Nghe cô nói, sóng lòng bỗng dào dạt, Tiêu Phong nhớ, bên bờ hồ Tiểu Kính, trong cơn hấp hối, A Châu cũng đã tha thiết khẩn cầu ông rũ bỏ hết mọi ân oán, ra quan tái chăn dê, thả cừu, giống như vừa rồi, trong kiếp tái sinh, nàng đã lặp lại ước nguyện đó. Dù kiếp này, nàng không nhớ hết chuyện tiền kiếp, nhưng ước nguyện đó, nàng không quên! Mắt đẫm lệ, ông toan đáp lời ưng chịu, nhưng chợt nghĩ về sinh mạng bá tánh thành Lâm Hoàng nằm trong tay ông, về dã tâm cuồng vọng của Hốt Tất Liệt ông chứng kiến lúc y xua quân Nam hạ, tàn sát dân Đại Tống không chút ngại ngần. Không những ông không đành lòng làm ngơ các viễn cảnh đó, Liễu Như Lãng giờ là nghiã đệ, sao ông có thể bất nghĩa với người em đó được! Nghĩ đến đấy, ông thở dài, bảo:
- Yên Bích, khuya lắm rồi, muội đi ngủ đi! Chuyện tương lai, sau này bàn tiếp!
Thấy ông tránh trả lời, Lâm Yên Bích đau lòng, nhưng cô hiểu, đặt ông vào tình huống khó khăn đó, muốn ông ưng chịu, là đã làm ông khó nghĩ vô cùng. Là người trọng tình nghĩa, ông thà chết, không bất nghĩa cùng người em, cô quay mặt, u uẩn, nói khẽ:
- Được! Muội đi nghỉ đây!.
Cô bồi hồi lần bước về phòng, ruột gan tan nát!
Sáng hôm sau, Tiêu Phong hỏi A Tử những gì đã xảy đến, hỏi cô vì sao lọt vào tay Hoắc Đô.
A Tử đáp:
- Vào hôm sau khi huynh đi dọ thám Lục gia trang, muội chờ tại khách sạn đến tối khuya, mãi chẳng thấy huynh trở về, đoán huynh mắc nạn, muội bèn đi Lục gia trang dò tìm. Dè đâu , muội vừa đến ngoài trang, đã gặp một khiếu hoá hình dạng xấu xí, đeo năm túi. Trưởng lão năm túi đó gặp muội, chẳng nói năng gì, đã động thủ. Muội không phải đối thủ, bị gã bắt được, gã không đưa muội vào trang, đã bỏ muội lên xe, chở muội về phía nam. Khi gã cởi mặt nạ hoá trang, hiện nguyên hình gã áo vàng tối qua. Hoá trang dưới mặt nạ đó, gã đã trà trộn vào làm đệ tử Cái Bang! Sau đó, muội bị giam tại Lư Sơn! Ban đầu, muội không biết gã muốn gì, sau này, khi nghe ba tên trại chủ nói chuyện, mới biết gã định dùng muội uy hiếp huynh, không kiếm được bí kíp võ công, thì cũng đòi được vàng bạc châu báu! Biết ý đồ gã rồi, muội thấy yên tâm hơn, vì muội nghĩ, tỷ phu mà tìm đến, bọn chúng chỉ có nước ôm đầu bỏ chạy.
Cô trợn mắt, liếc xéo Lâm Yên Bích, hằn học nói tiếp:
- Đâu dè cô này bảo huynh đã chết, hại muội đau lòng hơn nửa buổi, muội đã tính tự tử chết phứt cho rồi!
Lâm Yên Bích bảo:
- Ta xin lỗi! Lúc đó, ta chỉ muốn gạt bọn chúng, nói Tiêu đại ca đã chết rồi, vì muốn giảm phiền toái cho Tiêu đại ca!
Tiêu Phong cau mày, hỏi:
- Chắc có lúc gã thấy muội bên ta, nên tưởng có thể dùng muội uy hiếp ta! Là phản đồ của Kim Luân pháp vương, ta không hiểu gã trà trộn vào Cái Bang với âm mưu gì?
Từ lúc vào Trung nguyên, ông bị đệ tử Cái Bang làm khốn đốn khắp nơi, nhưng khi ông phong thanh nghe có kẻ gian trà trộn vào Cái Bang, ông vẫn nảy sinh lo lắng, vẫn quan tâm đến họ.
Lâm Yên Bích tiếp lời:
- Muội cho rằng, vì là phản đồ Kim Luân pháp vương, làm chuyện khi sư diệt tổ, gã lẩn trốn trong Cái Bang hòng tránh né sự truy tầm của đồng môn!
Tiêu Phong nghe cô bàn hữu lý, ông cười, bảo:
- Nhất định thế! Yên Bích muội thật thông minh.
Từ tối qua, A Tử để ý thấy hai người đối xử thân mật, ánh mắt Tiêu Phong nhìn Lâm Yên Bích, cô thấy giống như thưở nào ông đã nhìn A Châu! Rồi bây giờ, nghe hai người cười đùa thân mật, cô nổi tức tối, khi nhìn dung nhan tuyệt sắc của Lâm Yên Bích, trong cô, lửa ghen bốc lên hừng hực, cô bèn cười nhạt hỏi:
- Rút cục đây là cái cô Lâm cô nương giấu mặt trong Hạnh Hoa cốc? Ngày đó, Hạnh Nhi nói ta đã từng gặp cô trước, đúng là đã không gạt ta, quả thật hai ta có đụng đầu trên quãng đường chân núi Thiên Sơn! Sao cô cứ khăng khăng lừa gạt, tự nói mặt mày xấu xí lắm!
Là người thông minh, Lâm Yên Bích nhìn dáng điệu A Tử trước Tiêu Phong, biết mười mươi cô ta luyến ái Tiêu Phong, nên đã đặt câu hỏi đó! Cô bèn cười nụ, đáp:
-Hồi đó, ta không muốn lộ diện trước hai vị, vì ta cho rằng hai vị cũng không biết ta là ai! Vì mình không cùng giới gang hồ, nên ta không muốn ra mặt. Nếu cô trách ta không tận tình chào đón tại nhà ở trong cốc, ta uớc mong A Tử cô nương bỏ qua cho!
Tuy A Tử hận thấu xương, nhưng nghe lời ăn tiếng nói nhũn nhặn của cô, A Tử không dám phát tác trước mặt Tiêu Phong, sợ bị ông rầy rà tính khí hờn giận trẻ con. Long lanh ánh mắt, cô quyết định tạm thời nhẫn nhịn, đè nén ghen tức, cố làm vẻ không mấy quan tâm, rồi sau này, sẽ tìm cơ hội nhổ cái gai đó ra khỏi mắt!
Cô bèn giả vờ cười cười, nói:
- Lâm cô nương khách khí quá rồi! Thế Hạnh Nhi khoẻ không? Ta nhớ cô ấy lắm!
Lâm Yên Bích đáp:
- Cô ta vẫn bình thường, xin cám ơn cô nương đã thăm hỏi!
Vào lúc ấy, từ xa chợt truyền đến một âm thanh trầm đục, làm khuấy động không gian, rồi tiếp theo sau là một tiếng rít sắc nhọn. Lâm Yên Bích đứng dậy, nói:
- Đó là tín hiệu khẩn cấp triệu tập môn hạ Bích Vân cung, báo tin có chuyện quan trọng vừa xảy ra, môn nhân khi nghe thấy, phải nhanh chóng đến tập họp tại địa điểm quy định trước.
Tiêu Phong cũng đứng dậy theo, nói:
- Ta cùng đi với muội, A Tử, muội theo ta, tránh bị lạc lần nữa!
A Tử không muốn, nhưng không thể thoái thác, cô đành phải theo họ ra ngoài.
Tiêu Phong chuyển con hãn huyết cho Lâm Yên Bích và A Tử cưỡi, ông dùng con ngưạ cuả Lâm Yên Bích đi từ Chiết Quế cư lên đây. Ba người giục ngựa theo hướng xuất phát tín hiệu. Tuy ngựa của Lâm Yên Bích cũng là lương câu, nhưng nó không sánh được con hãn huyết bảo mã. Vì sợ Bích Vân cung gặp đại nạn, Lâm Yên Bích giục ngựa phi nước đại. Do đó, Tiêu Phong mỗi lúc mỗi bị tụt hậu. A Tử ngồi đàng sau, hai tay ôm ngang eo Lâm Yên Bích, cô thấy cây cối hai bên đường vùn vụt phi nhanh ra sau. Khi ngoái trông, thấy Tiêu Phong ở xa mãi đàng sau, hình dạng cơ hồ không rõ nét, cô quyết ý lợi dụng thời cơ, hạ sát Lâm Yên Bích, nhổ đi cái gai trong mắt.
Cô lẳng lặng lấy ra ba mũi độc châm. Số độc châm bị mất khá nhiều trong trận chiến độc xà trận Cái Bang, cô hiện thời chỉ còn vỏn vẹn ba châm đó thôi. Giấu độc châm trong lòng bàn tay, cô nghĩ rằng, dù y thuật Lâm Yên Bích cao minh đến đâu, nếu bị đâm ba châm đó vào tâm tạng, độc tố Tinh Tú phái vào đến tim rồi, trời nào cứu cho nổi! Tối qua, mục kích thân thủ Lâm Yên Bích, cô biết võ công mình kém xa, bèn nhanh chóng, vô thanh vô tức, ngầm hướng châm độc trong tay trên tâm tạng của Lâm Yên Bích, đâm mạnh vào.
Mắt thấy châm đâm vào đến nơi, bỗng cô nghe Lâm Yên Bích la hoảng, giật mạnh cương ngựa, khiến con ngựa dừng phắt lại, đứng trên hai chân sau, hai chân trước bốc lên cao trong không trung. A Tử vốn đang lỏng tay ôm eo , trớn chạy nhanh của con ngựa đã đẩy cô tụt khỏi mình ngựa, mấy mũi châm rơi mất sạch, thân mình té nằm trên đất.
Từ trên không, Lâm Yên Bích nhẹ nhàng hạ mình, đáp xuống cạnh con ngựa. Tay nắm dây cương, miệng cô hỏi:
- Ôi ... xin lỗi! Ta chợt thấy một thân ảnh vụt qua trước mặt, quái vật nào đó làm ta hoảng hốt giật cương, quên mất đang có A Tử cô nương ngồi phía sau!
Cô cúi xuống, đưa tay cho A Tử nắm, rồi cười, nói:
- Cô nương không sao chứ! Có cần ta giúp cô đứng lên không?
- Không cần! Tự ta đứng dậy được!.
ATử lồm cồm đứng dậy, lòng giận run, cô biết Lâm Yên Bích đã nhìn ra âm mưu, sớm đã có đề phòng, lại còn làm cô té ngựa, đùa giỡn cô một phen!
-Không bị gì thì tốt! Nếu cô bị thương, tội ta lớn lắm đa! - Lâm Yên Bích cười hì hì, phi thân lên mình ngựa, cô dang tay trước A Tử, bảo - Cô đưa tay đây, để ta kéo cô lên ngựa, xin lỗi lần nữa tội đã làm cô té.
A Tử chẳng khách khí, nhìn đôi tay mảnh khảnh Lâm Yên Bích, cô nắm chặt vào đó, vận sức, định kéo Lâm Yên Bích ngã ngựa, nhưng tay cô bỗng dưng hư nhược. Chẳng những không kéo được người ta xuống, A Tử còn bị Lâm Yên Bích lôi tuột lên lưng ngựa! A Tử kinh hãi, cô biết võ công kém xa Lâm Yên Bích, vừa rồi các trò đánh lén đều không thành công, do đã bị Lâm Yên Bích đề phòng trước. Cô nuốt hận, tìm cơ hội khác! Rồi cô nghe Lâm Yên Bích bảo:
- A Tử cô nương, phải ngồi cho vững đó, nếu bị té nữa, khó tránh nạn gãy xương!.
A Tử xuất thân từ Tinh Túc phái, bản lãnh nhịn nhục khá cao, sắc mặt tỉnh khô, cô đưa tay ôm eo lưng Lâm Yên Bích, nói:
- Được rồi! Ta cứ ôm chặt lấy cô! Nếu có té, cả hai cùng té!
Lúc đó, Tiêu Phong cũng vừa đến nơi, thấy cả hai dừng lại đấy, ông cho là họ chờ mình, không giảm tốc độ, ông tiếp tục phóng ngựa, miệng hỏi:
- Yên Bích, còn xa lắm không?
Lâm Yên Bích giục ngưạ theo, cô đáp:
- Không xa lắm, ngay đàng trước kia!.
Lần này, cô không chạy vượt lên nữa, cho ngựa chạy sóng đôi cùng Tiêu Phong.
Quả nhiên, sau một tuần trà, họ đã thấy hiện trước mặt một toà nhà, chung quanh đấy cây cối nở hoa rộ khắp, chim hót véo von, cánh cổng vào sân đóng chặt. tứ bề không một bóng người. Tiêu Phong có cảm giác, cơ sở của Bích Vân cung, chỗ nào cũng thanh nhã, sâm nghiêm, rất phù hợp cá tính Lâm Yên Bích.
Lâm Yên Bích xuống ngựa, cô rảo bước đến gõ cửa. Chẳng bao lâu, sau tiếng kẹt cửa, một trung niên phụ nhân ngoài bốn mươi tuổi hiện ra. Thấy Lâm Yên Bích, bà chắp tay cúi chào, nói:
- Thuộc hạ tham kiến cô nương!
Lâm Yên Bích bảo:
- Bất tất đa lễ!.
Ba người qua cửa, khi thấy sân trước trống trơn, cô bèn hỏi:
- Các người phát tín hiệu triệu tập môn nhân, sao không thấy một ai hết vậy? Hay tại ta đến sớm quá?
Người đàn bà đó vội khoanh tay, thưa:
- Dạ đúng vậy! Hôm qua, ở đây nhận khẩu lệnh khẩn của cung chủ, bảo thuộc hạ phải tìm gặp cô nương, giặn cô nương ngày mười lăm tháng tới phải có mặt tại Hạnh Hoa cốc. Thuộc hạ nghe cô nương đang ở Lư Sơn, nhất thời chưa rõ cô nương ở đâu, vì sợ trễ nãi ngày giờ, nên đã phát tín hiệu khẩn cấp, mời cô nương đến đây. Những người khác đều đã được báo trước, cho nên không ai đến tập họp.
Lâm Yên Bích khẽ nhíu mày, cô nói:
- Hôm nay mười ba, vậy còn được hơn một tháng!.
Cô liếc nhanh Tiêu Phong, nghĩ bụng, "Còn được ở bên ông hơn một tháng nữa", bớt căng thẳng, cô chậm rãi thả mình ngồi xuống ghế, hỏi:
- Cung chủ đòi ta về, là chuyện gì?
Trung niên phụ nhân lắc đầu, thưa:
- Thuộc hạ không rõ! Chỉ muốn cô nương phải về đúng ngày mười lăm.
Nói xong, bà đưa ra một phong thư, tiếp:
- Đây là thư của cô nương Đan Quế gửi từ Giang Nam, thỉnh cô nương xem qua.
Lâm Yên Bích nhận thư, mở ra, chỉ thấy dăm chữ viết tháu "Công chúa Tân Nguyệt hiện ở Tương dương."
---- Xem tiếp hồi ----