Tiêu Phong chạy một mạch, ông bắt kịp đoàn Liễu Như Lãng, rồi tất cả đi thêm một quãng nữa, Lâm Yên Bích thấy phiá trước có một khách sạn, bèn nói:
- Mình nên nghỉ lại nơi đó, ăn cơm tối luôn.
Cả đoàn xuống ngựa đi vào, lão bản của khách sạn cùng hoả kế hốt nhiên thấy họ, nam thì cao lớn, anh tuấn, nữ thì thiên kiều bá mị, cả hai trố mắt nhìn, cùng ngó nhau một lúc, rồi mới chạy ra chào hỏi. Liễu Như Lãng nói:
- Đem rượu ngon nhất của quán, dọn cho các món ăn hạng nhất.
Lão bản mừng rộ, trước hết đem rượu ra rót cho mọi người, rồi truyền hà bếp sửa soạn các món đắt giá. Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng dùng bát to uống rượu, các nữ tử uống chén nhỏ.
Tiêu Phong nâng bát rượu, nhìn mọi người, nói:
- Bạn bè thân nhất đời ta, trừ Dương Qua, đều có mặt ở đây. Chúng mình, bằng hữu đồng sinh cộng tử, uống được rượu hay không, hôm nay ai cũng phải nâng chén mừng buổi họp mặt!
Liễu Như Lãng cùng quần nữ đồng thanh đáp:
- Hay lắm!,
Rồi cùng ngẩng cổ uống cạn. Tân Nguyệt và Tiểu Nhạn ở Mông Cổ, từ nhỏ đã quen rượu mạnh pha sữa ngựa, uống chén rượu đó không vấn đề. A Tử hồi ở Liêu quốc đã nhiều dịp bồi tiếp Tiêu Phong, cô tuy tửu lượng không cao, nhưng uống một chén đó dễ dàng, chỉ khổ Lâm Yên Bích, cô bình thường không uống rượu mạnh, chỉ quen nhấm nháp mấy rượu nhẹ ướp các loại hoa lê, hoa quế, trong tai cô vừa nghe Tiêu Phong khen "Rượu ngon, đúng rượu ngon!", cô đã thấy hơi rượu bốc lên từ bụng, khiến cô ho rũ rượi. sặc sụa!
Ngồi bên cạnh, Tân Nguyệt vội đưa tay vỗ vào lưng cô.
Tiêu Phong cười ha hả, hỏi:
- Yên Bích, muội chưa từng uống rượu mạnh sao? Rượu này mạnh lắm, có khi nó đốt cháy cổ họng muội đó!
Lâm Yên Bích đưa tay ôm ngực, cô nhăn mặt nhíu mày một lúc rồi mới lắc đầu, trả lời:
- Rượu mạnh! Chỉ là muội không quen uống, nó cay xé cổ gần chết!
Liễu Như Lãng cười, hỏi:
- Lâm muội muội, muội biết rượu có tên gọi ra sao không?
Lâm Yên Bích đáp:
- Không! Tên gì vậy?
Liễu Như Lãng ngâm nga:
"Lặc mã hồi đầu vọng Trương Cung,
Hỉ tạ tửu tiên tiễn ngô hành
Như mộng tường khứ tam thập lý
Nùng hương tửu vị trận trận xung. "
Lâm Yên Bích nói:
- Thì ra Trương Cung tửu, hèn chi nặng khiếp.
Tiêu Phong nghe cô nói không uống nổi rượu ấy, ông đưa mắt nhìn Liễu Như Lãng, rồi cả hai phá lên cười. Tân Nguyệt cũng tủm tỉm nói:
- Đó là muội chưa uống thứ rượu sữa ngựa của bọn ta, mạnh bằng mấy cái rượu này. Có người Hán đã bảo nó là rượu đậm mùi hoi, muội mà uống vào một hớp, sẽ phát buồn nôn, khạc ra tức thì!
Lâm Yên Bích từng nhiều lần mơ mộng được cùng Tiêu Phong về nơi thảo nguyên chăn dê, thả cừu, nên cô rất có hảo cảm với các câu chuyện liên quan tới vùng đồng cỏ bao la, khi cô nghe nói rượu sữa ngựa còn nặng hơn rượu Trương Cung này nữa, bất giác cô hỏi:
- Các vị chắc mỗi ngày đều uống rượu đó như uống nước lã?
Tân Nguyệt cười, đáp:
- Đương nhiên, Yên Bích muội vào nhà mục dân Mông Cổ ta, họ không mời trà hay mời uống nước đâu, chỉ đưa ra toàn thứ rượu sữa ngựa đó thôi!
Lâm Yên Bích đáp:
- Vậy muội phải tự đem nước lạnh theo người, không sao uống nổi món rượu sữa ngựa đó đâu!
Tân Nguyệt nói:
- Cái đó là vô lễ lắm đấy! Không uống rượu dân ta chân thành đem mời, tức không ưa bọn ta, không tôn trọng chủ nhà, dễ khiến chủ nhà nổi giận !
Lâm Yên Bích sững sờ, hỏi:
- Vậy thì làm thế nào bây giờ? Muội không uống được rượu sữa ngựa, mà lại rất muốn lên thảo nguyên thăm thú!
Tiêu Phong cười rộ:
- Đừng lo! Ta sẽ uống thay cho muội!
Lâm Yên Bích thoáng đỏ bừng đôi má, cô khẽ khàng cúi đầu, nâng bát ăn cơm, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào, vui sướng.
Tiêu Phong vừa uống ào ào, vừa hỏi Liễu Như Lãng sao biết đường tìm đến Quách phủ.
Liễu Như Lãng đáp:
- Hồi đó, đại ca đi rồi, sư phụ đệ từ Đào Hoa đảo về, ghé qua ở chơi nhà đệ ba ngày. Đệ hàn huyên cùng bà, khi bà ra đi, đệ không có gì làm, bèn đi lên miền bắc tìm huynh, lúc đi ngang Tô Châu, đệ ghé Chiết Quế cư, định để thăm hỏi Lâm muội muội, cũng sẵn dịp hỏi thăm hạ lạc của huynh luôn, mới hay tin Lâm muội muội một thân một mình đi Lư Sơn cứu A Tử cô nương rồi! Đệ vội vàng chạy lên đấy. Đến nơi, hỏi thăm người của Bích Vân cung, được họ báo tin mọi người đã đi Tương Dương cứu Công chúa Tân Nguyệt. Đệ vội chạy ngay xuống Tương Dương, cũng may ông trời không phụ lòng người, đệ đã đến kịp Quách phủ gặp mọi người ở đấy!
A Tử cười cười:
- Thật may tứ ca ca đến đúng lúc, nếu không, là muội phải đấu với bà Hoàng Dung đó, bà ta hận muội tận xương tuỷ. Hồi ở Mông Cổ, bà đã rượt đuổi muội chạy vào tận quân doanh của tỷ phu. Nếu đụng độ bà ở Tương Dương, có cơ hội trả thù cho cô con gái, nhất định bà sẽ chẳng nhẹ tay với muội đâu! Nếu bà không moi mắt của muội ra, ít nhất cũng chặt đứt đi một tay, một chân gì đó!
- A Tử, - Tiêu Phong trầm giọng nạt cô - Quách phu nhân quyết không làm như muội nghĩ đâu! Bà không tàn độc như muội, không cắt đầu lưỡi người ta, hay chặt tay người ta!
A Tử trợn mắt, đáp:
- Ha! Tỷ phu đừng nói càn! Muội đã chặt tay ai bao giờ đâu? Đó là tuyệt nghệ của cái cô Quách đại tiểu thư kia mà, muội đâu có học ngón đó!
Tiêu Phong gật gù, bảo:
- Là ta nói lộn! Chỉ tại ta muốn muội từ giờ trở đi bớt tính tình ngoan độc, nên mới nói quá đi một chút, muội đừng để tâm!
A Tử nâng chén rượu lên, cụng vào bát rượu của Tiêu Phong, rồi cô thè lưỡi:
- Muội đã sớm thành người lớn lâu rồi, huynh đừng có mà cứ coi muội như trẻ con!
Cô nâng chén rượu, từ từ uống cạn, rồi chầm chậm đặt chén xuống. Tiêu Phong cũng nâng bát lên uống một hơi cạn, ông không khỏi không nhớ đến thưở còn ở Liêu quốc, hai người cũng cụng chén cụng bát cho đến khi A Tử say gục đầu xuống mặt bàn.
Sau khi mọi người cơm nước xong, Tiêu Phong theo thói quen, tiếp tục độc ẩm, ông bưng nậm rượu Trương Cung tửu, uống một hơi, rồi đặt mạnh nậm rượu xuống bàn, la lớn:
- Thống khoái ! Uống như vầy mới thực là thống khoái.
Thấy thế, Lâm Yên Bích mỉm cười, cô lắc đầu, bảo ông:
- Tiêu đại ca uống như hũ chìm, thiên hạ không ai sánh bằng! Nhưng uống nhiều vậy, có bộ chẳng ích lợi gì cho cơ thể!
Tiêu Phong khoát tay, đáp:
- Ta biết rồi, thưa thầy thuốc Lâm đại phu, nhưng lỡ uống quen rồi, đời này không sao bỏ được! - Ông sực nhớ, bèn hỏi - Sư phụ muội bảo muội ngày mười lăm phải về Hạnh hoa cốc, hôm nay đã là mồng một, vậy muội hãy cưỡi con hãn huyết bảo mã mà đi cho kịp ngày giờ. Ở Tín Dương, ta còn vài việc phải làm, nên không thể cùng muội ngược bắc. Vả lại các thớt ngựa ở đây không con nào theo kịp con hãn huyết, nếu cùng đi cả bọn lên đấy, sẽ làm trễ nãi cái hẹn của muội cùng sư phụ.
- Vậy ngày mai, muội sẽ cưỡi hãn huyết bảo mã ngược bắc, sẽ về kịp cái hẹn ngày mười lăm!
Lâm Yên Bích nghĩ đến chia tay, chưa biết khi nao mới gặp lại, lòng cô se thắt, nước mắt đã muốn ứa ra.
Thấy cô rầu rĩ, Liễu Như Lãng nói nhỏ:
- Lâm muội muội, ta muốn tháp tùng muội đi Hạnh Hoa cốc một chuyến, nhưng sức ngựa của ta thua xa con hãn huyết, đành để muội một mình rong ruổi đường trường, muội phải hết sức cẩn thận khi đi đường.
A Tử nghe Lâm Yên Bích sẽ ra đi ngày mai, trong lòng cô hớn hở, bèn bảo Liễu Như Lãng:
- Tứ ca ca lo lắng quá rồi! Võ công Lâm cô nương cao cường, đấu ngang tay với Hoàng Dung, những đồ mao tặc trên giang hồ đâu có phải đối thủ của cô ấy!.
Cô chỉ mong Lâm Yên Bích ra đi tức thì, chỉ sợ cô ta nấn ná, sẽ đổi ý, không đi nữa!
Lâm Yên Bích cố gắng kìm chế không để rơi nước mắt, nói:
- A Tử nói đúng đấy! Sẽ không có chuyện gì trên đường đâu, vả lại đâu đâu cũng có môn hạ của Bích Vân cung, mao tặc nào dám trêu vào muội!
Tân Nguyệt níu tay cô, bảo:
- Ơn cứu mạng cuả muội, ta chưa đền đáp được, ta đâu biết muội có việc gấp phải đi, cứ tưởng sẽ được cùng muội về vùng thảo nguyên Mông Cổ, để ta được hậu tạ muội ở đấy, nào ngờ phải sớm chia tay như vầy!
Lâm Yên Bích liếc nhìn Tiêu Phong, cô khe khẽ thở dài, đáp:
- Muội cũng rất muốn đi thảo nguyên chơi, nhưng bây giờ không thể phân thân, sư phụ cần gặp Yên Bích tại Hạnh Hoa cốc, nhất định chuyện rất khẩn cấp, quan trọng.
Tiêu Phong chợt giật mình, ông nhớ cái ước hẹn của mẹ con Giang xuân Lam cùng Bích Vân cung chủ cũng đến trong vòng mấy ngày sau ngày mười lăm. Bà Bích Vân cung chủ nhắn tin gọi Lâm Yên Bích về Hạnh Hoa cốc gặp bà, Hạnh Hoa cốc cách xa Tín Dương đến hơn ngàn dặm, vậy bà không thể nào từ Hạnh Hoa cốc đi xuống Tín Dương cho kịp ước hẹn, bà đường đường là nhân vật sừng sỏ giang hồ, không thể xem nhẹ lời ước hẹn đó được. Nếu tính như vậy, bà gọi Lâm Yên Bích về cốc, tựa hồ bà muốn cách ly Lâm Yên Bích xa Tín Dương, không muốn Yên Bích hay biết chuyện ác bà làm ở Tín Dương, nhằm che giấu bộ mặt thật của bà? Tiêu Phong lập tức bảo:
- Đây đi Hạnh Hoa cốc khá xa, muội gắng đi nhanh, nhưng rủi có trễ một, hai ngày, ta nghĩ, sư phụ cũng không trách cứ đâu!.
Nghĩ đến cô có bà sư phụ âm hiểm như vậy, trong lòng ông lo ngại.
Lâm Yên Bích đáp:
- Muội gặp sư phụ xong, con hãn huyết này cùng với con mà Thanh Huyền cưỡi đi bữa trước, làm sao trả lại cho đại ca đây?
Tiêu Phong cười, nói:
- Nếu muội thích nó, ta tặng cho muội luôn, khỏi cần trả lại!
A Tử lập tức hét ầm:
- Không được! Không cho con của muội được! Lâm cô nương, cô phải trả lại cho ta con ngựa của ta!
Lâm Yên Bích cười, đáp:
- Được rồi! Gặp sư phụ xong, ta sẽ cưỡi nó đi Mông Cổ trả lại cho cô!
Tân Nguyệt vỗ tay, reo lên:
- Hay quá! Muội thể nào cũng phải lên đó! Ta chờ muội ở Nguyệt Nha thành, rồi sẽ dẫn muội đi thăm đồng cỏ mênh mông, đi xem hàng đàn dê, cừu, xem vô số lều gỗ khắp nơi ...
Lâm Yên Bích hỏi Liễu Như Lãng:
- Huynh có đi cùng Tiêu đại ca lên Mông Cổ không?
Liễu Như Lãng đáp:
- Nếu Giang Nam đây không có chuyện gì làm, ta sẽ theo đại ca lên bắc một chuyến - Gã liếc Tân Nguyệt, rồi tiếp - Đại ca lần này trở về Mông Cổ, sẽ có không ít chuyện quan trọng phải làm, có ta bên cạnh, tuy không giúp được nhiều, nhưng cũng hỗ trợ tinh thần.
Lâm Yên Bích dĩ nhiên hiểu gã muốn nói, lần này, về Mông Cổ, Tiêu Phong sẽ tìm cách từ chức, chuyện đó muôn vàn hung hiểm, dính dáng vào số phận ngàn vạn cư dân Lâm hoàng thành! Nếu chọc Hốt tất Liệt nổi giận, xảy chuyện to tiếng với Tiêu Phong, có Liễu Như Lãng bên cạnh, ông cũng đỡ một phần lo lắng. Chỉ vì trước mặt Tân Nguyệt, Liễu Như Lãng không tiện nói thẳng thừng. Lâm Yên Bích bèn đáp:
- Có huynh đi cùng, muội không nghĩ sẽ phiền phức lắm cho đại ca đâu. Muội sau khi gặp sư phụ., sẽ lên miền bắc tìm các huynh, sau đó mình họp đoàn, mọi chuyện khác ... sẽ cùng bàn bạc với nhau.
Nghe hai người trao đổi, Tiêu Phong hiểu ý tứ họ, đều cùng muốn đi Mông Cổ sống chết với ông! Ông có khuyên can mấy, cũng vô ích. Liễu Như Lãng nghĩa khí thâm trọng, Lâm Yên Bích một mực thâm tình, cho dù cuộc đời sau này biến chuyển tệ hại thế nào, kiếp này ông có được tri kỷ như vậy, thật không còn mong ước gì hơn nữa! Nghĩ đến đấy, máu nóng trong tim bốc hừng hực, ông bưng bát lên, lớn tiếng nói:
- Ân tình của các bạn dành cho Tiêu Phong , ta chưa biết báo đền ra sao, xin tạm mượn bát rượu này, cảm tạ trước!
Nói xong, ông ngửa mặt, uống một hơi cạn bát.
---- Xem tiếp hồi ----