Bình định bạn loạn (Dẹp yên phản loạn)
Bỗng Liễu Như Lãng đến quỳ trước mặt Giang phu nhân, gã thấp giọng, thưa:
- Sư thúc, mẹ tiểu đồ đã hại sư thúc nhà tan, người mất, mười sáu năm ròng rã phải chịu biết bao khổ sở, đồ nhi xin thay mặt người tạ tội cùng sư thúc.
Mắt nhoà lệ, Giang phu nhân đưa tay nâng gã đứng lên, bảo:
- Con à ... mau đứng lên đi, lòng con cũng đang phải chịu bết bao đau khổ đấy thôi!
Bà chăm chú nhìn Liễu Như Lãng, vừa đưa tay gạt lệ, vừa nói:
- Bữa nay, ta mới được biết Liễu đại ca còn lưu lại trên đời một đứa con trai, đúng thật là hay, Giang bá bá con cũng được ngậm cười nơi chín suối.
Nghĩ đến chuyện phụ thân chết thảm dưới một kiếm của mẹ đẻ ra mình, Liễu Như Lãng lại ứa nước mắt, hỏi:
- Sư thúc, tiên phụ con hình dạng ra sao? Người đã từng kết nghĩa huynh đệ với Giang bá bá?
Giang phu nhân gật đầu, đáp:
- Đúng thế! Họ là hai anh em kết nghĩa sinh tử, ông ta giống con lắm, nhưng không tuấn tú bằng, là một người rất trọng nghĩa khí, trọng tình cảm.
Liễu Như Lãng quay sang hỏi Hà Thanh Liên:
- Sư phụ, cha con cũng ở họ Liễu, lão nhân gia người đem con đưa vào nhà họ Liễu dưới Giang Nam, chắc là có dây liên lạc đâu đấy bên trong?
Hà Thanh Liên đáp:
- Thực ra, Liễu Thừa Chí chính là công tử thứ hai của Giang Nam Liễu gia, mang tên Liễu Thăng, cha nuôi con đúng ra là bác ruột của con đấy.
Câu đó vừa dứt, đã thấy Liễu Như Lãng ngơ ngác, đến Giang phu nhân cũng không ngờ, bà hỏi:
- Có chuyện ấy nữa sao? Muội chưa từng nghe Liễu đại ca đề cập tới! Muội chỉ biết ông ta có quen biết Liễu gia.
Hà Thanh Liên thở ra, đáp:
- Ông ta gốc gác sinh đẻ ở đấy, chẳng giữ vai trò gì trong Liễu gia, tại ông không thích ở riết trong nhà, từ rất trẻ, đã chỉ ưa lưu lạc giang hồ, rồi gặp gỡ và kết nghĩa đệ huynh cùng Giang Đàn. Ngay chính cả với Giang Đàn mà ông ta cũng không chịu thố lộ thân thế, chắc vì ông không muốn dựa hơi thế gia vọng tộc của Liễu gia. Chỉ duy nhất nhị sư muội biết gốc gác của ông, nhờ đó, ta cũng biết theo.
Giang phu nhân lại hỏi:
- Lúc Liễu đại ca còn tại thế, ông ta biết mình có con trai hay không?
Hà Thanh Liên gật đầu, đáp:
- Có biết! Hồi Lãng nhi vừa ra đời, ta bế nó đi nhờ một nhà người quen trong nom hộ cho hai năm, sau đó ta báo cho Liễu Thừa Chí hay, vì muốn Lãng nhi có được một gia đình yên ấm. Nghe ta nói, ông ta lập tức đích thân đem Lãng nhi xuống Giang Nam Liễu trang, giao cho ông anh Liễu Húc của mình, Liễu Húc không con không cái, đã nuôi Lãng nhi hệt như con đẻ. Chỉ tiếc một điều, sau đó không bao lâu, nhị sư muội tìm đến gặp Liễu Thừa Chí, nói là nhớ nhung tam sư muội quá, muốn đến thăm. Tin lời thị, Liễu Thừa Chí đem chỗ ẩn thân của tam sư muội nói ra cho thị nghe, để rồi đưa đến cố sự như mình từng biết xảy ra hồi mười sáu năm về trước!
Giang phu nhân thở dài:
- Đại sư tỉ, thôi đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, đều là quá khứ cả rồi!
Bà vươn tay ôm Lâm Yên Bích vào lòng, quệt má vào má cô, rồi nói tiếp:
- Bữa nay, muội còn được gặp lại đứa con gái, muội thấy hết còn ước muốn gì khác nữa, bao nhiêu là ân ân oán oán, muội đều vứt bỏ cả về quá khứ!
Hà Thanh Liên gật gù:
- Tiểu sư muội nói đúng đấy, là ai, là gì ...tất cả .... mình thôi không nhắc nhở tới nữa!
Từ lúc người cung Bích Vân cùng quân kỵ Mông Cổ đi khỏi rồi, Giang Xuân Lam đã ra sân, đứng nghe mọi người chuyện vãn. Cậu bèn đến bên mẹ, nhỏ giọng hỏi:
- Mẹ à ... Tỉ tỉ đây là ai vậy?
Giang phu nhân níu chặt vào tay cậu, nghẹn ngào nói:
- Xuân Lam, nó chính là chị ruột của con, hai ta từ thuở con chào đời, đã chẳng hề được trông thấy nhau!
Giang Xuân Lam ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào Lâm Yên Bích, rồi cậu khẽ kêu hai tiếng:
- Tỉ tỉ ...
Đôi chân cậu vụt xụm ngay xuống.
Lâm Yên Bích khóc ròng, cô đưa tay đỡ cậu đứng lên, chợt bà mẹ đến, tựa đầu vào hai vai hai ngư-ời, khóc tức tửi.
Chạnh nghĩ đến thân thế chính mình, Liễu Như Lãng cũng không sao cầm được nước mắt. Tiêu Phong rảo bước đến bên, đưa tay vỗ vỗ vào đầu vai gã.
Liễu Như Lãng nhìn tới nhìn lui, đọc được nét quan hoài trong đáy mắt ông, gã bất giác khe khẽ kêu:
- Đại ca!
Tiêu Phong ngó gã, nhè nhẹ gật đầu, ông im lặng, nhưng đã nói lên hết tất cả những gì ngôn từ không diễn đạt nổi. Đứng sánh vai bên ông, Liễu Như Lãng chợt cảm giác thân thế hết còn cô đơn, gã trên đời này, vĩnh viễn còn có một vị đại ca lúc nào cũng quan tâm, cũng quý mến gã.
Khi mọi người trở vào nhà, nơi phương đông trời đã ửng hồng tự bao giờ, bình minh đang tới.
Tiêu Phong chắp tay, khom mình lễ bà Hà Thanh Liên, nói:
- Đa tạ tôn giá ngày đó đã giải trừ tuyệt nọc độc trong Tiêu Phong, cứu sống một mạng này của Tiêu Phong.
Hà Thanh Liên vui vẻ đáp:
- Tiêu tướng quân bất tất đa lễ, ngày ấy, ta nể mặt Lãng nhi cùng Yên Bích mà giúp ông, vốn ta tuyệt không cứu giúp người Mông Cổ ... nhưng ... coi lại, ông cũng không thể tính là người Mông Cổ được! Nhìn sự việc bữa nay, ngược lại, nếu ta đã không giải độc cho ông, thì sẽ không có ông ở đây, khuya nay nhất định một nhà tiểu sư muội là chẳng còn tồn tại!
Giang phu nhân vái Tiêu Phong một vái thật dài, nói:
- Tiêu đại hiệp, đại ân đại đức của đại hiệp, Giang gia suốt đời không quên.
Tiêu Phong vội vàng hoàn lễ, đáp:
- Giang phu nhân chớ nên quá khách khí, tính mạng tôi đã do Yên Bích cứu sống, bà lại có làm ơn cho A Tử, nếu phải cảm tạ, chính bọn tôi mới là người phải cảm ơn kia!
Lâm Yên Bích vui vẻ đưa bà mẹ về chỗ ngồi, nói:
- Mẹ à ... Tiêu đại ca nói đúng đấy, chẳng nên cám ơn qua, cám ơn lại, mình đâu có phải người ngoài đâu!
Cô nói xong, bất giác gò má chớm ửng hồng.
Cũng là người lõi đời, Giang phu nhân nhìn mối quan hệ vi diệu giữa hai người, trong lòng bà lập tức nở hoa, cười, đáp:
- Được rồi ... Từ giờ, ta không nói đến nữa là xong!
Tiêu Phong hỏi Giang phu nhân:
- Giang phu nhân, mai mốt đây, bà dự định ra sao? Chỗ này ... đâu còn có thể ở lại đây được nữa!
Giang phu nhân gật đầu, nói:
- Đúng thế! Chẳng còn thể ở lại căn nhà này được, xem ra, tôi phải lo đi tìm một chỗ ẩn náu khác thôi!
- Tiểu sư muội, muội hãy theo ta về Bích Vân cung đi? - Hà Thanh Liên bảo - Có muội bên cạnh, ta mới yên tâm làm cung chủ được, Yên Bích cũng vừa nhận họ hàng với muội xong, nó chẳng thể bỏ mặc muội, nó phải theo ta, trở về đấy giúp rập ta, chuyện xử lý trong cung, ta chẳng rành chút nào, ta toàn trông cậy vào nó thôi, chờ ta truyền xong cho nó cách thức hoá giải Sinh Tử phù, sẽ tìm người hiền chuyển giao trách nhiệm cung chủ, trước giờ, ta vốn không kham nổi!
Lâm Yên Bích vội thưa:
- Sư bá tạm khoan nói đến chuyện trao ngôi vị cho hiền tài, giờ đây, nhân tâm người Bích Vân cung chưa yên, nếu để xảy ra chuyện chuyển nhượng, sợ lại loạn to. Sư bá võ công cực cao, lại đối xử tốt cùng mọi người, toàn thể môn nhân chẳng ai là không phục, chuyện xử lý cung vụ, sư bá hãy yên tâm, con rán sức trông coi được.
Rồi cô kéo tay áo Giang phu nhân, nói:
- Mẹ ... Mẹ hãy nghe theo lời sư bá đi, mẹ cùng đệ đệ theo con cùng trở về cung nhé?
Giang phu nhân suy nghĩ một chặp, rồi bảo:
- Thôi được ... Mười mấy năm rồi, ta chưa trở về, thêm nữa, lúc sư phụ lão nhân gia người toạ hoá, ta cũng đã không ở kề cận bên người, đúng là quá bất hiếu, lần này trở về, ta phải cúng bái đàng hoàng một phen!
Lâm Yên Bích hướng cặp mắt đẹp nhìn qua Tiêu Phong, bảo ông:
- Tiêu đại ca, muội giờ đây chưa thể cùng theo huynh đi lên xứ Mông Cổ nơi miền bắc được, muội phải về cung Bích Vân trước, chờ khi nào nội bộ cung ổn thoả, muội sẽ lên đó tìm gặp huynh sau.
Tập : Bình định bạn loạn
Hồi : Bắc thượng Yên kinh (II)
Tiêu Phong gật đầu, bảo:
- Thì ra là vậy, thôi, đã có tứ đệ theo ta lên bắc, muội cũng chớ quá lo lắng.
Có mặt Tân Nguyệt, ông không tiện đi sâu vào chi tiết. Trông sang Du Thản Chi đang ngu ngơ ngồi trên ghế bên cạnh, đôi mắt gã chú thần vào A Tử, hàng mi không chớp, ông bất giác hỏi Lâm Yên Bích :
- Yên Bích, vị Du gia huynh đệ này dường như bị trúng một chất độc thật nặng của Bích Vân cung, muội xem có cách nào chữa chạy dứt bệnh cho y không?
Lâm Yên Bích vốn đã nhận định biểu hiện ngộ độc Du Thản Chi từ trước, cô bèn trả lời:
- Y trúng phải Nhiếp Hồn tán của sư phụ muội, độc dược đó do đích thân sư phụ muội bào chế, chỉ mình bà có phương pháp hóa giải thôi.
Khi nghe Tiêu Phong lên tiếng nhờ Yên Bích giải độc cho Du Thản Chi, A Tử vốn đã rất không vui, cô sợ Lâm Yên Bích chữa lành cbo Du Thản Chi rồi,Tiêu Phong sẽ buộc cô lấy gã, nếu gã không dứt bệnh, cô sẽ dựa cớ gã ngớ ngẩn mà từ khước, mà ông cũng sẽ không nỡ ép gả cô cho một tên đần độn. Do đó, nghe Yên Bích nói không đủ khả năng chữa cho gã, A Tử mừng húm, cô vỗ tay hò reo:
- Tuyệt quá ... Thật là tuyệt!
Tiêu Phong lấy làm lạ,, hỏi:
- Không có giải dược, sao muội vui mừng làm vậy?
A tử cười hì hì, đáp:
- Muội vừa nhớ tới một chuyện tức cười, muội khoái chí một chút không được sao? Bộ cứ mặt mũi bí xị suốt ngày mới là tốt à?
Mọi người cười ầm, Giang phu nhân nắm vào tay cô, bảo:
- A Tử, đúng là mình có duyên với nhau, nếu ta không tình cờ gặp cô, là bọn ta đã chẳng có gặp được Tiêu đại hiệp, là bữa nay mẹ con ta đều chẳng còn được sống sót. Mà này,sao cô không theo bọn ta lên chơi Bích Vân cung một chuyến? Chờ khi Yên Bích sắp đặt giải quyết xong mọi chuyện, sẽ cùng cô đi lên đường tìm Tiêu đại hiệp, cô thấy vậy được không?
A Tử trề môi, bảo:
- Đi lên trên chỗ đó, con thiệt không ham! Chán thấy mồ!
Lâm Yên Bích trợn mắt, hỏi:
- A Tử, bộ cô từng lên ở trên Bích Vân cung đó rồi sao?
Chớp chớp mắt, A Tử trả lời:
- Lên Bích Vân cung thì chưa, nhưng muội từng đi ngang vùng Thiên Sơn rồi, xứ gì đâu vắng tanh vắng ngắt, không có lấy một dấu chân người, chẳng có gì hay ho hết!
Giang phu nhân vuốt mái tóc A Tử, bảo:
- Thôi được rồi, xem chừng cô không ưa thích đi Bích Vân cung, ta cũng không ép, chỉ mong, chừng nào cô có thì giờ rảnh rỗi, nhớ ghé thăm ta cùng Xuân Lam.
Từ hồi mối duyên kỳ ngộ đưa cô về thế giới này, A Tử trước sau được chung đụng Trình Anh cùng Giang phu nhân, cả hai đều thiết tha cùng cô, tấm chân tình bột phát tự nhiên từ con tim họ đã làm cô cảm kích không ít, rồi thời gian sau này, cô sống kề cận những con người chính khí lẫm liệt, cô bất tri bất giác giảm hẳn những thói nanh ác. Cô bèn gật đầu, đáp:
- Được! Khi nào con thấy chán Mông Cổ, sẽ lên Bích Vân cung thăm bà!
Vậy là mọi người quyết định, Tiêu Phong, Liễu Như Lãng, A Tử và Du Thản Chi sẽ hộ tống đưa Tân Nguyệt về Mông Cổ, Lâm Yên Bích, Giang phu nhân và Giang Xuân Lam theo Hà Thanh Liên lên Bích Vân cung, lo liệu công việc trong cung. Mọi người bèn kéo nhau về Tín Dương, tom góp đồ đạc.
Lâm Yên Bích cùng Thanh Huyền đến Thái Lăng quán cưỡi hai con hãn huyết bảo mã sang Trịnh phủ trả lại cho Tiêu Phong .
Sáng sớm hôm sau, mọi người chào từ biệt, đoàn Tiêu Phong lên bắc, còn đám Lâm Yên Bích nhắm hướng tây bắc ra đi.
Nguyên đất phong hầu Hốt Tất Liệt bao gồm một dải vùng Mạc Nam, cộng thêm một phần vùng tây bắc, đồng thời cuối tháng này, đại hãn Mông Cổ tổ chức lễ Hốt lý đài để phong tặng y ở Yên Kinh, sẽ có mặt đông đủ các hãn vương Mông Cổ của những tiểu quốc.
Tiêu Phong cũng đã nhận được công hàm triệu tập của Hốt Tất Liệt, lệnh cho ông đưa công chúa Tân Nguyệt đi Yên Kinh tham dự yến hội . Tiêu Phong cũng muốn nhân dịp này trở về thăm lại Yên Kinh, nơi xưa kia ông từng đóng ở đấy dưới chức vụ Nam Viện đại vương, cũng muốn xem thử xem mười tám châu của Yên Vân giờ thay đổi ra sao. Đường lên Yên Kinh phải đi ngang thành Lâm Hoàng, Tiêu Phong cũng nóng lòng muốn gặp trở lại tộc nhân cùng huynh đệ ở đấy.
Một ngày nọ, đến bờ Hoàng Hà, vì đông đảo số người xuôi nam, ngược bắc, lượng tầu đò độ khách sang sông không đủ để phục vụ, nhiều lữ khác phải trọ qua đêm nơi các khách sạn, đoàn Tiêu Phong cũng vất vả lắm mới tìm được chỗ trọ, họ đang dùng bữa cơm chiều, bỗng nghe từ bên ngoài tiếng đám đông người huyên náo. Thực khách ngừng đũa, hè nhau chạy ra ngoài.
A Tử động hiếu kì, cô bèn túm lấy một gã trai cỡ mười bẩy, mười tám tuổi, hỏi:
- Tiểu ca, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thế?
Cậu trai dòm dòm vào cô, có vẻ lạ lẫm:
- Cô không biết gì cả sao? Đấy là cô con gái của Lưu lão gia sắp chết do nhịn ăn, các quan gia đây đến khám nghiệm thi thể xong, khi căn cước người chết thiết lập rõ ràng đâu vào đấy rồi, quan sẽ cho dựng bảng hiệu đề cao trinh tiết cô ấy!