Thiên Ma

chương 112: đoàn, lạc giả nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe được tiếng Diệp Vân kinh hô, Bạch Hổ cũng giật mình tỉnh lại. Sau khi thấy dáng vẻ của Diệp Vân, Bạch Hổ vô cùng lo lắng

“Chủ nhân? Làm sao vậy, làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?”Bạch Hổ lo lắng bay tới trước mặt Diệp Vân, vội vàng hỏi, nhìn mồ hôi lạnh trên trán Diệp Vân, Bạch Hổ luống cuống hỏi han, “Chủ nhân, người có khỏe không? Người không sao chứ”.

Diệp Vân nhìn gian phòng quen thuộc mờ tối trước mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra, nhắm mắt lại nằm xuống giường. Bạch Hổ nhìn thấy Diệp Vân như vậy, càng sốt ruột .

“Chủ nhân”. Bạch Hổ lo lắng bay đến bên gối của Diệp Vân, nhưng lại không biết nói lời gì để an ủi Diệp Vân lúc này.

“Ta không sao”. Diệp Vân có chút mệt mỏi, nhưng mồ hôi rịn ra trên trán Diệp Vân đã bán đứng nàng, rõ ràng trong lòng nàng đang bất an và lo lắng.

“Chủ nhân”. Bạch Hổ đau lòng. Mặc dù không biết Diệp Vân nằm mơ thấy gì, thế nhưng Bạch Hổ cũng có thể đoán được một ít, nhất định là liên quan tới những việc xảy ra gần đây.

Diệp Vân nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Hổ, nhắm nghiền hai mắt: “Ngủ đi, chúng ta ngủ đi, ta không sao”.

Bạch Hổ nằm trong lòng Diệp Vân, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực Diệp Vân, đau lòng không thôi. Mà điều nó có thể làm chỉ là im lặng ở bên cạnh Diệp Vân.

Bữa trưa ngày hôm sau, Đoàn Dật Phong đến gõ cửa tìm Diệp Vân cùng tới đại điện, nói là Cảnh Nhược Lan đã đến.

Bạch Hổ nói thầm trong lòng, Cảnh Nhược Lan là cái người háo sắc kia sao, lúc trước luôn quấn lấy Diệp Vân, lần này tới Thanh Sơn lại không hề tự mình đi tìm Diệp Vân, mà ngoan ngoãn chờ ở đại điện, thực là kỳ lạ.

Chờ Diệp Vân và Đoàn Dật Phong đến đại điện, có thể hiểu vì sao lần này Cảnh Nhược Lan không tự mình đi tìm gặp Diệp Vân. Lúc này, trên mặt Cảnh Nhược Lan mang theo sự thành thục và tang thương. Khi thấy Diệp Vân xuất hiện, trong mắt cũng chỉ lóe lên một tia sáng liền biến mất. Nàng ta quay mặt đi không nhìn Diệp Vân.

“Diệp sư huynh, Đoàn sư huynh, muội vâng lệnh sư phụ mang bản đồ tới giao cho hai huynh”. Cảnh Nhược Lan lấy bản đồ ra giao cho Đoàn Dật Phong.

Bạch Hổ nhìn chăm chú Cảnh Nhược Lan, không hiểu nàng ta gặp phải chuyện gì. Sao nó có cảm giác nàng ta làm ra vẻ, đang giả bộ làm dáng thành thục ổn trọng, còn tỏ ra lãnh đạm với Diệp Vân. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

“Vốn dĩ muội muốn đi cùng hai huynh, nhưng sư phụ lệnh muội đem bản đồ tới phải quay về ngay”. Cảnh Nhược Lan trầm giọng nói, sau đó nhìn Đoàn Dật Phong nói, “Đoàn sư huynh, muội tin huynh và Diệp sư huynh không cần sự giúp đỡ của muội cũng có thể thuận lợi lấy được linh châu. Muội xin cáo từ “.

Cảnh Nhược Lan xoay người hành lễ với chưởng môn và các vị trưởng lão, sau đó không một chút lưu luyến rời đi, ngay cả liếc nhìn Diệp Vân một cái cũng không.

Diệp Vân nhìn bóng lưng Cảnh Nhược Lan, hơi nhíu mày. Tổng cảm thấy có việc gì đó xảy ra với Cảnh Nhược Lan, nhưng rốt cuộc là chuyện gì?

Diệp Vân và Đoàn Dật Phong từ biệt chưởng môn cùng các trưởng lão xong cũng rời khỏi đại điện, Thanh Dịch đuổi theo.

“Tiểu tử, thực sự là đáng tiếc, ta vốn muốn Bạch Tố Trinh hoặc là Cảnh nha đầu này làm vợ con. Thế nhưng Bạch Tố Trinh lại là ma tộc, mà Cảnh Nhược Lan lại trở thành người được lựa chọn là chưởng môn Hương Sơn cốc nên không thể xuất giá”. Thanh Dịch vẻ mặt tiếc hận.

“Cái gì?” Diệp Vân kinh ngạc, “Chưởng môn Hương Sơn cốc không thể lập gia đình?”

“Đúng vậy, Hương Sơn cốc chỉ thu nhận nữ đệ tử, hơn nữa còn tạo cấm chế ngăn nam nhân đi vào. Con nghĩ là chưởng môn có thể thành thân sao?” Thanh Dịch thở dài tiếc hận lắc đầu.

Tất cả đều sáng tỏ .

Thảo nào Cảnh Nhược Lan lại có thái độ như vậy với Diệp Vân. Đáy mắt có không đành, nhưng lại che giấu rất tốt. Đoàn Dật Phong cụp mắt nhìn xuống, thâm trầm trong mắt không ai thấy rõ. Cảnh Nhược Lan kia, trong lòng hẳn là vô cùng đau khổ, cho nên mới phải tránh né Diệp Vân, ép buộc chính mình không nhìn Diệp Vân. Đoàn Dật Phong hơi nhíu mày, vì sao, trong lòng mình cũng có chút ưu thương?

“Chủ nhân”. Lúc này, giọng nói Thủy nhi vang lên trong đầu Đoàn Dật Phong, “Chủ nhân, người đang đồng tình với nữ nhân kia sao? Hay là, người nghĩ tới mình và Diệp Vân?”

Đoàn Dật Phong ngạc nhiên, miệng hơi há nhưng nói không nên lời.

Muốn yêu lại không thể yêu.

Cảnh Nhược Lan kia thống khổ, vì sao mình có thể cảm nhận được?

Thủy nhi lại không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Vân, ánh mắt thâm trầm đến cực điểm.

“Đoàn sư huynh, chúng ta đi thôi. Theo bản đồ ghi lại chính là ở nơi này. Chúng ta đi về phía tây của Trường Bạch quốc, nơi đó tất cả đều là rừng rậm, Mộc linh châu hẳn là ở bên trong”. Diệp Vân lấy bản đồ ra chỉ vào một ký hiệu nói với Đoàn Dật Phong.

Đoàn Dật Phong lập tức hồi thần, nhìn nhìn bản đồ kia gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta đi thôi”.

Thanh Dịch dặn dò cẩn thận, hai người ngự kiếm rời đi. Khi vừa mới bay lên bầu trời, Huyền Vũ từ dưới đất xông lên, chuẩn xác dừng lại trên đầu Diệp Vân.

Thanh Dịch đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người, chưởng môn cùng những trưởng lão khác đi ra.

“Dịch sư đệ, Phồn sư đệ, hai đệ dạy dỗ ra những đệ tử giỏi”. Thanh Giản hài lòng nhìn bóng lưng hai người biến thành một chấm đen trên bầu trời mỉm cười nói.

Thanh Phồn cũng cười theo, gật đầu nói: “Chủ yếu là đứa nhỏ Đoàn Dật Phong này rất hiểu chuyện”.

Thanh Dịch bĩu môi: “Diệp Vân nhà ta cũng rất hiểu chuyện”.

Thanh Giản thấy hai người lại sắp đấu khẩu, cười nói: “Hai người họ đều là kiêu ngạo của Thanh Sơn chúng ta”.

“Có điều, chưởng môn sư huynh, hiện tại chưởng môn của bốn môn phái khác cũng đã biết việc này, đều tỏ vẻ muốn góp một phần sức lực. Cũng không biết nên để cho bọn họ làm cái gì”. Thanh Dịch nhíu mày nói.

“Chuyện này, vốn dĩ là trách nhiệm của nhân sĩ chính nghĩa”. Thanh Giản vẻ mặt nghiêm trọng, “Bọn họ có tấm lòng như vậy cũng đáng để tán thưởng. Có điều, xem tình hình hiện tại, còn chưa cần bọn họ giúp đỡ. Vị đệ tử cao nhất của Thiết Huyết môn cũng đã khiến cho bọn Diệp Vân phải đau đầu. Ta không muốn những đệ tử môn phái khác có lòng tốt lại không thành việc”.

Chuyện về Hoán Quân, chưởng môn Thanh Sơn và các vị trưởng lão đã biết được từ chưởng môn của Thiết Huyết môn, mặc dù Diệp Vân và Đoàn Dật Phong quay về không hề nhắc tới một từ, nhưng tất cả mọi người đều biết kẻ mãng phu kia đã gây ra những chuyện gì.

“Cũng đúng, chưởng môn sư huynh nói có lý”. Thanh Phồn ở một bên đề nghị, “Không bằng thông báo cho đệ tử tinh anh các môn phái khác luyện tập cho tốt, có chuyện gì có thể tập hợp lập tức”.

“Ừm. Cũng đúng”. Thanh Giản gật gật đầu, xoay người đi vào đại điện, “Ta sẽ đi liên hệ với các vị chưởng môn phái khác “

Lúc này, Diệp Vân và Đoàn Dật Phong đang bay trên tầng mây, Đoàn Dật Phong liếc sang nhìn Diệp Vân, muốn hỏi đã báo cho Lạc Tâm Hồn biết hay chưa, thế nhưng, trong lòng lại có chút không muốn nam nhân kia tới.

“Oa oa! Các ngươi thật chậm, chúng ta chờ ở đây đã lâu rồi“. Ngay khi Đoàn Dật Phong còn đang mâu thuẫn trong lòng, phía trước truyền tới tiếng lải nhải của Thanh Long, “Sao các ngươi lại chậm như vậy?”

Thủy nhi trừng mắt nhìn Thanh Long, Thanh Long lập tức im miệng không nói.

Đoàn Dật Phong có chút khó chịu trong lòng, thì ra, Diệp Vân đã sớm báo cho Lạc Tâm Hồn đợi cách Thanh Sơn không xa sao?

“Lần này đi đâu?” Lạc Tâm Hồn bay song song cùng hai người hỏi.

“Đến khu rừng phía tây Trường Bạch quốc, đi lấy Mộc linh châu”. Diệp Vân khẽ trả lời.

“Được”. Lạc Tâm Hồn nghe xong đồng ý, không nói gì thêm.

Ba người tăng nhanh tốc độ, bay thẳng về phía tây. Phía dưới tầng mây, Trường Bạch quốc như ẩn như hiện, dùng tốc độ nhanh nhất bay xuyên qua Trường Bạch quốc. Phía dưới tầng mây xuất hiện một vùng bình nguyên hoang vu, sau đó là cánh rừng rậm xanh ngát vô bờ. Ba người bay xuống, khi mọi người vững vàng đứng trên mặt đất, phát hiện những cây cối ngoài bìa rừng đều vô cùng cao to.

Diệp Vân nhẹ nhàng đặt tay lên một thân cây gần mình, nhìn thân cây to lớn nói: “Cây cối nơi này to lớn như vậy, Mộc linh châu nhất định là ở trong rừng”.

“Vậy đi “. Huyền Vũ nằm trên đầu Diệp Vân không kiên nhẫn nói thầm, “Mau tìm cho xong Mộc linh châu rồi chúng ta đi tìm Hỏa linh châu“.

Diệp Vân đảo cặp mắt trắng dã, Huyền Vũ chết tiệt này, nằm úp sấp trên đầu người khác còn lải nhải ra lệnh.

“Cánh rừng rậm này rất kỳ lạ”.Lạc Tâm Hồn nhíu mày nhìn thảm cây xanh ngát trước mặt trầm giọng nói.

“Đều có chứa một ít linh khí”. Đoàn Dật Phong nhíu mày, “Hơn nữa, linh khí được phân bố rất đều. Không dễ đoán ra vị trí của Mộc linh châu”.

Diệp Vân trầm tư không nói gì. Đúng là như thế, nếu như trong khu rừng này nơi nào đó có linh khí nồng đậm, vậy thì có thể suy đoán ra nơi có linh châu. Thế nhưng, mọi người nhắm mắt lại dùng thần thức thăm dò lại phát hiện, linh khí ở đây được phân bố rất đều.

“Có lẽ linh châu ở sâu trong khu rừng rậm này?” Thanh Long mở miệng suy đoán, “Khu rừng này quá rộng, có lẽ là ở sâu bên trong nữa”.

Tất cả mọi người tán thành suy đoán của Thanh Long, tất cả cùng đi vào trong.

Đi về phía trước một lúc lâu, nhưng linh khí vẫn được phân bố đều đều, không có nơi nào có linh khí nồng đậm.

Đoàn Dật Phong nhíu mày, tổng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lạc Tâm Hồn cũng nhíu mày quan sát khắp nơi.

Nhưng mà, Thủy nhi và Thanh Long lại hô nhỏ một tiếng khiến hai nam nhân giật mình tỉnh lại. Khi hai người còn kinh sợ, Diệp Vân cùng Bạch Hổ bao gồm Huyền Vũ đang đi ở phía trước đều đang từ từ biến mất.

Hai nam nhân kinh hãi, bọn họ cứ như vậy trơ mắt nhìn Diệp Vân chậm rãi biến mất ở trước mắt.

“Diệp Vân!”

“Diệp Vân!”

Hai người kinh hô, trong nháy mắt, tim hai người như muốn ngừng đập, đồng thời lao người tới.

Sau một khắc, hai người sửng sốt nhìn Diệp Vân còn đang đứng yên ổn trước mặt mình, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ: “Hai người làm sao vậy? Gọi ta có cần lớn tiếng như vậy không? Sắc mặt khó coi như vậy, xảy ra chuyện gì? !”

Hai nam nhân liếc nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Rõ ràng Diệp Vân vừa rồi như sắp biến mất trước mắt hai người, sao hiện tại lại đột nhiên xuất hiện?

“Vừa rồi, đệ biến mất trước mắt chúng ta, đệ biết không?”Đoàn Dật Phong trầm giọng nói.

“Hả? Biến mất?” Diệp Vân khó hiểu nhìn Đoàn Dật Phong, lại thấy Đoàn Dật Phong không giống đang nói đùa, lại quay đầu nhìn Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn cũng là vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Vân nhíu mày, mình tại sao sẽ biến mất? Rõ ràng mình yên ổn đứng ở trước mặt bọn họ.

Vừa lúc đó, túi linh thú của Diệp Vân khẽ động, giọng nói non nớt của Oa Oa vang lên.

“Mẹ! Mẹ! Mau thả con ra ngoài!” Giọng Oa Oa khẩn cấp mà vui mừng.

Diệp Vân thả Oa Oa ra ngoài, Oa Oa vừa ra khỏi túi linh thú hưng phấn hết nhìn đông lại nhìn tây, sau khi nhìn xong lại thất vọng cúi đầu, mệt mỏi nói: “Thì ra là tầng kết giới, con còn tưởng rằng là người quen của Oa Oa”. Oa oa nói xong dáng vẻ thất vọng chui lại vào túi linh thú.

“Chờ một chút!” Diệp Vân gọi Oa Oa, nhìn vẻ mặt thất vọng của Oa Oa nghi ngờ hỏi, “Oa oa, con vừa cảm ứng được cái gì?”

“Cái kia kìa”. Oa Oa mệt mỏi nâng ngón tay chỉ ra phía sau mọi người, “Nó là kết giới xuyên qua, con còn tưởng rằng là người quen chứ. Con đi chơi với Da Erl”. Oa Oa nói xong cũng chui vào túi linh thú.

Đoàn Dật Phong nhíu mày, xoay người đi về phía trước đi, nhìn không khí trong suốt trước mắt, bỗng nhiên chậm rãi đưa một tay của mình ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bàn tay đó chậm rãi biến mất không thấy. Nói đúng ra, hẳn là xuyên qua tầng kết giới, tới một không gian khác.

Đoàn Dật Phong rút tay mình lại, cùng Lạc Tâm Hồn trao đổi một ánh mắt quả thế.

“Kết giới?” Diệp Vân nghi hoặc đi lên phía trước, nhìn không khí trống không trước mắt. Ngay cả linh khí dao động cũng không hề có, tại sao có thể có kết giới.

“Kết giới rất thần kỳ, đi qua kết giới này, liền đi tới một không gian khác. Thảo nào Oa Oa lại nhầm với hơi thở của người quen”. Đoàn Dật Phong giải thích, “Vì thế vừa rồi chúng ta mới không nhìn thấy đệ, đệ đi xuyên qua kết giới này, tới một không gian khác”.

Diệp Vân nhíu mày nhìn xung quanh: “Vậy là, nơi chúng ta đang đứng không phải là thế giới trước đây?”.

“Đúng, hơn nữa, hình như cũng có cấm chế”. Lạc Tâm Hồn nhìn tay mình, sau đó thản nhiên nói, “Có điều, cấm chế lần này rất kỳ lạ”.

“Kỳ lạ ở đâu?” Diệp Vân nghi hoặc, thử vận hành linh khí trong cơ thể, không có gì trở ngại.

Lạc Tâm Hồn giật giật khóe miệng: “Vấn đề ở nơi này, chúng ta không sử dụng linh lực được”.

Diệp Vân nhíu mày, đưa ngón tay ra đọc thủy chú, lại kinh ngạc phát hiện không thể nào sử dụng được.

Đoàn Dật Phong cũng làm thử, những cũng không thể sử dụng được.

“Thực đúng là kỳ lạ”. Bạch Hổ vươn chân tỉ mỉ nhìn, nghi ngờ nói, “Ta có thể cảm nhận được sức mạnh của mình, thế nhưng ta sử dụng không được!” Sau đó Bạch Hổ bay lên, kinh ngạc hô nhỏ, “Chuyện này là sao, có thể bay, nhưng lại không thể thi triển pháp thuật”.

Diệp Vân nhìn tay mình cảm thấy thực bất lực, khác với cấm chế đã gặp lúc trước. Cấm chế lần trước đem sức mạnh của cơ thể khóa lại hoàn toàn, nhưng lần này có thể cảm giác được sự dồi dào của sức mạnh lại không thể sử dụng được.

“Đó là thế giới thế nào?” Bạch Hổ biến thành phiên bản nhỏ ngồi trên vai Diệp Vân.

“Đúng là kỳ lạ”. Huyền Vũ ở không trung bay tới bay lui nói một câu như vậy.

“Có điều, võ thuật có thể dùng“. Đoàn Dật Phong nheo mắt nhìn về phía trước, “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi, linh khí phía trước hình như càng ngày càng đậm”.

Mọi người phục hồi tinh thần lại, đều dùng thần thức thăm dò phía trước, quả nhiên giống như lời Đoàn Dật Phong theo, linh khí phía trước đậm hơn . Mọi người khẽ thở phào trong lòng, hẳn là linh châu ở phía trước rồi.

“Mộc linh châu khẳng định là ở phía trước ” Bạch Hổ vẫy đuôi nghiêm túc nói.

“Thôi đi”. Huyền Vũ cùng Thanh Long đồng thời ngắt lời, điều này mọi người đều biết.

Diệp Vân híp mắt nhìn, dẫn đầu đi ở phía trước.

Mọi người tiến sâu vào trong, sau một lúc trước mắt họ xuất hiện một bộ lạc. Là một ngôi làng ẩn cư? ! Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy. Khi thấy rõ nơi gọi là thôn xóm ở phía trước, mọi người kinh ngạc vô cùng. Mỗi căn nhà lại do một thân cây to lớn tạo thành. Mỗi một gia đình đều có một ngôi nhà cây riêng. Bên dưới gốc cây có cánh cửa, nhìn lên trên, trên tán cây là những gian phòng.

Có người thấy bọn họ đều vô cùng kinh ngạc và tò mò, nhưng thái độ lại hòa nhã và chất phác. Không hề bài xích người ngoài như ở Trạch Dân quốc. Mấy người Diệp Vân tò mò, sau khi hỏi mới biết được vì sao. Vua của đất nước này có mối quan tâm khác thường.

“Oa, ngoài nơi này của chúng ta, còn có một thế giới khác nữa sao?”

“Thế giới bên ngoài kia như thế nào ? Đẹp không?”

“Chúng ta cũng có thể ra bên ngoài được chứ?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, đã bao nhiêu năm, chúng ta chưa từng rời khỏi nơi này”.

Diệp Vân và mọi người đều ôn tồn giải đáp mọi câu hỏi.

Khi biết được Diệp Vân và mọi người đến từ một nơi rất xa, còn muốn tiến sâu vào bên trong nữa thì mọi người đều tỏ ra bất an và khuyên ngăn.

“Không thể đi về phía trước nữa, phía trước là cung điện của nhà vua, nơi đó không cho phép bất kỳ nam nhân nào vào đâu“.

“Đúng vậy, ngàn vạn lần không thể đi về phía trước, thị vệ của nhà vua sẽ không để các người đi vào đâu“.

“Cung điện của nhà vua không phải ai cũng có thể vào, ngoài cung điện được bao bọc bởi những cơn cuồng phong, nếu ai mà không được sự cho phép mà đi vào sẽ bị xé thành mảnh nhỏ“.

“Vua ghét nhất là nam nhân, cho dù đi ngang qua cũng không được”.

Mọi người bảy miệng tám lời khuyên bảo tận tình .

Cung điện? Cuồng phong?

Khi mọi người còn đang tận lực khuyên bảo đám Diệp Vân, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “Nhanh, thị vệ của nhà vua lại tới bắt cống phẩm“.

Mọi người kinh sợ, giải tán lập tức. Đặc biệt những cô gái càng kinh sợ vạn phần, chạy tán loạn như chim vỡ tổ.

Chỉ chốc lát, những người còn vừa ở trước mặt Diệp Vân chớp mắt đã không thấy.

Những tiếng bước chân dồn dập. Một đội thị vệ được võ trang đầy đủ chạy tới, khi thấy đám người Diệp Vân, chỉ lạnh lùng nhìn một cái, thậm chí cũng không thèm kiểm tra. Thị vệ đi đầu dẫn quân đi lục soát từng nhà một. Cũng không biết đang tìm thứ gì, bởi vì tra xong rồi bọn thị vệ lại tay không rời đi.

Diệp Vân, Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong hai mặt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy tò mò. Vốn cho là đám thị vệ sẽ tiến tới kiểm tra những người lạ là bọn họ, kết quả lại chỉ liếc nhìn một cái.

Sau khi bọn thị vệ rời đi, bách tính mới chậm rãi cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra.

“Không có việc gì chứ?”.

“Ai, thật là nguy hiểm, lần này, may mà hôm qua ta đã giấu con gái đi rồi”.

“Đúng vậy, nhưng sau này biết làm sao đây”.

“Đúng vậy, thiếu nữ cả nước đã bị bắt đi hết, sau này phải làm sao bây giờ?”

Người dân than vãn oán trách, Diệp Vân và mọi người nghe qua cũng hiểu, thì ra bọn thị vệ vừa rồi tới là để tìm thiếu nữ! Nhưng mà bắt thiếu nữ làm gì? Vừa rồi còn nghe có người kêu lên là cống phẩm, chẳng lẽ bắt thiếu nữ để đưa tới cung điện?

“Quá nguy hiểm”. Một ông lão xoa mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn mọi người nói, “May mà các ngươi không phải nữ tử, các ngươi đều có vẻ ngoài bất phàm như thế. Nếu là nữ tử là nhất định sẽ bị bắt đi“.

“Đúng vậy”. Một bà thím vỗ vỗ lồng ngực mình than sợ, “Ta còn sợ bị bắt đi nữa đâu”.

“Thôi đi, bà sao, cũng không soi gương thử xem, người như bà ai thèm bắt?”

“Tôi thì làm sao? Hai mươi năm trước, tôi cũng là đại mỹ nhân như hoa như ngọc đấy!”

“Đáng tiếc, bà bây giờ là hoa tàn ít bướm. Ha ha, nhà vua chỉ thích các thiếu nữ trẻ trung. Bà sao, dù có trẻ lại hai mươi tuổi nữa nhà vua cũng chướng mắt”.

Mọi người cười vang, đám Diệp Vân cũng hiểu rõ, nhà vua bắt thiếu nữ để lấp đầu hậu cung. Mặc dù những người này đang trêu đùa nhau, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập chua xót. Nhà vua hoang dâm vô độ sao? So với vua ở Trạch Dân quốc đúng là khác một trời một vực.

Cáo biệt những người dân, dưới ánh mắt tràn đầy lo lắng của dân chúng mọi người tiếp tục lên đường.

“Mộc linh châu ở phía trước!” Diệp Vân trầm giọng nói, do am hiểu pháp thuật hệ mộc nên nàng có thể cảm nhận được linh lực hệ mộc mỏng manh ở phía trước.

Mọi người đi thẳng về phía trước, quả nhiên không hề thấy bất kỳ một cô gái xinh đẹp nào, đều là những người phụ nữ đã lớn tuổi hoặc còn rất nhỏ. Bạch Hổ vỗ cánh bay từ trên trời xuống báo cáo nơi này cũng không hề lớn cho lắm, ở giữa có tòa cung điện, mà nhà cửa trên cây xung quanh cung điện, không hề có tường thành vây quanh.

“Chủ nhân, thật là kỳ lạ, cung điện kia quả thực bị một tầng cuồng phong bao quanh”. Bạch Hổ đứng trên Diệp Vân báo cáo tình hình.

“Tìm một góc vắng người xem có thể tách bức tường gió đó ra để vào hay không”. Diệp Vân ngẩng đầu nhíu mày nhìn phía trước, linh khí hệ mộc càng ngày càng đậm. Mộc linh châu nhất định là ở trong cung điện.

Tất cả mọi người đồng ý với ý kiến của Diệp Vân, nhưng khi bọn họ đi tới một góc hẻo lánh của cung điện, mới hiểu được, không thể nào trà trộn vào được.

Bức tường gió kia vô cùng sắc bén, Đoàn Dật Phong dùng một cành cây để thử đưa qua bức tường gió, trong nháy mắt cành cây kinh liền bị xé thành trăm mảnh nhỏ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không nói gì.

“Này, Huyền Vũ, ngươi đi xuống phía dưới xem, có thể đi vào từ phía dưới hay không?”. Thanh Long nhìn vẻ mặt thảnh thơi của Huyền Vũ nói.

Huyền Vũ bay khỏi đầu Diệp Vân, trong nháy mắt chìm xuống mặt đất, ngay sau đó lại trồi lên. Nó lắc lắc cái đầu nhỏ, vô cùng đau đớn nói: “Thật đáng tiếc, gió này không phải là chỉ có trên mặt đất, mà là hình cầu, từ bầu trời cho tới trong lòng đất, toàn bộ cung điện bị cuồng phong vây lấy, không vào được”.

Thanh Long giật giật khóe miệng, sao mà dáng vẻ Huyền Vũ lại có vẻ vô cùng đau đớn, quá làm ra vẻ !

“Vậy phải làm như thế nào cho phải”. Diệp Vân nhíu mày nhìn cuồng phong trước mắt. Hiện tại, bọn họ không thể nào mà sử dụng pháp thuật được.

Lạc Tâm Hồn trầm ngâm, rút kiếm ra, muốn thử xem có thể dùng võ thuật chém tường gió hay không.

Mọi người tập trung nhìn Lạc Tâm Hồn, cũng đều chờ mong Lạc Tâm Hồn có thể chém đứt cuồng phong.

Lạc Tâm Hồn nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi đột ngột mở bừng mắt, ngưng thần tụ khí chém một kiếm vào bức tường cuồng phong.

Một lực lượng mạnh mẽ bắn ngược trở lại, Lạc Tâm Hồn cả kinh, vội vàng lui lại phía sau mấy bước hóa giải sức mạnh kinh người đó. Lực phản hồi mạnh hơn gấp ba lần lực đánh ra.

Mọi người thấy vẻ mặt Lạc Tâm Hồn kinh ngạc liền hết hi vọng, tất cả mọi người nhíu mày nhìn bức tường bằng gió thật lớn trước mắt, chẳng lẽ thực sự phải dừng lại ở chỗ này?

Diệp Vân cắn môi, nhìn bức tường cuồng phong phía trước, trong lòng có chút bối rối. Có thể khẳng định một điều, Mộc linh châu đang ở bên trong!

Điều này thực sự là khiến cho bọn họ khó chịu, từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy. Trước đây cho dù có khó khăn, thế nhưng đều có thể giải quyết, còn lần này, dường như …

Mọi người trầm mặc, không khí xung quanh có chút nặng nề.

Vừa lúc đó, những tiếng thét chói tai vang lên, còn kèm theo tiếng khóc nỉ non. Từ cửa cung điện xa xa truyền tới, Diệp Vân và mọi người có thính lực hơn người thường, đương nhiên là nghe được rõ ràng.

“Nhanh lên một chút đi, khóc cái gì mà khóc, được đức vua coi trọng là vinh hạnh của các ngươi!”

“Chỉ có các ngươi mới có tư cách đi vào cung điện, đây là vinh hạnh tối cao!”

Tiếng quát mắng cùng tiếng khóc dần dần biến mất.

“Những thiếu nữ này chính là cống phẩm đi. Thực sự là đáng thương. Còn nói cái gì mà chỉ các nàng mới có thể vào”.Thủy nhi thở dài, “Sợ rằng tất cả bọn họ đều không nguyện ý vào đó”.

Thủy nhi vừa dứt lời, không khí trầm mặc có chút kỳ lạ.

Sau một lúc trầm mặc. Mọi người trao đổi ánh mắt, Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong vội vàng nghiêng mặt đi, không nhìn tới Diệp Vân.

Không vì cái gì khác, đơn giản là vì lúc này Diệp Vân đang cười vô cùng quỷ dị.

“Ta cho ngươi biết, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ”. Lạc Tâm Hồn hừ lạnh một tiếng.

“Tuyệt đối không có khả năng!” Đoàn Dật Phong càng hừ lạnh, mũi phun ra lãnh khí.

“Cái gì? Làm sao vậy?” Thanh Long trừng mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng thay đổi đột ngột của hai nam nhân trầm giọng hỏi.

“Ta đã nói cái gì đâu”. Diệp Vân vẻ mặt vô tội nói.

“Muốn cũng đừng nghĩ, càng không cần phải nói!” Đoàn Dật Phong nghiêm nghị mỉa mai.

“Không có khả năng!” Lạc Tâm Hồn nói như đinh đóng cột, sắc mặt càng nghiêm túc.

“Nhưng mà, không còn cách nào khác“. Diệp Vân vẫn cười quỷ dị.

“Muốn cũng đừng nghĩ!” Ngoài dự liệu của bọn Bạch Hổ, lần đầu tiên Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong cùng đồng thanh nói như đinh đóng cột vậy.

“Vậy được rồi, để ta tự đi, nếu như ta chết ở bên trong, phiền phức các ngươi về báo với sư phó của ta một tiếng. Còn có linh châu thì các ngươi hãy cố gắng“. Diệp Vân buông tay, bất đắc dĩ thở dài.

Diệp Vân nói xong, Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong sắc mặt thay đổi. Trong nhát mắt, sắc mặt hai người đều xanh mét, gắt gao cắn răng không nói lời nào.

Bạch Hổ và Thanh Long còn có Huyền Vũ đều ngây ngốc không hiểu nhìn hai nam nhân không được tự nhiên, còn có Diệp Vân nói chuyện kỳ quái, hoàn toàn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thủy nhi lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó vui sướng khi người gặp họa cười rộ lên, lại còn bay về phía bên Diệp Vân, nặng nề gật đầu với Diệp Vân, nghiêm túc nói: “Đúng, ta cũng cho rằng chỉ còn cách này”.

“Thủy nhi!” Đoàn Dật Phong tức giận trách mắng, Thủy nhi lại mắt điếc tai ngơ, hi hi ha ha nhìn hai nam nhân cao lớn trước mặt.

“Ai, xem ra ta đành phải mặc nữ trang tiến vào thôi”. Diệp Vân có chút bi thương ôm lấy lồng ngực của mình nói, xoay người đi về phía cánh cổng lớn bên kia. Diệp Vân vừa dứt lời, chúng thần thú mới hiểu được Diệp Vân đang tính cái gì.

Là muốn bọn họ phẫn nữ trang để vào trong!

Chúng thần thú muốn cười, nhưng nhìn đến ánh mắt muốn giết người của hai nam nhân kia, đành phải nhịn xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio