Dạ tẩu Tương Dương (Giữa đêm, đánh xe chạy xuống Tương Dương)
Đi qua hết con hẻm, lên đến đại lộ, đứa bé chỉ vào cái ngõ kế bên, nói:
- Nhà em ở chỗ đó, chị có muốn ghé ăn giao thừa không, mẹ em chắc sẽ vui lắm!
Lâm Yên Bích đưa tay vò đầu nó, cười rằng:
- Cám ơn em, chị bận chyện gấp, khuya nay phải đi suốt đêm, hẹn gặp lại em sau.
Cô đưa tay giúp đứa bé xuống xe, rồi khẽ vuốt gò má nó, cô nói:
- Em nhỏ, chị đi nhé.
- Tạm biệt chị - Đứa bé vẫy tay, nhìn cỗ xe đi xa dần, rồi nó quay gót đi về nhà.
Lâm Yên Bích ra roi giục ngựa, đánh xe mải miết chạy thật lâu, cô biết, nếu đêm nay không vượt qua thành Tương Dương, sáng mai, Hoàng Dung sẽ kịp thời báo tin để họ tra xét, kiểm soát người ra vào Tương Dương. Giờ phút này, bà hãy còn đang tập trung mọi truy sát về hướng bắc Đại Thắng quan, và cô tính nhẩm, muốn thông báo quan quân đồn trú tại Tương Dương, bà cũng cần một khoảng thời gian tối thiểu nào đấy, do đó, Lâm Yên Bích bắt hãn huyết bảo mã trổ hết cước lực, đi trước khoái mã mang lệnh truyền của Hoàng Dung một bước. Cô liên tục giữ con hồng mã phi nước đại, tuy nó tương đối khó điều khiển hơn giống ngựa thường, tuy Lâm Yên Bích thường dùng kiệu những chuyến đi xa, cô khá rành mã thuật, đủ tài khiến con ngựa tận sức kéo xe.
Ráng chiều rực đỏ màu máu, một xe một ngựa vùn vụt phóng nhanh trên quan lộ đắp đất hoàng thổ, đàng sau xe, bụi cuồn cuộn bốc lên. Hai bên lộ, đồng không mông quạnh, chỉ toàn tiếng gió hú, không một bóng người. Tiêu Phong ngồi dựa vào ghế trên xe, ông đưa tay vén rèm, nhìn cảnh sắc hai bên vệ đường lướt nhanh ra đàng sau xe, trong lòng cảm khái khôn cùng, Năm xưa, tự tay ông cũng đã đánh xe chạy như điên cuồng kiểu đó đưa A Châu đi chữa bệnh tại Tụ Hiền trang, đâu ngờ, trăm năm sau, lại chính mình vào vai người bệnh ngồi xe, được một nữ tử ruổi ngựa kéo xe chạy bán mạng! Nhìn vóc dáng thon thả vai thuôn, eo nhỏ của Lâm Yên Bích phía trước, một nghi vấn bỗng thoáng hiện trong đầu ông "Sao cô ấy hết lòng hết sức vì mình? Thực ra, mình có duyên gặp cô dưới chân Thiên Sơn, lúc đó, cả hai bên còn chưa biết tên tuổi nhau, vậy mà sau đó cô bao phen ra tay giúp đỡ mình, mình chưa mảy may đáp trả". Tuy ông không hiểu nhiều chuyện yêu đương trai gái, ông ngầm cảm mến mộ một nàng thiếu nữ đương xuân như Lâm Yên Bích đang trao cho ông. Có lẽ nào... có lẽ nào ... cô đã để ý đến mình sao? Nhưng bản tính mình vũ biền, tính tình cục mịch, cô là người tế nhị, thanh thoát, sao cô đi để ý đến người như mình? Ai da ... tâm tình mấy nàng con gái thật khó hiểu!". Trăm ngàn mối thắc mắc không lý giải được, đầu ốc rối beng, ông đành nhắm mắt thả hồn vào mộng.
Bỗng cô cất tiếng quát thánh thót:
- Mấy người là ai, mau tránh đường cho ta đi!.
Tiêu Phong tỉnh giấc, ông thò đầu ra ngoài, thấy một bộ ba hán tử đang giong ngựa chặn mặt đường, hai bên núi non chập chùng, vực sâu thăm thẳm, xe không lối tránh. Tiêu Phong một đời hành tẩu giang hồ, biết nhiều hiểu rộng, ông biết đó là thảo khấu dàn trận cướp bóc, có điều, tối nay giao thừa, lũ sơn tặc này xuất hiện nơi đây, xem chừng kỳ lạ, khó hiểu!
Trong bọn, một gã ngước mắt nhìn trời, cười ầm:
- Đường này do ta đắp, cây cối hai bên toàn tay ta trồng nên, cô nương thử nhìn xem, bọn ta là ai?
Lâm Yên Bích cười nhạt, đáp:
- Bổn cô nương chẳng rỗi hơi chơi trò đố giảng với mấy người, biết điều thì tránh đường cho ta đi!
Một hán tử cao gầy âm trầm đáp:
- Tiểu cô nương này lớn lối quá nhỉ! Để xem ngươi có bản sự gì không đã!
Hắn vung tay, một mũi tụ tiễn bắn vào Lâm Yên Bích.
Bỗng một nhân ảnh tạt qua, gã có bộ dạng thư sinh đã từ trên lưng ngưạ tung mình, vung quạt, đánh "rẻng" một tiếng, gạt bắn tụ tiễn xuống đất. Tiếng chạm nhau của quạt và ám khí cho thấy quạt trong tay gã đúc bằng kim loại. Gã xếp quạt, nhẹ nhàng đáp xuống, mắt nhìn gã cao gầy, cười cười, nói:
- Nhị ca, đây này là một tiểu cô nương thiên kiều bá mị, sao ca ca động thủ sỗ sàng quá? Đường đột giai nhân lắm thế?
Gã cao gầy, giọng the thé bán nam bán nữ, đáp:
- Tam đệ , bệnh cũ lại trổ ra rồi, đệ hễ cứ dòm thấy cô nương nào mặt mày xinh xắn một chút là chùn tay chùn chân, không muốn động thủ ... Đệ phải nhớ lúc này mình ...
- Nhị đệ! - hán tử lên tiếng trước nhất giịan dữ lườm gã cao gầy!
Gã này lập tức ngậm miệng, nuốt câu nói dở dang!
Thư sinh đứng trên mặt lộ, đưa mắt dòm qua dòm lại Lâm Yên Bích, rồi gã nói:
- Cô nương quan hệ ra sao với người trong xe? Nếu cô nương không có dây mơ rễ má gì, ta khuyên cô nương tránh sang một bên, giao người trong xe đó cho chúng ta, ta sẽ không làm khó dễ nữa!
Tên cao gầy phản đối:
- Tam đệ! Ta không sao ngửi nổi lời đó của đệ! Quỷ Sơn tam kiệt mình đâu có làm ăn như mấy mệ nạ dòng được! Để ả sống, tức là đi mua phiền nhiễu! Chỉ đuổi tận giết tuyệt mới khỏi bị lo lắng về sau.
Gã thư sinh "hứ" một tiếng, quay phắt người, mở cái quạt "rẹt" một tiếng, miệng quát:
- Một lời nói ra rồi, ta tuyệt chẳng bao giờ rút lại! Ai muốn động vào một sợi tóc của cô ấy, hãy vượt qua ta trước đã!
- Tam đệ, biệt hiệu Thiết Phiến công tử của đệ nên đổi thành Tích Hoa công tử cho rồi!. Rồi gã cao gầy cười nhạt, gằn giọng tiếp - Ngươi mê sắc xem nhẹ nghĩa bằng hữu, coi ta như địch, vậy ta sẽ chẳng cần nương tay!
Hán tử to lớn quát:
- Đừng cãi cọ nữa! Chưa gì, trong nhà đã xào xáo rồi!
Tiếng còn chưa dứt, giọng thánh thót, nhưng lạnh lùng đã cất lên:
- Bọn bay cãi nhau xong chưa? Bổn cô nương chẳng có thì giờ chờ đợi! Vì đức hiếu sinh của thượng thiên, ta bảo cho lần nữa, mau tránh đường ra!
Hán tử cao gầy oang oang nói:
- Nha đầu không biết trời cao đất dày đã tới số rồi, để ta ...
Gã chưa nói hết, đã vội cúi rạp đầu xuống, nhưng vẫn không kịp, gã kêu la thảm thiết, hai tròng mắt đã bị mai hoa châm ghim vào, máu từ mắt bắn tung toé .
Rồi gã hét "oa" một tiếng, ngã nhào, nằm lăn lộn, miệng không ngớt rên rỉ.
Hán tử to lớn cùng thư sinh giật mình, họ hốt hoảng chạy đến, thư sinh lắp bắp hỏi:
- Nhị ca, nhị ca thấy sao? Châm có độc không?
Hai tay hán tử cao gầy bưng mặt, gã đau quá, nói không ra hơi:
- Có . . có độc ...
Bỗng hắn vung tay đẩy thư sinh ra, miệng hằn học quát thét:
- Tránh ra! Chỉ tại ngươi! Để coi coi nó còn đánh lén nữa không?
Thư sinh đứng bật dậy, bảo:
- Nhị ca, tiểu đệ trả thù cho nhị ca!.
Điểm mạnh hai gót chân, gã phi thân, xông vào Lâm Yên Bích, gằn giọng:
- Cô nương xuất thủ cực hiểm độc, đừng trách ta vô tình!.
Gã thu quạt, dùng đầu quạt điểm vào yếu huyệt của Lâm Yên Bích.
Hán tử to lớn cũng đã đứng lên, gã khoát tay, miệng hô lớn:
- Huynh đệ, xông lên, giết hết hai đứa nó! Chúng nó chở tài bảo đầy xe!
Gã lòn ra sau thư sinh, vượt lên ngang Lâm Yên Bích, hai tay vươn thành trảo chụp vào đầu cô.
Nhìn khí thế hung tợn của hai gã, Tiêu Phong, vội hạ thấp giọng nói:
- Cô nương, coi chừng!.
Lại thấy Lâm Yên Bích nhẹ nhàng phiên thân, cô bay vụt lên cao, tránh đòn điểm từ quạt của thư sinh, rồi quài tay gạt thế trảo của gã to lớn, đồng thời mượn lực từ tay hắn, cô lật cổ tay, nhả kình lực, tấn công trả đòn một chiêu, đánh hắn té nhào. Mắt thấy cây quạt của thư sinh đang chuyển hướng đánh vào, cô bèn tá lực từ quạt, phiên thân lên cao hơn nữa, thò tay vào bọc lấy ngân châm, rồi nhanh nhẹn xuất chiêu tiên nữ tán hoa, thân mình quay vòng, rải ngân châm tứ phía, lập tức rộ lên tiếng kêu rên thảm thiết, bọn lâu la xông xáo vào cỗ xe đều bị trúng châm. Chúng bị châm vào mắt, đang giãy giụa trên đất, miệng không ngừng rên rỉ.
Hán tử to lớn té nhào trên đất đang định sử chiêu "cá nhảy đầu ngọn sóng" vùng dậy, lập tức bị Lâm Yên Bích từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống, song cước cô giậm vào y, rồi mượn lực phản hồi, cô tung mình lên lần nữa, vung chân đá vào quạt của thư sinh. Gã hán tử to lớn lãnh trọn song cước, gã lập tức bị chấn gãy mấy giẻ xương sườn, cộng thêm nội thương, gã nằm dài trên đất kêu la rầm rĩ, không cựa quậy nổi nữa.
Thư sinh thấy Lâm Yên Bích động thủ, một lúc đả thương hai huynh trưởng và một số thủ hạ, bọn lâu la chưa trúng thương nhất thời đứng ngơ ngác, không đứa nào dám xông vào. Không tin nơi mắt mình, lại nhớ tới mấy câu nói thốt ra mua chuộc cảm tình trước đây, gã bất giác động nộ, quát to một tiếng, mở bung quạt, quét vào Lâm Yên Bích.
Thân thủ Lâm Yên Bích mềm mại như cành liễu, cô khẽ lùi lại, tránh thế quét của quạt, mình cô còn chưa trụ thẳng, tả cước đã phóng ra, trúng ngay vào cổ tay gã, làm quạt tuột khỏi tay, bay bổng lên trời. Vừa định phóng mình chụp lại quạt, gã đã thấy mình chậm hơn cô một chút, cây roi ngựa trong tay Lâm Yên Bích đã vụt mạnh ra, cô quấn cây quạt, kéo nó về, cầm trên tay.
Bị mất vũ khí, trông thấy hai huynh trưởng nằm dài trên đất, gã than dài một tiếng:
- Hai vị huynh trưởng, chúng ta từng thề không sinh cùng ngày nhưng chết cùng giờ, hôm nay, Quỷ Sơn tam kiệt thua tơi bời, đệ không muốn sống một mình làm gì nưã!
Nói xong, gã lượm thanh kiếm rơi trên đất, vung đâm vào cổ họng. "Đang" một tiếng, trường kiếm bị đánh bay khỏi tay, gã nghe Lâm Yên Bích bảo:
- Ngươi bất tất tự tử! Ta không muốn giết ngươi! Vì ân oán phân minh, ta quyết chẳng lạm sát một hảo hán như ngươi!
Thư sinh cười thảm:
- Hai huynh trưởng ta sống chẳng ra sống, ta còn sống sót lại làm gì! Để bị người đời chê cười ư?
Tiêu Phong gật gù khen thầm:
- Gã này dẫu mắc bịnh hiếu sắc, nhưng không hổ danh một nam tử hán cứng cỏi!
Lâm Yên Bích vung tay, ném một lọ thuốc nhỏ cho thư sinh, nói:
- Đây là thuốc giải độc, bạn ngươi sẽ hết nguy hiểm tính mạng. Huynh trưởng kia của ngươi chỉ gãy vài giẻ xương sườn, nội thương cũng nhẹ, nghỉ ngơi ít tháng, gã sẽ lành lặn thôi
Nói xong, chẳng chờ thư sinh trả lời, cô giật dây cương, vụt roi, giục ngựa kéo xe chạy tới.
Lũ lâu la đang nấp nánh hai bên đường không đứa nào dám ra ngăn cản.
Vì bị chuyện cản trở đó, trời đã sụp tối.
Tiêu Phong nói:
- Nghe giọng điệu chúng, ta thấy chúng không phải thuần tuý làm sơn tặc, có khi vì đang bị người khác kềm chế mà chúng phải chặn đường mình!
Lâm Yên Bích vừa để ý đánh xe, vừa nói:
- Tiếc rằng mình ít thời giờ quá, phải mau tới thành Tương Dương sớm, nên đã không thể tra hỏi kỹ được!
Tiêu Phong cười cười, nói:
- Có tra hỏi cũng vô ích, thư sinh đó cứng đầu cứng cổ, đánh chết, y cũng không khai. Chưa kể hai người kia, riêng gã đó cũng đủ lợi hại rồi!
Lâm Yên Bích đáp:
- Thây kệ! Mình phải đi cho mau tới Tương Dương.
Cô không ngừng hươi roi, quát thúc giục con huyết mã chạy như bay.
Chạy không biết được bao lâu, trong ánh trăng mờ nhạt đêm trừ tịch, nơi phương đông, cuối cùng họ thấy thấp thoáng tường vách cao ngất của thành Tương Dương. Lâm Yên Bích hít vào một hơi dài, cô tự nói cho mình nghe:
- Rồi cũng đến đích!.
Cô vung roi, điều khiển cỗ xe nhắm thành Tương Dương trực chỉ.
---- Xem tiếp hồi ----