Thiết kế xuất đào (Bày kế để bỏ chạy)
Đôi mắt đẹp của Lâm Yên Bích chăm chú theo dõi Tiêu Phong, sau một lúc, cô thấy sắc mặt ông đỏ dần lên, hô hấp nghe đỡ nặng nề, mồ hôi ông toát lấm tấm trên trán. Cô đưa tay xem mạch, thấy nó yếu ớt. Sắc mặt trắng bệch, Lâm Yên Bích run giọng hỏi:
- Người thấy trong mình ra sao?
Tiêu Phong miễn cưỡng mỉm cười, ông định trả lời, chợt thấy đau quặn thắt, ông nôn thốc nôn tháo mọi thứ trong dạ dày, rồi một lúc, sau cơn nôn khan, ông ngừng nôn.
Lâm Yên Bích nước mắt đoanh tròng, giọng cô tức tưởi:
- Là ta làm hại người rồi, thật xấu hổ cho cái tiếng thần y!
Tiêu Phong nhẹ xua tay, ông cười nụ, nói:
- Cô đừng tự trách nữa, ta hiện thấy đỡ nhiều, trong ngực hết đau, đầu óc bớt nhức nhối.
Lâm Yên Bích nhỏm bật ngay dậy, cô cuống quít hỏi:
- Thật vậy sao? Không phải người muốn an ủi ta đấy chứ?
Tiêu Phong cười cười, đáp:
- Thật mà! Thấy đỡ nhiều rồi!
Lâm Yên Bích miệng cười sung sướng, cô vỗ tay, la lớn:
- Hay quá xá chừng! Nghĩa là cách chữa đó dùng được, duy có điều, hiện chỉ còn nửa lọ nọc rắn đó thôi. Trước hết, người hãy nhắm mắt, cố ngủ ... Ta tìm cách đưa người ra ngoài trang!
Vừa đúng lúc Thanh Huyền vào nhà, nói:
- Cô nương, nô tỳ đã đưa thuốc đến Quách cô nương, kiệu cũng đã sẵn sàng nơi sân trước.
Lâm Yên Bích nói:
- Tốt lắm, ngươi bảo Lưu Nhất và Lưu Nhị đưa kiệu vào nhà, sau đó, đem đến cho ta một chút nước sôi.
Thanh Huyền ngạc nhiên hỏi:
- Cô nương muốn dùng trà? Bình trà hãy còn đầy đây.
Lâm Yên Bích nhíu mày, đáp:
- Nước trong bình trà không đủ nóng, ngươi đi lấy nước thật sôi lại đây, mau lên.
Thanh Huyền không dám hỏi thêm, cô nhanh chóng đi đun nước.
Đồng thời, kiệu phu đã khiêng chiếc kiệu vào trong nhà, Lâm Yên Bích ra lệnh:
- Các ngươi ra ngoài chờ, khi nào ta gọi, mới được vào.
Hai người ứng tiếng nhận lệnh, rồi họ cúi đầu đi ra ngoài.
Thanh Huyền bưng một bình nước sôi từ bên cửa hông vào, hơi nước nóng bốc mù mịt từ miệng bình.
Lâm Yên Bích ngồi trước bàn, bảo:
- Đặt bình trên bàn.
Rồi Lâm Yên Bích đưa tay ngang miệng bình thăm nhiệt độ nước, bỗng cô nghiêng vai, hữu thủ nâng bình, tả thủ vén ống quần, xắn ngang đùi, rót nước sôi từ bình vào chân.
Thanh Huyền kinh hãi, rú lên, cô chạy a tới ngăn cản, đã thấy nước sôi ướt giàn giụa trên bắp chân Lâm Yên Bích rồi.
Thanh Huyền cuống quýt cái giật bình khỏi tay cô, miệng thất thanh hỏi:
- Sao cô nương làm vậy!.
Chỉ thấy Lâm Yên Bích cắn răng chịu đau, không hề rên rỉ một tiếng. Trán cô đẫm ướt mồ hôi.
Từ trên giường, qua bức màn, Tiêu Phong chỉ thấy được có nửa thân trên của cô, ông vì không mục kích cô rót nước sôi vào chân, lúc nghe Thanh Huyền hô hoán, ông vội vàng lo lắng hỏi:
- Thanh Huyền cô nương, chuyện gì vậy?
Thanh Huyền lập cập chạy ào đến rương thuốc, mở lấy thuốc cao, rồi vừa chạy vội trở về, vừa đáp:
- Cô nương chế nước sôi vào chân, vết phỏng đang sưng đỏ lên kìa.
Tiêu Phong nghe qua, lập tức ông hiểu Lâm cô nương vì muốn tìm cách đưa ông ra ngoài trang, cô đã chẳng nề hà, tự tạo vết phỏng trên người làm, cái khổ nhục kế đó làm ông cảm động, áy náy vô cùng. Vì muốn giúp mình, cô đã nhận chịu đau đớn cơ thể. Ông nghĩ thầm "Cô đối đãi mình như thế, mình làm sao báo đáp lại được? Ngoài tính mạng ra, mình không có gì khác hết".
Ông nhỏ giọng nói:
- Lâm cô nương, cô ban ơn Tiêu Phong đến thế, Tiêu mỗ có lấy cái chết ra cũng không sao báo đáp ân nghĩa đó được một phần trong muôn một! Tử sinh hữu mệnh, cô nương đừng vì ta mà hao tổn tâm trí, sức khoẻ, tự gây thương tích trầm trọng trên quý thể!
Lâm Yên Bích tiếp tục cắn răng chịu đau, cô không nói gì. Rồi ánh mắt cô ra hiệu Thanh Huyền bôi thuốc cao lên vết bỏng xong, cô mới nhẹ lắc đầu, nói:
- Hiện thời vết bỏng chưa loang ra nhiều, phải làm cho nó sưng thêm chút nữa!
Cô chống tay vào bàn, định đứng dậy, Thanh Huyền đã nhanh chóng chạy đến đỡ cô, chầm chậm tiến về trước giường.
Cô bảo Tiêu Phong:
- Phải khuất tất người một chút, Lục gia trang ráo riết truy tầm rất dữ, kiểm tra gắt gao cửa ra vào trang, chỉ có cách duy nhất, đem nguời giấu trong kiệu.
Tiêu Phong biết cách đó cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều khả năng liên luỵ Lâm cô nương. Ông lập tức chau mày, nói
- Cách đó quá sức mạo hiểm, Tiêu Phong ta sợ gây rắc rối to cho cô nương?
Lâm Yên Bích nhướng mắt, đáp:
- Đến nước này, mình không có cách nào khác, đành phải liều thôi - Dừng một chút, cô tiếp - Mình đi ngay bây giờ, phải ra khỏi thành trước đêm tối.
Cô cùng Thanh Huyền nâng, dìu Tiêu Phong ra kiệu Cỗ kiệu tám người khiêng đó bên trong khá rộng, đủ chỗ chứa hai người.
Lâm Yên Bích đỡ Tiêu Phong vào kiệu, đặt ông nằm xuống, cô dùng chăn quấn trùm người ông từ đầu đến chân, chỗ ngang mặt, cô để một cái gối to nhồi bông nhẹ, màu sặc sỡ. Lúc Lâm Yên Bích ngồi vào kiệu, cô nghiêng nghiêng mình một chút theo chiều dài thân người Tiêu Phong, từ ngoài kiệu nhìn vào, sẽ có cảm tưởng cô ngồi dựa vào mấy cái gối. Rồi cô bảo:
- Thanh Huyền, bảo kiệu phu vào khiêng kiệu, ngươi cầm cái rương thuốc đi theo sau.
Phu kiệu vào, nhấc kiệu, đưa ra ngoài sân. Thanh Huyền hỏi:
- Cô nương, giờ mình đi thẳng ra cửa trang, phải không ạ?
Lâm Yên Bích đáp:
- Không, mình đi đến nhà Hoàng bang chủ.
- Hả? - Thanh Huyền giật mình, tưởng mình nghe nhầm, cô hỏi lại - Cô nương muốn đến nhà Hoàng bang chủ?.
Lâm Yên Bích có vẻ sốt ruột, cô gắt nhẹ:
- Ừ .. cho khiêng kiệu đi đi.
Tuy trong lòng đầy nghi vấn, Thanh Huyền không dám hỏi nữa, cô tiến ra trước, hướng dẫn phu kiệu khiêng thẳng đến gian nhà Hoàng Dung đang trú ngụ.
Lục gia trang rộng lớn, nhờ kiệu phu cước bộ cực mạnh và nhanh, họ đi một hồi, đã đến biệt viện Hoàng Dung. Từ trong kiệu, Lâm Yên Bích ra lệnh:
- Lưu Nhất, ngươi vào bẩm Hoàng bang chủ, cô nương Lâm Yên Bích của Bích Vân cung xin diện kiến.
Lưu Nhất vâng lệnh, đi vào cổng.
Sau một lúc, một người từ trong nhà bước ra, đó là Quách Tĩnh. Lâm Yên Bích sai Thanh Huyền đỡ mình ra khỏi kiệu, dìu cô vài bước đến trước Quách Tĩnh. Cô khom mình hành lễ, nói:
- Quách đại hiệp, vãn bối đến cáo từ.
Quách Tĩnh thấy cô đi đứng khó khăn, dường cô bị thương nơi chân, ông nghĩ bụng "Hèn chi cô đã phải ngồi kiệu đến đây". Lập tức, ông đưa tay đỡ cô đứng lên, nói:
- Cô nương trên mình đang bị thương, không nên quá giữ lễ. Sao vừa mới đến gia trang, cô đã vội vàng ra đi sớm thế?
Lâm Yên Bích đáp:
- Hôm nay, vãn bối xem bệnh cho lệnh thiên kim, thấy trúng độc quá lâu, độc tính ngấm sâu nội tạng,. Đây là Hoa Phi Yên, tuyệt tích giang hồ hơn trăm năm nay, hiện không sẵn thuốc giải, bây giờ vãn bối phải phối chế. Tính mệnh lệnh thiên kim không đáng ngại, chỉ cần mỗi ngày ba lần dùng dược hoàn cuả vãn bối, đủ hộ trì tâm mạch. Mắt cô ... có hơi khó một chút, nếu không sớm phục thuốc, e rằng sẽ mù. Hôm nay, vãn bối phải cấp tốc trở về Hạnh Hoa cốc, chính là để điều chế thuốc, chừng nào chế xong, sẽ trở lại liền.
Quách Tĩnh nghe cô nói, ông rất cảm động, đáp:
- Cô nương đang mang thương tích nơi chân, cử động khó khăn, nên nghỉ ngơi thêm vài ngày ở đây, khi nào đỡ .. rồi hãy đi.
Lâm Yên Bích lắc đầu, đáp:
- Không sao, chỉ là thương tích ngoài da, vài ngày nữa sẽ khỏi. Người tài giỏi như lệnh thiên kim, rủi bị mù, thật sẽ đáng tiếc lắm. Cứu bệnh như chữa lửa, vãn bối không thể trì hoãn.
Cô khẽ khom mình, chắp tay chào:
- Vãn bối xin cáo biệt, nhờ Quách đại hiệp chuyển lời đến Hoàng bang chủ, vì vội đi, vãn bối không tận mặt cáo từ được.
- Dung nhi đang chỉ huy lục soát nhà cửa, phòng ốc ... truy tìm thích khách. Khi nào tiện nội về, ta sẽ nhắn lại lời cô.
Quách Tĩnh vừa nói vừa chắp tay, bảo:
- Đại ân Lâm cô nương ban cho tiểu nữ, Quách Tĩnh xin ghi nhớ suốt đời, ta chúc cô nương thượng lộ bình an.
Thanh Huyền đỡ Lâm Yên Bích lên kiệu, kiệu phu vưà định nhấc kiệu lên, Quách Tĩnh chợt gọi to:
- Chờ một chút!
Thanh Huyền gần đứng tim, cô tự hỏi, không lẽ Quách Tĩnh phát hiện có gì đó không bình thường?
Chỉ thấy Quách Tĩnh móc từ trong bọc ra một tấm lệnh bài, ông đưa cho Thanh Huyền, nói:
- Đề phòng thích khách trốn ra, người trong trang đang tra xét gắt gao, ta có tấm lịnh bài này tặng cô, có nó, sẽ không ai cản trở các vị.
Thanh Huyền quá mừng, cô đón lấy, thưa:
- Cám ơn Quách đại hiệp.
Rồi cô phất tay ra hiệu cho kiệu phu lên đường.
Chiếc kiệu được nâng từ từ lên bằng bặn, bên trong kiệu, Lâm Yên Bích thở ra nhẹ nhõm, cô tự nhủ "Tiếng tăm Quách đại hiệp vang dội khắp nơi, không phải lời đồn hão, ông một lòng thành khẩn hành xử cùng người, khiến người ta cảm phục! May mà Hoàng Dung không có nhà, sợ khó qua mặt bà ta!.
Toán kiệu phu đi như bay, cỗ kiệu vượt qua cơ man nhà cửa, phòng ốc, đi ra cổng chính. Trên kiệu, Lâm Yên Bích ngồi nép sang một bên, cô tránh không chạm vào Tiêu Phong. Sau khi Tiêu Phong uống dãi độc của "Ngân Hoàn xà", bệnh tình ông tựa hồ có biến chuyển tốt, cô hiểu, độc tố "kim xà" cực kỳ lợi hại, sách nói không có thuốc giải, không có cách chữa trị. Thần thái cô rầu rĩ trở lại, cô không hiểu Tiêu Phong liệu thoát qua nổi cái hạn ba ngày đó không. Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng quát thét:
- Kẻ nào đó? Cả gan ngồi kiệu đi rong trong Lục gia trang! Hạ kiệu xuống, bước ra đây cho ta xem mặt!.
Rồi tiếng chân chạy lại bên kiệu, có người đưa tay vén rèm.
- Chớ khá vô lễ! - Thanh Huyền thét lớn, tả thủ ôm rương thuốc, hữu thủ quài tay đánh ra một quyền, "bộp" một tiếng, đã đập trúng màng tang người đó.
Gã đó bất ý bị ăn một bạt tai của tiểu cô nương trước mặt bè bạn, y bất giác nổi giận, "rẻng" một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, miệng quát:
- Xú nha đầu, dám lộng hành ở đây! Cho ngươi xem ta lợi hại thế nào!
Mũi kiếm loé ra, nhắm đâm vào chỗ yếu hại trên người Thanh Huyền.
Thanh Huyền né mình, cô xít xoát tránh thoát đường gươm. Gã kia liên tiếp vung kiếm đâm lia lịa vào Thanh Huyền, suýt chọc thủng mấy chỗ trên xiêm y cô.
Thấy tình thế khẩn cấp, lại không thể động võ đối đầu gã, cô lập tức giơ cao tấm lệnh bài, la lớn:
- Ta có lệnh bài của Quách đại hiệp cấp cho, ông mau dừng tay, cho bọn ta xuất trang.
Gã đã không ngừng tay, còn tấn công nhanh hơn nữa, miệng nạt nộ:
- Lệnh bài cái gì! Muốn lừa gạt lão tử hẳn! Hôm nay, không giáo huấn xú nha đầu nhà ngươi, lão tử ta không làm người nữa!
- Gì ồn ào quá vậy? - Tiếng thét lanh lảnh của một nữ tử đang từ trong nhà chạy ra. Thanh Huyền thoáng trông, cô nhận ra Hoàng Dung!
Gã kia dừng ngay tay lại, vừa chắp tay vái chào Hoàng Dung, vừa thưa:
- Sư mẫu, tiểu đồ nhận trách nhiệm khám xét người qua lại, khi thấy cái kiệu này có phần khác lạ, tiểu đồ vừa định vén rèm kiệu lên xem, đã bị nữ tử này động thủ, đánh đồ nhi trước!
- Câm miệng! Ta thấy ngươi đã vô lễ với người ta trước! - Hoàng Dung nạt nộ, rồi bà lạnh lùng hỏi - Vừa rồi, người xưng lão tử là đứa nào đó, mau bước ra đây cho ta xem.
Gã đó tên Võ Tu Văn, đồ đệ của Quách Tĩnh. Gã được Hoàng Dung sai tra xét người khả nghi, khi nghe Hoàng Dung quát hỏi, gã ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, ngậm miệng, khoanh tay đứng giạt sang một bên.
Hoàng Dung không lý tới gã, bà đi thẳng lại cỗ kiệu, lúc đó Lâm Yên Bích được Thanh Huyền nâng đỡ, cô đang định từ trong kiệu bước ra, vừa lúc tay Hoàng Dung vén rèm kiệu. Trông thấy cô, bà lấy tay đó chặn cô lại, bảo:
- Ta nghe Lâm cô nương bị thương nơi chân, cô đừng ra ngoài, hãy ngồi yên trong kiệu... được rồi.
Lợi dụng cơ hội, bà liếc nhanh vào bên trong, cỗ kiệu trần thiết cực kỳ hoa lệ, nhất thời bà không thấy có gì khác lạ.
---- Xem tiếp hồi ----