Thiên Luyến Cấm Thủy

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên

Khoảng thời gian gần đây, Nhược Thuỷ vẫn luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, người cũng uể oải. Nếu không nhầm thì chắc chắn y lại mang thai. Nhược Thuỷ không dám nói với Hạo Thiên, chỉ là tận lực kéo dài thời gian, đợi cho hài tử thành hình, không thể phá bỏ mới nói cho Hạo Thiên biết.

Tiểu Linh cũng cảm giác được sự biến hoá của Nhược Thuỷ, thấy y nằm trên ghế dựa bên cửa sổ liền mang một cái chăn mỏng ra phủ lên người y, nói, “Bây giờ không như lúc bình thường nữa, phải chú ý hơn.” Nhược Thuỷ cả kinh nhìn tiểu Linh, nàng cười nói, “Ở với người lâu như vậy rồi tất nhiên là nhìn ra, yên tâm, tạm thời ta sẽ không nói với bệ hạ.” Ngoại trừ cảm kích trong lòng ra Nhược Thuỷ không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng chuyện này không giấu được lâu, một buổi trưa, Hạo Thiên gắp cho Nhược Thuỷ chút rau, sắc mặt Nhược Thuỷ đột nhiên trắng bệch, Tiểu Linh lập tức mang chậu qua, Nhược Thuỷ ôm ngực rồi phun hết toàn bộ những thứ vừa ăn ra, ói xong liền vô lực tựa vào trong lòng Hạo Thiên. Hạo Thiên vỗ vỗ lưng Nhược Thuỷ, giúp y thuận khí rồi lại sai người truyền thái y tới.

Nhược Thuỷ níu lấy y phục Hạo Thiên, nói không cần nhưng Hạo Thiên không nghe, chỉ dìu y tới nằm trên giường. Lát sau, thái y tới, nhẹ nhàng đặt hai ngón tay lên cổ tay Nhược Thuỷ để bắt mạch, không quá một hồi liền có đáp án. Thái y xác thực, Nhược Thuỷ đã mang thai hai tháng rồi.

Hạo Thiên vừa vui vừa sợ lại có chút tức giận, chờ thái y đi, Hạo Thiên mới giả bộ tức giận hỏi Nhược Thuỷ dừng thuốc từ lúc nào. Nhược Thuỷ thấy Hạo Thiên sinh khí liền năn nỉ Hạo Thiên để cho y sinh hài tử. Thấy bộ dáng cầu xin của Nhược Thuỷ, Hạo Thiên có chút đau lòng, nhẹ nhàng ôm Nhược Thuỷ vào lòng, nói, “Ta tất nhiên muốn có hài tử nhưng ta lại càng lo cho sức khoẻ của ngươi hơn, hài tử chỉ là chuyện nhỏ, thân thể ngươi mới là chuyện lớn.”

Nghe Hạo Thiên nói, Nhược Thuỷ thấy trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Từng câu Hạo Thiên nói ra đều là vì quan tâm y. Điều này không khỏi khiến Nhược Thuỷ nghĩ rằng y chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Chủ động hôn Hạo Thiên một cái, cùng nhau triền miên một hồi thì dừng lại, Nhược Thuỷ nói với Hạo Thiên, “Ta chỉ muốn sinh cho ngươi một hài tử, để ta thử một lần được chứ?” Cuối cùng, Hạo Thiên vẫn phải nhượng bộ, bất quá Nhược Thuỷ bảo chứng nhất định phải chú ý an toàn, không thể cậy mạnh.

Nhược Thuỷ mang thai, Hạo Thiên liền tụ tập tụi nhỏ lại, mở một ‘cuộc họp gia đình’. Hạo Thiên nói với tụi nhỏ là mẫu thân sẽ sinh thêm cho chúng một tiểu đệ hoặc một tiểu muội muội nên muốn tụi nó trong mấy tháng này không được quấn, không được quấy rầy Nhược Thuỷ nghỉ ngơi càng không được đòi Nhược Thuỷ chơi cùng.

Tất cả tụi nhỏ đều bĩu môi nhìn Hạo Thiên, trên mặt tràn đầy vẻ bất mãn. Hạo Thiên thấy vậy có chút buồn cười, chút chuyện nhỏ như vậy mà sao tụi nhóc này lại phức tạp hoá lên như vậy nhỉ? Sau cùng, Hạo Thiên liền tóm tắt lại nói cho tụi nhỏ dễ hiểu, “Mẫu thân các con thân thể không được khoẻ nên nếu như muốn cho mẫu thân khôi phục sức khoẻ thì không được quấy rầy y nghỉ ngơi.” Tụi nhỏ tuy rằng không tình nguyện nhưng vì sức khoẻ của mẫu thân nên đành chịu.

Có lần Nhược Thuỷ vừa mới dời giường thì thấy Huỷ Dương và Huỷ Tường đang đứng ngoài cửa, hình như không dám vào. Nhược Thuỷ ngoắc tay kêu cả hai đứa vào, hai tỷ muội cứ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta nhưng vẫn không dám vào. Nhược Thuỷ hỏi vì sao, hai tiểu cô nương không chút do dự mà bán đứng phụ hoàng.

Nhược Thuỷ xoa đầu hai tỷ muội, cười nói rằng các nàng có thể đến tìm y bất kì lúc nào, không cần để ý lời của phụ hoàng. Hai tỷ muội nhất thời vui vẻ, bò lên giường Nhược Thuỷ, cao hứng kể lại một số điều mới mẻ mà các nàng nhìn thấy gần đây. Nhược Thuỷ ngồi một bên nghe hai tiểu cô nương kể chuyện, thỉnh thoảng lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của chúng.

Buổi tối, bọn nhỏ cùng Quế Nhi ăn cơm, Tiểu Linh đặc biệt làm cho Nhược Thuỷ chút đồ ăn thanh đạm, mấy ngày nay, Nhược Thuỷ ăn uống không được tốt, vẫn luôn ăn không vô cái gì. Hôm nay Tiểu Linh lại chuẩn bị chu đáo như vậy, Nhược Thuỷ cho dù không muốn nhưng vẫn phải ăn một ít. Mới miễn cưỡng ăn một chút thì lại ói ra.

Ói xong, Hạo Thiên ôm Nhược Thuỷ quay về giường, rồi nhẹ nhàng xoa lưng cho y. Từ lúc mang thai đến giờ Nhược Thuỷ vẫn luôn ăn không được nhưng cũng không nghén nghiêm trọng lắm, bữa tối cơ bản sẽ không ói nên Hạo Thiên có chút lo lắng cho thân thể Nhược Thuỷ, gọi thái y tới kiểm tra thì tất cả vẫn bình thường. Nhược Thuỷ nói Hạo Thiên không cần khẩn trương nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio