Đứa bé nhìn bát cháo trước mặt, nó liếc trộm lão già, nhưng hai tay vẫn khoanh trước ngực, không nhúc nhích. Lão già bước đến, tay bưng bát cháo đưa cho Tiêu Phong, miệng nói:
- Vị nhân gia này, sao ông không chịu ăn một tí cháo nào vậy? Ông thân mình to lớn, vừa rồi dùng bữa ở quán chắc chưa no bụng đâu? Hai ông cháu ta không đói, lại chẳng ăn được nhiều cháo, xin ông đừng làm khách!
Cặp mắt hổ của Tiêu Phong soi lên mặt lão già, rồi ông vung tay chụp vào mặt lão, thét lớn:
- Mi là ai? Tại sao bầy mưu tính kế hại chúng ta?.
Tiếng thét vừa dứt, mặt nạ tuột ra, lão già hiện hình, hiển lộ bộ mặt râu ria cạo sạch nhẵn. Lão thân thủ thật lanh, đã lừa thế tránh né, nhảy một bước đến trước A Tử, đưa hai tay chụp, siết vào cổ cô. A Tử võ công không tệ, chỉ là diễn tiến quá nhanh, cô không mảy may đề phòng, bị người đó một chiêu chế ngự được. Cũng chính vì Tiêu Phong đã len vào giữa hắn và đứa bé, đề phòng hắn hại thằng nhỏ, ông nhất thời không tính đến khả năng hắn bắt A Tử.
Tiêu Phong gằn giọng:
- Buông cô ấy ra!
Gã cười lạnh, nói:
- Nếu muốn giữ mạng ả, ngươi chớ lại gần ta! Ta hỏi, tại sao ta đã bố trí hết sức chu đáo như áo trời liền lạc, ngươi bằng cách nào khám phá được?
Tiêu Phong nhếch mép cười, đáp:
- Thứ nhất, lúc ta cho ngươi lá vàng, miệng mi thì nói nhận, nhưng mi đã không hề bước đến tiếp lấy nó. Cho đến lúc mời cháo, lá vàng vẫn nằm yên trên mặt bàn, nếu ngươi đích thật ông lão nhà quê, chuyện đó rõ ràng không bình thường. Một người thôn dã, nhất định nếu chưa từng thấy vàng lá, lần đầu trông thấy, thể nào chẳng đến gần xem cho rõ. Vậy mà khi ta đưa tặng, đúng lý ra, bất cứ ai cũng thật nhanh chóng nhận ngay lấy, còn mi thì không! Thứ nhì, điểm tối quan trọng, là thằng bé này, mi bảo nó câm, ngay từ đầu, ta đã không tin, tại vì đứa bé cứ sợ sệt nhìn mi, căn bản chẳng phải là biểu hiện thân tình giữa hai ông cháu, hơn nữa, nó khóc suốt, tròng mắt nhuộm vẻ lo sợ nhiều hơn thương nhớ. Lại nữa, nó còn nhỏ bé, không thể nào ngồi yên một chỗ không cử động, vậy mà từ lúc ta vào nhà đến giờ, nó cứ bất động, đấy là một điểm thật khả nghi! Rõ ràng mi đã điểm huyệt nó, làm cho nó vừa không cục cựa, vừa không nói được, làm nó cứ khóc suốt. Dựa vào hai điểm đó, ta đã sinh nghi, rồi mi lại ân cần mời ta ăn cháo, nhất định trong cháo có bỏ chất kịch độc!
Gã đó bực tức nói:
- Không sai, có thuốc độc trong cháo! Ta cứ tưởng để thằng nhỏ lại sẽ dễ đánh lừa ngươi, ai dè từ đó đã lộ ra sơ hở! Ngươi là một nhân vật rất lợi hại, chả trách tên thư sinh Ngã vi thư cuồng phải bó tay chịu thua. Gã chợt đưa tay lên miệng, huýt sáo một tiếng, trong đêm trường tĩnh mịch, tiếng đó truyền đi, nghe sắc lạnh khôn tả.
Tiêu Phong sa sầm nét mặt, hỏi:
- Ngươi là đệ tử Cái Bang?
Gã ngạc ngiên, hỏi lại:
- Sao ngươi biết? Ám hiệu đó, chỉ trưởng lão từ hàng năm túi trở lên trong Cái Bang mới biết!
Tiêu Phong không trả lời, trong lòng ông cảm khái vô cùng! Một trăm năm qua rồi, nương dâu đã thành biển xanh, ám hiệu đó vẫn chẳng chút thay đổi. Năm xưa, ông nghĩ Cái Bang, dù sau khi bức bách mình không còn đất đứng trong Võ lâm Trung nguyên, nhưng khi họ được tin mình ngộ hiểm ở Liêu quốc, vô số huynh đệ trong bang đã liều thân đến cứu mình, hai bên chưa kịp thổ lộ tình cảm thân thiết thì xảy ra vụ mình tự tận trước ải Nhạn Môn! Hôm nay, khi tái sinh, ông lại trở thành đối địch Cái Bang, chắc hẳn trong cõi u u minh minh, vận mệnh mình đã sớm an bài như thế rồi chăng!
Gã kia lẳng lặng kéo A Tử ra phiá sau, gã đưa tay định đẩy cửa, hốt nhiên Tiêu Phong gằn giọng hỏi:
- Tại sao Cái Bang thù hận ta?
Gã cười nhạt, nói:
- Quân Thát đát Mông Cổ xâm chiếm đất đai, giết hại con dân Đại Tống, chúng hung ác như lang sói, độc địa hơn rắn rết! Bọn ta hận đã chẳng được uống máu, được ăn gan chúng bay!
A Tử nạt:
- Ngươi đừng nói bậy! Tỷ phu ta không có như vậy ...!
- Câm miệng! - gã vận sức vào tay, thít chặt cổ A Tử, khiến câu nói bị cắt ngang.
- Thả cô ấy ra, ta sẽ tha cho ngươi đi- Tiêu Phong vừa nói, vừa nhanh chóng giải khai huyệt đạo cho đứa bé.
Đứa nhỏ mắt trợn trừng, bộc lộ vẻ hãi sợ, một lúc sau, nó oà khóc ầm ĩ.
- Hừm! Con yêu nữ này đả thương Quách đại cô nương, Bang chủ ta hận chưa thu thập được tính mạng nó, để lấy được giải dược trên mình nó rồi, chờ xem Hoàng bang chủ đem băm vằm nó ra sao!
Gã một tay siết cổ A Tử, một tay mở cửa.
"Huỵch" một tiếng, gã chưa kịp định thần, đã thấy thân mình va mạnh vào cánh cửa gỗ, rồi gã bay vù ra ngoài, kêu "bịch" một tiếng, chạm mạnh vào một thân cây, dội ngược trở lại, nằm bò càng trên đất. Gã còn may, Tiêu Phong thủ hạ lưu tình, bằng không, ông đã kết thúc tánh mạng gã đương trường. Hãi hùng một lúc, rồi gã định thần, ngóc đầu nhìn, thấy A Tử đứng yên lành bên cạnh Tiêu Phong, cô không bị một chút thương tích nào. Bất giác gã rùng mình, nhủ thầm "Yêu nữ rõ ràng đã bị mình dùng làm lá chắn đàng trước, tại sao mình trọng thương, ngược lại, nó vẫn cứ khơi khơi như thường? Người này võ công kinh người, hèn chi, ngay cả tên "ngã vi thư cuồng" kia, cùng một đám trợ thủ danh tiếng chấn động giang hồ, tất cả đều thảm bại dưới tay ông ta!
Tiêu Phong thở dài, nói:
- Đó là ngươi buộc ta phải ra tay, vốn ta không muốn gây thù kết oán cùng Cái Bang!
Hốt nhiên, tay áo bị giật nhẹ, một bàn tay nhỏ bé đang nắm vào tay áo ông.
Tiêu Phong cúi trông, thì ra đứa nhỏ đang níu ông, miệng nó ngập ngừng hỏi:
- Thúc thúc, ông nội bị tụi nó bắt giữ, thúc thúc cứu ông nội về được không?
- Sao vậy?
Tiêu Phong giật mình, ông lập tức hiểu ra, để đối phó mình, Cái Bang đã không ngần ngại ức hiếp đến người già, trẻ con. Ông lập tức động nộ, gằn giọng bảo gã kia:
- Ngươi bắt giữ ông nội đứa bé này ở đâu? Cái Bang xưa nay hành sự quang minh lỗi lạc, bọn ngươi sao dám bức hiếp người già, trẻ con?
Gã kia đứng dậy, lui mấy bước về đàng sau, đáp:
- Đối phó cẩu tặc như ngươi, dùng mấy thủ đoạn đó đều được. Ông nội nó không hiểu đại cục, không chịu tuân theo phối hợp sắp xếp của bọn ta! Thứ người hồ đồ đó, sống trên đời thật tốn đất, chỉ vì lão ta già nua, trộng tuổi, bọn ta không muốn thấy lão lúng túng tại đây, nên đã đem giam lão ta.
Gã ha hả cười, rồi nhạt giọng bảo:
- Mi muốn cứu lão, dễ lắm, chỉ cần mi tự phế võ công, ta sẽ cho trả tự do cho lão liền.
Đứa bé đến trước mặt Tiêu Phong, chỉ vào gã, giọng trẻ con giận dữ cất lên mắng:
- Ông là kẻ ác! Ông nội không chịu nghe lời ông, ông đánh đập ông nội, rồi đem dây thừng trói ông nội, đem ông nội đi mất. Lại còn doạ nạt cháu, bắt cháu phải theo lời ông, bảo nếu không nghe lời, ông sẽ giết chết ông nội!.
Đứa nhỏ nói một thôi một hồi, rồi nó khóc oà, giậm chân, đòi:
- Trả lại ông nội đây! Trả lại ông nội đây!
Tiêu Phong quá giận, ông đập một cái rầm, mặt bàn bể làm hai, thét lên:
- Cái Bang sao lại có loại tiểu nhân ti tiện như ngươi! Mấy trăm năm thanh danh của Cái Bang đều đã bị bọn ngươi huỷ sạch cả rồi! Điều thứ ba của bang quy Cái Bang cấm ức hiếp người cơ khổ, điều thứ năm cấm vô cớ lạm sát, ngươi có nhớ không!
Gã đó lấy làm lạ, hỏi:
- Ngươi ... ngươi sao biết rõ bang quy ta?
Trước đây, Tiêu Phong nhận biết ám hiệu trưởng lão năm túi, đó đã thập phần kỳ quái, bây giờ gã lại nghe Tiêu Phong đem bang quy ra dạy bảo, đệ tử nhất hạng trong bang chưa chắc đã thuộc lòng điều lệ như vậy, gã thấy đó đúng là một chuyện lạ, không thể nghĩ bàn được!
Thây Tiêu Phong không trả lời, tròng mắt gã lay chuyển, rồi gã nói:
- Bang quy cuả ta, dĩ nhiên ta biết, chẳng cần ngươi nhắc nhở! Ta có muốn đem ông nội thằng nhỏ này giết đi, bang chủ Hoàng Dung cũng không cho phép. Ngươi ở đây chờ, ta sẽ cho đem ông ta về đây ngay.
Gã nói xong, phi thân, vượt cửa phía sau chạy mất, xem ra võ công cũng không tồi, cũng có vai vế trong bang.
Tiêu Phong không ngăn cản, mặc gã chạy đi. Chính lúc đó, bốn phía nơi xa vọng lại tiếng rào rào, thanh âm đó làm người ta bất giác rợn tóc gáy. A Tử níu tay Tiêu Phong, cô hốt hoảng:
- Tỷ phu, tiếng gì vậy? Nghe dễ sợ quá!
Tiêu Phong nghiêng đầu lắng nghe, ông kêu "í" một tiếng, đứng bật dậy, nói:
- Hỏng to! Đó là tiếng rắn trườn mình.
Đệ tử Cái Bang đều thông thạo nghề bắt rắn, hiện thời bọn họ đang huy động ngàn vạn con rắn đến ngôi nhà. Ông hơi tái mặt, nói:
- Đúng là Xà trận! Theo bang quy, vạn bất đắc dĩ mới được đem dùng, trận này một khi huy động sẽ dồn địch nhân vào tử địa
-Ui chao!
A Tử hoảng kinh, tuy trước đây cô thường dùng độc vật luyện công, nhưng thiên tính con gái, cô rất ghê sợ chúng, nói gì tiếng động của đàn rắn quần công, phảng phất khắp nơi đều có tiếng rắn trườn. Bất giác, cô níu chặt tay Tiêu Phong, thân mình run rẩy. Đứa bé cũng sợ không kém, nó quên cả khóc, nắm chặt vào một ngón tay Tiêu Phong, thân mình bé nhỏ của nó run lên cầm cập.
Tiêu Phong nhìn hai người, nói:
- Chạy thôi! Mình chạy ra ngoài, mau lên.
Vừa ra khỏi nhà, thấy dưới ánh trăng, mặt tuyết trước đây trắng xoá, nay lúc nhúc ngàn vạn con rắn đang hùng hổ hàng hàng lớp lớp bò tới, có vài con đã vào tới gần chân của ba người. Đứa nhỏ thất thanh thét lên, Tiêu Phong vội giục họ trở vào nhà, thấp giọng bảo:
- A Tử, muội và đứa bé trốn trong nhà, để ta trụ tại cửa.
A Tử kêu:
- Tỷ phu phải cẩn thận!
Cô nhanh chóng ôm thằng bé chạy vào trong. Tuy sợ, nhưng tâm trí cô hoàn toàn bình tĩnh, cô kéo một mớ cỏ khô đem bịt vào cửa sổ và lối thoát ống khói. Cũng còn may, gian nhà này tuy vách đất, nhưng tường vách khá vững chãi , không có lỗ hổng.
Tiêu Phong thủ tại cửa, một đàn rắn tiên phuông ồ ạt trườn lại gần chân, Tiêu Phong huy động tả chưởng tung ra, thân rắn bị kích trúng bay toán loạn, xác rắn lả tả rơi xuống đàn rắn nơi sau, nhưng bầy rắn dường như bị thúc giục, chúng trườn qua trườn lại, vượt trên thi thể đồng loại, tiếp tục ào lên. Làn sóng rắn từ tứ phía tràn vào. Tiêu Phong song chưởng liên tiếp huy động, chỉ thấy chưởng phong đến đâu, xác rắn tung bay đến đấy, như thể mưa rào trút dồn dập. Chẳng mấy chốc, sân trước nhà ngổn ngang nhiều đống xác rắn, lũ rắn tuy vậy khí thế vẫn hùng dũng, từng đợt từng đợt như sóng, trào lên, mù mịt trời đất. Dù nội lực Tiêu Phong hùng hậu bền bỉ, nhưng ông tự biết, vận chưởng giết rắn như vậy, ông duy trì sức lực không biết được bao lâu. Ông bất giác lo âu.
Trong nhà, A Tử nhìn Tiêu Phong xuất chưởng giết rắn, tình cảnh quá hung hiểm. Cô bỗng kêu:
- Tỷ phu, coi chừng kìa!
Đang lúc cô hò hét, cảm giác có một thứ gì va mạnh vào tay, cô cúi xuống, đích thực một con rắn vằn đỏ kịch độc. Cô hét to, vận sức vẩy mạnh tay, con rắn bắn tung ra xa.
Nhanh như chớp, A Tử rút một độc châm, vung tay, kêu bép một tiếng, con rắn đã bị ghim mình xuống đất, nó quằn quại vài cái rồi nằm yên bất động.
A Tử ngẩng đầu trông lên, thấy nóc nhà lợp tranh đã thủng một lỗ nhỏ. Ngay lúc đó, cô nghe tiếng rú thất thanh của đứa bé, tiếp theo là tiếng khóc oà, cô quay nhìn, thấy nó đang ngồi bệt dưới đất, hai con rắn độc đang ngoằn ngoèo trên người nó.
--- Xem tiếp hồi ----