(Nghi là kiếp sau của người ấy?)
Đêm dài đằng đẳng, bóng tối muôn trùng, ánh sáng vài vì sao đêm mờ dần, rồi tắt hẳn, chừng như chúng bất nhẫn phải chứng kiến cảnh trên xe, nữ tử đó cô đơn, tâm sự ngổn ngang trăm mối, từng giọt lệ không ngừng lã chã tuôn rơi.
Trong đầu Lâm Yên Bích lần lượt diễn lại những hình ảnh từng quãng thời gian cô quen biết Tiêu Phong, chuyện cũ lũ lượt kéo nhau hiện sống động trở lại trong tâm trí. Đây, dưới chân núi Thiên Sơn, kia, trên lầu Túy Tiên, rồi gian nhà nhỏ trong Hạnh Hoa cốc, phòng riêng nơi Lục gia trang ... tất cả như vừa mới xảy ra, chúng đan kết, chằng chịt xoay quanh nhân vật hiện đang ngập ngừng trước ngưỡng cửa Quỷ Môn quan... Nổi danh thần y, cô cũng đành khoanh tay, bất lực.
Trong gió bấc lạnh lẽo, nước mắt cô ứa ra, gò má ướt rồi lại khô, rồi đẫm ướt trở lại ... suốt đời, cô chưa từng trải qua những nức nở ấy, chưa khi nao suối lệ cứ tuôn trào mãi vậy. Qua màn lệ, đêm tối mịt mùng mênh mông vây quanh, dường như vĩnh viễn chẳng cam chịu nhường bước cho ánh dương quang trở về. Sáng mai ... Sáng mai ... liệu người có tỉnh lại nữa không? Mắt đăm đăm vào gương mặt Tiêu Phong, bất chợt, cô rùng mình một nỗi sợ ... cô sợ bình minh sẽ đến!
Đêm đen có dài, có trì hoãn mấy đi nữa, cuối cùng, hừng đông cũng y hẹn, đang tìm đến. Khi ánh hồng thoáng hiện nơi phương đông, Tiêu Phong chầm chậm hé mở mi mắt, từ cơn hôn mê trở về, ông mường tượng bóng tối đang dần dần co cụm, đang sợ hãi, nhường bước cho ngày mới đang đến. Giống như lần thoát hôn mê trước đây, ánh mắt ông chạm vào đôi mắt trong như nước hồ thu, đôi nhãn châu đen láy đó, bất chợp gặp ánh mắt của ông, nó lập tức sáng loé lên, ngập tràn một nỗi mừng vui vô hạn, đồng thời, từ tròng mắt ấy, những hạt lệ như trân châu đang thi nhau thành hình, rồi nối nhau tuôn chảy thành dòng.
Trong lòng cực cảm động, mấy lần, Tiêu Phong định vươn tay ra lau nước mắt cho cô, nhưng đã gắng gượng kìm lại,ông cuốii cùng chống tay, nâng mình chầm chậm ngồi dậy, nói:
- Đừng khóc nữa, chẳng phải ta đã khỏe lại hay sao?
Chăm chú nhìn cô, ông cười cười:
- Ta từng gặp, từng quen biết khá nhiều thiếu nữ, chỉ có cô nương đây là cô nàng hay khóc nhất!
Lâm Yên Bích gượng dậy, cô đưa tay áo lau mắt, khe khẽ nói:
- Trước kia, ta chưa hề khóc!.
Nghe câu nói khẽ khàng, giọng chan chứa nhu tình thắm thiết đó, Tiêu Phong nhất thời không tìm ra câu trả lời.
"Giá!", Lâm Yên Bích nạt nhẹ một tiếng, cô giật cương, giục ngựa nhắm hướng đông nam trực chỉ. Thấy Tiêu Phong vừa trở về từ Quỷ Môn quan, tâm tình cô vui sướng vô hạn, hai ngày qua, tuy cô không chợp mắt chút nào, nhưng hiện thời, cô chỉ cảm giác toàn thân lâng lâng, người nhẹ hẫng, dường như muốn bay bổng lên, theo cùng đà phóng tới trước của cỗ xe vùn vụt trên mặt đường, cô muốn mở tung, mở rộng, muốn rải khắp ra chung quanh cái tâm tình hoan hỉ đó.
Kiêm trình liên tục vài ngày, họ sang sông Hán Thủy , vượt Ngạc Châu, vào ranh giới Giang Châu. Những ngày đó, đôi lúc Tiêu Phong còn thổ huyết, nhưng màu máu tuy không còn rực đỏ như trước đây, nó vẫn lấp lánh ánh kim quang, Lâm Yên Bích hiểu độc tính trong người ông giảm nhiều, ông cần tiếp tục điều trị bằng dãi rắn độc. Số dãi độc Ngân Hòan xà đã cạn, cô đành cho ông dùng giải dược Bích Vân cung điều chế, tạm thời ngăn chặn phát tác của độc chất tẩm trên phi đao, Cô tiếp tục giong ngựa hướng đông nam, cỗ xe di chuyển không ngừng nghỉ từ tinh sương đến hòang hôn, cô sợ nếu kéo dài hành trình, bệnh tình Tiêu Phong càng thêm nặng.
Ngày nọ. từ xa, ẩn hiện sóng nước mênh mông của Thái Hồ, Lâm Yên Bích giơ roi, chỉ về phía ấy, nói:
- Mình cuối cùng đã đến ....Nhà ở nơi bờ hồ đó!
Tiêu Phong ngẩng đầu trông, chỉ thấy giữa màn mưa bụi mịt mùng, nước và trời nối vào một dải liền lạc, không sao trông rõ cảnh sắc trên hồ. Suốt đời tru ngụ Bắc phương, ít khi đi Giang Nam, lần cuối xuống đấy, ông đã gặp và làm quen Đòan Dự cùng A Châu. Sau cái chết của A Châu, ông trở về phương Bắc xa xôi, đến Liêu quốc, làm Nam Viện Đại vương, hết còn dịp trở lại Giang Nam. Lần này, vượt ngàn dặm về cố địa, chuyện cũ hàng lọat kéo nhau trào dâng trong đầu. Lúc mới quen A Châu tại khu rừng hạnh ở Vô Tích, ông đang làm Bang chủ, chăm lo việc Cái Bang, xem con gái thiên hạ như không hiện hữu, chẳng hề ghé mắt tới. Rồi một chuỗi những biến cố, ông cùng A Châu chia sẻ họan nạn, vào lúc toàn thể anh hùng thiên hạ rượt đuổi, truy sát ông, mỗi mình nàng A Châu bất di bất dịch theo sát bên cạnh, cùng ông đi một mạch từ Nhạn Môn quan xuống Tín Dương... Tự dưng ông thầm thở dài, thôi nghĩ về quá khứ, lúc ông ngỏanh trông ra trước, Lâm Yên Bích đang đánh xe về bờ hồ. Bất chợt rúng động trong lòng, ông nói thầm "Ngày đó, A Châu chẳng ngại đường xa vạn dặm, từ Nhạn Môn quan đi một mạch cùng ta xuống Trung nguyên, đuổi theo tên đại cừu nhân, kẻ âm mưu sát hại cha mẹ mình ... Giờ đây, một trăm năm sau, cô nương này cũng chẳng quản ngại ngàn dặm đường xa, cứu mình thóat khỏi Lục gia trang, nâng đỡ, đưa mình về trở lại Giang Nam, hai tình cảnh giống nhau y hệt... A Châu đã chẳng hề lo sợ đang bị anh hùng thiên hạ truy nã ráo riết, cũng chẳng khác nữ tử kia hiện đang làm chút nào, cũng vẫn là một cô gái tận tình giúp rập ... biết đâu ... đây chẳng phải luân hồi?"
Ông ngước nhìn trời cao, dõi mắt vào không gian mênh mông đang nhạt nhoà trong mưa phùn, rồi trầm giọng, tự thán "A Châu ... đúng nàng ở trên ấy nhìn xuống, thấy ta linh đinh cơ khổ, nàng đã hóa thân làm tiên nữ xuống trần, đến chia sẻ ngọt bùi, đắng cay cùng ta?". Lại rộ lên bao xúc động trong lòng, ông nhìn vào thân sau Lâm Yên Bích, phảng phất hình ảnh của chính A Châu, nhất thời đôi mắt ông nhạt nhòa!
Lâm Yên Bích chợt khẽ hô "hứ", kềm cương, dừng ngựa, cô chỉ tay vào giữa Thái Hồ, nói:
- Phía trước kia là nhà! Bây giờ phải bỏ ngựa lại đây, đáp thuyền ra tiểu đảo đàng đông kia. Chiết Quế cung ở trên đảo.
Tiêu Phong giương mắt nhìn, chỉ thấy mênh mông là nước, trên mặt hồ, giữa loáng thoáng ngư thuyền qua lại, ẩn hiện một hòn đảo, màn mưa bụi nhuộm lên mình nó một màu sắc từa tựa trong tấm tranh thủy mặc.
Rồi Lâm Yên Bích lấy từ eo lưng ra một ống tiêu, cô đưa lên miệng thổi, tiếng tiêu cao vút, xuyên qua khỏang rộng của đất trời. Tiêu Phong sực nhớ, dưới chân Thiên Sơn, chính tiếng tiêu đã lôi cuốn ông đến gặp cô ... Sau đó, thời gian ở Hạnh Hoa cốc, cô không thổi tiêu, chỉ gẩy đàn, chắc lúc ấy cô không muốn bộc lộ thân phận.Đâu ngờ, vài hôm sau nữa, cô cuối cùng đã hiện thân, cùng ông bôn ba ngàn dặm đi xuống Giang Nam.
Giữa tiếng tiêu, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trên mặt hồ, chèo nhanh về phía bờ bên này. Lâm Yên Bích ngừng thổi, cất ống tiêu. Chẳng mấy chốc, thuyền cập bờ, một nữ tử dưới thuyền bước lên, thân hình mỹ miều, cước bộ nhẹ nhàng, cô đi như lướt trên mặt đất, đến trước cỗ xe, quỳ rạp mình, thưa:
- Thuộc hạ đón tiếp chậm trễ, xin tiểu thư lượng thứ.
Vết thương nơi chân Lâm Yên Bích đã gần khỏi, cô nhẹ nhàng nhảy xuống xe, nói:
- Đứng lên đi! Lão Hồng có nhà không, bảo ông ấy đến gặp ta ngay.
Nữ tử đứng lên, cô chưa kịp trả lời, đã nghe có giọng người khàn khàn:
- Tiểu thư đã về rồi đấy a? Tiểu nhân đang ở đây.
Cùng tiếng nói, một thân ảnh hiện ra từ mé bên, hướng vào Lâm Yên Bích hành lễ. Lâm Yên Bích bảo:
- Đừng giữ lễ nữa, đứng lên đi thôi.
Lão Hồng thẳng người, đứng sang một bên, khoanh tay.
Lúc Lâm Yên Bích giúp Tiêu Phong xuống xe, nữ tử cùng Lão Hồng vẫn cúi đầu, không dám nhìn lên. Lâm Yên Bích bảo:
- Lão Hồng, ông đem cất xe và ngựa. Liệu ngày hôm nay, ông có thể kiếm một ít nọc Ngân Hoàn xà giúp ta không?
Lão Hồng ngẩng đầu, Tiêu Phong bỗng giật mình, mặt lão chằng chịt những sẹo, cái nọ cắt dọc cắt ngang cái kia, chen vào một ít khối u, xem ra bộ mặt nhiều sẹo đao kiếm của bà Lục La sát có khi dễ nhìn hơn. Rồi nghe tiếng khàn khàn của ông trả lời:
- Dạ ...Không có gì khó ... Thuộc hạ làm ngay tức thì.
Lâm Yên Bích gật đầu, nói:
- Tốt! Thôi ông đi đi.
Rồi cô nâng đỡ, đưa Tiêu Phong ra bờ hồ. Nữ tử nhanh nhẹn xuống thuyền, khi Lâm Yên Bích và Tiêu Phong ngồi vững vàng trên thuyền xong, cô cầm hai mái dầm, bắt đầu chèo thuyền ra giữa hồ.
Tiêu Phong tai nghe tiếng mái chèo khua nước, mắt nhìn cảnh sắc khoáng đãng trước đầu thuyền, ông nhớ lại phong trần chuyến hành trình vừa qua, dâng cảm khái trong lòng. Rồi nghĩ đến Lâm Yên Bích ngày đêm đánh xe, cô không ngủ bao nhiêu, ông bất giác đưa mắt nhìn trắc diện cô, cô đang chăm chú vào cảnh sóng nước mênh mông, gò má hệt được tạc bằng ngọc thạch, nét trầm tĩnh, tuy vậy, khoé hạnh điểm chút quầng thâm, không giấu nổi tiều tuỵ. Kín đáo nhìn cô, trong lòng ngời niềm cảm kích rung động con tim, ông khẽ khấn nguyện "Thượng thiên hỡi, hãy làm cho ta hiểu với, , nàng đây có phải hoá thân của A Châu không? Nếu không, vì sao nàng đã hết lòng hết dạ cùng ta?". Chợt nhớ cô có bảo, trước đây, cô đã có quen biết một người trùng tên A Châu, rồi nhớ đến thần tình thoáng kỳ lạ của cô lúc vừa nghe ông kể tên A Châu, trừ phi .... trừ phi cô đã được đấng cao xanh mật thị cho từ trước? Cùng A Tử, ông trôi giạt từ trăm năm trước về thế gian này, do vậy, chuyện A Châu tái sinh xuống đây, không phải chuyện bất khả! Nghĩ đến đó, bất giác thấy nắm được dăm phần tin tưởng, trong sâu thẳm đáy lòng, ông vừa thấy phấn khích, vừa thấy sung sướng, siết chặt đôi bàn tay, ông tự nhủ "Chờ an cư Chiết Quế cung xong xuôi, nhất định ta phải hỏi cho ra nhẽ, biết đâu nàng hãy còn giữ được đôi ba ký ức tiền kiếp!"
Trong mưa phùn, thuyền lướt đi một quãng dài , cuối cùng dần dần hiện ra tiểu đảo. Khi thuyền cập sát bờ, Lâm Yên Bích đưa tay nâng, giúp Tiêu Phong đặt chân lên đảo, rồi quay sang nữ tử chèo thuyền, cô nói:
- Đã làm ngươi vất vả một phen! Thôi, ngươi về đi, nếu có gì cần, ta sẽ cho gọi.
Nữ tử chắp tay chào, rồi đẩy thuyền ra.
Đưa mắt nhìn quanh, Tiêu Phong thấy bạt ngàn rừng cây quế. Giang Nam vừa vào xuân, cành cây trổ nhiều lá non xanh biếc, dưới từng làn gió nhẹ thoảng qua, từng đợt từng đợt lá xanh khẽ rung, tạo nên cảnh sắc đẹp mắt, đẹp lòng, không kém cảnh những cánh hoa lê tinh khiết trắng ngần lơi lả trong Hạnh Hoa cốc. Tiêu Phong bất giác cảm thán:
- Cảnh đẹp quá! Làm say đắm lòng người!.
Lâm Yên Bích hé môi cười, đáp:
- Đó là mình đến sớm! Đến tháng tám, hoa quế nở rộ, mỗi cơn gió thổi qua, hoa quế từ trên cành phiêu phiêu rơi xuống, bám vào mặt người, tựa hồ một cơn mưa hoa, hương quế nồng nàn, thấm vào gan ruột, gây cảm giác thần tiên!".
Cô vừa nói vừa đỡ tay Tiêu Phong, chầm chậm dìu ông đi vào rừng quế.
Tiêu Phong nghe cô ca ngợi, bất giác thần trí mê mẩn, ông nói:
- Cảnh thần tiên đó ... cho dù nằm mộng cũng chưa chắc được thấy, quả tình nếu được sống một vài giây phút, ắt hẳn mê ly lắm lắm.
- Chỉ cần mình ở đây luôn cho tới tháng tám, người sẽ được sống qua thôi!
Lời nói vừa dứt, Lâm Yên Bích bỗng nhận ra mình thổ lộ tâm sự, không tự chủ được, cô bất giác ửng hồng đôi má,
Nhìn thần sắc y hệt dáng vẻ A Châu, Tiêu Phong bất giác mừng rỡ trong tim, ong cười ha hả:
- Hay lắm! Cứ ở đây đến tháng tám, là sẽ được tận hưởng cái phong quang đẹp như tranh vẽ của Giang Nam, nhất định chẳng cần đi tìm đâu xa ....chẳng cần để ý thế sự xa vời!.
Lâm Yên Bích vui mừng:
- Vậy sao? Lời đó phải chăng một lời hứa . . . - Cô khẽ nhíu mày - E rằng không quá một tháng, Hoàng Dung lại sẽ lần mò đến đây, chẳng cho mình yên ổn chờ đến tháng tám!
Vừa lúc ấy, một nữ tử y phục màu vàng nhạt chạy đến, từ xa, cô lớn tiếng hỏi:
- Tiểu thư, phải cô nương đấy không?.
Nư tử cước bộ lanh lẹn, phút chốc, cô đến trước Lâm Yên Bích, cúi mình chào:
- Đan Quế mừng đón tiểu thư.
Lâm Yên Bích cười nụ, bảo:
- Đứng dậy đi thôi! Nha đầu ngươi làm gì ... giờ này mới chạy ra đây? Mau cùng ta về phòng nào!
Đan Quế dường như rất thân thiết với Lâm Yên Bích, khác nữ tử chèo thuyền, cô cười hì hì đáp:
- Vừa rồi làm cỏ, bắt được một con rết thật lớn, vội vàng đem nó ngâm rượu, nhất thời thích quá, nên chẳng để tâm nghe ngóng động tịnh bên ngoài, mong tiểu thư tha tội.
Cô xoay chuyển đôi nhãn châu đen nhánh nhìn sơ Tiêu Phong, khi thấy Lâm Yên Bích dùng hai tay nâng đỡ ông, cô thoáng giật mình, ghé sát bên Lâm Yên Bích, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, mấy bữa trước, bên Liễu công tử có sai người ghé qua đây.
Lâm Yên Bích nghe nói, cô nhíu mày, hỏi lại:
- Người tới vì việc gì vậy?.
---- Xem tiếp hồi ----