Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên
P/s: O(∩_∩)O Yeah, cuối cùng cũng hoàn, đây có lẽ không phải bộ truyện hay, tác giả viết bộ này cũng không hấp dẫn lắm, mình sắp nát cmn óc để beta bộ này rồi. Tác giả tào lao, truyện tào lao, editor tào lao, beta cũng tào lao nốt,… nên chỗ nào chưa vừa lòng mong độc giả cho qua, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ (^^).
Mùa xuân lại về trên đại địa, cây cỏ ở vùng ngoại ô xanh tươi, thơm mát, hoa lá đầy khắp nơi, Hạo Thiên quyết định mang Nhược Thuỷ cùng tụi nhỏ đi chơi tiết thanh minh. Nhược Thuỷ tuy đã rời khỏi tiểu viện kia nhưng vì tụi nhỏ nên số lần ra khỏi cung cũng không nhiều. Hạo Thiên tận lực muốn mang Nhược Thuỷ ra ngoài đi một chút. Tụi nhỏ biết sắp được xuất cung nên rất hưng phấn, luôn quấn lấy tiểu thái giám dạy làm diều.
Giữa trưa, Nhược Thuỷ ôm Duyệt Trạch ngồi bên cửa sổ. Tiểu Trạch vừa mới ăn no đang thoải mái nằm trong lòng mẫu thân ngủ trưa. Nhược Thuỷ ôn nhu ôm lấy hài tử, nhẹ nhàng cất giọng hát ru.
Thanh âm Tiểu Xuyên dội lại từ xa, đánh vỡ sự yên lặng bên trong. Bé nhẹ nhàng chạy đến bên người mẫu thân, khoe ra con diều vừa làm, vừa muốn nói lại nhìn thấy tiểu đệ đệ đang ngủ say trong lòng mẫu thân, bé cười xin lỗi, ngậm miệng lại. Nhược Thuỷ dịu dàng xoa tóc Tiểu Xuyên, cẩn thận đứng dậy, đặt Tiểu Trạch lên giường rồi dắt Tiểu Xuyên ra khỏi phòng.
Tiểu Xuyên ra khỏi phòng liền khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo khoe, “Mẫu thân, diều này là tự tay con làm nha!” Nhìn hai mắt loé sáng của nhi tử, Nhược Thuỷ nhéo khuôn mặt béo béo đô đô của nó, nói, “Tiểu Xuyên thật giỏi.” Bé được mẫu thân khích lệ, Tiểu Xuyên cười đến ngọt ngào.
Tiểu Xuyên kéo lấy tay Nhược Thuỷ, năn nỉ nói, “Mẫu thân không cần bồi đệ đệ nữa, cùng Tiểu Xuyên đi làm một con diều lớn hơn đi ha?” Nhược Thuỷ cười cười, đáp ứng rồi giao chuyện của Tiểu Trạch cho Tiểu Linh, sau đó cùng Tiểu Xuyên đi tới phòng làm diều.
Trong phòng, hai tỷ muội Huỷ Dương và Huỷ Tường đang dụng tâm trang trí cho con diều, thấy Nhược Thuỷ tới cũng chạy qua tranh nhau khoe Nhược Thuỷ diều mà mình tự làm. Nhược Thuỷ giành ra thời gian buổi trưa để cùng tụi nhỏ làm một cái diều hình đầu rồng rất lớn. Tụi nhỏ hưng phấn đem diều chạy tới chạy lui. Nhìn bộ dáng vui sướng của tụi nhỏ, trong lòng Nhược Thuỷ tràn ngập thỏa mãn.
Hạo Thiên lâm triều xong liền mang toàn bộ cả nhà tới khu vực săn bắn của hoàng cung để xuất phát. Đi tới một chỗ rộng rãi, có đủ cả hoa, cả suối, không có dã thú thì dừng lại. Tụi nhỏ nhảy xuống xe, trên đồng cỏ rộng lớn chơi trò đuổi bắt.
Nhược Thuỷ ôm hài tử đi sau cùng. Hạo Thiên ôm lấy hài tử rồi cùng Nhược Thuỷ tản bộ dọc con suối nhỏ. Hài tử trong lòng hình như cũng rất thích cảnh sắc nơi đây nên không ngừng cười khanh khách.
Buổi trưa ăn cơm xong, tụi nhỏ cùng Hạo Thiên chơi thả diều ở cách đó không xa, diều trong tay Hạo Thiên không ngừng lên cao, tụi nhỏ ngẩng đầu nhìn con diều đang dần bay cao liền hưng phấn dậm chân. Không khí sôi nổi khiến cho cả cánh đồng như sinh động hơn.
Nhược Thuỷ ngồi trên một tảng đá thấp, hống Tiểu Trạch ngủ trưa. Gió xuân khẽ thổi, không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào, đặt mình trong đặt hoàn cảnh như vậy cả tinh thần lẫn thể xác Nhược Thuỷ đều được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo tới, bất tri bất giác liền thiếp đi.
Tỉnh lại Nhược Thuỷ thấy trên người đắp một cái chăn, hài tử không thấy bên người. Ngẩng đầu lên thì thấy Hạo Thiên đang an vị bên mình, cùng hài tử đùa đến hăng say. Cách đó không xa, ba hài tử đang cùng Tiểu Linh và Quế Nhi chơi trốn tìm. Tiếng cười theo gió nhẹ phiêu trong không khí.
Nhược Thuỷ nhìn tụi nhỏ rồi nhìn nam nhân bên cạnh. Nếu không có hắn thì y đã sớm mất mạng ở cái tiểu viện kia rồi. Hạo Thiên quay đầu, thấy Nhược Thuỷ đang ngơ ngác nhìn mình liền hỏi, “Ngươi đang nghĩ cái gì thế?” Nhược Thuỷ cong cong mắt nhìn Hạo Thiên, nói, “Ta đang nghĩ được sống thật tốt, chỉ cần tồn tại là chuyện tốt sẽ tới và ngươi chính là chuyện tốt nhất đời này ta gặp được.”
Hạo Thiên nghiêng đầu qua, hôn lên mặt Nhược Thuỷ một cái, cười đến xán lạn. Nhược Thuỷ cũng khẽ hôn lên mặt Hạo Thiên một cái, Hạo Thiên ngây ngốc cười cười. Nhược Thuỷ bị biểu tình của Hạo Thiên chọc cười, không khỏi cười rộ lên.
Hạnh phúc trong tiếng cười tiếp tục tiếp diễn ……
Hoàn Toàn Văn = ̄ω ̄=