Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên
Hạo Thiên quỳ gối trước linh cữu hoàng đế, lồng ngực trống rỗng, tâm đau đớn như bị khoét ra một khối vậy. Trước đây, hắn có mua chuộc thái giám bên cạnh phụ thân nhằm mưu đồ ám sát người nhưng hiện tại phụ thân hắn đã chết. Thị vệ hộ tống hoàng đế báo cáo do hoàng đế bị kẻ thù tập kích và trúng pháo của bọn chúng. Hạo Thiên đột nhiên nghĩ, không hổ là phụ thân hắn, chọn một cách chết rất đẹp, vì đất nước mà chịu da ngựa bọc thây, quả nhiên rất khí phách.
Phân phó cho mọi người xong, Hạo Thiên tự mình quỳ gối ở linh đường, hắn muốn ở với phụ thân thêm một hồi nữa. Khi hắn còn bé, phụ thân quanh năm chiến tranh, tuy rằng hắn vẫn đi theo nhưng phải ở nơi hậu phương xa xôi, một năm gặp mặt phụ thân được vài lần.
Về sau lại chuyển tới hoàng cung này định cư, do phụ thân hắn quá bận chuyện triều chính nên không có nhiều thời gian bên cạnh hắn. Ba năm du học, hắn không gặp phụ thân. Hạo Thiên tỉ mỉ tính toán lại mới bất tri bất giác nhận ra thời gian hai cha con hắn ở chung còn chưa được ba năm.
Hạo Thiên ở linh đường tròn một ngày một đêm, sau đó chịu không nổi nên quay về tẩm cung nghỉ ngơi một chút. Đã vài ngày rồi, Hạo Thiên chưa về tẩm cung, không biết Nhược Thuỷ sao rồi. Bước vào trong phòng nghe thấy tiếng rên rỉ của Nhược Thuỷ, thái y đang ở đó ép bụng y lại.
Cảnh khó sinh lần trước vẫn còn rõ mồn một trong đầu Hạo Thiên, hắn cuống quít bước tới, hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì? Có nguy hiểm gì không?”
Thái y ngừng tay, đáp: “Đây là phản ứng sau khi uống thuốc trợ sản, do nương nương thân thể suy yếu chứ thực ra đây chỉ là đau đớn bình thường. “.
Hạo Thiên cảm thấy có một cổ tức giận vô hình trào lên, đối thái y quát lớn, “Đau đớn mà còn bình thường được sao? Đau đớn này còn không phải do ngươi sao, còn dám nói đến thản nhiên như vậy, nếu không nghĩ ra phương pháp giảm đau thì mau cút xuống cho ta.”
Nhược Thuỷ hướng thái y biểu thị ý xin lỗi, bảo hắn trước tiên cứ lui xuống trước đã. Thái y hiểu gần đây Hạo Thiên rất đau lòng nên tự động lui xuống. Nhược Thuỷ vươn tay muốn nắm lấy tay Hạo Thiên, Hạo Thiên thấy ý định của y nên vươn tay nắm lấy tay y.
Nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt như trước của Nhược Thuỷ, trong lòng Hạo Thiên đau đớn không thôi, nhẹ nhàng xoa bụng cho Nhược Thuỷ, nó: “Rất đau sao? Vẫn hay đau như vậy sao?” Nhược Thuỷ trấn an Hạo Thiên, “Ta không sao, ngươi có khỏe không?” Hạo Thiên đã nhịn thật lâu, nay lại đối mặt với Nhược Thuỷ, hắn nhịn không nổi nữa, đem tay Nhược thuỷ đặt lên mặt mình rồi ô ô khóc lớn, “Vì cái gì mà ta cùng phụ hoàng phải đi tới mức này? Hai cha con ta vì sao phải như vậy … Vì sao khi hắn chết rồi ta mới nhận ra kì thực ta rất thương hắn.”
Nhược Thuỷ để yên cho Hạo Thiên nắm lấy tay mình, đợi Hạo Thiên bình tĩnh hơn hắn nói với y về quá khứ của mình, lúc hắn không còn mẫu thân. Mất đi thân nhân đã khiến cho Nhược Thuỷ vô cùng tuyệt vọng, Tiểu Linh lần thứ hai đã cho y biết cảm giác được quan tâm yêu thương của người nhà như thế nào. Cuối cùng, Nhược Thuỷ cầm lấy tay Hạo Thiên, nói với hắn: “Ta nguyện ý làm người nhà của ngươi, nguyện ý cùng ngươi nương tựa lẫn nhau sống suốt quãng đời còn lại.” Nước mắt Hạo Thiên cuối cùng cũng trào ra như nước vỡ đê, ôm chặt lấy Nhược Thuỷ mà thống khoái khóc một trận.
Bảy ngày sau hoàng đế được an táng. Hạo Thiên dẫn đầu một đội quân đưa phụ hoàng về hoàng lăng. Nghi thức kéo dài ròng rã suốt một ngày, buổi tối Hạo Thiên mới bất chấp mệt nhọc mà hồi cung. Lý do là không có hắn Nhược Thuỷ mỗi ngày đều đau bụng không thôi, thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh. Thái y nói đây là biểu hiện của thuốc trợ sản thế nhưng nhìn Nhược Thuỷ mỗi ngày đều phải chịu tra tấn mấy canh giờ liền, thân thể ngày càng không tốt, Hạo Thiên lo lắng không ngớt.
Vừa bước vào cửa tẩm cung, Hạo Thiên thấy có chút không thích hợp, vội vàng chạy vào trong. Mới chạy được nửa đường đã nghe thái y hô to cố sức. Hạo Thiên biết Nhược Thuỷ đã sinh, không tự chủ được chạy nhanh hơn tới chỗ Nhược Thuỷ. Hắn còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc thanh thúy của hài tử. Đẩy cửa tiến vào, thái y đang giúp Nhược Thuỷ thu dọn. Nhược Thuỷ một thân đầy mồ hôi nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, thế nhưng nhìn qua không quá kém. Thấy Hạo Thiên, thái y thở phào nhẹ nhõm, “Chúc mừng thái tử, là sinh quý tử, mẹ tròn con vuông.” Nghe được câu mẹ tròn con vuông, tâm đang treo cao căng thẳng của Hạo Thiên cũng buông xuống.
Sau khi sinh xong, Nhược Thuỷ vẫn luôn suy yếu, thỉnh thoảng lại sốt nhẹ, đây là chuyện rất nguy hiểm. Hạo Thiên không khỏi lo lắng, hắn mất đi phụ thân, hắn không thể nào mất đi Nhược Thuỷ được.
Thái y vẫn tiến tiến xuất xuất, xem mạch cho Nhược Thuỷ rồi phối dược. Nhược Thuỷ rất phối hợp, bất luận thuốc có đắng thế nào vẫn không chút do dự uống hết. Cho dù trong người có khó chịu, chỉ cần Hạo Thiên bên cạnh y vẫn tận lực bảo trì mỉm cười, Nhược Thuỷ đang nỗ lực giúp Hạo Thiên xoa đi bóng ma tâm lý do cái chết của phụ thân hắn để lại.
Ngày nọ, Hạo Thiên hạ triều liền bị tổng quản thái giám ngăn lại, giao cho một phong thư, Hạo Thiên bóc thư chỉ thấy nét bút quen thuộc trên đó nước mắt lại nhịn không được trào ra, đây là thư phụ thân để lại cho hắn. Bên trong viết:
Gửi Ngô Nhi.
Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội nhưng hãy tin tưởng ta, ta vẫn rất yêu con, vẫn giống như mọi người cha khác trong thiên hạ. Con đã lớn, triều chính ổn định, những lúc rảnh rỗi ta vẫn luôn nhớ tới mẫu thân con. Ta cùng nàng đã xa nhau năm, tư vị phải rời ra vợ mình chắc con cũng hiểu! Chính bản thân ta đã chọn một cách như vậy, xin con hãy tha thứ cho người làm cha ích kỉ này. Con trai, con hãy cố sống cho thật hạnh phúc, ta cũng mẫu thân con ở thế giới bên kia sẽ chúc phúc cho con…
Lão thái giám nhìn Hạo Thiên lệ rơi đầy mặt, trấn an nói: “Điện hạ, đây là lựa chọn của bệ hạ, chúng ta cũng nên chúc bệ hạ được cùng nương nương hạnh phúc ở thế giới bên kia thôi.”
Hạo Thiên vừa khóc vừa gật đầu, tự nói với lòng mình rằng phụ thân, con nhất định sẽ hạnh phúc, mong người cũng vậy.