Đôi mắt Bích Vân cung chủ nhìn thẳng mặt Liễu Như Lãng , bà hỏi:
- Lãng nhi, con đã có suy nghĩ chín chắn chưa?
Chỉ một thoáng trong đầu, Liễu Như Lãng biết tính mạng Lâm Yên Bích đang nằm gọn trong tay mình, gã bỗng vén vạt trường bào, quỳ thụp xuống trước mặt Bích Vân cung chủ, đáp:
- Cung chủ, tính nết Lãng nhi phong lưu bạc hạnh, sẽ không sao tạo được hạnh phúc cho Lâm muội. Lãng nhi khẩn thiết cầu xin được thoái hôn Lâm muội, mong cung chủ thành toàn cho.
Trong lòng đầy hối hận, Tiêu Phong kêu lên:
- Tứ đệ!
- Đại ca. - Liễu Như Lãng quay đầu nhìn ông, nói gằn từng tiếng một - Lâm muội thực lòng chỉ yêu thương mình huynh, đệ mong mỏi cô ây sẽ làm chị dâu đệ!
Không ngờ Liễu Như Lãng lại chủ động xin thoái hôn, Lâm Yên Bích sững sờ, cô cảm động đến rơi lệ, khẽ nói:
- Cảm ơn Liễu đại ca nhiều!
Sắc mặt tái mét, Bích Vân cung chủ lặng thinh hồi lâu, thấy rõ là điều ước muốn thứ hai vậy sẽ chẳng thể thực hện, làm bà hết sức lấn cấn. Một lúc lâu sau đó, bà thở dài, nói:
- Được rồi, Lãng nhi, con đứng lên đi, ta chuẩn y ước muốn của con.
Liễu Như Lãng đứng lên, gã thấy Lâm Yên Bích vẫn còn quỳ miết trên sàn, cô không dám cử động, gã lại nghe Bích Vân cung chủ hỏi:
- Bích nhi, con hãy thành thực nói cho ta hay, con phải lòng gã họ Tiêu đó, phải không?
Dù trời sinh cô cả thẹn, nhưng vào thời điểm quan trọng này, Lâm Yên Bích cố gắng trấn áp mọi thẹn thùng, trước mặt ba người, cô khẽ khàng gật đầu, hai gò má ửng hồng đến mang tai.
Bích Vân cung chủ hứ lạnh một tiếng, bảo:
- Thiệt tình mi không còn biết mắc cở là gì! Lời tục nói đúng thiệt "Con gái là thứ đại bất trung, không mấy đoái hoài", lòng dạ mi đổ hết vào gã họ Tiêu đó, trong mắt mi có còn coi ta là sư phụ nữa đâu!
Nghe giọng lưỡi của bà, Tiêu Phong trước kia còn nể bà là sư phụ của Lâm Yên Bích, mà bà lại còn đối xử cực tốt với Liễu Như Lãng, ông bấm bụng nhịn nói, đâu ngờ bà cứ chì chiết Lâm Yên Bích mãi không thôi, ông chẳng nén nhịn nổi nữa, bèn chau mày, đưa tay kéo mạnh Lâm Yên Bích đứng lên, bảo cô:
- Thôi mình đi đi ... Để khỏi phải nghe mấy lời lăng nhăng này nữa!
Bích Vân cung chủ nổi cơn giận dữ, bà hét to:
- Cái gì? Ngươi dám bảo ta nói lăng nhăng?
Lâm Yên Bích khẽ khàng rụt khỏi tay Tiêu Phong, cô lại quỳ xuống như cũ, nhỏ giọng bảo ông:
- Tiêu đại ca, huynh về trước đi, đừng ở đây chọc giận sư phụ muội nữa!
Tiêu Phong dòm dòm vào Bích Vân cung chủ, hỏi cô:
- Nếu ta đi rồi, mà bà ấy lại làm khó dễ muội nữa, thì sao?
Bích Vân cung chủ cười nhạt, nói:
- Hừ ... Ngươi thị ta là thứ lưu manh hạ lưu giang hồ chắc? Thứ chỉ chuyên môn đi làm chuyện càn rỡ kiểu đó sau lưng người khác? Ngươi xem thường người khác quá lắm rồi!
Bỗng bà ngồi phịch xuống ghế, nói tiếp:
- Khuya lắm rồi, Mời Tiêu tướng quân ra về đi cho, đồ đệ ta là quý báu của ta, không nhọc sức đến ngươi quản!
Bà phất mạnh tay áo rộng, quay sang bảo Liễu Như Lãng:
- Lãng nhi, con thay ta tống tiến Tiêu tướng quân! Ta hãy còn có chuyện muốn nói với con, tối nay, con hãy ở lại đây.
Liễu Như Lãng lên tiếng chịu lời, gã bước đến nắm vào tay Tiêu Phong, hạ thấp giọng:
- Thôi đại ca đi đi, có đệ ở đây, chắc không có chuyện khó khăn gì xảy đến Lâm muội đâu.
Tiêu Phong hiểu, ông còn nấn ná tại đây, sẽ không ích lợi gì cho Lâm Yên Bích, mà còn tạo thêm khó khăn cho cô, ông lập tức chắp tay chào Bích Vân cung chủ:
- Tiêu mỗ xin cáo từ!
Ông liếc sang Lâm Yên Bích, thấy cô cũng đang ngước nhìn mình, ông nói nhỏ với cô:
- Thôi ta đi, muội có chuyện gì, cứ đến tìm ta, lời ta đã hứa cùng muội, ta nhất quyết không chối bỏ đâu.
Lâm Yên Bích gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng rảo bước đi ra.
Khi Liễu Như Lãng tiễn Tiêu Phong nơi cổng chính, màn đêm đã dày đặc, vầng nguyệt đang ngả về tây.
Siết chặt vào tay Liễu Như Lãng, Tiêu Phong nói:
- Tứ đệ, đại ca làm chuyện không phải với đệ, đệ cùng Yên Bích vốn làm một đôi thật đẹp, nhưng ...
- Đại ca, huynh đừng nói thế! - Giọng Liễu Như Lãng rành rọt từng chữ - Dẫu Lâm muội từ nhỏ có đính ước cùng đệ, nhưng cô ấy chưa bao giờ để ý đến đệ. Từ khi cô ấy chào đời, chính là chỉ chờ đại ca hiện thân, duyên phận của cả hai người đã được trời đất an bài sẵn rồi!
Tiêu Phong thoáng thấy ngạc nhiên, ông không bao giờ nghĩ Liễu Như Lãng chỉ một câu nói đã nêu lên mối duyên tiền định giữa ông cùng Lâm Yên Bích.
Liễu Như Lãng bỗng tủm tỉm cười, nói:
- Kề cận đệ có quá nhiều nữ tử lắm, con số ngay đến đệ cũng không nhớ rõ nữa, bảo nhiều thì cũng không nhiều, nói ít thì cũng chẳng phải là ít, nếu đệ lấy Lâm muội, cô ấy sẽ không sao chịu đựng nổi cái phóng đãng đó của đệ, mà đệ cũng chẳng tạo được hạnh phúc cho cô ấy, thành thử, đệ mới mong muốn cô ây làm chị dâu đệ!
Gã nói câu ấy, đã cố gắng tạo giọng nói cho nhẹ nhàng nhiều, nhưng những nỗi đau khổ chất chứa trong gã cũng không thấy sút gỉảm bao nhiêu.
Tiêu Phong hiểu cõi lòng Liễu Như Lãng đang chịu nhiều đau đớn, nhưng trong tình tự này, ông lên tiếng nhận hay không nhận cũng đều là khó, chỉ đành vỗ vỗ vào đầu vai gã, bảo:
- Cảm ơn đệ! Ta về trước đây, đệ ở lại đấy phải cẩn thận, ta thấy bà Bích Vân cung chủ này có phần hỉ nộ thất thường.
Liễu Như Lãng gật đầu, đáp:
- Đệ biết rồi! Bà ấy là chị em kết nghĩa cùng mẫu thân đệ, hiện thời là cùng chung một lòng cừu hận, bà ấy không có ý đồ xấu xa gì với đệ cả. Lâm Yên Bích hãy còn lưu lại đấy, đại ca cũng cứ yên tâm, đệ sẽ quan tâm lo lắng giúp cô, mà bà Bích Vân cung cũng đã nhận lời với đệ sẽ thôi không làm khó dễ gì cô ấy nữa!
Tiêu Phong cũng gật gù, bảo:
- Ta cũng nghĩ vậy. Nếu xảy chuyện gì, đệ nhớ cho người đến báo tin cho huynh hay.
Bỗng Liễu Như Lãng sực nhớ một điều, gã nói:
- Đệ sẽ không đi gặp Giang phu nhân nữa đâu. Bà ấy có nói lại chuyện ai là hung thủ đã giết hại mẫu thân đệ, đệ dẫu bất hiếu mấy chăng nữa, cũng không thể đi giúp kẻ thù chống đối người em kết nghĩa cùng thân mẫu. Cái vụ ân oán này, chúng mình thôi không nhúng tay vào là xong, thây kệ hai kẻ tình địch đó tự họ giải quyết lấy.
Tiêu Phong đáp:
- Đây là ân oán đời trước, kẻ hậu bối như đệ là vô can. Ta phải tương trợ mẹ con họ Giang, nếu hoá giải được oán thù giữa Giang phu nhân và Bích Vân cung chủ thì hay lắm, cái kẻ tội đầu là Giang Đàn thì đã chết mất từ lâu rồi.
Liễu Như Lãng trầm ngâm một hồi lâu, rồi nói:
- Sau khi đệ gặp Giang phu nhân, dẫu bà còn mang mặt nạ, nhưng rõ ra một người có công phu tu dưỡng cao, hồi đó, chuyện bà cùng Giang Đàn đích thực là nghiệt duyên tiền kiếp, đệ từng trải nhiều trong tình trường, mấy vụ tình cảm này nhiều khi cũng không hoàn toàn do mình làm chủ!
Gã thở dài, rồi tiếp:
- Thôi được, để mấy ngày tới đây, đệ sẽ cố gắng khuyên giải Bích Vân cung chủ, tìm cách hóa giải món nợ ân oán giữa hai người. Đại ca huynh cũng nên tìm dịp khuyên lơn Giang phu nhân, nếu bà ấy chịu tạ tội cùng Bích Vân cung chủ, đệ nghĩ có khả năng tiễu trừ mấy mối ân oán này, nếu không được vậy, theo tính cách bà Bích Vân cung chủ, bà quyết chẳng buông tha đâu.
Tiêu Phong đáp:
- Được rồi. Ngày mai, ta sẽ gặp lại Giang phu nhân. Chuyện Bích Vân cung chủ, giao cho đệ.
Bàn định xong xuôi, hai người chia tay.
Tập : Ân oán tình cừu
Hồi : Chân giả chi ngôn (Phần )
Khi Tiêu Phong về đến Trịnh phủ, đêm đã quá khuya, không muốn đánh thức gia nhân gác cổng, Tiêu Phong nhẹ nhàng phi thân vượt bức tường vây, đi thẳng về chỗ thư phòng nơi ông đã ngủ hôm qua. Bữa nay, ông hai bận lui tới căn phòng đó, nên khá thành thạo đường đi nước bước, toàn trang tĩnh lặng, đèn đóm các phòng ốc, nơi nơi đều tắt ngúm, ông nghĩ rằng, hiển nhiên mọi người đều đã ngủ say. Lần theo ánh trăng, đi một chặp, ông đã đến chỗ biệt viện của thư phòng. Vượt qua một khoảnh vườn đào, đến trước thư phòng, thấy không cài then, ông bèn đẩy cửa bước vào, đang định quài tay cài chốt cửa, ông chợt nhỏ giọng hỏi:
- Ai đấy?
Từ trong bóng tối, có tiếng trả lời:
- Là tôi! Trịnh chưởng cự ... Xin Tiêu đại hiệp đừng lớn tiếng gây ồn ào.
Có chút sững sờ, Tiêu Phong, với công lực cao thâm nhường ấy, vừa đặt chân vào nhà, ông đã phát hiện có người ẩn thân, ông cho rằng đấy là một kẻ gian nào đó, bất ngờ lại là thanh âm của Trịnh chưởng cự. Trong ánh sáng mờ mờ của vầng trăng rọi qua cửa, ông trông thấy thân hình đẫy đà của vị chưởng cự xuất hiện từ mé sàng giường, tuy to béo, thân thủ ông ta không vì thế mà kém phần nhanh nhẹn, Tiêu Phong cũng không lấy thế làm lạ, vì lúc ban ngày, ông đã thoáng nhận định, vị Trịnh chưởng cự này rõ ràng mang trong mình một thân võ công.
Tiêu Phong đến chỗ bàn, đang định đánh lửa đốt đèn, ông nghe tiếng nói run rẩy của Trịnh chưởng cự:
- Xin đừng thắp đèn, mời Tiêu đại hiệp ghé lại gần đây, tôi có chuyện muốn thưa cùng đại hiệp.
Tiêu Phong hết sức ngạc nhiên, ông không hiểu đã có phát sinh chuyện gì lớn lao đến nỗi vị Trịnh chưởng cự này lại dáng vẻ sợ sệt nhường ấy. Ông bèn đến ngồi bên mé giường, Trịnh chưởng cự đến ngồi mé bên kia. Tiêu Phong hỏi:
- Trịnh chưởng cự, có chuyện gì, xin cứ nói thẳng thắn, đã xảy ra gì rồi?
Trịnh chưởng cự lắc đầu, đáp:
- Đã chẳng xảy ra gì hết, chỉ là một việc khiến tôi có chút hối hận, tôi đã suy nghĩ nửa ngày nay, thấy không nói ra không xong, cũng là để tránh sau này, khỏi bị công tử chê trách!
Tiêu Phong "ồ" một tiếng, rồi hỏi:
- Là việc gì thế?
- Việc này dính dáng lớn đến tính mạng tôi, thành thử, lúc đầu, tôi đã định không nói ra.
Thanh âm Trịnh chưởng cự nhỏ quá, cơ hồ không nghe nổi, nhưng nhờ nội lực siêu đẳng, Tiêu Phong nghe hiểu rõ ràng, ông bèn hỏi ngược lại:
- Thế tại sao bây giờ ông lại muốn nói?
- Ôi ... - Trịnh chưởng cự khẽ thở dài, thì thầm - Tại cuối cùng lòng dạ tôi bất an, âm mưu của Bích Vân cung đáng sợ lắm, bà Bích Vân cung chủ lại là con người hiểm độc hiếm thấy, tôi tuy không biết bà ta mưu toan chuyện gì, tôi vẫn lo ngại nó sẽ có thể làm hại đến Tiêu đại hiệp ông, thành ra tôi suy nghĩ mãi, mới quyết định đến báo cho ông hay. Mà người của Bích Vân cung thiệt hết sức lợi hại, ở đâu họ cũng có tai mắt cả, làm tôi phải không thể không hết sức thận trọng. Khi ông vào đến biệt viện này, không có ai bám dõi theo sau ông chứ?
- Không có đâu! - Khi Tiêu Phong nghĩ Trịnh chưởng cự dùng đến hai chữ "âm mưu", ông lập tức nhỏ giọng, bảo - Trịnh chưởng cự, có gì cần, ông cứ nói ra, bên trong thư phòng này, ngoài ông và ta, không có ai khác cả! Ngoài kia mà có ai lén lút, trừ phi họ vào hàng cao thủ nhất lưu, tuyệt không thể che giấu được tôi tiếng hô hấp của họ.
- Vậy để tôi nói - Trịnh chưởng cự hít nhẹ một chân khẩu khí, rồi tiếp - Bữa nay, ông đến hỏi tôi công tử đi đâu, những gì tôi trả lời ông, đều do Bích Vân cung chủ buộc tôi báo cáo lại cùng ông! Tôi nghĩ, mục đích cuả bà là nhắm dẫn dụ ông đến chỗ Thải Lăng quán, để bà ta sắp đặt bẫy rập thiệt tốt nhằm hãm hại ông. Khi ông đi rồi, tôi ân hận, đã muốn đem sự thực trình bày hết ngay cho ông hay, tôi lại sợ sẽ do đó mà bị Bích Vân cung chủ hại chết đi, đúng là tội tôi to quá! Thành thử, tôi thề nguyền, nếu đại hiệp sống sót trở về đây, tôi phải đem hết tình thực nói ra cho ông rõ.
Nghe ông ta nói, Tiêu Phong thực sự thấy nó nằm ngoài ý liệu của mình, ông đã không những không gặp bất kỳ một ám toán phục kích nào tại Thải Lăng quán, mà sự xuất hiện của ông nơi ấy đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Bích Vân cung chủ dự định cho Liễu Như Lãng thành thân cùng Lâm Yên Bích, toàn thể không sao là ý muốn của bà ta đã tính trước, đã sắp xếp. Nhưng vị Trịnh chưởng cự này lại không có vẻ muốn nói càn, nghĩ đến tình hình hôm nay, lúc ông ta thông báo hạ lạc của Liễu Như Lãng, lúc đó, cũng không lộ chút xíu nào gian dối, Tiêu Phong lập tức tự nhủ "Cái ông Trịnh chưởng cự này cứ giả giả thiệt thiệt, không biết câu nào cuả y là dối, câu nào nói thực, chi bằng đừng tin y ... là hay hơn hết!"
Ông lập tức bảo:
- Ồ ... thì ra thực tình là vậy! Nhưng một khi khi ta đến Thải Lăng quán, tịnh chẳng gặp bất cứ bẫy rập sắp đặt sẵn nào. Mà Bích Vân cung chủ cũng đã chẳng gây khó khăn gì cho ta, vậy nguyên do mọi sự là sao?
---- Xem tiếp hồi ----