâu tĩnh dưỡng trước, còn hắn thì dẫn sư tử Tuyết Hoa đi gặp Âm Khuyển.
Cha con gặp nhau không có hình ảnh cảm động sâu sắc gì, Âm Khuyển chỉ đến gần ngửi một cái, sau khi xác định Tiểu Âm Khuyển không bị thương thì vẫn chưa nói hơn hai câu.
Đỗ Thánh Lan: “Ta cũng cần vài người thực lực mạnh giữ cửa giới bích.” Đúng lúc Cửu Nô cũng có mặt, hắn kể lại chuyện trong tay Đỗ Thanh Quang có mảnh vỡ Thiên Đạo: “Cho dù thành hay bại, Đỗ Thanh Quang chắc chắn đã trọng thương, chỉ cần có thể ngăn cản ông ta, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi.”
Lúc nói đến mấy chữ cuối cùng thì Đỗ Thánh Lan khẽ nhíu mày.
Cửu Nô nhận ra Đỗ Thánh Lan không lạc quan lắm, dường như không có ôm mấy phần hy vọng.
Đỗ Thánh Lan nói thật: “Nếu ta là Đỗ Thanh Quang, thời gian này ta sẽ không rời giới bích.”
Tháp Lâu, Minh Đô… Những thứ này đều là trạm gác không thể tránh được, vậy thì thà rằng ở thượng giới, hai thế lực lớn khai chiến dễ dàng tìm được cơ hội nghỉ ngơi.
Nhìn chân mày mới giãn ra lần thứ hai nhăn lại, Cửu Nô đổi chủ đề: “Đại hoà thượng đến.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn đã đến được một thời gian.
Trên cổ tay quấn phật châu, ông ta đang đứng dưới tấm bia đá màu máu ngẩng đầu quan sát, mỗi đại năng đến Minh Đô đều thấy hứng thú với tấm bia đá này, sẽ nhìn thêm một lúc.
Đỗ Thánh Lan chưa đến gần đã gọi một tiếng ‘đại sư’.
Lần trước ở Ma Uyên tiêu hao một phần công đức kim quang, cuối cùng Đỗ Thánh Lan không còn chói mắt như vậy nữa nhưng cũng không khá hơn chút nào, lúc hoà thượng Ngũ Uẩn nói chuyện với hắn thì rất hiếm khi nhìn thẳng.
Đỗ Thánh Lan mời hoà thượng đến tán cây mặt người nghỉ chân, tự mình rót một bình trà.
Hoà thượng Ngũ Uẩn không giống hoà thượng bình thường nói chuyện mờ mịt, vào thẳng vấn đề: “Gần đây bần tăng dẫn đệ tử ra ngoài rèn luyện, đêm qua chùa Kim Thiền có người xông vào, bị trọng thương chạy trốn.”
“Trộm đồ?”
Hoà thượng Ngũ Uẩn lắc đầu: “Trộm người.”
“…..”
“Hai cô vợ của Ngọc Diện Đao bị nhốt trong chùa, đêm qua có người lẻn vào cướp đi một người.”
Đỗ Thánh Lan nhấp một ngụm trà, là hắn nghĩ phức tạp rồi, thật sự chỉ là đơn thuần trộm người.
Trong trận hỗn chiến ban đầu, tỷ muội Tôn thị rơi vào tay chùa Kim Thiền, Đỗ Thanh Quang thì mang đao thị đi. Sau này Âm Khuyển thăm dò ký ức của Ngọc Diện Đao, Đỗ Thánh Lan mới biết rốt cuộc vì sao Đỗ Thanh Quang lựa chọn đao thị.
Tỷ muội Tôn thị là thân thể cực âm, tiên căn của nữ tử được cấy ghép vào cơ thể nam tử sẽ dễ bị xung khắc âm dương. So ra thì đao thị càng thích hợp hơn.
Từ những lời của tỷ muội Tôn thị, chùa Kim Thiền cũng hiểu sơ sơ tình hình trên thượng giới, sau này tiên nhân hạ giới ngày càng nhiều, đôi hoa tỷ muội này không còn bao nhiêu giá trị nhưng sợ đường đột thả ra ngoài sẽ có thêm hai kẻ địch nên hai ả luôn bị nhốt trong chùa.
Giá trị giảm sút, trông coi cũng không còn nghiêm ngặt như trước.
Đỗ Thánh Lan vô thức nghĩ đến người kia, chậm rãi nói ra một cái tên: “Bùi Lưu Diễm.”
Ngoại trừ Bùi Lưu Diễm thì không còn ai có lý do làm như thế.
Hoà thượng Ngũ Uẩn tới tìm hắn cũng vì điểm này, trước đây không lâu Bùi Lưu Diễm đã chính miệng thừa nhận đạo thể trời sinh có thể vá trời, đồng thời công bố quan hệ mẹ con của hai người.
“Đỗ Thanh Quang thí chủ cấy ghép tiên căn, có lẽ Bùi thí chủ cũng có suy nghĩ tương tự.”
Vừa dứt lời, hoà thượng Ngũ Uẩn nhìn Đỗ Thánh Lan thêm vài lần. Cha mẹ và con cái đều là những cá thể riêng biệt, bên thiện bên ác là chuyện bình thường nhưng trường hợp đặc biệt như thế này thì vô cùng hiếm thấy.
Đỗ Thánh Lan mím môi, thở dài nói: “Cám ơn đại sư đã báo tin.”
Hoà thượng Ngũ Uẩn lắc đầu, giọng khe khẽ: “Có nhân mới có quả.”
Bùi Lưu Diễm tự ý xông vào chùa Kim Thiền, chùa Kim Thiền không có chứng cứ nên không thể đối chọi với Bùi gia. Ông ta báo cho Đỗ Thánh Lan biết để hắn sớm có chuẩn bị, cho dù mục đích của Bùi Lưu Diễm là gì, Đỗ Thánh Lan cũng sẽ ra tay ngăn cản.
Ở điểm này, mục đích của hai bên đều giống nhau. Những gì nên nói cũng đã nói, hoà thượng Ngũ Uẩn đứng dậy chuẩn bị đi về.
Đỗ Thánh Lan lại đột nhiên hỏi: “Có một chuyện ta luôn thấy khó hiểu, với thực lực của đại sư đáng lẽ phi thăng từ sớm mới phải.”
Giới bích vừa mở, Đỗ Thanh Quang và Trúc Mặc lần lượt thành tiên. Những người có năng lực, ai cũng vì chuyện thành tiên mà dùng mọi thủ đoạn, bản thân hắn cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ có mình hoà thượng Ngũ Uẩn, hình như không có ý định thành tiên.
“Người phật môn dễ bị tẩu hoả nhập ma.”
Thiền học vô cùng ảo diệu, nghiên cứu càng tinh tuý thì càng lún sâu vào đó. Hoà thượng Ngũ Uẩn xoa phật châu: “Cho nên trước khi thành tiên, bần tăng sẽ lập ý nguyện to lớn trước.”
Làm như vậy, cho dù là đi con đường nào cũng là vì tiếp cận ý nguyện to lớn của bản thân, có lợi cho đạo tâm.
Đỗ Thánh Lan nghe rõ, biết rõ ý nguyện to lớn không thể lập sơ sài, hoà thượng Ngũ Uẩn chắc chắn sẽ cẩn trọng từng bước.
Lúc hai người đang nói chuyện, cửa bị sừng bò húc mở, mục đồng cưỡi bò bước vào: “Đại sư, lát nữa đại sư định đi đâu?”
Đỗ Thánh Lan nheo mắt, lễ phép như thế, tám phần mười là không có chuyện gì tốt.
Hoà thượng Ngũ Uẩn không hiểu rõ về mục đồng, mỉm cười không nói gì.
Mục đồng đến bên cạnh Đỗ Thánh Lan, thấp giọng: “Thánh địa phật môn, phật tổ phù hộ, ngươi có thể thử ở đó vá trời.”
Mảnh vỡ Thiên Đạo chính là một củ khoai lang phỏng tay, Đỗ Thánh Lan cũng muốn mau chóng xử lý. Nếu như có thể đưa mảnh vỡ lên trời thì không còn gì tốt bằng, vấn đề là vá như thế nào?
Trong đầu Đỗ Thánh Lan hình như có một ý tưởng, suy nghĩ có nên thử hay không.
Mục đồng như biết hắn đang nghĩ gì, không ngừng xúi giục.
Biết đối phương nóng lòng muốn chết, Đỗ Thánh Lan không nhịn được hỏi: “Nếu như vá trời rồi mà ngươi vẫn chưa chết…”
Hai mắt mục đồng tối hẳn.
Đỗ Thánh Lan không kích động mục đồng nữa, mục đồng đã giao dịch với mảnh vỡ Thiên Đạo, nếu mảnh vỡ quay về với Thiên Đạo sẽ có 50 phần trăm nghênh đón giải thoát như hy vọng.
Thượng giới sẽ xảy ra chuyện gì, Đỗ Thánh Lan không nhúng tay được, chẳng thà trong thời gian này giải quyết mảnh vỡ trước.
“Ta đi tìm mẹ nuôi một chuyện, ngươi giải thích chân tướng cho đại sư nghe đi.”
Bây giờ vẫn không biết Bùi Lưu Diễm ở đâu, có lẽ là Bùi gia, cũng có lẽ đã bắt tỷ muội Tôn thị trốn trong một nơi bí mật. Hắn nhắc nhở Cửu Nô gần đây đừng ra ngoài.
Cửu Nô đang đứng trong sân cẩn thận tưới hoa, nụ hoa ủ rũ được nàng tưới nước, hoa rụng mất hai cánh. Ngón tay tái nhợt mấy lần định bóp chết nụ hoa không biết điều này, cuối cùng nhẫn nhịn cho qua. Nghe thấy tiếng bước chân, Cửu Nô vừa quay lại, trông thấy Đỗ Thánh Lan thì mỉm cười.
Đỗ Thánh Lan cũng mỉm cười với Cửu Nô, cúi người nhặt hai cánh hoa ném vào trong đất rồi nói: “Bùi Lưu Diễm bắt một cô vợ của Ngọc Diện Đao.”
Nụ cười nhạt đi vài phần, Cửu Nô rất coi trọng chuyện này, nàng im lặng một lúc rồi tự lẩm bẩm: “Tâm ma của ta à, xem ra nàng ta muốn cấy ghép tiên cốt.”
Trên đời này không ai hiểu rõ Bùi Lưu Diễm bằng Cửu Nô, Cửu Nô gần như lập tức hiểu được mưu đồ phía sau. Bùi Lưu Diễm sợ mị cốt trời sinh có giới hạn nên có ý tưởng khác.
Đỗ Thánh Lan nhắc nhở: “Mạng lưới tình báo chưa chắc có thể thuận lợi tìm được tung tích của Bùi Lưu Diễm, trước khi tìm được người, mẹ nên ở lại Minh Đô thì tốt hơn.”
Cửu Nô lơ đãng gật đầu, trở về ghế nằm, ngửa đầu nhìn trời không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đỗ Thánh Lan không quấy rầy nữa, lúc rời đi còn tiện tay khép cửa lại.
Bên trong tán cây mặt người, mục đồng vẫn còn đang nói chuyện với hoà thượng Ngũ Uẩn về mảnh vỡ Thiên Đạo: “Thánh địa phật môn, nó ở đó sẽ trở nên suy yếu, dễ khống chế.”
Trống con từng phát động vài lần thú triều, tạo ra quá nhiều sát nghiệt, phật môn đúng lúc khắc chế nó.
“Mảnh vỡ Thiên Đạo không muốn trở về vá trời nên dùng thú triều giảm thiểu số lượng tu sĩ và yêu thú, khôi phục một phần linh khí đất trời.”
“Một cái mảnh vỡ quay về vị trí cũ, linh khí sẽ khôi phục không ít.”
Mục đồng nói một lèo không ít chuyện, chắc mẩm hoà thượng Ngũ Uẩn sẽ không từ chối, chỉ là mượn miếng đất mà thôi, chùa Kim Thiền cũng không cần ra sức, huống chi hành động này quả thật có lợi cho muôn dân trăm họ.
Hoà thượng Ngũ Uẩn trầm tư một lát, sau đó gật đầu.
Dưới sự hối thúc nôn nóng của mục đồng, sau một nén nhang, ngoại trừ sư tử Tuyết Hoa được đón về tạm thời ở lại Minh Đô, những người còn lại từng lên thượng giới ngồi lên pháp khí hoa sen của hoà thượng Ngũ Uẩn, đi đến chùa Kim Thiền.
Nơi đây cách chùa Kim Thiền cả triệu dặm, Cố Nhai Mộc ngồi thiền điều tức, con bò già im lặng đi theo mục đồng. Mục đồng vỗ lưng nó, hai bên đều trầm ngâm.
Phong cảnh ngày xuân, thế giới bên dưới tốt đẹp hài hoà.
Mục đồng đã nhìn bốn mùa luân chuyển không biết bao nhiêu lần, nó đã không còn cảm giác tốt đẹp từ lâu. Mục đồng ngày nào cũng phải chịu đựng linh hồn vỡ nát, không giống với tu sĩ chứng đạo có được sự bất tử, trạng thái của mục đồng càng giống như cái xác khô bị treo trên cây, luôn phải đứng giữa lằn ranh sống – chết.
Tâm trạng ưu sầu lẩn quẩn trong không khí, Cố Nhai Mộc mở to mắt nói: “Chưa chắc có thể chết…”
Trong ánh mắt điên cuồng đâm thẳng của mục đồng, Đỗ Thánh Lan vỗ cánh tay Cố Nhai Mộc, hạ giọng: “Nước lạnh ta đã hất rồi.”
Đừng kích động mục đồng thì tốt hơn.
Cố Nhai Mộc không quan tâm mục đồng như thế nào, y để ý chuyện vá trời hơn: “Ta sẽ ở bên ngươi.”
Dựa vào năng lực một mình Đỗ Thánh Lan không thể khống chế mảnh vỡ Thiên Đạo, nói không chừng còn bị đảo khách thành chủ, biến thành đạo thể trời sinh.
Đỗ Thánh Lan gật đầu, nhìn xa xa: “Không biết trên thế gian còn bao nhiêu mảnh vỡ Thiên Đạo rơi xuống.”
Nếu như có hàng ngàn hàng vậy, vậy thì huỷ diệt hết đi!
…
Hoàng hôn buông xuống chùa Kim Thiền, phủ lên một lớp ánh vàng nhàn nhạt.
Bọn họ vẫn còn ở trên cao mà đã có thể nghe thấy tiếng gõ chuông rất nặng từ bên dưới truyền lên, giờ phút này linh hồn như được thanh tẩy. Sự tĩnh mịch này con bò già không hưởng thụ được, hiện tại nó là sinh linh của Minh Đô, đối với phật môn có sự chống cự bẩm sinh.
Mảnh vỡ Thiên Đạo còn chống cự mạnh hơn con bò già, nó luôn điên cuồng muốn chạy trốn, đáng tiếc có trận pháp của mục đồng và kết giới của Cố Nhai Mộc ngăn cản, cho dù mảnh vỡ liều mạng tông vào kết giới cũng chỉ là làm chuyện vô ích.
Đỗ Thánh Lan vốn định ngoắc ngón tay, châm chọc mảnh vỡ mấy lần mưu đồ định tạo ra đạo thể trời sinh, nhưng khi ánh mắt chạm vào cổ tháp cách đó không xa, những lời chưa kịp vuột khỏi miệng bị nuốt vào trong bụng.
Mọi thứ ở chùa Kim Thiền đều có vẻ rất trang trọng, sau khi pháp khí hạ xuống, thiền ý được lắng đọng theo tháng năm càng làm cho người khác không dám lỗ mãng.
Tiểu hoà thượng đang quét lá rụng dưới tán đại thụ chắp hai tay chào hỏi, hoà thượng Ngũ Uẩn dẫn bọn họ lên toà cổ tháp cao nhất kia.
“Trụ trì đời trước toạ hoá để lại một hạt xá lợi, bây giờ trong cổ tháp này, đây là nơi có thiền ý nồng đậm nhất trong đất trời.”
Cho dù hoà thượng không nói, mọi người cũng có thể cảm nhận được. Mảnh vỡ Thiên Đạo vừa đến đây, giãy giụa ngày càng mạnh.
Đỗ Thánh Lan không lập tức làm gì, từ sau khi trở về từ thượng giới, hắn còn chưa kịp rửa sạch vết máu trên người. Trước khi làm chuyện lớn, đặc biệt là liên quan đến trời, đất thì nghi thức tắm rửa dâng hương càng không thể thiếu.
Chùa Kim Thiền có nhang tốt nhất đại lục, Linh Trì nằm ở sau núi, hoà thượng Ngũ Uẩn cho người chuẩn bị một bộ đồ tăng sạch sẽ.
Chưa đến mùa ve hoạt động, chưa kịp bước lên thềm đá đã có thể nghe thấy tiếng ve kêu.
Ở lối vào có điêu khắc một con cóc vàng rất lớn, hai mắt màu đỏ thẫm trông rất sống động. Linh tuyền của chùa Kim Thiền rất có lợi cho việc phục hồi vết thương, sau khi Đỗ Thánh Lan bước xuống, kinh mạch được tẩm bổ, hắn thoải mái mà than một tiếng.
Trên một cái cây cách đó không xa, Cố Nhai Mộc đang giúp hắn hộ đạo. Đỗ Thánh Lan cảm thấy không cần thiết bèn hỏi: “Ngươi không xuống à?”
Ngân long quấn quanh thân cây buồn bực nói: “Không cần.”
Nhưng Đỗ Thánh Lan nhớ rõ lúc tranh đoạt lôi kiếp, đối phương đã trúng một đao của Phạn Hải tôn giả.
Hắn đứng dậy, chân trần giẫm lên cành cây bước thẳng đến bên cạnh thân cây, dịu dàng kéo đuôi ngân long đang vẫy lên trên, bất đắc dĩ nói: “Ta không phải không mặc quần áo.”
Một lát sau mới có âm thanh đáp lại: “Thật không?”
“Lừa ngươi ta được lợi gì chứ?”
Cố Nhai Mộc cũng cảm thấy vậy, không mặc mới có lợi cho y.
Cố Nhai Mộc quay lại, Đỗ Thánh Lan quả thật mặc một cái áo lót mỏng manh, trên tóc còn dính nước do không kịp dùng chân khí hong khô, nước nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Nhớ tới hình ảnh trong ngọc bích Vấn Tâm, sừng rồng khẽ run lên.
Đỗ Thánh Lan buồn cười, nảy sinh ý định trêu đùa: “Cần ta ôm ngươi qua đó không?”
Ngân long cả người căng cứng, tự giác chui vào Linh Trì.
Đây không phải là lần đầu tiên một người một rồng t.ắm chung, ngày Cố Nhai Mộc giải trừ phong ấn, bởi vì chữa thương mà cùng nhau ngâm mình trong nước lạnh. Lúc đó còn là ác long mời vào ngâm mình, giả vờ muốn xé nát quần áo của người ta, không ngờ quả báo tới nhanh như vậy.
Đỗ Thánh Lan tốt bụng hỏi: “Ta giúp ngươi xem vết thương nha?”
Ngân long động đuôi mất tự nhiên, ở một mặt khác y còn dễ xấu hổ hơn sư tử Tuyết Hoa nữa.
Đỗ Thánh Lan không miễn cưỡng, khoé môi hơi nhếch lên, dựa vào mép hồ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điều tức được một lúc, mép hồ dậy sóng, Đỗ Thánh Lan mở mắt ra thì trông thấy ngân long lớn hơn một chút, trong long nhãn thêm vài phần nghiêm túc: “Nếu lát nữa vá trời có xảy ra điều gì bất thường phải kịp thời…”
Lời còn chưa nói xong thì thoáng thấy Đỗ Thánh Lan cứ nhìn chằm chằm vào đầu mình.
Ngân long đến gần một chút, sừng rồng đưa tận cửa, Đỗ Thánh Lan tất nhiên là không nhịn được sờ sờ rồi. Sừng rồng lạnh lẽo, còn có cả hoa văn, có thể nói đây là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất. Sau khi sờ đã thành nghiện, hắn ho nhẹ một tiếng, quay về chủ đề lúc trước: “Ta sẽ tuỳ cơ ứng biến.”
Không chậm trễ quá nhiều thời gian ở Linh Trì, Đỗ Thánh Lan thay quần áo gọn gàng sạch sẽ, khôi phục thành thiếu niên chững chạc như ngày xưa.
Bên ngoài cổ tháp đặt một cái đỉnh lớn, bên trong đỉnh đựng tàn nhang được tích luỹ quanh năm suốt tháng vô cùng dày. Đỗ Thánh Lan tự tay thắp ba nén nhang, cắm vào trong đỉnh.
Cùng lúc đó, tiếng chuông gõ bên ngoài so với ngày thường nhiều hơn ba tiếng.
Từng làn sương mù lượn quanh tăng lên, tạo thành một đoá hoa sen. Loại nhang này chính là Liên Hoa Trụ nổi tiếng của chùa Kim Thiền, đốt ba cây đã đủ hội tụ sương mù thành hoa sen, người ta đồn rằng có thể trừ tà cầu phúc.
Đỗ Thánh Lan ngẩng đầu nhìn trời, cách lúc mặt trời lặn hoàn toàn chỉ một khắc, đêm nay mây ở chân trời là màu lửa đỏ.
Hắn hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu với Cố Nhai Mộc. Trong nháy mắt, vuốt rồng sắc bén đạp không bay lên, mang theo Đỗ Thánh Lan bay thẳng đến vạn trượng, xuyên qua mây mù đến hư không vô tận.
Đỗ Thánh Lan nhảy khỏi người ngân long, trôi lơ lửng giữa không trung, phóng ra toàn bộ thần thức cảm nhận đất trời.
Từ sau khi giới bích bị phá vỡ, linh khí trong đất trời ngày càng loãng. Bây giờ hắn đã là đại thừa kỳ, đối với thế giới đang dần suy yếu vẫn cảm thấy có lòng mà không có sức.
Không gấp gáp thi triển Tôi Thể Pháp, Đỗ Thánh Lan chỉ phóng điện tiếp tục cảm nhận đất trời, từ đó bước vào cảnh giới ‘Thiên lôi hợp nhất’. Sau khi tâm tình ổn định, hắn cố gắng nhìn cho thật rõ, mỗi lần tối đa chỉ nhìn xuống một tấc, Đỗ Thánh Lan đã cảm thấy xót mắt như bị ngàn cái kim đồng thời châm vào, nhưng hắn vẫn không có ý định chớp mắt, dùng hết sức lực muốn nhìn nhiều hơn, nhìn xa hơn, cho đến khi nhìn thấy bản chất của thế giới này.
Đỗ Thánh Lan muốn biết vực sâu trước mắt rốt cuộc bị khuyết đến mức độ nào.
Khoé mắt bắt đầu nứt ra, dòng máu màu xanh bạc tụ trong hốc mắt, ngân long đang canh chừng bên cạnh đang định đánh thức Đỗ Thánh Lan thì lại thấy Đỗ Thánh Lan ánh mắt thất thần, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Thấy rồi…”
Trong vực sâu có một cái miệng rất lớn đang mở to, ở giữa có những tia sáng mờ tối bao quanh tạo thành hoa văn.
Nhìn giống như là bản đồ, mỗi một mảnh vỡ không trọn vẹn đều có hình dáng ban đầu của nó.
Một, hai… Ánh mắt bị máu làm mờ đi, Đỗ Thánh Lan lờ mờ nhìn thấy chỉ có bốn mảnh bị thiếu, cho đến khi hai mắt hoàn toàn không thể nhìn rõ, hắn mới nhắm mắt lại, lau đi vết máu trên khoé mắt. Lần thứ hai mở mắt ra, hắn chỉ có thể nhìn thấy vạn vật, những hoa văn bí ẩn trước đó cũng không còn thấy nữa.
Đỗ Thánh Lan khắc ghi cảnh tượng vừa rồi trong trí nhớ, điều động chân khí, đầu ngón tay xuất hiện luồng điện. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thử thi triển Thiên Lôi Tôi Thể với Thiên Đạo, điểm khác biệt chính là lúc này hắn không chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân nữa.
Ngân long khống chế mảnh vỡ Thiên Đạo, luồng điện nhu hoà không có chút công kích của Đỗ Thánh Lan như con nhện nhả tơ quấn chặt mảnh vỡ từ các góc độ, dùng sức kéo nó về phía lỗ hổng trong vực sâu.
Trong thị giác của ngân long, mảnh vỡ đang dần biến mất, ban đầu là một vết nứt, sau đó diện tích bắt đầu lan rộng.
Thái dương Đỗ Thánh Lan túa đầy mồ hôi lạnh, mảnh vỡ bị đẩy vào vực sâu. Kết giới của Cố Nhai Mộc đang dần mất hiệu lực, mảnh vỡ như một con thú dữ sắp chết cắn trả, liều lĩnh muốn nhập vào trong cơ thể Đỗ Thánh Lan.
Bên tai vang lên tiếng gió rít gào, Đỗ Thánh Lan không lãng phí chân khí đi ngăn cản mảnh vỡ mà gần như dồn tất cả sức mạnh để thi triển Tôi Thể Pháp.
Trông thấy mảnh vỡ sắp bám vào vực sâu leo lên miệng vực, bản thân mảnh vỡ cũng trở nên phấn khởi thì đột nhiên bị một nguồn lực thần bí kéo xuống.
Trong đôi mắt vẫn còn dính máu của Đỗ Thánh Lan loé lên tia sáng: Đánh cược thành công!
Cho dù Thiên Đạo bị khuyết nhưng ý chí Thiên Đạo vẫn còn, đối với mảnh vỡ đánh rơi bị ném vào vực sâu, Thiên Đạo sao có thể để mặc nó chạy trốn.
Đỗ Thánh Lan đưa sức mạnh tôi thể nhỏ bé vào giữa mảnh vỡ, tiến hành vá trời, cố gắng nhét nó vào giữa lỗ hổng. Đây là một trận giằng co rất dài, mảnh vỡ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xông lên, hai cổ sức mạnh va vào nhau. Không biết đã trôi qua bao lâu, Đỗ Thánh Lan đã đuối sức, hoàn toàn là rót lực bổ sung một cách máy móc.
Trên không trung phát nổ, Đỗ Thánh Lan cảm thấy như ngã từ vách núi xuống vực, giật mình tỉnh lại.
Thoát khỏi cảnh giới thiên lôi hợp nhất, trước mắt là vực sâu tối đen, phía sau là cự long, trước người là mây mù.
Đỗ Thánh Lan không chắc chắn lắm: “Vá xong rồi hả?”
Chân khí cạn kiệt, trước đó ý thức của hắn rất mơ hồ, không nhớ rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện này.
Đỗ Thánh Lan liếm cánh môi khô nứt, sau đó nhìn trái nhìn phải, thành công hay thất bại có lẽ một lát nữa sẽ có đáp án. Lần trước thi triển Tôi Thể Pháp nhận được danh hiệu là thánh nhân trời sinh, nếu bây giờ thành công, Thiên Đạo nhất định cũng sẽ thưởng cho hắn món quà tương tự.
Đỗ Thánh Lan chờ một lát, nhìn hai bên trái phải không thấy có dị tượng tường vân gì, trong lúc Đỗ Thánh Lan nhíu mày, thầm than sẽ không thất bại chứ thì đột nhiên bầu trời bộc phát ánh sáng chói mắt.
Hắn ngẩng đầu chậm nửa nhịp, hoàn toàn không kịp né tránh, ngân hà giống như từ trên trời giáng xuống tràn về phía hắn.
Rõ ràng mặt trời mới lặn nhưng ánh sao đã sáng, lần trước chỉ là dị tượng trong triệu dặm, bây giờ cả đại lục Cửu Xuyên chỉ cần ngẩng đầu đều nhìn thấy một vùng sao trời mênh mông.
Ngân hà kéo dài đến dưới chân Đỗ Thánh Lan, khí chất người tốt của thánh nhân trời sinh dần tăng mạnh, khuôn mặt thiếu niên được dị tượng soi sáng, bất luận là ai nhìn thấy đều sẽ cho rằng đây chính là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Sau lưng hắn là một con ngân long khổng lồ bay vòng vòng, hình ảnh đan xen như vật tổ nguyên thuỷ.
Đại não đột nhiên trống rỗng, vẻ mặt mơ màng, một lát sau Đỗ Thánh Lan khẽ nâng tay lên như thấy phía trước có vết thương nào đó, vuốt ve một cái.
“Có bệnh, phải trị.”
Ở phía dưới, tăng nhân gõ chuông chợt cảm thấy tê dại dữ dội, ngứa ngáy và điện giật cùng chồng lên nhau khiến hai mắt biến thành màu đỏ tươi, quỳ gối xuống đất.
Không phải một mình tăng nhân này mới có cảm giác như vậy.
Tiểu hoà thượng Giới Si ôm ngực, sắp bị loại cảm giác điên cuồng này ép phát điên: “Sư phụ.”
Giới Si đang định xin giúp đỡ thì phát hiện hoà thượng Ngũ Uẩn không biết từ khi nào đã bóp nát ba viên phật châu.
“…..”
Nội thương trong cơ thể đệ tử chùa Kim Thiền đang khôi phục, quá trình chữa trị này ép bọn họ phải phát ra tiếng, tiếng thở dốc vừa mới bật ra đã bị nuốt vào bụng.
Đỗ Thánh Lan nhìn về phía bắc vực, ngón tay thuôn dài giơ lên lần thứ hai: “Có bệnh, phải trị.”
Các tu sĩ đang quan sát dị tượng dồn dập cong người.
Như thuỷ triều bình thường, loại cảm giác này tới quá bất ngờ, mỗi huyệt vị như bị lông vũ quét qua, tu sĩ tinh thần lực yếu còn rơi nước mắt sinh lý.
Chữa lành một chút nội thương nho nhỏ, đối với tu sĩ mà nói đây là chuyện rất hiếm thấy. Nếu là bình thường, bọn họ nhất định sẵn lòng dùng ngàn vàng tới chữa trị, nhưng bây giờ —
“Ta không có bệnh, không… A…” Còn chưa nói xong đã biến thành tiếng r.ên rỉ.
Một vị lão tổ đang bế quan, nghe thấy động tĩnh bên ngoài bèn bước ra xem thử, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt thần thánh trong dị tượng kia. Lão tổ đang định gọi đệ tử tới hỏi thăm một chút thì ánh sáng này đối xử bình đẳng chiếu vào người lão tổ.
Lão tổ duy trì tư thế hơi nhếch môi, đôi mắt nghiêm khắc run lên, cả người bắt đầu co quắp.
Hai đầu gối vốn không lạy trời, không quỳ đất đột nhiên mềm mũn, xương mềm, đại não cũng tê dại, trưởng tộc ở bên cạnh đột nhiên rít lên một tiếng khiến lão tổ hoàn hồn. Lúc này trưởng tộc cũng nhìn thấy lão tổ, ánh mắt long lanh như nước toát ra vẻ sung sướng an tâm.
Lão tổ tông, ngài cũng quỳ à.
Trảm Nguyệt Sơn.
Kiếm tu từ trước đến nay luôn thanh lãnh đang chìm vào đau đớn của sự sung sướng và chua xót cực hạn, run run như cái sàng. Dần dà, kiếm cũng bắt đầu ghét bọn họ, muốn bay đi.
Nguồn sức mạnh này đến từ Thiên Đạo ban ơn, bất kỳ kẻ nào cũng không thể trốn thoát.
Bên ngoài thác nước Long Tuyền, Trúc Mặc tàn nhẫn bấm ngón tay vào lòng bàn tay. Gã một tay chống vỏ kiếm, bả vai run run, nhìn khuôn mặt trên trời mà phẫn nộ quát to: “Nghiệt đồ.”
Bên ngoài triệu dặm, Đỗ Thánh Lan không nghe thấy tiếng chửi rủa, hắn chỉ hơi nghiêng đầu mặc cho ánh sáng vạn trượng.
Toàn bộ đại lục Cửu Xuyên, cho dù là tu sĩ đang chém giết lẫn nhau cũng không chạy thoát cái cảnh quỳ một chân trên đất, la hét không muốn.
Ánh sáng này hình như chỉ nhằm vào tu sĩ đại lục Cửu Xuyên, tiên nhân hạ giới nhân cơ hội định giết người thì bị ánh sáng nghiêm khắc đánh bay.
Vùng biển Vô Tận.
Yêu thú như cá điên cuồng nhảy tới nhảy lui ngoài đại dương, các loại ngôn ngữ yêu thú mắng chửi trong tiếng thở dốc.
“Không có bệnh ~ không trị, a ~”
“Sướng quá, à không, đau quá…”
Ngân hà sau lưng Đỗ Thánh Lan chảy đến tứ phương, trong đó có một đốm sáng như ngôi sao ở chân trời lặng lẽ bay vào cơ thể hắn.
“Có bệnh, phải trị.”
Bốn chữ như ma quỷ vang vọng trên bầu trời, vang vọng trong tai các tu sĩ.
Đến khi ngân hà sắp chảy hết thì Đỗ Thánh Lan mới tỉnh táo, nhìn thấy đệ tử chùa Kim Thiền mặt mũi vặn vẹo ở bên dưới thì giật mình hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có kẻ tấn công hả?”
Giọng điệu của hắn hơi khẩn trương.
Ngân long bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là ngươi vô tình làm cho cả đại lục quỳ gối.”
Tôi Thể Pháp vốn khiến người ta dục tiên dục tử, được sức mạnh Thiên Đạo bổ sung, sức mạnh gấp trăm vạn lần tạo thành tổn thương tinh thần khó có thể tưởng tượng.
…
Ở hạ giới, Minh Đô là nơi duy nhất may mắn thoát nạn, khi một cái mảnh vỡ Thiên Đạo trở về vị trí ban đầu thì bầu trời Minh Đô rực sáng.
Giờ khắc này, cho dù là Âm Khuyển, binh nhân, ban lãnh đạo Minh Đô hay thậm chí là quỷ tu đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một từ —
Trật tự.