Qua hôm sau, thấy Giang phu nhân nội thương trầm trọng, lại sợ Bích Vân Cung chủ trở lại tập kích lần nữa, Tiêu Phong, dù rất nóng lòng an nguy của công chúa Tân Nguyệt, chẳng thể bỏ mặc mẹ con nhà họ Giang, ông đành nán lại thêm vài hôm, ngày ngày vận khí liệu thương cho bà.
Giang xuân Lam có xiết bao thắc mắc muốn hỏi mẹ, nhìn bà mang nội thương trầm trọng, cậu đành nín nhịn trong lòng.
Chữa thương liên tục ba ngày, thần sắc Giang phu nhân dần dà tốt hơn lên. Sang hôm thứ tư, sau bữa ăn sáng, đã đến lúc phải ra đi, Tiêu Phong lên tiếng từ biệt hai mẹ con. Ông nói:
- Tại hạ phải gấp rút đến Đại Thắng quan cứu một người bạn, không thể nán lại lâu hớn!.
Vì lo lắng sau khi ra đi, người phe Bích Vân cung sẽ lại tìm đến gây khó hai mẹ con, ông bất giác chau mày, nói tiếp:
- Ta thấy Bích Vân cung nhất định sẽ chẳng bỏ qua, cho dù hôm nay chúng tìm đến, bằng vào võ công Giang phu nhân, tuy chẳng sợ thua bọn chúng, chỉ hiềm nội thương phu nhân chưa lành hẳn, tốt nhất là lánh mặt đi.
Giang phu nhân đáp:
- Mấy ngày qua được Tiêu đại hiệp trị thương, rồi ác phụ Bích Vân cung cũng đã lãnh một chưởng của ta, thương thế còn nặng hơn ta, ít ra nó cũng phải điều dưỡng mất ba bốn tháng. Ác phụ hận ta vô cùng, nó muốn tự tay giết ta, quyết chẳng sai phái thuộc hạ làm thay! Lúc bỏ chạy, nó còn lớn lối hẹn ba tháng nữa sẽ trở lại , mà uy tín cung chủ buộc nó nói lời phải giữ lời, ta chắc ba tháng đó, nó sẽ chẳng đến quấy rầy đâu. Tiêu đại hiệp bất tất phải lo lắng như vậy.
Qua đối đáp của hai bên buổi tối hôm trước, Tiêu Phong nhận thấy hận thù giữa hai người quá lớn, ẩn tình rất rối rắm, nghe bà nói, ông thấy có lý, bèn hỏi:
- Vậy phu nhân đã có dự liệu gì sau ba tháng chưa?
Giang phu nhân nghiến răng đáp:
- Đến kỳ hạn đó, ta sẽ quyết đấu con tiện nhân! Mười sáu năm qua, ta mai danh ẩn tính, ngay cả con rứt ruột đẻ ra mà cũng không dám nhận làm mẹ, cuối cùng cũng bị dò tìm ra, thế gian xem ra rộng khắp đến đâu cũng chẳng có chỗ trốn tránh được, ở đâu ... cũng sẽ bị Bích Vân cung truy ra thôi.
Bà trườn mình từ trên giường xuống, đến quỳ trước Tiêu Phong, nói:
- Ta dẫu có chết, cũng không còn gì hối tiếc, có điều con tiện nhân nhất định sẽ chẳng bỏ qua Xuân Lam, nhìn khắp thiên hạ, chỉ mình Tiêu đại hiệp sẽ lo cho Xuân Lam được bình an! Ta khẩn cầu ông giúp ta, chiếu cố cho cháu, ta chết mới nhắm được mắt.
Tiêu Phong vội nói:
- Xin phu nhân mau đứng dậy, Giang huynh đệ là bằng hữu, ta quyết sẽ tận lực bảo đảm an toàn cho cậu. Khi cứu được người ở Đại Thắng quan rồi, nếu còn sống sót, thể nào ba tháng nữa, ta sẽ trở về đây giúp phu nhân một tay.
Trước đại nghĩa của Tiêu Phong, Giang phu nhân cùng Giang xuân Lam cảm động, rơi nước mắt lã chã, không nói nên lời.
Tiêu Phong cùng A Tử lên ngựa, chắp tay nói lời từ biệt hai mẹ con xong, họ giục ngựa nhằm hướng Nam trực chỉ.
Khoảng giữa trưa, đến ngang cổ đạo Tín Dương, Tiêu Phong sực nhớ lại, hồi đó, cũng tại nơi này, Mã phu nhân hận ông đến mờ mắt, tung tin đồn nhảm, bày điều dối trá, cuối cùng dẫn đến cái chết của A Châu, gây âm dương cách trở, khiến lời ước hẹn chăn cừu nuôi dê ngoài quan tái đành bỏ lỡ, lòng ông quặn đau vô ngần! Ông ra roi giục ngựa vượt nhanh, chạy không ngừng nghỉ. A Tử từ đàng sau gọi với lên:
- Tỷ phu, mình nên dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi!
Tiêu Phong lớn tiếng đáp:
- Không cần! Mình phải đi thật lẹ, nội nhật ngày mai phải đến Đại Thắng quan.
Hai người mải miết đi, chiều tối hôm sau đã đến nơi. Tiêu Phong để ý thấy càng gần đích, đệ tử Cái Bang gặp trên đường ngày càng nhiều, số nhân vật giang hồ đa hình đa dạng cũng ngày một tăng. Hai người tìm quán trọ xa xa nghỉ chân, đồng thời để dọ hỏi tin tức, Tiêu Phong hoá trang một đệ tử Cái Bang, lân la ngoài đường tìm và chào hỏi một vài nhân vật Cái Bang:
- Chư vị huynh đệ đang đi đâu đấy?.
Từng sống trong Bang gần hai mươi năm, ông rành biết quy củ, tập quán, cách thức chào hỏi, nói chuyện, nên khi đóng giả đệ tử của Bang, thật khó ai nhận được thực hư.
Bọn đệ tử Cái Bang nhìn ông, thấy ông cao lớn hùng vĩ, một người trả lời
- "Huynh đệ, chắc ngươi từ phương Bắc xuống phỏng? Hoàng Bang chủ mở tiệc yến Anh Hùng đại hội, trong bang loan tin đó, bọn ta kéo nhau đi Đại Thắng quan tham dự.
Tiêu Phong nghe tin, trong lòng bớt căng thẳng, ông thầm nghĩ, Hoàng Dung quả nhiên trở về lại Đại Thắng quan, không đi Tương Dương, chắc công chúa hãy còn bị giam giữ ở Đại Thắng quan. Ông hỏi tiếp:
- Huynh đệ biết tại sao Hoàng Bang chủ mở Anh Hùng đại hội?
Người đệ tử Cái Bang đáp:
- Cái đó ta cũng không rõ lắm, nghe đâu con gái bà trúng thương khá nặng, chẳng hiểu sao Hoàng Bang chủ còn có tâm tư mở Anh Hùng đại hội?
Tiêu Phong chợt phát rét trong lòng, bây giờ ông rõ mục đích mở Anh hùng đại hội của Hoàng Dung, bắt giữ công chúa Tân Nguyệt để Mông Cổ cử người đi cứu, muốn đối phó cao thủ Mông Cổ, bà đang triệu tập hảo thủ võ lâm đến trợ giúp. Ông chỉ thắc mắc, vì lý do gì, bà đã không trực tiếp áp giải Tân Nguyệt về Tương Dương, mà lại đứng ra linh đình mở Anh Hùng đại hội? Dù gì đi nữa, chỉ cần Tân Nguyệt vẫn còn bị giam ở Đại Thắng quan, ông còn cơ hội cứu cô. Nên lập tức hỏi tiếp:
- Huynh đệ có biết Hoàng Bang chủ mở Anh Hùng đại hội ở đâu không? Đệ cũng muốn có thông tin rõ ràng hơn.
Cái Bang đệ tử trả lời:
- Cùng chỗ mấy năm trước đã làm, tại Lục gia trang.
Một đệ tử Cái Bang khác tiếp lời:
- Đại hội Anh Hùng mười năm truớc đây, trong phút chốc, đã đưa Thần Điêu đại hiệp Dương Qua danh tiếng nổi lên như cồn, thật chẳng hiểu lần này, có xuất hiện vị anh hùng nào khác nữa hay không?
Nghe đề cập đến Dương Qua, không tự chủ được, TIêu Phong hỏi tiếp:
- Xin lỗi, đệ hiểu biết nông cạn, năm đó Dương đại hiệp tuổi chưa bao lăm, làm sao một lúc dương danh được tại Anh Hùng đại hội?
Cái Bang đệ tử hơi ngạc nhiên, đáp:
- Năm đó, thiếu niên anh hùng Dương đại hiệp liên thủ sư phụ Tiểu Long nữ đánh bại Mông Cổ đệ nhất hộ quốc đại sư Kim Luân Pháp vương, ấy là một sự kiện to tát chấn động võ lâm, huynh đệ không biết chuyện, chắc vì hồi đó chưa đặt chân vào giang hồ?
Tiêu Phong đáp:
- Năm xưa, gia cảnh còn khá sung túc, chỉ sau này mới lưu lạc! Đệ mới gia nhập Cái Bang hai ba năm gần đây thôi, những sự việc mười năm trước, đệ hoàn toàn mù tịt. - Ngừng một chút, rồi ông hỏi tiếp - Không hiểu khi nào thì mở Anh Hùng đại hội?
Bọn đệ tử Cái Bang cười ầm, nói:
- Huynh đệ đã đến đúng lúc rồi! Ngày mốt là ngày đầu năm đầu tháng, Hoàng Bang chọn ngày đặc biệt này mở Anh Hùng đại hội, cho bọn mình được một dịp vui nhộn. Quanh năm suốt tháng mình chẳng mấy khi được ăn nhậu thả dàn, lại thêm Lục gia trang, Lục trang chủ hiếu khách nổi tiếng, mình sẽ tha hồ mở to bao tử ra nhậu nhẹt!
Tiêu Phong vốn biết đệ tử Cái Bang ngày ngày hành khất, cuộc sống gian nan, được ăn nhậu thả dàn quả là một đại sự đáng mừng. Lúc nghe đề cập Lục gia trang Lục trang chủ, ông bất giác nhớ lúc ở Hạnh Hoa cốc, cô gái đến mời Lâm cô nương đi chữa bệnh cũng là gia nhân của Lục trang chủ, ông tự hỏi phải chăng hai Lục trang chủ nầy là một người? Thiên hạ rộng mênh mông, con số Lục gia trang nhiều đếm không xuể , số Lục trang chủ tất cũng không ít, chắc gì tấu xảo đến thế. Ông chắp tay cám ơn bọn đệ tử Cái Bang:
- Đa tạ chư vị huynh đệ đã chỉ bảo, đệ tạm bận việc, xin chia tay, rồi mình sẽ gặp lại nhau ở Lục gia trang.
Nói xong, ông quay mình bước đi.
Một đệ tử Cái Bang gọi giật lại:
- Ê ... chờ một chút! Huynh đệ muốn tham gia Anh Hùng đại hội, vậy đã có Anh Hùng thiếp chưa? Không có thiếp, đừng hòng vào đấy.
Tiêu Phong ngoảnh lại, cười đáp:
- Không sao! Đến lúc đó đệ tìm cách xoay xở!,
Rồi ông đi thẳng, trên đường về, ông hỏi thăm phương hướng Lục gia trang. Dường như Lục gia trang là một địa danh nổi tiếng, họ chỉ tay phía đông, bảo:
- Đi theo lộ đó bẩy tám dặm, sẽ thấy một cội hoè thật cao, kế bên là Lục gia trang. Là người giàu có nổi tiếng, trước cổng nhà có treo bảng tên viết đại tự.
Người lạ nhìn Tiêu Phong, cười cười:
- Ta quên mất ... ông dốt chữ! Chắc ông tìm đến Lục gia xin cơm, phải không? Ông đi chỗ khác xin thì hơn, vị Lục trang chủ đó không khách khí lắm với hành khất!
Tiêu Phong không biết trả lời ra sao, ông đành cám ơn, rồi tiếp tục tìm về quán trọ.
Về đến nơi, Tiêu Phong bảo A Tử:
- Tối nay, ta đi thám thính Lục gia trang, Hoàng Dung bất ngờ mở Anh Hùng đại hội, nhất định bên trong có âm mưu! Bà ấy nếu e ngại cao thủ Mông Cổ, tại sao thành Tương Dương ở cách đây không xa, bà lại không cho áp giải Tân Nguyệt về đấy, có trượng phu Quách Tĩnh đang cầm quân, lại thêm đông đảo quân lính Đại Tống, chắc chắn hơn nhiều! Vì cớ gì mà mở Anh Hùng đại hội? Bà tính mở đại hội tại đây, quy tụ đông đảo anh hùng, ngăn chặn được hảo thủ Mông Cổ vào Tương Dương cứu người chăng?".
Tiêu Phong trầm ngâm một lúc, rồi tiếp:
- Ta nghĩ đây là kế không thành! Tân Nguyệt đã bị đưa về Tương Dương rồi, kế không thành này để dụ bọn Kim Luân Pháp vương đưa đầu vào lưới bẫy. Tối nay, ta đi thám thính Lục gia trang cho rõ thực hư, xem xem Tân Nguyệt có bị giam ở đấy không.
A Tử nói:
- Muội nghĩ Hoàng Dung cực kỳ giảo hoạt, tỷ phu chẳng cần đi thám thính làm chi, mở Anh Hùng đại hội, nhất định là âm mưu lớn của mụ.
Tiêu Phong lắc đầu, nói:
- Không làm thế được! Công chúa Tân Nguyệt có ơn lớn tầy non với ta, dẫu Lục gia trang có là đầm rồng hang cọp gì đi nưã, ta sẽ chẳng tiếc tính mạng thám thính nơi đó, tìm rõ thực hư, khi đoàn Kim Luân Pháp vương đến đây đông đủ, mình sẽ lập kế sách cứu Công chúa.
A Tử đứng lên, tiến lại cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thấy trời tối đen, cô nói:
- Được ... để muội thay y phục dạ hành mầu đen, chờ trời khuya thêm chút nữa, mình sẽ đi Lục gia trang.
Tiêu Phong xua tay, đáp:
- A Tử, muội ngồi xuống đây, đêm nay, chỉ mình ta đi, muội ở lại quán trọ.
A Tử dẩu mỏ, nói:
- Tỷ phu giở chứng nữa rồi! Chẳng phải đã thoả thuận huynh đi đâu, muội theo đó hay sao?
Tiêu Phong trầm giọng, rầy:
- A Tử, sao muội cứ bướng bỉnh thế? Đêm nay, đi thám thính gia trang, có khả năng ta một đi không trở lại, Lục gia trang chính là nơi tụ tập anh hùng thiên hạ , hảo thủ vô số, muội đi theo, ta phải phân tâm chiếu cố cho muội!
A Tử nghe thế, tuy trong lòng cô không vui, nhưng ông nói có lý, võ công Tiêu Phong, thiên hạ ít địch thủ, ông đi Lục gia trang thám thính thực hư, an toàn trở về chẳng phải khó, nếu mình đi theo, ông bận tâm lo lắng cho mình, khác gì làm bó tay bó chân ông? Cô bất đắc dĩ rầu rầu nói:
- Thôi được, muội ở nhà chờ huynh, huynh đi chóng về!
Tiêu Phong gật đầu, cười, bảo:
- Vậy mới là A Tử ngoan của ta! Muội đừng lo, đến thiên quân vạn mã ta còn chả sợ, xá gì cái Lục gia trang nho nhỏ đó! Muội đi ngủ trước, ta về, sẽ gọi muội.
A Tử lắc đầu, nói:
- Không! Muội thức chờ huynh!
Tiêu Phong chuyện trò thêm cùng A Tử một lúc nữa, khi trăng lên cao giữa trời, ông đứng dậy, bảo:
- Ta đi đây! Nhất định ta sẽ trở về trước canh năm.
Ra khỏi quán trọ, theo lời chỉ dẫn của người đi đường, ông triển khai khinh công nhắm Lục gia trang dấn bước.
A Tử đứng trước khung cửa sổ, nhìn bóng Tiêu Phong nhoà vào màn đêm, trong lòng cô tự dưng thấy trống vắng! Suốt ngày trừ lúc ngủ, không khi nào cô xa ông nửa bước, giờ đây nhìn Tiêu Phong một thân một mình xông pha chốn hiểm nguy, tuy ông võ công tuyệt thế , nhưng chẳng hiểu vì sao, cô không tự chủ được, cứ thắc thỏm trong lòng!
---- Xem tiếp hồi ----