(Gặp hiểm nguy trên đảo)
Lâm Yên Bích cũng bị tiếng động làm tỉnh giấc, cô hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi:
- Tiếng gì vậy? Nghe rợn tóc gáy!
Tiêu Phong nhỏ giọng trả lời:
- Chắc có con gì đang bò đến đây!
Ông chưa dứt lời, đã thấy từ chỗ mấy trượng ngoài cửa động, một bóng đen lù lù đang trườn mình tiến về hang, tiếng sột soạt xuất phát từ dưới thân mình nó.
- Ối ...! - Lâm Yên Bích rú lên, cô chụp tay Tiêu Phong, tuy cô từng thấy nhiều giống trăn, rắn khác nhau, nhưng chưa khi nào gặp một con trăn to lớn đến thế. Mình con trăn to cỡ thân người, hai mắt lập loè ánh xanh lục trong bóng tối.
Tiêu Phong khẽ vỗ nhẹ vào tay cô, bảo:
- Đừng sợ! Mình ra chặt phăng cái đầu nó xuống là xong
Nói xong, ông dợm đứng lên bước đi.
Lâm Yên Bích níu giữ ông lại, cô nói:
- Huynh vừa hứa gì với muội, sao quên nhanh thế! Ngồi xuống đây, để muội đối phó!
Cô vừa dứt lời, đã thấy con trăn hiện ra nơi cách cửa hang một trượng. Lâm Yên Bích lấy ra một nắm kim châm, cô đưa Tiêu Phong bảo:
- Huynh đem cắm mấy kim này ở chỗ cửa hang,sau đó, muội sẽ phóng châm vào nó."
Tiêu Phong theo lời, đem nắm châm cắm xuống nền đất cửa động.
Lúc này, con trăn đã bò vào gần, Lâm Yên Bích trầm giọng thét:
- Quái vật! Đừng hòng bò vào đây!
Cô vung tay, bắn một độc châm vào mình con trăn. Chỉ thấy con trăn trườn qua trườn lại, đám lá khô dưới đất tung bay mù mịt, con trăn ngóc đầu, nó hả miệng xuyên qua cửa động, đầu lưỡi đỏ hỏn hầu như chạm vào mặt Lâm Yên Bích. Cô rú lên, thân mình bỗng bị lùi mạnh ra sau, nguyên Tiêu Phong đi từ cửa hang về đã kịp thời kéo cô. Tiêu Phong đang định bỏ qua lời giặn đừng đề khí, ông định vận nội lực, bỗng con trăn co thật nhanh đầu về, hoá ra nó bị đau bởi kim độc cắm tại cửa hang đâm trúng thân mình, thôi không trườn mình vào nữa.
Sau cú giật mình, Lâm Yên Bích định thần, cô phóng thêm một châm nữa, vào chỗ đầu trăn. Bị châm ghim vào mắt, trong cơn đau kịch liệt, con trăn ngóc đầu, mặc kệ số châm cắm trên đất cửa hang, nó dùng toàn lực xông vào.
Tả chưởng Tiêu Phong giơ lên, ông tính xuất chiêu, bỗng thấy cây ngọc tiêu vung quật vào đầu con trăn, rồi có tiếng Lâm Yên Bích la lớn:
- Đừng vận nội lực! Huynh mà đề tức, là muội đưa thân mình cho con trăn nó nuốt tức thì!
Cô vừa thét, vừa hươi ngọc tiêu đập lia lịa vào đầu con trăn. Trong lúc cấp bách, lực đạo tay cô tăng mạnh không ngờ, đầu con trăn bị những nhát quật đó làm máu me bắn tung toé. Đồng lúc, độc tố trên châm xâm nhập trong con trăn, nó đau đớn, thu hết sức tàn, vươn đầu táp Lâm Yên Bích một phát thật mạnh. Ngọc tiêu bất ngờ bị đầu trăn đập vào, đã vuột khỏi tay Lâm Yên Bích, rơi xuống đất. Không để con trăn kịp gom sức tàn, cô dùng nắm tay đập lia lịa vào nơi đầu dập nát của trăn, bỗng đuôi trăn quẫy mạnh, cả thân mình nó đang quấn kín thân mình Lâm Yên Bích bỗng đổ xầm xập nằm ngang mặt đất, kéo Lâm Yên Bích té theo, khiến cô nằm đờ đẫn, hơi thở đứt quãng!
Tiêu Phong hãi kinh, nói:
- Đừng la ta cãi lời hứa!
Lâm Yên Bích vội thét trả:
- Đừng... ! Huynh lấy ngọc tiêu, đâm vào chỗ bẩy thốn bên dưới đầu trăn, chỉ cần đâm cho mạnh, không cần vận sức!
Cô nhặt cây tiêu, đưa cho Tiêu Phong. Tiêu Phong đón lấy, trong bóng tối, ông không biết chỗ bẩy thốn dưới đầu trăn ở đâu, chỉ còn cách lấy tay mò tìm. Con trăn bỗng ngóc đầu, táp Tiêu Phong. Dù không vận nội lực, thân thủ Tiêu Phong vẫn nhanh nhẹn, ông tránh né, vừa rồi lần mò bằng tay, đại khái ông có ý niệm chỗ bẩy thốn ở đâu, bèn co tay, cầm ống tiêu đâm vào thân trăn. Con trăn vùng vẫy, lăn lộn, mõm há to, dãi nhớt trong miệng bắn tung toé lên vách động. Tiêu Phong không ngừng tay, dù ông không vận sức, mặc kệ trăn giãy giụa mạnh đến đâu, ông vẫn đâm sâu ngọc tiêu vào.
Lâm Yên Bích cảm giác lực quấn của con trăn lơi lỏng dần, cuối cùng, đầu nó lả xuống, cô gắng sức trườn thoát khỏi mấy vòng quấn, rồi cô nhặt một tảng đá trên mặt đất, hung hăng đập vào đầu trăn, cô nghiến răng chửi rủa: - Đồ quái ở đâu! Đập cho mày chết luôn!.
Một lúc sau, toàn bộ đầu trăn đã nát ngướu như tương,
Tiêu Phong níu cô lại, ông cười cười:
- Nó chết rồi! Muội nghỉ tay đi!
Lâm Yên Bích ngoảnh xem thì thấy con trăn toàn thân bất động, từng vòng, từng vòng mình trăn cuộn khoanh trên đất. Cô đưa tay ôm ngực, miệng thở hổn hển, toàn thân cô chợt phát rét, mồ hôi ướt dầm dề, cô không còn một chút khí lực! Tiêu Phong kéo xác trăn ra ngoài, ông đến bên cô, dịu dàng hỏi:
- Muội sao vậy? Chỗ mình muội bị trăn siết, có mang thương tích gì không?
Lâm Yên Bích đáp:
- Không sao! Chỉ vì vừa rồi cố sức giẫy giụa mạnh, nên muội mệt hụt hơi! - .Cô chợt tức tối - Đồ quỷ ở đâu! Sao lò mò vô trong hang này? Làm ta bị một phen chết khiếp!
Tiêu Phong cười đáp:
- Ta đoán có lẽ hang động này là ổ của nó, bị bọn mình chiếm cứ, nó dĩ nhiên phải đòi lại!
Lâm Yên Bích khẽ nói:
- Thực ra, muội bị trăn quấn cũng không lo lắng gì nhiều, muội chỉ sợ huynh liều lĩnh vận nội lực, nuốt lời mới hứa xong!
Nghe câu nói tha thiết, chan chứa nhu tình, trong lòng Tiêu Phong không tự chủ dược, nhớ đến giấc mộng vừa qua, bất giác ông nắm tay cô, trìu mến nói:
- Ta xin lỗi muội! Thiệt tệ quá, nhưng ta chẳng thể khoanh tay nhìn muội đang bị trăn siết và nuốt vào miệng! Muội hy sinh không biết bao nhiêu cho ta, có phải chết ngàn lần, ta cũng không thể đền đáp đủ cho muội!
- Đừng nói thế! Muội hiểu huynh! Hai chúng mình ngộ đại nạn mà vẫn thoát chết, xem ra phúc phận mình còn to lắm!.
Lâm Yên Bích bị ông nắm chặt tay, lòng thấm thía vị ngọt ngào hương vị hạnh phúc, cô nghĩ thầm "Cuối cùng, chàng cũng có ý với ta, cho dù chàng vẫn giữ tình thâm nghĩa trọng cùng người vợ đã mất, ta cũng không cần gì nhiều, chỉ mong chàng dành cho một góc nho nhỏ trong tim, là thấy mãn nguyện rồi!
Trải qua mấy khoảnh khắc vùi dập đó, mặc dù bình minh đang ló dạng, Lâm Yên Bích mệt nhoài, cô ngồi dựa đầu vào Tiêu Phong, chìm dần vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh giấc, ánh dương quang rực rỡ chiếu sáng bên trong động, thấy khắp nơi, nhiều vệt máu gần khô của trăn. Nhớ đến tình cảnh nguy hiểm đêm qua, Lâm Yên Bích tưởng chừng đã trải qua một ác mộng, mũi cô thoảng mùi hơi người nam nhân. Cô ngước mắt, thấy một gương mặt rắn rỏi, khoé môi nhếch xiên, sống mũi cao, ánh mắt tuy không nhìn xuống cô, nhưng từ thân mình vững chắc, rắn rỏi đó, toả ra một hơi ấm êm ái. Trong lòng sung sướng mê man, đỉnh đầu cô bất động, cô từ từ nhắm mắt, tiếp nhận vào nội thể nồng ấm đang toát ra từ vòng tay rắn chắc, từ thân mình cường tráng. Từ đêm qua, cô cảm giác như đang sống trong mộng, tất cả vẫn đang là hiện thực. Cô mường tượng đã có dịp sống qua trước đây rồi, sống hiện tại mà cô như đang nhớ một giấc mơ xưa. Cuộn mình trong vòng tay, cô không dám cựa mình, mắt cũng không dám mở, dám chớp, cô chỉ sợ, mắt mở ra, mộng đẹp sẽ chấm dứt!
Hốt nhiên cô nghe từ xa vọng lại tiếng kêu gọi:
- Tiêu đại ca, Lâm muội muội, hai người ở đâu?
- Là Liễu đại ca! - Lâm Yên Bích cựa mình, cô ngồi dậy, vui mừng - Đó là Liễu đại ca đang đi tìm chúng mình!
Cô cất tiếng trả lời:
- Ta đang ở đây.
Tiêu Phong cõng Lâm Yên Bích, ông bước lom khom ra ngoài hang, đi về phia tiếng gọi. Sau một lúc, họ nhìn thấy Liễu Như Lãng trong bộ bạch y, ông rảo bước đến gần. Khi thấy Tiêu Phong cõng Lâm Yên Bích, gã hốt hoảng:
- Lâm muội bị gì vậy?
Lâm Yên Bích cười, đáp:
- Không mấy trầm trọng, bị bong gân nơi chân, muội không thể tự đi một mình.
- Mọi sự cũng vì ta quá tệ! Ta hại hai người đến khổ! - Liễu Như Lãng vẻ mặt ngượng ngùng, gã quay sang bảo Tiêu Phong- Thấy lại Tiêu đại ca, huynh vẫn bình an, đệ rất yên tâm! Huynh mà gặp bất trắc, suốt đời này đệ sẽ sống trong hối hận, sẽ bứt rứt không thôi!
Tiêu Phong đáp:
- Liễu huynh đệ đừng nói vậy! Huynh đệ từng xả thân cứu mạng, , ta chưa báo đáp xong, như lúc này, nếu huynh đệ đã không ra biển tìm kiếm, hai ta có khả năng lạc lõng trên hoang đảo này chưa biết đến bao giờ. Tiêu Phong mỗ cảm kích nói không hết lời, ta chỉ mong sau này có dịp đền đáp phần nào!
Liễu Như Lãng cúi gằm mặt, miệng ấp úng:
- Tiêu đại ca đừng nói đến đền đáp nữa, càng khiến đệ thêm thấy xấu hổ, huynh không biết ... không biết ... tối qua ... tối qua ... đệ đã ...
- Ha ha ... đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng tốn chút hơi sức mà gặp liền tại đây!
Tiếng cười, tiếp theo là tiếng người nói tiếp:
- Tiêu tướng quân, mạnh giỏi a?
Ba người Tiêu Phong quay đầu trông, thấy Hoàng Dung và thanh bào khách đứng đó, nơi xa xa đàng sau là một cỗ thuyền, ắt hẳn thuyền họ dùng đi biển.
Hoàng Dung quay sang nói với thanh bào khách:
- Cha! Chắc mẹ trên trời hiển linh, giúp cho cha con mình trên đường về Đào Hoa đảo đã bất ngờ gặp bọn chúng tại đây. Hòn đảo nhỏ xíu này ở tận đâu đâu, rõ ràng chúng đang cố sức đào tẩu!
Thanh bào khách gật gù, đáp:
- Gặp ... nhưng chưa chắc thắng được chúng đâu! - Ông chăm chú nhìn Tiêu Phong, hỏi tiếp - Tối qua, phải các hạ đã dùng chỉ đánh chuyển hướng phi thạch của ta?
Tiêu Phong đáp:
- Là tại hạ. Thủ pháp ám khi của tiền bối quá sức cao minh, trên đời mấy ai sánh bằng, tại hạ đã chỉ có thể thay đổi hướng bay thôi, không đón đỡ nổi!
Liễu Như Lãng kêu lên:
- Vị tiền bối này danh lừng thiên hạ, ngài là Đông Tà Hoàng Dược Sư. Đạn Chỉ thần công của tiền bối sánh ngang cùng Hàng Long thập bát chưởng của Bắc Cái hay Nhất Dương chỉ cuả Nam Đế!
Tiêu Phong vốn không biết Đông Tà , Bắc Cái , Nam Đế là ai, nhưng Hàng Long thập bát chưởng là bản lĩnh giữ nhà của ông, cũng như Nhất Dương chỉ là công phu trấn sơn của dòng họ Đoàn Đại Lý. Mấy môn võ công đó, ông rành biết rõ, lập tức trong lòng ông minh bạch, hôm nay đã gặp một tuyệt thế cao thủ. Theo khẩu khí Hoàng Dược Sư, hình như ông ta chưa biết mình đang không thể vận công đề khí, do đó, ông bảo Hoàng Dung, ông chưa chắc nắm phần thắng!
Lại nghe Hoàng Dung cười rộ một tràng dài, rồi bà nói tiếp:
- Cha, cha chưa biết, Tiêu đại tướng quân đây dẫu thần dũng, nhưng hắn hiện đang trung độc Kim Xà, không thể vận công đề khí, nếu hắn cố gắng huy động nội lực, độc tố sẽ công tâm làm hắn thổ huyết, tuyệt mệnh tức thì!
Hoàng Dược Sư đảo ánh mắt, quả nhiên ông thấy gò má Tiêu Phong ẩn hiện sắc đen, ông bèn gật đầu, nói:
- Chẳng sai, hắn đang trúng độc!
Lâm Yên Bích mỉa mai:
- Những gì Đông Tà với Tây Độc ... ta thấy chỉ rặt một lũ hư danh, không một chút phong phạm của bậc đại tông sư, chỉ hùa theo con gái tấn công một người đang bị ngộ độc!
Hoàng Dung nhìn cô, bà cười cười, bảo:
- Kế khích tướng đó vô ích! Cha con ta xưa nay không đếm xỉa đến tiếng tăm, chúng ta hành sự chỉ cần không thẹn lương tâm. Đối đầu tên thát tử Mông Cổ này, ta chẳng cần để ý đạo nghĩa giang hồ! Lấy đông thắng ít ... nghiã lý gì! Thừa lúc người ta hiểm nghèo ... việc quái gì ta phải quan tâm! Chỉ cần giúp bảo toàn sinh mạng bá tánh, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì!
---- Xem tiếp hồi ----