Thiên Ma

chương 103: thần tiên, tỷ tỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bùn nước văng khắp trời, mặt đầm lầy bằng phẳng bị đánh tạo thành một chiếc hố sâu không thấy đáy, chiếc hố được tạo bởi lốc xoáy xuất hiện trước mắt mọi người.

Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, một vùng lầy lội phía trước bỗng dưng lại có quang cảnh như thế này?

Tiểu tử này, quả thực là có chút năng lực. Huyền Vũ trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nó liếc mắt nhìn vẻ mặt Hoán Quân nổi đầy gân xanh, bàn chân lớn vỗ vào tấm ván gỗ của mọi người: “Còn ngây ngốc cái gì nữa, mau đi xuống đi”.

Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng lại, Huyền Vũ vung một chân lên đẩy tấm ván gỗ cùng mọi người rơi vào trong vòng xoáy. Bên trong dòng nước xoáy vang lên tiếng tức giận mắng mỏ của Thanh Long và Bạch Hổ, Huyền Vũ cười hắc hắc lấy chân sờ sờ cằm mình, sau đó cũng lập tức nhảy vào vòng xoáy.

“Ai a!”

“A..”.

“Tê..”.

“A..”.

“Đồ khốn!”

“Huyền Vũ chết tiệt!”

Một đám người cùng thú bị đẩy xuống dưới, Thanh Long và Bạch Hổ chóng mặt ngẩng đầu đang muốn chửi ầm lên, liền thấy một bóng đen bỗng dưng bao phủ đánh úp xuống, khiến mọi người đều hoảng sợ không kịp sửa sang lại quần áo liền chạy vội sang bên cạnh trốn.

“Ta cho ngươi biết, đừng cho là ta thực sự sợ ngươi, không cho ngươi biết chút lợi hại ngươi thật sự coi ông hổ đây là con mèo nhỏ sao”. Bạch Hổ nhìn Huyền Vũ đang chậm rì rì chui đầu ra từ mai rùa của mình, giãy ra khỏi tay Diệp Vân thở phì phì xông tới.

“A, thế nào, tìm được chủ nhân lá gan ngươi cũng lớn hơn đấy nhỉ”. Huyền Vũ nhẹ nhàng vung chân lên, đánh bay Bạch Hổ phiên bản nhỏ ra ngoài xa.

“Ngươi cho là ngươi hình dạng lớn liền lợi hại sao!” Nhìn Bạch Hổ bị liên tiếp đánh bay nhiều lần, Thanh Long cũng giãy người một cái khỏi tay Lạc Tâm Hồn, hiếm thấy cùng chung ý nghĩ với Bạch Hổ mà xông tới.

Nhìn ba thần thú đánh nhau ồn ào không một chút hình tượng, mọi người ai cũng không đành lòng nhìn tiếp, quá là phá hư hình tượng thần thú.

Diệp Vân quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện nơi bọn họ đang đứng là một rừng cây, những cây trong rừng này nàng chưa từng thấy qua, thân cây thô to có hình dạng như bình hoa, lá cây to chừng bàn tay, chính giữa có một đóa hoa, tản ra một mùi hương thơm ngát.

Phía dưới là những lùm cây rậm rạp, bên trên những lá cây màu bạc là những bông hoa trắng nhỏ tí, có quả màu tím phía trên, tỏa ra ánh huỳnh quang yếu ớt.

Đất nước này, thực sự là quá kỳ lạ.

Diệp Vân bĩu môi, nhìn nhìn bản thân có chút lôi thôi, thuận tay làm phép biến ra một cái bóng nước tính rửa mặt một chút, tay khi tay vừa chạm đến bọt nước mới chợt tỉnh ngộ, vẻ mặt vui mừng ngẩng mạnh đầu nhìn Đoàn Dật Phong cùng Lạc Tâm Hồn, phát hiện đối phương cũng là vẻ mặt vui mừng.

“Có thể dùng linh lực !”

“Có thể dùng linh lực !”

Đoàn Dật Phong cùng Lạc Tâm Hồn trăm miệng một lời nói với Diệp Vân, sau khi nói xong mới phát hiện đối phương nói giống mình y đúc, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó bắt đầu chỉnh đốn lại quần áo và vẻ mặt của bản thân.

Hoán Quân nhìn Bạch Hổ và Thanh Long không ngừng phóng ra các loại thuật pháp công kích Huyền Vũ, không vui nhíu nhíu mày, hướng Diệp Vân cùng Lạc Tâm Hồn nói: “Diệp sư đệ, Lạc huynh đệ, cho dù sủng vật của các ngươi cùng Huyền Vũ thần thú là bạn tốt, cũng không thể hai đánh một đi, nếu chúng nó vẫn không dừng tay, hai vị cũng đừng trách ta giúp đỡ Huyền Vũ “.

Lạc Tâm Hồn khẽ nhướng mày, Diệp Vân không chút biểu cảm tiến lên, ngăn cách hai người bọn họ, áy náy cười với Hoán Quân: “Sư huynh nói đúng, sủng vật của ta quả thực là có chút bướng bỉnh, mong rằng sư huynh không trách móc”.

Nàng nháy mắt với Lạc Tâm Hồn, hai người đồng thời tung người bay lên, chỉ sau một giay trong tay mỗi người đều mang theo một thần thú giương nanh múa vuốt quay về chỗ đứng.

Bạch Hổ giãy giụa rống to hơn: “Buông ta ra, hôm nay ta phải cho tên khốn kiếp kia một bài học mới được”.

Thanh Long cũng giãy giụa trong tay Lạc Tâm Hồn, kháng nghị nói: “Con rùa thối này muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ quan tâm cảm nghĩ của người khác, vừa rồi nếu không phải trốn nhanh, chúng ta sẽ bị nó đè thành bánh thịt rồi, không dạy cho nó một bài học không được”.

Huyền Vũ đang chơi vô cùng vui vẻ nghe vậy híp mắt lại, cố ý kêu gào nói: “Đến đây xem, sợ các ngươi ta sẽ không còn là Huyền Vũ”.

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!” Diệp Vân trừng mắt nhìn Huyền Vũ một cái, nắm lấy đuôi Bạch Hổ đang tức giận ngút trời ý bảo: “Nếu các ngươi còn ầm ĩ, ta đem các ngươi vứt hết lên trên”.

Thanh Long cùng Bạch Hổ nhìn theo ánh mắt Diệp Vân ngẩng đầu nhìn bên trên, đều ngơ ngẩn.

Bầu trời bên trên mờ mịt một mảnh, không phải giống như mây đen dày đặc bên ngoài, mà mang theo một màu sắc quỷ dị khiến người ta nói không nên lời, bầu trời màu xám không ngừng cuồn cuộn, có vô số tia chớp màu tím đang dao động bên trong.

Hừm, xem ra nó chọc phải phiền toái rồi, Huyền Vũ chép miệng hai cái, đôi mắt nhỏ hiện ra ánh sáng hưng phấn.

Cuồng phong gào thét, tia chớp trên bầu trời phát ra những tiếng rung chuyển, mặt đất dưới chân họ cũng khẽ rung.

Diệp Vân trong lòng thấp thỏm bất an, có cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra, quay đầu trưng cầu ý kiến ba nam nhân bên cạnh: “Chúng ta cứ ra khỏi cánh rừng này trước đã?”

“Chẳng qua chỉ là một tiếng sấm nhỏ, Diệp sư đệ liền trắng mặt, thân thể suy nhược như vậy có thể lấy được linh châu hay sao?” Hoán Quân giậm chân bay lên, trên cao nhìn xuống nhìn sắc mặt tái nhợt Diệp Vân cười khẩy nói: “Diệp sư đệ không ngại chậm rãi đi, vi huynh ta đi trước một bước”.

Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong cũng quay đầu lại nhìn Diệp Vân, lần thứ hai trăm miệng một lời: “Ngươi có khỏe không?”

“Không có việc gì, đầu ta có chút choáng, có thể là do vừa rồi ngã xuống“. Diệp Vân cho hai người một ánh mắt yên tâm, bàn chân đặt lên kiếm, nói với hai người: “Chúng ta ra khỏi cánh rừng rồi nói tiếp, ta có cảm giác cánh rừng này có chỗ nào đó không ổn”.

Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong liếc nhìn nhau một cái, không nói tiếng nào bước lên phi kiếm đuổi theo Diệp Vân.

Bạch Hổ cùng Thanh Long ngoan ngoãn đứng trên vai chủ nhân mình, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không quay lại liếc nhìn Huyền Vũ đang thảnh thơi đi phía sau lấy một cái.

Ba người vừa ra khỏi cánh rừng, bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại.

“Chủ nhân, đi mau!” Bạch Hổ đột nhiên mở miệng, vội vàng giục Diệp Vân.

Bạch Hổ vừa dứt lời, liền thấy khu rừng phía sau tựa như từng đợt sóng biển cao trào, từng đợt từng đợt lao về phía đám người Diệp Vân.

“Ầmm..”. Đám Diệp Vân vừa mới cách xa rừng cây khoảng một dặm, chợt nghe phía sau có tiếng nổ lớn, mà tiếng nổ này bắt đầu từ phía trung tâm khu rừng, cây khô đổ xuống, trên mặt đất bỗng nứt ra một cái khe sâu không đáy, không những thế nó còn đang không ngừng nứt ra.

“Chậc chậc, thật đáng thương, không biết lần này chết đi bao nhiêu sinh linh trong rừng”. Huyền Vũ không nhanh không chậm đi theo phía sau Diệp Vân, giọng nói mang đậm như ngày tận thế đến nơi, trong mắt mang theo chút đồng tình cùng mắc nợ.

Diệp Vân không để ý Huyền Vũ, khởi động phi kiếm dưới chân hăng hái hướng về phía thành trì xa xa kia.

“Chủ nhân, người nhìn xem, đây là cái gì?” Bạch Hổ đột nhiên kéo tóc Diệp Vân.

“Ngươi thấy cái gì ?”Diệp Vân nhìn theo ánh mắt Bạch Hổ, liền thấy bên dưới bụi bay mịt mùng, có một điểm màu hồng nhạt giữa một màu đen có vẻ đáng chú ý vô cùng. Tập trung nhìn kỹ, hóa ra là một chàng trai cường tráng mặc một bộ giáp hồng, trong tay cầm một cây đại đao đối phó với một đáp thú dữ tựa như trâu ngựa có ba chiếc sừng.

Dân bản địa! Diệp Vân vui vẻ trong lòng, mắt thấy chàng trai kia bị đụng vào lảo đảo ngã xuống sắp chết dưới chân bầy thú dữ, Diệp Vân không kịp cùng người bên cạnh nói gì, phi người vào giữa bầy thú dữ, duỗi tay ra nhấc cả người kia lên.

Hồng Thiên Phàm mở to một đôi mắt to như mắt trâu, chờ đợi cái chết đến với mình, hắn cũng không sợ cái chết, chỉ là hắn có chút lo lắng, lần này tỷ tỷ bị bệnh không nhẹ, hắn len lén tới khu rừng cấm này là vì muốn tìm chút thảo dược cho tỷ tỷ, tuy là tìm được thảo dược, nhưng lại không có cách nào mang về nhà. Nếu như tỷ tỷ biết hắn chết dưới chân đám trâu ba sừng này, nhất định sẽ mắng hắn làm mất mặt Hồng gia, chỉ là một đám trâu con cũng không đánh lại, có phải hắn rất vô dụng hay không? Nhưng mà, hắn đã rất cố gắng.

Đau đớn và bóng tối không đến như dự đoán, Hồng Thiên Phàm có chút nghi hoặc mở hai mắt, đột ngột phát hiện, đám trâu ba sừng kia trước mắt nhỏ dần, nhỏ đến mức chỉ bằng bàn tay mà thôi.

A? Theo thói quen gãi gãi đầu, bên tai vang lên một tiếng quát lớn: “Đem đao của ngươi thu lại, đừng loạn huy, ngươi muốn rơi xuống phía dưới sao!”

Hồng Thiên Phàm vô ý thức ngẩng đầu, một khuôn mặt dễ nhìn đập vào mắt, ngây người hai giây, Hồng Thiên Phàm tựa như nhớ tới điều gì đó mới nhìn xuống bên dưới, vừa nhìn xuống không khỏi kinh hãi hét to : “A… Ta… Ta… Ta… Ta .. Đang bay… bay!”

Diệp Vân không vui nhíu nhíu mày, trong lòng đã nghĩ có nên đem cái tên vạm vỡ nhưng có vẻ ngốc này đánh ngất rồi lại mang đi, bỗng nhiên chạm phải một ánh mắt cuồng nhiệt, cái tên ngốc kia dùng một loại ngữ khí cực kỳ kính ngưỡng cùng sùng bái cẩn thận hướng về phía nàng chứng thực: “Ngươi có phải là thần tiên trong truyền thuyết hay không? Ngươi là thần tiên đúng không? Ngươi chính là kia thần tiên đúng không?”

Thần tiên? Nhìn vẻ mặt của chàng trai trước mặt, Diệp Vân xì một tiếng cười, trong nháy mắt khiến Hồng Thiên Phàm ngây người, mãi cho đến Diệp Vân ngừng phi hành, thả hắn cuống đất, lúc này mới hồi phục tinh thần, gương mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: “Ngươi, ngươi thật là đẹp mắt, so với tỷ tỷ của ta còn đẹp hơn”.

Hoán Quân vừa mới dừng lại gần chỗ Diệp Vân mang theo vẻ mặt cổ quái nhìn Hồng Thiên Phàm, giọng nói châm chọc Diệp Vân: “Diệp sư đệ thật đúng là dung mạo bất phàm, ngay cả tên nhóc ngốc này cũng có thể nhìn ra đệ xinh đẹp hơn so với nữ nhân kia”.

“Ngươi nói cái gì đó!” Giọng điệu châm chọc của Hoán Quân khiến Bạch Hổ cực kỳ chói tai, chợt ngẩng đầu, hung hăng trừng Hoán Quân một cái, Diệp Vân giơ tay nhẹ vỗ đầu Bạch Hổ, Bạch Hổ bất mãn hừ một tiếng, sau đó lại nằm sấp lại trên vai Diệp Vân.

Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong đều không chút biểu cảm nhìn Hoán Quân, sau đó lập tức dời mắt đi, cũng không biết hai người bọn họ nghĩ cái gì, hai khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm kia khiến Hoán Quân cảm thấy lạnh người.

Diệp Vân không để ý đến trạng thái tâm lý của ba nam nhân, cười híp mắt nhìn tiểu tử ngốc trước mặt dụ dỗ: “Thật vậy chăng? Cám ơn ngươi khen ngợi, trong nhà ngươi còn có tỷ tỷ sao, nhà ngươi ở chỗ nào?”

Tỷ tỷ? Tỷ tỷ!

“Ai nha, không xong rồi!” Hồng Thiên Phàm vỗ đùi, chán nản sờ sờ trong ngực, sau một hồi tìm tòi mới lấy ra một cây cỏ đỏ đậm, Hồng Thiên Phàm yên tâm thở phào một hơi, ngẩng đầu cười xin lỗi Diệp Vân: “Cám ơn ngươi đã cứu ta, ta, ta có thể xin ngươi tới nhà ta một chút được không, giúp ta xem tỷ tỷ một chút, tỷ tỷ sinh bệnh“.

Diệp Vân cười càng thêm sáng lạn, đây đúng thực là đi mòn đế giầy không thấy, tìm được lại không tốn chút sức, có tiểu tử ngốc này, chí ít bọn họ cũng không cần phải mò mầm nữa.

~ Hết chương ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio