Quần thần đồng thanh hô lớn như sấm:
- Chúng thần nguyện theo Đại hãn trọn đời!
Mông Kha đứng lên, khoát mạnh tay, phán:
- Được lắm! Hãy chuẩn bị rượu tế!
Thị thần đồng thanh ứng tiếng, nhận lệnh.
Đại hãn Mông Kha rảo bước ra ngoài, đi đến một khoảnh đất trống, Tiêu Phong nhận ra đấy là Tiểu giáo trường, chung quanh có đông đảo quân sĩ võ trang đầy đủ đứng gác một cái đài cao lớn, hai bên đài đặt hai cái vạc to, lửa dưới vạc cháy hừng hực, lưỡi lửa liếm táp trên cao. Trên đài bày một cái bàn lớn, sắp đầy các phẩm vật tế lễ.
Quần thần nối đuôi theo sau, đến trước đài, họ đứng sắp hàng theo chức vị, khi Mông Kha bước lên đài, thị tòng dâng một chén rượu tế, được ông ta nâng cao ngang đầu, lớn giọng khấn vái:
- Cầu xin các đấng tổ tiên nơi cõi linh thiêng trên cao phù hộ cho con cháu được bình an, giầu mạnh, để nhất thống thiên hạ.
Khấn xong, ông vái hai vái, tạt rượu trong chén ra tứ phía trên đất. Dưới đài, quần thần đồng loạt quỳ rạp xuống, đầu vái chạm xuống đất, trong một sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Xong phần tế tửu, thị tòng dâng lên hai nén hương, Mông Kha tiếp lấy, đang tính đem cắm vào bình hương trên bàn thờ thì nghe rộ một tràng tiếng vó ngựa dồn dập tiến về phía tế đài. Trong bầu không khí tĩnh lặng trang nghiêm, thanh âm đó nghe rộn rã hẳn lên, khiến tất cả ngạc nhiên, dõi mắt nhìn nhau, cuộc tế lễ long trọng này, ai mà dám to gan đến khuấy rầy! Hương trong tay, Mông Kha do dự một chút, rồi đem cắm vào bát hương. Ông chắp tay lễ ba lễ, quần thần bên dưới cũng lễ theo. Cung cách trang trọng này thật đối nghịch hẳn với tiếng vó ngựa vang dội mỗi lúc một gần.
Mông Kha lễ bái xong, quay ra, sắc mặt rất bất bình, ông trông thấy một thớt ngựa đang ào ào phóng vào, lập tức bị hai hàng quân sĩ cử trường thương chặn lối. Kỵ sĩ cũng vào loại khá giỏi, đã nhanh chóng giật dây cương, kềm ngựa đứng lại, con ngựa hí lên một tràng dài, cất bổng hai vó trước, kỵ sĩ như được gắn dính cứng vào yên ngựa, không hề suy suyển. Rồi gã lớn giọng bẩm báo:
- Bẩm Đại hãn , có tin tức quân vụ khẩn cấp, là Thất Liệt Môn và Não Hốt đã làm phản rồi.
Quần thần giương mắt nhìn nhau, tuy ai nấy đều biết dòng Oa Khoát Đài vốn bất hoà cùng Mông Kha, và Hốt Tất Liệt, nhưng không ngờ nổi là họ đã không coi trọng đoàn kết Mông Cổ, dám công nhiên tạo phản.
Mông Kha sắc mặt hoà hoãn trở lại, phất mạnh tay áo, phán:
- Tránh đường cho hắn vô đi.
Toán quân sĩ triệt hồi trường thương, gã kị sĩ giong ngựa đến trước mặt Mông Kha, gã nhảy xuống ngựa, nằm phủ phục trên đất, thưa:
- Bẩm Đại hãn, tin cấp báo từ Mạc Nam đến, cho hay Thất Liệt Môn cùng Não Hốt mượn tiếng trên đường đi dự Hốt Lý Đài, đã dẫn quân xông pha hướng tây bắc, lợi dụng lúc tứ vương gia điều hết các tướng soái đi Yên kinh, hôm qua, Não Hốt sau một trận tấn công mãnh liệt, đã chiếm trọn Kinh Triệu.
Lần Mông Kha tế lễ Hốt Lý Đài tại Yên Kinh này, ông vốn e ngại bọn vương giả mượn cớ đem quân đội theo hộ vệ, dễ gây binh biến , nên giống như trong quá khứ, ông ta hạ lệnh Hốt Tất Liệt gom hết sáu quân đoàn từ Mạc Nam lên hộ giá tại Yên Kinh.
Mông Kha trầm giọng hỏi:
- Vậy hiện thời, tình hình thành Kinh Triệu là thế nào?
Kỵ sĩ cúi đầu, thưa:
- Chiếm được Kinh Triệu xong, dù phần lớn cư dân ở đấy là người Hán, nhưng người gốc Mông Cổ cũng không phải ít, bọn phản loạn đã chẳng phân biệt, hễ cứ gặp mặt, thấy không vừa mắt, là giết !
- Sao vậy được - Mông Kha nổi cơn thịnh nộ , tung chân đá một phát vào cái vạc, làm nó đổ ầm xuống, tàn lửa bắn lên tung toé, khiến bọn hộ vệ hốt hoảng tránh né, chạy lùi về sau.
Ánh lửa chiếu loe loé vào mặt Mông Kha, thấy thần sắc ông ta ngưng trọng, rồi nghe ông quát hỏi:
- Hốt Tất Liệt đâu?
Hốt Tất Liệt tiến ra, lớn giọng đáp:
- Có thần ở đây.
Mông Kha lại quát hỏi:
- Đông Liêu tướng quân đâu?
Tiêu Phong cũng tiến ra, thưa:
- Thần có mặt!
Mông Kha nói gằn từng chữ:
- Ra lệnh hai khanh lập tức thống suất thuộc hạ lên đường, đi Mạc Nam gấp, chiếm lại Kinh Triệu, chặt đầu Thất Liệt Môn và Não Hốt, mang về cho ta!
Hốt Tất Liệt chắp tay, rạp người xuống:
- Thần lĩnh mệnh!
Ông ta hay tin chính hãn địa của mình bị phản loạn chiếm hữu, trong lòng cực kỳ nóng nảy, đang hận không có cánh bay ngay về Mạc Nam.
Vốn Tiêu Phong chỉ chăm chăm tìm dịp từ chức, nhưng cho đến giờ, ông vẫn chưa có cơ hội, giờ đây, hay tin cư dân Kinh Triệu bất luận là Hán hay Mông, đều đang gặp khổ ách, trong lòng ông cũng lo sốt vó, thấy đây không phải lúc từ chức được, thấy trước hết phải phụ giúp Hốt Tất Liệt đi Mạc Nam chiếm lại thành Kinh Triệu, hòng cứu tính mạng mấy vạn cư dân ở đấy, bèn cũng sang sảng giọng thưa:
- Tiêu Phong lĩnh mệnh!
Hai người quay mình, định bước đi, bỗng nghe Mông Kha gọi giật giọng:
- Khoan đi đã!
Hốt Tất Liệt cùng Tiêu Phong đứng hẳn lại, đồng thanh hỏi:
- Đại hãn còn điều gì phán bảo?
Mông Kha gằn giọng:
- Nghe đây: Không chặt được đầu của Thất Liệt Môn và Não Hốt, hai ngươi chớ có về gặp lại ta!
Mông Kha vốn cùng một mẹ đẻ với Hốt Tất Liệt, tuy lúc nhỏ, Mông Kha sống cùng Oa Khoát Đài, nhưng giữ quan hệ thân thiết với Hốt TấtLiệt, hồi Mông Kha tranh đoạt ngôi đại hãn, công lao của Hốt Tất Liệt không phải nhỏ. Khi lên ngôi đại hãn rồi, Mông Kha lập tức đem nguyên một dải đất Mạc Nam tặng cho Hốt Tất Liệt làm đất phong hầu, tình anh em họ càng thân thiết hơn lên. Bây giờ, nghe giọng lưỡi Mông Kha, ai nấy đều hiểu, ông ta muốn lần này, Hốt Tất Liệt phải mạnh tay trừ dứt hậu hoạn từ tộc hệ Oa Khoát Đài.
Hốt Tất Liệt cả tiếng tâu:
- Xin Đại Hãn cứ yên tâm, thần mà không chặt được thủ cấp Thất Liệt Môn và Não Hốt đem về, sẽ xin dâng cái đầu của chính thần lên đại hãn.
Nói xong, ông cùng Tiêu Phong bước đi từng bước dài ra khỏi Tiểu giáo trường .