Nhìn thấy Mộng Tuyết bình yên vô sự, trên mặt xà yêu còn không kịp hiện lên vui mừng, có một nỗi hối hận cùng tuyệt vọng lớn hơn nữa nháy mắt cắn nuốt lấy trái tim của nàng.
Một khuôn mặt xuất hiện mà nàng tuyệt đối không muốn gặp vào lúc này, quay về phía nàng chậm rãi nở nụ cười. Không kịp thi pháp để điều trị thân thể suy yếu của mình, cũng chẳng quan tâm tới nam tử tóc lam như hổ rình mồi bên cạnh muốn lấy tính mạng mình, xà yêu như một làn gió vọt tới, cố gắng tiếp lấy thân thể cao to đang không ngừng rơi xuống kia, bàn tay cố gắng mở rộng ra phía trước, mắt thấy sắp chạm vào đối phương, nhưng lại vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể đối phương lướt qua bàn tay, “Phanh” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Mộng Tuyết ngơ ngác trôi nổi giữa không trung, còn chưa tỉnh lại sau một màn vừa rồi. Đó là phụ thân, người vừa rồi thay nàng đỡ tia sét đó là phụ thân sao? Nhưng mà, vì sao, vì sao phụ thân lại đột nhiên xuất hiện ở đây, không phải phụ thân đang êm đẹp ở Băng Tuyết thành sao?
“Ti Vũ! … Ti Vũ!” Xà yêu gào khóc như xé rách ruột gan đánh thức Mộng Tuyết, cứng nhắc quay đầu lại, nhìn xà yêu nhào vào thân hình khổng lồ quen thuộc kia khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
“Cha!” Mộng Tuyết thê lương gào to một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu lao nhanh tới bên người phụ thân, tay chân không biết làm sao nhìn phụ thân cả người đầy máu, máu vẫn không ngừng chảy ra, muốn chạm vào nhưng lại không biết nên chạm vào nơi nào mới tốt, chỉ biết gọi một tiếng lại một tiếng: “Cha, cha, cha…”
“Tuyết nhi ngoan, đừng khóc”. Thành chủ Băng Tuyết thành – Ti Vũ cố sức vươn bàn tay to lớn thô kệch của mình về phía nữ nhi, dịu dàng lau đi nước mắt không ngừng tràn ra của nữ nhi.
“Cha, sao cha lại ở chỗ này, sao cha lại có thể ở chỗ này chứ!” Mộng Tuyết khóc thất thanh, khi nàng thay Diệp Vân đỡ tia sét kia, trong lòng nàng không hề hối hận, nhưng mà, vì sao phụ thân lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này thay nàng nhận một kích kia, vì sao vì sao vì sao! Phụ thân bởi vì nàng mà chết, điều này sao nàng có thể chịu nổi.
“Rắc”. Một tiếng vỡ vụn rất nhỏ của đồ vật, lại rất rõ ràng truyền vào trong tai Mộng Tuyết, ngực, có thứ gì đó vỡ nát, mở to hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía ngực mình, Mộng Tuyết ngơ ngác nhìn khối ngọc bội mà từ nhỏ nàng vẫn luôn mang bên người, giờ đây nó vỡ vụn rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại một sợi dây đỏ tươi lẳng lặng nằm giữa lòng bàn tay của nàng.
“Tuyết nhi, có đẹp không?” Trong đầu hiện lên ngày ấy phụ thân đưa cho nàng một miếng ngọc bội trong suốt, vẻ mặt dịu dàng đeo lên cổ nàng, lúc ấy phụ thân đã nói gì đó? Đúng rồi, phụ thân vuốt mái tóc nàng, nói với nàng: “Tuyết nhi, nhớ kỹ, bất luận vào thời điểm nào cũng không được tháo miệng ngọc bội này xuống, như vậy, nếu như Tuyết nhi của cha có nguy hiểm, cha sẽ lập tức xuất hiện trước mặt Tuyết nhi, Tuyết nhi, con nhất định phải nhớ kỹ, trăm ngàn lần, không được bỏ ngọc bội xuống!”
Mộng Tuyết đột hiểu rõ ra, là Thủ Hộ, phụ thân đã thi phép Thủ Hộ lên ngọc bội, thứ chết tiệt đó chính là lấy một nửa linh hồn làm cái giá, có thể trong nháy mắt xuyên qua không gian tới bên cạnh người mà mình thủ hộ, vì đối phương mà thừa nhận toàn bộ bí thuật công kích.
“Là con phạm sai, tại sao cha phải gánh chịu tất cả, tại sao lại là cha, tại sao là cha!” Mộng Tuyết siết chặt chiếc dây trang sức màu đỏ trong tay, gào thét với thành chủ Băng Tuyết thành.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, ánh mắt trở nên mơ hồ, Mộng Tuyết lại gào thét thêm lần nữa : “Tại sao lại là cha, tại sao cha lại gánh chịu tất cả cho con, sao cha phải làm thế!”
“Bởi vì, cha rất yêu con”. Tiếng nói ồm ồm mà trầm thấp, rõ ràng là khó nghe như vậy, lại dịu dàng khiến lòng người chua xót, tan nát cõi lòng.
“Con không cần cha yêu con, con không cần!” Mộng Tuyết gắt gao níu chặt ngực, hai mắt đẫm lệ nhìn phụ thân: “Con …”.
Thân thể Mộng Tuyết bỗng cứng đờ, tất cả lời nói như bị nghẹn ở cổ họng, nhìn xà yêu đã không còn khóc đứng trước mặt mình, không thể nào nhúc nhích không thể nào mở miệng, Mộng Tuyết nôn nóng liều mạng mở lớn hai mắt nhìn trừng trừng nàng ta.
Không để ý đến Mộng Tuyết, xà yêu dịu dàng nhìn Ti Vũ, cười đến vô cùng thê lương: “Nếu như sớm biết rằng sẽ có một ngày như thế này, lúc trước, bất luận thế nào ta cũng sẽ không dạy bí thuật Thủ Hộ cho chàng chỉ vì muốn thử xem tình cảm của chàng dành cho ta có bao nhiêu, chàng không yêu ta thì có sao, chỉ cần có thể thấy chàng sống khỏe mạnh, ta đã thực hài lòng”.
“Mị Cơ”. Thành chủ Băng Tuyết thành Ti Vũ ồ ồ thở hổn hển, bàn tay khó khăn nâng lên chạm vào mặt xà yêu: “Ta, xin lỗi nàng!”
“Chẳng lẽ, đây chính là sự trừng phạt của ông trời cho lòng tham của ta sao?” Xà yêu ôm lấy bàn tay Ti Vũ, tuyệt vọng nhìn khuôn mặt to xấu xí của Ti Vũ: “Nhưng mà, vì sao không để ta tự mình nhận lấy, tại sao lại đem trừng phạt dành cho ta đổ lên người chàng, Ti Vũ, Ti Vũ… Hay là, đây là trừng phạt đối với chàng, chàng vẫn luôn hận ta, có phải hay không? Bảy trăm năm qua, chàng vẫn luôn căm hận ta, có phải hay không?” Xà yêu bỗng nôn ra một ngụm máu, một kích sấm sét vừa rồi chính là cách cuối cùng để nàng giữ lại tính mạng, nàng biết một kích kia mang một luồng năng lượng khổng lồ thế nào, nếu người tu tiên trúng một kích này nhất định sẽ tan thành tro bụi, nếu là yêu, sẽ trực tiếp công kích vào nội đan trong cơ thể, vì thế dù cho thân thể có khỏe mạnh cỡ nào đi nữa, cũng không thể chịu được một kích này.
Chỉ sợ, không còn bao nhiêu thời gian nữa, nội đan của Ti Vũ, đã vỡ nát. Vừa nghĩ tới đây, xà yêu hận chính mình không chết sớm dưới tay nam tử tóc lam kia.
“Mị Cơ ngốc, lời nói của ta, sao nàng không bao giờ tin vậy. Ta…” Ti Vũ kịch liệt ho khan, máu tươi tuôn ra tựa như dòng suối, Mộng Tuyết đứng bên cạnh không thể nhúch nhích hay nói nhìn cảnh này khóe mắt như sắp nứt ra.
Nhìn một màn hí kịch phong phú bên dưới, Nguyệt Luân thở dài một hơi, thu hồi linh lực trong lòng bàn tay lại, cúi đầu xoa khuôn mặt vẫn còn đang mê man của Diệp Vân, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nếu như người có tỉnh, nhất định người sẽ không để ta giết nàng, đúng không? Nếu mèo yêu đã chết, lòng của nàng cũng liền chết theo, giết nàng hay không giết, kỳ thực, cũng không còn khác nhau bao nhiêu”.
Nguyệt Luân ôm Diệp Vân bay tới chỗ mọi người tụ tập bên cạnh Thủy Kỳ Lân, nhẹ nhàng đặt Diệp Vân xuống mặt đất.
Có tiếng rên rỉ cố kìm nén vang lên, Nguyệt Luân hơi nghiêng mặt, ánh mắt chạm phải một đôi mắt màu xanh biếc tràn ngập kiên cường. Nhướng nhướng mày, Nguyệt Luân vươn tay nâng khuôn mặt tái nhợt không chút máu của Vô Danh lên, nhẹ giọng nói: “Thật ra là một đứa nhỏ tốt, ngươi đã gặp được ta, coi như ta và ngươi có duyên, ta . . tặng ngươi một vật coi như một món quà”.
Đầu ngón tay búng nhẹ một cái, một luồng linh lực kỳ lạ được đưa vào trong thân thể Vô Danh, giống như được ngâm mình vào suối nước nóng, đau đớn khắp người không lời nào diễn tả được trong nháy mắt đã không còn, thần kinh vẫn luôn căng thẳng cũng bắt đầu thư giãn, đôi mắt Vô Danh vẫn luôn bướng bỉnh mở to, cuối cùng không thể kháng cự mà chậm rãi khép lại.
Thủy Kỳ Lân nhìn Nguyệt Luân buông Vô Danh ra, nhẹ nhàng cúi xuống nhìn Diệp Vân, dịu dàng ôm lấy nàng, không khỏi mở miệng nói: “Ngươi muốn đi?”
“Sức mạnh của nàng hiện tại, còn chưa đủ để ta đứng cạnh nàng một thời gian dài được”. Nguyệt Luân dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Vân, ngẩng đầu nhìn Thủy Kỳ Lân: “Xin hãy thay ta chăm sóc tốt cho nàng, cám ơn”.
Nói xong, Nguyệt Luân đặt Diệp Vân xuống mặt đất, chạm trán vào nhau, một luồng ánh sáng ôn hòa phát ra từ trong cơ thể Nguyệt Luân, thâm nhập vào giữa trán Diệp Vân, thân hình Nguyệt Luân càng lúc càng mờ nhạt, Diệp Vân phát ra một tiếng ‘ưm’ rất nhỏ từ trong cổ họng, hàng lông mi như cánh bướm bắt đầu rung động, khi Diệp Vân mở bừng hai mắt, trước mắt đã không có vật gì.
“Yêu gì vậy chứ, tùy tùy tiện tiện liền nói cám ơn người ta, ta mới sẽ không giúp ngươi chăm sóc cho nữ nhân này đâu”. Thủy Kỳ Lân bất mãn thấp giọng lẩm bẩm, xoay mông lại đối diện với Diệp Vân vừa mới tỉnh, nhìn một màn trước mắt có chút mờ mịt.
Thành chủ Băng Tuyết thành – Ti Vũ thất khiếu đổ máu cùng hàng vạn dòng máu nhỏ tuôn ra từ lỗ chân lông, nhiễm đỏ cả một vùng đất dưới thân, ánh mắt bắt đầu rời rạc, Ti Vũ dịu dàng nhìn khuôn mặt ngày càng mơ hồ của xà yêu: “Ta cho tới bây giờ, cũng chưa từng cầu nàng điều gì, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, ta xin nàng, thay ta chăm sóc tốt cho Tuyết nhi”.
“Không, ta sẽ không thay chàng chăm sóc cho bất kỳ kẻ nào”. Xà yêu lớn tiếng gào lên, lui lại phía sau vài bước, nhìn vẻ thất vọng trên mặt Ti Vũ mà rơi lệ, miệng cũng không ngừng nghỉ mà tiếp tục thét: “Nếu như chàng muốn chăm sóc ai, vậy thì chàng hãy tự dùng đôi tay mình để bảo vệ đi! Bảo ta giúp chàng, chàng nghĩ quá đẹp rồi đấy. Ta là ai? Ta là Mị Cơ đó, chàng đã quên sao? Ta chính là người đã bỏ rơi chàng khi đối mặt với sống chết – Mị Cơ, đầu óc chàng u mê rồi hay sao, vậy mà có thể nhờ một yêu như ta giúp chàng chăm sóc người khác, ta cho chàng biết, chàng mà chết, ta sẽ lập tức giết chết đứa con gái mà chàng thương yêu nhất, ta nói được thì làm được!”
Ánh mắt Ti Vũ đã bắt đầu tan rã sắp tắt, không ngờ khôi phục mấy phần tinh thần, trong mắt tràn ngập đau thương, không biết nói gì cho phải, nhìn xà yêu.
“Hận ta sao?” Xà yêu vươn tay ôm lấy khuôn mặt to của Ti Vũ, rõ ràng đã lệ rơi đầy mặt, lại miễn cưỡng cười như hoa để lộ lúm đồng tiền với Ti Vũ: “Thật tốt, bây giờ trong mắt trong lòng chàng, chỉ có một mình ta, ta rốt cuộc cũng đợi được ngày này”.
Trong con ngươi hiện lên một tia kiên nghị, xà yêu vô cùng lưu luyến không buông Ti Vũ, dịu dàng nói: “Nhớ kỹ ta, cho dù là hận ta cũng tốt, cầu chàng, đừng quên ta!”
Xà yêu trôi lơ lửng trên không, đứng phía trên lẳng lặng nhìn Ti Vũ, bỗng từ trong miệng xà yêu phun ra một hạt châu trong suốt thuần màu trắng, từng đạo từng đạo chỉ bí quyết khiến người ta hoa mắt đánh vào viên nội đan trên đầu, chú ngữ tối nghĩa mà phức tạp hóa thành một vòng màu vàng xoay quanh nội đan tầng tầng lớp lớp, bay về phía Ti Vũ, nội đan của xà yêu cùng nơi trái tim của Ti Vũ tạo thành một cầu nối. Xà yêu vẫn tham lam nhìn Ti Vũ, nhìn ánh mắt từ thất vọng rồi đến khó hiểu của hắn, từ nghi hoặc lại đến khiếp sợ, từ lo nghĩ đến tuyệt vọng, xà yêu không ngừng rơi lệ, bên môi, lại là một nụ cười mê hoặc lòng người.
Linh lực dư thừa từ nội đan của xà yêu không ngừng cuồn cuộn vào trong cơ thể Ti Vũ, tu bổ lại nội đan sắp vỡ cùng nội tạng đã vỡ nát của hắn. Nội đan của xà yêu từng chút từng chút nhạt màu, nàng cũng không thể duy trì hình người nữa, hiện ra nguyên hình khổng lồ của mình.
“Ti Vũ, chàng biết không? Kỳ thực, Thủ Hộ bí thuật có hai”. Xà yêu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, quanh thân nổi lên một tầng ánh sáng trắng, một con rắn nhỏ giống y hệt bản thể của xà yêu, toàn thân màu tuyết trắng không một tỳ vết xoay quanh trên đầu xà yêu, con rắn nhỏ quyến luyến nhìn Ti Vũ lần cuối, chợt lao về phía hắn, sau đó chui thẳng vào ngực hắn, tiến thẳng tới nơi mà linh hồn Ti Vũ yếu ớt đã mất một nửa sau khi phát động Thủ Hộ bí thuật kia.
Bạch xà nho nhỏ quấn chặt lấy con mèo nhỏ đang không ngừng giãy dụa, đuôi bắt đầu dung nhập vào linh hồn của đối phương, sau đó là thân thể, từng chút một, chỉ trong chốc lát toàn bộ thân thể đã hòa tan trong thân thể con mèo.
Bạch xà khổng lồ trôi nổi giữa không trung lấy mắt thường có thể thấy đang không ngừng thu nhỏ lại, rơi nhanh xuống mặt đất. Thân thể cao lớn của Ti Vũ cuối cùng cũng có thể nhúc nhích, lấy một tốc độ không thể tưởng bậy dậy, vội chạy nhanh tới tiếp bạch xà đang không ngừng rơi kia.
“Mị Cơ, Mị Cơ ngốc, ta sai rồi, ta sai rồi, sớm biết một màn hôm nay vẫn sẽ xảy ra, năm đó ta tội gì ép nàng rời đi, ta tội gì phải ép nàng rời đi như vậy”. Ôm thân hình bạch xà chỉ còn to bằng cánh tay người trong lòng, mèo yêu – Ti Vũ ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét thê lương đến nửa ngày mới dừng lại, cúi đầu lẳng lặng nhìn bạch xà đã không còn chút hơi thở. Bàn tay thô to nhẹ nhàng vuốt lên thi thể xà yêu, Ti Vũ trong mắt lệ một giọt một giọt rơi xuống, lẩm bẩm nói: “Mị Cơ, Mị Cơ ngốc của ta, nàng còn nhớ chuyện năm đó chúng ta ở trên thiên giới sao? Khi đó, ta đến Nhân Duyên Trì của Nguyệt Lão, bên cạnh hồ có đặt một cái gương, nàng biết ta nhìn thấy gì không? Ta thấy được tương lai của mình, thấy được một màn ngày hôm nay, ta thấy được nàng hao tổn hết linh lực nội đan để cứu ta, ta nhìn thấy nàng không một chút do dự dùng linh hồn của mình hiến tế, phát động loại bí thuật thủ hộ đã bị cấm này dùng mạng đổi mạng để cứu ta”.
Chăm chú nhìn vào thân thể đã lạnh của xà yêu trong tay, Ti Vũ thất thanh khóc lên: “Mị Cơ, sao ta có thể không yêu nàng, ta chỉ là sợ, ta sợ hãi những điều ta nhìn thấy sẽ trở thành hiện thực, ta sợ nàng sẽ vì ta mà đánh mất sinh mệnh, ta chỉ là không muốn nàng chết, ta không thật sự muốn thương tổn lòng nàng khi đuổi nàng đi. Ta cho rằng chỉ cần nàng không cần cùng một chỗ với ta, nàng cũng sẽ không bởi vì ta mà đánh mất sinh mệnh, ta cho rằng kiên cường như nàng, cho dù rời khỏi ta cũng đều sống rất tốt. Sớm biết kiếp nạn ngày hôm nay đã định trước là khó tránh thoát, ta sẽ không bao giờ buông tay, sao ta lại ngu như vậy, sao ta lại có thể ngu như vậy chứ! Bảy trăm năm, tròn bảy trăm năm, ta nhẫn nại bảy trăm năm, cuối cùng chỉ đổi được kết cục như vậy sao. Ông trời, vì sao ông lại tàn nhẫn với ta như vậy, vì sao!”
Ti Vũ nắm chặt tay hung hăng đấm lên mặt đất, Diệp Vân thân hình nhoáng lên tiếp được thân thể Mộng Tuyết bị dòng khí va vào mà bắn ra, thuận tay giải khai cấm chế cho nàng.
Vỗ vỗ Mộng Tuyết còn đang thất hồn lạc phách, Diệp Vân thở dài, nhìn một màn trước mắt, nàng cũng nói không nên lời an ủi gì, chỉ có thể là tiếp tục bảo trì trầm mặc.
“Chủ nhân, đây là làm sao vậy? Thành chủ Băng Tuyết thành tới đây khi nào thế? Còn dâm xà kia đâu rồi?”Da dày thịt béo Bạch Hổ là người thứ nhất tỉnh lại , theo thói quen ngồi xổm trên vai Diệp Vân, trong mắt nghi hoặc nhìn một màn quỷ dị trước mặt.
“Ngươi không có mắt hay sao? Một con rắn dài như vậy mà ngươi còn không thấy à”. Thanh Long chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, hóa thành phiên bản mini bay bên cạnh Diệp Vân, cười trào phúng Bạch Hổ.
“Ngươi mới là đồ không có mắt, đồ long mắt mù!” Bị nói trúng tim đen Bạch Hổ tức đến giậm chân, mạnh miệng nguỵ biện nói: “Ngươi không thấy là tâm tình chủ nhân ta không được tốt sao? Ta chỉ là đang cố ý đùa cho chủ nhân vui vẻ mà thôi”.
Diệp Vân nhấc Bạch Hổ xuống tay ngăn nó tiếp tục giương nanh múa vuốt, liếc nhìn Lạc Tâm Hồn còn nằm trên mặt đất cách đó không xa, hướng Thanh Long lo lắng dò hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi… Có khỏe không?”
Thanh Long vẫn chưa trả lời, Thủy Kỳ Lân đứng bên cạnh lại không vui, hừ lạnh với Diệp Vân một tiếng, lành lạnh nói: “Sao ngươi không hỏi một tiếng xem chủ nhân nhà ta có khỏe không”.
Diệp Vân nao nao, lập tức tỉnh ngộ, cố nén ý cười biết nghe lời đúng hướng Thủy Kỳ Lân nói: “Xin lỗi, bởi vì thấy ngươi cùng Đoàn sư huynh ký huyết thệ, nên ta cũng yên lòng một chút, Thủy nhi, Đoàn sư huynh khi nào mới có thể tỉnh lại thế?”
Nghe thấy hai chữ huyết thệ, Thủy Kỳ Lân không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay đầu rầm rì một tiếng: “Chủ nhân nhà ta rất khỏe, vẫn đang hấp thu linh lực, mới không giống tên tiểu tử họ Lạc kia, không phải là trúng mấy tia sét nho nhỏ thôi sao, đến bây giờ còn chưa bò dậy nổi”.
“Này, ai bảo chủ nhân ta không được, hắn lập tức sẽ tỉnh, chủ nhân nhà ngươi mới vô dụng, hấp thu linh lực cái gì chứ, không phải là hôn mê chưa tỉnh hay sao. Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi là nữ, còn nói chủ nhân ta như vậy, ta cũng sẽ nổi giận đấy nha”. Thanh Long giận trừng mắt Thủy Kỳ Lân, nhưng khi đối phương liếc qua phía này, rất không cốt khí trốn phía sau Diệp Vân.
Diệp Vân cố nén cười, Bạch Hổ lại không nể mặt cười đến lăn lộn, Thanh Long bị cười nhạo giương vuốt lao thẳng về phía Bạch Hổ, tiếng động ồn ào khiến Lạc Tâm Hồn cùng Mạc Ly kẻ trước người sau tỉnh lại.
Nhìn phía xa, mèo yêu Ti Vũ trầm mặc ôm lấy thi thể bạch xà, mọi người đều đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thủy Kỳ Lân, là kẻ duy nhất xem từ đầu đến cuối một màn kịch này.
Che giấu chuyện Nguyệt Luân xuất hiện, Thủy Kỳ Lân thuật lại những chuyện vừa xảy ra một lần, mọi người đều trầm mặc lại.
Mặc dù xà yêu kia vô cùng đáng ghét, nhưng phần tình cảm của nàng đối với Ti Vũ, không khỏi khiến ọi người đều kính phục.
Mạc Ly vẻ mặt phức tạp liếc nhìn xác chết của xà yêu: “Linh hồn một khi hiến tế sẽ không thể tiếp tục luân hồi, mà sẽ trực tiếp tiêu tan ở trong trời đất, không ngờ là, nàng còn có được dũng khí như vậy”.
“Nàng không có tiêu tan”. Lạc Tâm Hồn nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, chậm rãi mở miệng nói: “Nàng ta sẽ sống mãi bên trong linh hồn của mèo yêu, bọn họ sẽ không bao giờ tách xa nhau nữa, mãi mãi cùng trời đất, địa ngục hay trên trời, sẽ không có bất kỳ người nào có thể tách bọn họ ra nữa”.
Ánh mắt Lạc Tâm Hồn vô cùng chuyên chú khiến đáy lòng Diệp Vân cuộn sóng, tâm nàng không hiểu sao thắt chặt, dời ánh mắt khỏi bầu không khí khiến nàng cơ hồ không thể thở này, Diệp Vân đứng vội dậy, bỏ lại một câu “Ta đi xem Mộng Tuyết”, rồi chạy trối chết.
Khi Diệp Vân đi tới bên người Mộng Tuyết, mèo yêu Ti Vũ rốt cuộc đứng lên, cẩn thận ôm lấy thi thể Mị Cơ vào trong ngực, Ti Vũ đi tới trước mặt con gái, bàn tay to dịu dàng xoa đỉnh đầu nàng, tiếng nói khàn khàn: “Cùng cha trở về đi”.
Mộng Tuyết cắn cắn môi, trong mắt lo lắng nhìn phụ thân: “Cha, cha, cha đừng quá đau lòng, dì… dì..”
Mộng Tuyết muốn an ủi phụ thân, nhưng lại ảo não phát hiện không biết nên an ủi ra sao, nói cái gì cũng sai, nói cái gì cũng chỉ càng chọc vào nỗi đau của phụ thân mà thôi. Mộng Tuyết hối hận , mèo yêu Ti Vũ lại cong môi cười với nàng: “Cha muốn đến Tuyết Cốc với dì con, đưa nàng trở về nơi nàng sống thuở nhỏ, Tuyết nhi, đi cùng cha thôi”.
Mộng Tuyết do dự nhìn phụ thân, cuối cùng chậm rãi lắc lắc đầu, vươn tay ôm lấy phụ thân, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cha, con không muốn tương lai sẽ giống như cha và dì, vì thế, con muốn đi theo phu quân, bất kể có xảy ra chuyện gì, đều sẽ không rời khỏi chàng”.
Mộng Tuyết nói vang đến chỗ Diệp Vân đang đứng không xa, đầu quả tim chợt run lên. Nàng không thể nào mà ngờ mọi chuyện lại tiến triển đến tận mức này, cái này, nàng nên kết thúc chuyện này thế nào mới tốt đây, nếu Mộng Tuyết biết thân phận nàng là nữ nhi, vậy…vậy…
Mèo yêu Ti Vũ yên lặng chỉ chốc lát, chậm rãi nói: “Được!”
Đưa tay dịu dàng vuốt ve trên cổ xà yêu, lấy một viên đá nhỏ trong suốt xuống, ánh mắt mèo yêu Ti Vũ lưu luyến nhìn trong chốc lát, sau đó liền đưa cho Mộng Tuyết: “Đây là thứ duy nhất mà dì con để lại, hiện tại nàng đã đi, con hãy giữ nó để niệm tưởng đi”.
Mộng Tuyết lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phụ thân: “Đây là vật cha đưa cho dì để thủ hộ đúng không, vì sao cha không đưa cho dì? Hiện tại cha lại đưa nó cho con, lại là muốn thủ hộ cho Tuyết Nhi, sau đó liền đi cùng dì sao? Cha, Tuyết nhi đã trưởng thành, bất kể con có quyết định gì đi nữa, Tuyết nhi đều sẽ không hối hận, vì thế… cha”.
Mộng Tuyết đem vên đá nhỏ dường như vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của xà yêu trả về trong tay Ti Vũ: “Tuyết nhi không cần nó, đây chính là hồi ức của hai người, cha vẫn còn rất nhiều năm tháng phải vượt qua, để nó bên cạnh cha, thật giống như, dì vẫn luôn bên cạnh cha vậy”.
“Tuyết nhi của cha, thật là, …đã trưởng thành rồi”. Ti Vũ bình tĩnh nhìn con gái, khuôn mặt lộ ra nụ cười vui mừng, thu bàn tay vẫn giữ ở giữa không trung, nắm chặt lấy hòn đá nhỏ trong tay.
Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân đang thất thần, tiếng nói tựa như sấm rền của mèo yêu Ti Vũ vang lên trong óc Diệp Vân: “Diệp Vân, hãy đối xử tốt với Tuyết nhi, nếu để cho ta biết ngươi phụ bạc nó, chân trời góc biển, ta cũng sẽ không tha cho ngươi”.
Diệp Vân bị chấn động đến hỗn loạn, khi nàng tỉnh táo lại, đã không còn thấy tung tích của mèo yêu Ti Vũ, Mộng Tuyết vẻ mặt lo lắng đỡ nàng, thấy nàng mở mắt ra lập tức thân thiết nói: “Phu quân, chàng có khỏe không? Có phải cha ta vừa ăn hiếp chàng không? Ta…”
Diệp Vân đột nhiên vươn tay ôm lấy Mộng Tuyết, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Tuyết nhi, nàng hãy tự đối xử tốt với bản thân, ngàn vạn, ngàn vạn đừng giống như dì nàng mà yêu ta, ta không đáng”.
Mộng Tuyết bị Diệp Vân khiến cho hoảng thần: “Phu quân, chàng làm sao vậy? Có phải Tuyết nhi làm điều gì không tốt hay không, có phải hay không…”
“Không có gì! Tuyết nhi sao có thể không tốt chứ!” Diệp Vân buông Mộng Tuyết ra, trên mặt lộ ra nụ cười sáng sủa: “Thành kế tiếp tên là gì?”
Mạc Ly nhìn Diệp Vân thở dài một tiếng, sau đó nói: “Nhật Nguyệt thành!”
“Xuất phát, mục tiêu Nhật Nguyệt thành!” Diệp Vân hào khí muôn phần vung cánh tay lên, Thủy Kỳ Lân mang theo Đoàn Dật Phong cùng Vô Danh trên lưng, Lạc Tâm Hồn ngồi ở trên lưng Thanh Long, Bạch Hổ chở Diệp Vân Mộng Tuyết cùng Mạc Ly, đoàn người chậm rãi xuất phát về phía Nhật Nguyệt thành.
Đoàn người ai cũng không phát hiện, trong một hố đất tối đen, một con quạ đen không thể nhúc nhích yên lặng chảy nước mắt, bởi vì lòng tràn đầy áy náy với Mộng Tuyết mà Diệp Vân đã quên mất nó.
Mọi người cứ như vậy đi thật lâu. Diệp Vân vẫn luôn rất trầm mặc, chỉ có những lúc dừng lại nghỉ ngơi lại nhìn Đoàn Dật Phong còn đang suy yếu với ánh mắt phức tạp. Mà khi Diệp Vân còn đang phức tạp nhìn Đoàn Dật Phong, vài ánh mắt khác cũng dừng lại trên người Diệp Vân. Vô Danh ôm tiểu Phi Vũ thú ở trong lòng, trong lòng như chảy máu, hận bản thân mình quá yếu ớt. Thật hận thật hận, nếu như mình mạnh mẽ hơn thì có thể chạy nhanh tới trước mặt Diệp Vân, vì nàng mà chặn lại một kích trí mạng kia, nếu như mạnh mẽ hơn, cũng sẽ không để cho bất kỳ người nào ở bên cạnh mình bị thương nữa. Lạc Tâm Hồn nhìn theo bóng lưng Diệp Vân không nói được một lời, chỉ là trong đôi mắt thăm thẳm ấy không ai hiểu được. Mộng Tuyết cẩn thận từng li từng tí ngồi bên cạnh Diệp Vân, cũng không nói gì.
“Muốn uống nước sao?” Diệp Vân đi tới bên người Đoàn Dật Phong, lấy một túi nước từ trong túi trữ vật ra.
Đoàn Dật Phong lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu, nhận lấy túi nước trong tay Diệp Vân.
“Cám ơn, còn có xin lỗi”. Diệp Vân nhìn Đoàn Dật Phong, chậm rãi phun ra một câu. Nếu không phải là mình muốn tới yêu giới, sao hắn theo tới chứ? Cũng sẽ không phải đỡ một kích trí mạng thiếu chút nữa thì mất cả mạng kia?
Đoàn Dật Phong nao nao, liền uống một ngụm nước sau đó trả lại túi nước cho Diệp Vân, nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì.
Diệp Vân nhận lại túi nước, trong lòng vô cùng phức tạp. Đoàn Dật Phong càng tỏ ra nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, khiến tim nàng càng thêm bất an.
“Mọi người nghỉ ngơi một lát sau đó sẽ lên đường”. Lúc này, Mạc Ly lúc nhẹ nhàng mở miệng: “Rất nhanh là có thể cứu được Lạc Y rồi”.
“Không phải phía trước còn một thành nữa sao?” Bạch Hổ nghi hoặc mở miệng hỏi, “Gọi là thành gì nhỉ?”
“Nhật Nguyệt thành”. Mạc Ly nhắc nhở nó, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, trong nụ cười ẩn giấu dịu dàng, “Thành kia, chúng ta không cần phải vất vả như vậy nữa, bởi vì, tên kia chính là thành chủ ở đó”.
“Tên kia?” Bạch Hổ nghi hoặc mở trừng hai mắt, ‘tên kia’ trong miệng Mạc Ly là ai?
“Tới sẽ biết”. Mạc Ly nhìn về phía trước, trong mắt tỏa ra ánh sáng kiên nghị, Lạc Y, Lạc Y, rất nhanh chúng ta có thể gặp nhau rồi. Nhất định phải chờ ta.
Đêm yên tĩnh.
Chạy suốt một ngày đường, mọi người đều ăn ngủ ngoài trời.
“Phu quân,” Mộng Tuyết tựa vào cạnh Diệp Vân, nhẹ nhàng mở miệng.
“Làm sao vậy, Tiểu Tuyết?” Diệp Vân quay đầu nhìn Mộng Tuyết, từ sau chuyện ngày hôm qua, Diệp Vân đã hiểu, mèo yêu nhìn thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng kỳ thực lại rất đơn thuần, quả thực là rất quan tâm tới mình. Nhưng mà, Diệp Vân không thể nào tưởng tượng được khi mà Mộng Tuyết biết mình là nữ tử, nàng sẽ có cảm tưởng thế nào. Có bừng tỉnh cũng có cảm động, thái độ của Diệp Vân với Mộng Tuyết cũng đã tốt hơn nhiều.
“Phu quân, ta muốn dựa vào chàng ngủ. Ta sợ, có một ngày ta sẽ không được thấy chàng nữa”. Mộng Tuyết bỗng nhiên yếu ớt nói ra một câu, khiến Bạch Hổ đang chuẩn bị chen ngang vào giữa liền dừng động tác.
“Đứa ngốc, sao tự dưng lại nói như vậy?” Diệp Vân trong mắt hiện lên phức tạp.
Mộng Tuyết lại không nói thêm lời nào, thân thiết tựa vào bên người Diệp Vân, chậm rãi nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Diệp Vân thở dài trong lòng, cũng chậm chậm nhắm mắt lại ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục gấp rút lên đường, đêm đến, cuối cùng cũng tới Nhật Nguyệt thành mà Mạc Ly nói.
Từ xa đã thấy bên ngoài cửa thành có vài bóng người, mọi người nghi hoặc, mà Mạc Ly lại cười khẽ tiến lên đi nhanh về phía trước. Mọi người cũng đi theo phía sau. Đi gần, liền thấy hai bên đường có đội ngũ chỉnh tề đứng đó, ở giữa là một cỗ kiệu hình tròn xa hoa.
Mọi người đi đến gần, bỗng nhiên cửa cỗ kiệu hoa lệ kia được vén lên. Một bàn tay thon dài tinh tế vươn ra ngoài, tiếp theo là một khuôn mặt diễm lệ thiên kiều ba mị, nhìn về phía mọi người nở nụ cười xinh đẹp, khiến lòng người nhộn nhạo. Diệp Vân cũng ngây ngẩn cả người, nụ cười này, thật là bách mị sinh, phụ nữ trong khắp thiên hạ cũng như không còn nhan sắc. Lại có một nữ yêu xinh đẹp như vậy!
Nữ yêu xinh đẹp khiến người ta không thể hít thở từ từ xuống kiệu, nhẹ nhàng đi tới bên nươời Mạc Ly, lộ ra một nụ cười say lòng người. Tựa như có thể khiến trời đất đều hòa tan. Thật đẹp, thật đẹp.
“Ta liền biết là ngươi đã tới, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi khai hồ ly từ trên người ngươi rồi”. Yêu nữ xinh đẹp kia vừa mở miệng, mọi người thiếu chút nữa đều bổ nhào trên mặt đất. Giọng nói này! Rõ ràng là nam nhân! ! ! Mọi người hóa đá.
“Lỗ mũi của ngươi đúng là tinh hơn cả cẩu”. Cả đoạn đường Mạc Ly lộ ra nụ cười hiếm hoi, vươn tay liền đấm yêu tinh diễm lệ kia một quyền.
“Đi thôi, ngươi lần này trở về là vì cái gì? Mặc kệ vì cái gì, chúng ta vào thành ngồi rồi hãy nói”. Yêu tinh diễm lệ kia lắc lắc vòng eo không xương đi đến bên Mạc Ly, ôm vai Mạc Ly.
“Đây là bằng hữu của ta, lần này trở về là có chuyện quan trọng”. Mạc Ly xoay người giới thiệu với mọi người, “Đây là Nhật Nguyệt Nhiêu”.
Nhật Nguyệt Nhiêu nhíu mày quét mắt mọi người, trong mắt tràn ngập khó tin. Mạc Ly mà cũng có bằng hữu? Vì sao mình chưa bao giờ nghe nói qua? Chỉ sợ mọi chuyện không phải đơn giản như vậy.
“Có chuyện gì vào thành nói sau, ta đã chuẩn bị tiệc rượu để ngươi tẩy trần. !” Nhật Nguyệt Nhiêu thân thiết vịn vai Mạc Ly đi về phía trước.
“Chủ nhân, người nói xem hắn là nam hay là nữ vậy?” Bạch Hổ nghi hoặc dùng thần thức hỏi mọi người.
Diệp Vân không nói gì, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Bề ngoài nhìn thế nào cũng là một nữ yêu mê người, nhưng vừa mở miệng lại là giọng nói của nam nhân, còn thân thiết với Mạc Ly như vậy.
“Là nam nhân”. Tiếng nói Lạc Tâm Hồn bỗng vang lên trong đầu mọi người.
Diệp Vân cúi đầu đưa mắt hỏi Vô Danh, Vô Danh khẽ gật đầu, ý bảo Lạc Tâm Hồn nói đúng.
“Bề ngoài là nữ nhân, nội tâm là nam nhân?” Thanh Long dùng ý thức bắt đầu ồn ào ở trong đầu mọi người. Thủy Kỳ Lân hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Long, Thanh Long lập tức ngậm miệng không dám lên tiếng ồn ào nữa. Mọi người cũng dường như hiểu được vì sao thành này lại gọi là Nhật Nguyệt thành, mà vì sao yêu tinh kia lại tên là Nhật Nguyệt Nhiêu. Nhật nguyệt, biểu thị âm dương, Nhật Nguyệt Nhiêu chính là một thân phận xấu hổ như vậy.
Vào Nhật Nguyệt thành, sau khi đi tới tòa thành của Nhật nguyệt Nhiêu, các tiểu yêu tiến lên dâng trà sau đó đều bị Nhật Nguyệt Nhiêu cho lui xuống.
“Được rồi, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhật Nguyệt Nhiêu liếc nhìn đám người Diệp Vân, con ngươi cũng trở nên thâm thúy, “Yêu khí trên người bọn họ đều là của ngươi, đừng cho là ta không thể ngửi ra. Bọn họ là nhân loại?”
“Cái gì cũng không thể gạt được ngươi”. Mạc Ly khẽ cười rộ lên, trong nụ cười mang theo khổ sở.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhật Nguyệt Nhiêu nhíu mày đặt câu hỏi.
“Huyền sói mang nữ nhân của ta đi, hiện tại đang ở trong tòa thành của yêu vương”.
“Quang Hoa thành”. Mạc Ly vẻ mặt phức tạp, có phẫn hận không cam lòng cùng xấu hổ, “Ta bị hắn cùng hai đại yêu thú đả thương, cửu mệnh mèo yêu cũng phản bội ta. Bọn họ là bằng hữu của Lạc Y, tới giúp ta cứu Lạc Y”.
Mạc Ly nói xong những điều này, Nhật Nguyệt Nhiêu cằm đã sắp trật khớp, tay run rẩy chỉ vào Mạc Ly: “Ngươi, ngươi mà cũng có nữ nhân? Ngươi, ngươi mà cũng thích người khác?”
Mọi người đều trầm mặc không nói, tiến nhập kiểu mẫu bắt đầu xem cuộc vui.
Mạc Ly trừng mắt nhìn cảnh cáo Nhật Nguyệt Nhiêu, Nhật Nguyệt Nhiêu lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Mạc Ly, cười không ngừng thở không ra hơi, còn kém lăn lộn trên mặt đất. Vừa cười vừa la hét: “Ngươi, ngươi vì một nữ nhân chạy về yêu giới? Ngươi mà cũng bị đánh lén? Ngươi cũng có một ngày chật vật như thế? Ngươi còn có một ngày đi cầu sự giúp đỡ của nhân loại?”
“Được rồi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn như vậy, ta..”. Mạc Ly ánh mắt uy hiếp nhìn Nhật Nguyệt Nhiêu.
“Được rồi. Ta không nói nữa là được chứ gì?” Nhật Nguyệt Nhiêu che lại bụng đau vì cười, sau khi ngồi vững vàng, miễn cưỡng nghiêm mặt nói, “Ta, ta ngày mai chuẩn bị Phi Vũ thú cho các ngươi, cho ngươi đi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ta đi cùng với ngươi”. Nhật Nguyệt Nhiêu ra sức nhịn cười.
“Được”. Mạc Ly một câu liền đồng ý, “Sáng mai liền xuất phát”.
“Chậc chậc, nhìn ngươi nóng ruột như vậy, khiến ta thực là hiếu kỳ nha, rốt cuộc là nữ nhân thế nào mà có thể khiến ngươi phấn đấu quên mình như vậy?!” Nhật Nguyệt Nhiêu sờ sờ chiếc cằm xinh đẹp của mình bỗng nói, “Huyền sói thông đồng với hai đại yêu thú từ lúc nào vậy ? Từ lúc nào mà bắt được nữ nhân của ngươi trở về yêu giới ?”
“Nói đến chuyện này đúng là thú vị?” Mạc Ly tức giận trả lời, “Hắn muốn đánh chết ta ở yêu giới, để cho toàn bộ yêu giới đều biết ta đã chết, khi đó chức vị yêu vương của yêu giới ngoài hắn ra thì không ai dám nhận nữa”.
“Thật không rõ, yêu vương thì có cái gì dễ làm chứ”. Nhật Nguyệt Nhiêu khóe miệng giật giật, “Lúc trước, mấy lão già kia không một ai nguyện ý làm, sao bỗng nhiên ngươi lại ôm cái việc không được chút lợi nào này làm gì, còn phải từng giờ từng phút phòng ngừa người khác ham muốn”.
“Ta phi! !” Mạc Ly lần đầu tiên tức giận đến không để ý đến hình tượng. “Mấy lão gìa kia, lúc trước hạ cấm chế với ta, ta căn bản là không thể ra khỏi tòa thành. Sau đó bọn họ vô sỉ tuyên bố ta là yêu vương”.
“Aha ha ~ ha ha..”. Lần này Nhật Nguyệt Nhiêu cười hoàn toàn không còn chút hình tượng, cười cười run rẩy hết cả người, lăn xuống ghế tựa, lộ ra hai đùi trắng như tuyết, “Ta đã bảo mà, loại tính cách này của ngươi sao có thể cam tâm tình nguyện đi làm yêu vương gì chứ. Vì thế cấm chế vừa được giải, ngươi liền vỗ mông chạy khỏi yêu giới? !”
“Ngươi câm miệng cho ta! Chúng ta muốn nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai khởi hành!” Mạc Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhật Nguyệt Nhiêu.
“À à, các ngươi nghỉ ngơi trước. Ta cam đoan trưa mai là ngươi có thể gặp lại nữ nhân trong lòng mình. Đến lúc đó ta cũng phải nhìn xem, rốt cuộc là yêu quái thế nào mà có thể khiến ngươi trở thành như vậy”. Nhật Nguyệt Nhiêu vỗ tay triệu tiểu yêu vào, bổ sung, “Ngươi chắc cũng không còn lòng dạ nào mà mở yến hội gì rồi, chờ cứu được nữ nhân của ngươi ra rồi chúng ta chúc mừng một thể”.
Đêm lạnh như nước.
Diệp Vân vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, một mình lẳng lặng ngồi bên cạnh cây cột nhà thật lớn, nhìn ánh trăng tròn thật lớn trên bầu trời, bỗng nhiên tìm cây sáo trúc ở trong túi trữ vật ra. Diệp Vân chậm rãi lấy ra, đặt trong lòng bàn tay. Cây sáo tỏa ra ánh sáng màu lục yếu ớt, một cảm giác đau thương khó hiểu đánh sâu vào trong lòng Diệp Vân.
Một trận gió nhẹ thổi qua, nhẹ nhàng thổi bay tóc cùng quần áo của Diệp Vân.
Nhẹ nhàng, Diệp Vân đặt sáo bên môi.
Một khúc nhạc du dương mà đau thương chậm rãi tràn ra bên môi Diệp Vân, không ngừng lưu động trong không khí, bay đến nơi xa xa. Đêm vắng vẻ im lặng, khúc nhạc đau thương chậm rãi bay qua đình viện, vang vọng khắp tòa thành, tựa như bay tận lên nơi ánh trăng sáng kia. Cuối cùng chảy vào tim mọi người.
Duyên dài, sầu lâu
Thiên Thượng Nhân Gian,
Hoàng Tuyền Bích Lạc,
Không phân tùy.
Vân giai nguyệt ,
Quan khóa ngàn trượng.
Tung di động tra ,
Di động tra đi,
Không gặp lại.
Lệ, im lặng không một tiếng động rơi trên khuôn mặt Diệp Vân. Rơi vào quần áo cùng mặt đất trước mặt Diệp Vân.
“Ngươi, vì sao lại khóc?” Bỗng nhiên, một giọng nói xa xôi mà lành lạng vang lên phía sau lưng Diệp Vân, Diệp Vân bỗng nhiên quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt đau thương của Lạc Tâm Hồn.
Diệp Vân quay đầu, không nói gì. Chỉ là nơi trái tim có một cảm giác đau thương không thể nào bỏ đi được.
Lạc Tâm Hồn cũng không gặng hỏi tiếp, chỉ yên lặng đứng phía sau nhìn theo bóng lưng Diệp Vân. Mà trái tim hắn, lại càng đau thương hơn. Cái loại đau đớn khiến lòng hắn như vỡ vụn.
Một lúc lâu, Lạc Tâm Hồn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
Đã bao lâu rồi, mình không còn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời kia.
Đã bao lâu, ánh mắt của mình rơi trên người Diệp Vân mà không thể rời đi.
Trên một lầu các cao ở một nơi khác trong tòa thành, Nhật Nguyệt Nhiêu ngồi trên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời. Là ai? Thổi ra một khúc nhạc đau thương như vậy? Khúc nhạc đau thương này tựa như có thể xâm nhập vào lòng người, tựa như đang kể về một câu chuyện vô cùng đau thương cùng bất đắc dĩ.
Nhật Nguyệt Nhiêu thở dài một hơi, những ký ức giống như thủy triều dâng lên trong lòng.
Vẻ ngoài nữ tính, tâm nam tính, bị tất cả yêu quái đều coi là ngoại tộc, ban đầu vẻ ngoài của hắn khiến nhiều kẻ thấy bị mê hoặc mà đến xum xeo nịnh bợ, nhưng khi thấy được bản chất thực sự của mình, đều chế nhạo đánh chửi, thậm chí còn có người ra tay muốn lấy tính mạng của mình.
Vĩnh viễn không thể quên được những kỳ thị này, những ánh mắt khinh thường cùng ghê tởm.
Khi đó hắn quá nhỏ yếu chỉ có thể trốn, trốn bạt mạng, không ngừng trốn.
Ngay cả người để hận cũng không có. Là ai đã sinh ra mình như vậy, hắn cũng không hề biết được.
Lần đó, hắn bị một tên quý tộc biến thái bắt được, mỗi ngày đều chịu ngược đãi. Ép hắn phải hầu hạ dưới thân gã, mình không làm theo, liền bị tên quý tộc biến thái kia tàn nhẫn xé rách , dùng thứ sắc bén xỏ xuyên qua treo mình lên xà nhà.
Máu loãng, tuôn ra như suối nhiễm đỏ thân thể, nhiễm đỏ cả mặt sàn nhà.
Máu loãng đỏ tươi chậm rãi chảy ra bên ngoài.
Tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều biến thành màu đỏ đáng sợ.
Chết, có lẽ là một loại giải thoát.
Nhưng mà, vì sao, trong lòng hắn không ngừng có tiếng nói gào thét.
Không nên, chính mình không nên là số phận như vậy!
Không phục! Không cam lòng!
Lúc này, ‘hắn’ chợt xuất hiện, một cước đá văng cửa phòng, khuôn mặt lạnh lùng nhìn mình đang bị treo trên xà nhà.
“Ngươi, thật ngốc”. Câu nói đầu tiên của ‘hắn’ cũng là mang theo trêu chọc.
Một luồng ánh sáng màu trắng bắn ra, cảm giác được bản thân mình đang rơi xuống. Không phải là mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, mà là vòng ôm ấm áp kia của ‘hắn’.
“Nói thật, ta tuyệt không muốn ôm nam nhân”. Khóe miệng của ‘hắn’ hiện lên nụ cươi châm chọc. Thế nhưng, nụ cười châm chọc này lại khiến cho người ta an tâm cùng thoải mái như vậy.
Trước mắt chỉ còn một vùng tối đen.
Thế nhưng, bản thân hắn biết, sẽ không chết. Lần này rơi vào bóng tối, chỉ là an tâm ngủ say.
Khi lần nữa tỉnh lại, trên người thoải mái nói không nên lời. Hắn, rốt cuộc ình dùng thuốc gì?
“Cái này cho ngươi”. Khi hắn đang tự chống người ngồi dậy, ‘hắn’ liền ném một hạt châu qua.
Là nội đan của tên quý tộc kia!
‘Hắn’ cười, cười đến sáng lạn cùng ấm áp như thế.
“Ta, sau này sẽ đi theo ngươi cả đời”.
Lời thề trịnh trọng, hắn dùng cả tính mạng mà thề.
‘Hắn’ vẫn chỉ cười: “Tiện đường mà thôi. Đừng quá để ở trong lòng”.
Nhật Nguyệt Nhiêu trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng. Hồi ức, cũng không phải là đau khổ quá. Đúng không?
“Đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn ngươi kìa, còn kém là chưa chảy nước miếng”. Phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên gọi Nhật Nguyệt Nhiêu quay đầu lại, liền thấy gương mặt quen thuộc nhất trong lòng ấy.
“Không nghĩ gì cả, ta đang nghĩ nếu như ngày mai khi nhìn thấy nữ nhân của ngươi, chẳng may ta động lòng, ta cũng sẽ không khách khí nha”. Nhật Nguyệt Nhiêu nhíu nhíu mày, “Ta sẽ giành lấy làm nữ nhân của ta”.
“Vậy hiện tại ta sẽ giết ngươi”. Mạc Ly vẻ mặt lạnh lẽo hừ lạnh một tiếng.
“Đừng, với công lực hiện giờ của ngươi, ta chỉ cần tát một cái là có thể đập chết ngươi”. Nhật Nguyệt Nhiêu khinh thường nhìn Mạc Ly, “Đừng ép ta bắt nạt kẻ yếu”.
“Ngươi muốn chết!” Mạc Ly vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
“Đúng vậy, ta chính là muốn chết, ngươi tới giết ta đi, ta van ngươi, dựa vào công lực hiện giờ của ngươi tới đây giết ta đi” Nhật Nguyệt Nhiêu một bộ như muốn ăn đòn, dáng vẻ kiêu ngạo của hắn khiến Mạc Ly chán nản…
Trong một tầng hầm tối tăm lạnh lẽo, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào hầm qua khung cửa sổ duy nhất kia.
“Khụ ~ khụ khụ” Trình Lạc Y cuộn mình ở trong góc, đè nén lòng ngực đang không ngừng sôi trào, nhưng lại không thể nào nén được, kịch liệt ho khan khiến lồng phổi của nàng phát đau. Sau khi ho một hồi, Trình Lạc Y vỗ vỗ lồng ngực của mình, cố gắng hít thở không khí. Ngực bị cửu mệnh mèo yêu – Phù Bình kia đạp ột cước hết sức thiếu chút nữa thì gãy dương. Không thể chết được, tuyệt đối không thể chết được. Nhất định phải chịu đựng, kiên trì đến khi Mạc Ly tới cứu mình. Hắn nhất định sẽ tới cứu mình, nhất định sẽ, lúc này Trình Lạc Y đã bị gãy xương đùi, máu sớm đã khô đen. Đau đớn tựa như không còn cảm giác được, thân thể hoàn toàn chết lặng. Chỉ có thần trí vẫn còn rõ ràng một chút, kiên trì một tia hi vọng cuối cùng.
Xung quanh tràn ngập mùi mốc hôi thối, một mảnh tối tăm, trên mặt đất lạnh lẽo thậm chí còn không có cỏ khô để dựa vào sưởi ấm. Cánh cửa nặng nề của phòng giam kia từ khi Trình Lạc Y bước vào thì không có mở ra một lần. Một ngày một đêm, không được ăn uống bất cứ thứ gì. Phù Bình quả là hận mình đến tận xương. Trình Lạc Y dựa vào góc phòng, nhưng trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ không biết Tiểu Mễ đang ở đâu? Còn có con quạ đen Liễu Tương Quân ngốc kia nữa, lại vì mình mà phản bội Phù Bình. Mạc Ly, Mạc Ly mà mình quan tâm nhất đâu, nhất định là đang chạy tới cứu mình rồi.
Nghĩ tới đây, Trình Lạc Y trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
Bỗng nhiên, ‘két’ một tiếng cửa bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà quỷ dị của cửu mệnh mèo yêu – Phù Bình. Kỳ thực, nói đúng ra, nàng ta cũng chỉ còn một mạng. Mạc Ly lấy bốn lần tính mạng của nàng, Tiểu Mễ hai lần, Ô Nha tinh kia ám toán một lần, còn có, còn có huyền sói Văn Duyệt cũng lấy đi một mạng của nàng ta. Mà tất cả những điều này, đều là bởi vì mình. Trình Lạc Y nhìn vào Phù Bình, nơi đáy mắt hiện lên tia thương hại. Nếu như đổi thành là mình, có lẽ mình cũng sẽ nổi điên. Người mà nàng yêu nhất lại liên tiếp dồn nàng vào đường chết, ngay cả yêu tinh đi theo nàng mà cũng đánh lén nàng. Sao có thể không hận?
“Tiện nhân, khát nước không? Có đói bụng không?” Phù Bình cười quỷ dị, chậm rãi đứng ở trước mặt Trình Lạc Y, trong mắt chỉ có lạnh lùng cùng căm hận.
Trình Lạc Y lạnh nhạt nhìn Phù Bình, không nói gì.
“Tiện nhân!” Phù Bình chợt vung tay tát mạnh một cái, đánh cho Trình Lạc Y nghiêng ngả thân mình, khóe miệng còn chảy ra máu tươi. Trình Lạc Y vẫn không nói một lời, chỉ chậm rãi quay đầu lại nhìn Phù Bình.
“Đau không? !” Phù Bình cười lạnh, trong mắt hiện lên điên cuồng, nắm chặt tóc Trình Lạc Y, gầm lên, “Đau không? Đồ tiện nhân xấu xí vô xỉ nhà ngươi! Ngươi có biết đau hay không?”
Da đầu Trình Lạc Y vô cùng đau đớn, thế nhưng Trình Lạc Y vẫn ngậm miệng không hé răng một lời. Lúc này, trầm mặc là câu trả lời tốt nhất.
“Rất đau, có phải hay không?” Bỗng nhiên Phù Bình thả tóc Trình Lạc Y, đứng dậy ha ha cười như điên, “Ngươi đau, ha ha, cái đau của ngươi có thể so với tim ta đau sao? Đau quá, lòng ta đau quá” Phù Bình chán chường đứng ở đó, có chút ngẩn ra, si ngốc nhìn không khí phía trước, chậm rãi vươn bàn tay thon dài trắng nõn, dịu dàng vuốt ve hư không. Tựa như làm như vậy là có thể chạm tới khuôn mặt người luôn ở trong lòng mình kia.
“Đã từng, bên cạnh hắn chỉ có ta. Ta biết, hắn không yêu ta”. Phù Bình trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười buồn bã, ngơ ngẩn nhìn hư vô phía trước, chậm rãi nói, “Ta đều biết. Nhưng mà, ngay cả như vậy, ta cũng thật là thỏa mãn rồi. Cho dù hắn không yêu ta, thế nhưng, ta vẫn có thể ở bên cạnh hắn. Đến vĩnh viễn vĩnh viễn”.
Trình Lạc Y vươn tay nhẹ nhàng lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nhìn Phù Bình gần như điên cuồng trước mắt, không dám lên tiếng. Nàng biết, nếu lúc này mình lên tiếng chọc giận mèo yêu này, vậy thì nàng sẽ thực sự vĩnh viễn không thể thấy được người mà mình muốn gặp nhất kia.
“Thế nhưng ngươi!” Phù Bình chợt xoay người, nhìn chằm chằm cào Trình Lạc Y, trong đôi mắt dần lộ ra tơ máu, “Thế nhưng ngươi xuất hiện! Ngươi thì có cái gì tốt? Xấu xí, pháp lực thấp, ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng khó khăn. Vậy mà hắn lại có thể xem trọng ngươi, liền không còn nhìn tới ta! Đồ quái dị nhà ngươi, rốt cuộc có cái gì tốt? Có thể câu dẫn để nhiều nam nhân mạo hiểm vì mình như vậy? Tên huyền sói ngu xuẩn, thành sự chưa đủ bại sự có thừa, vậy mà mắt mù đi coi trọng ngươi. Ta phi!” Ánh mắt Phù Bình ngày càng trở nên hung ác độc địa, dường như có thể nuốt lấy Trình Lạc Y.
“Sợ?” Khuôn mặt Phù Bình đã vặn vẹo, nhe răng cười đi tới gần Trình Lạc Y, “Có phải là sợ ta giết ngươi, ngươi sẽ không thể gặp lại Mạc Ly nữa?”
Trình Lạc Y cắn cắn môi, vẫn giữ trầm mặc .
“Ha ha ha ha..”. Phù Bình bỗng nhiên ngửa đầu lên cất tiếng cười như điên, “Ngươi yên tâm, tiện nhân, sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng thế được? Ta không cho ngươi nếm thử đủ loại đau khổ như ta từng chịu, sao ta có thể để ngươi chết được chứ?
Có ý gì? Trình Lạc Y bỗng trừng lớn con ngươi. Người điên này có ý gì? Nếm thử những thống khổ nàng ta đã chịu?
“Tiện nhân, ngươi xem”. Phù Bình bỗng nhiên tâm tình vô cùng tốt, từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc đen bóng, quơ quơ trước mặt Trình Lạc Y, đắc ý nói, “Biết đây là cái gì không?”
Trình Lạc Y nhíu mày, lắc lắc đầu. Nhưng đáy lòng cũng dâng lên một nỗi bất an.
“Này a, đây chính là ta chuẩn bị cho riêng hắn”. Phù Bình bỗng nhiên cười mê say, “Chỉ chuẩn bị ột mình hắn nha”. Phù Bình dứt lời, vươn ngón tay, nhẹ nhàng đâm chảy máu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống viên thuốc kia.
“Muốn biết dùng làm gì sao?” Phù Bình cười quỷ dị, “Ta đi tìm hắn, nói cho hắn nếu muốn gặp ngươi thì hãy ăn viên thuốc này. Thế nhưng, sau khi hắn ăn viên thuốc này vào thì sẽ yêu ta, từ đó không bao giờ rời bỏ ta. Ngươi có thể gặp lại hắn, thế nhưng, lần sau khi gặp lại hắn sẽ ở trước mặt ta lấy đi tính mạng của ngươi”.
Trình Lạc Y nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn viên thuốc trong tay Phù Bình không hề có phản ứng.
“Ha hả, đồ sâu róm lắm lông, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chúng ta nha”. Phù Bình cười đến run rẩy hết cả người, xoay người đi tới cửa, phanh một tiếng cửa đóng lại, tiếng động lớn khiến thần trí của Trình Lạc Y tỉnh táo lại.
Mạc Ly sẽ quên mình? Mạc Ly sẽ yêu mèo yêu? Mạc Ly sẽ đích thân lấy tính mạng của mình?
Trình Lạc Y ngơ ngẩn nhìn cánh cửa nặng nề kia, trong nháy mắt, đau lòng khiến nàng không thể nào thở nổi.
Trong trời đêm, Phù Bình cưỡi trên Phi Vũ thú, bay nhanh hướng về phía Nhật Nguyệt thành.
Mạc Ly, Mạc Ly của ta, chàng nên trở về bên cạnh ta. Phù Bình mắt sáng như đuốc, ánh mắt kiên định không thể thay đổi.
Nhật Nguyệt thành, đêm khuya, toàn bộ chìm trong yên tĩnh.
Phù Bình nhẹ nhàng leo lên tường thành, không hề phát ra bất kì tiếng động, lặng yên không một tiếng động lẻn vào.
Đây là tòa thành của Nhật Nguyệt Nhiêu, muốn tìm ra căn phòng của Mạc Ly là vô cùng đơn giản. Mùi của Mạc Ly, đã khắc sâu vào tâm lý, khắc cốt ghi xương.
Cánh cửa khép hờ, vẫn một đầu tóc bạch kim kia, vẫn là khuôn mặt khiến nàng ngày nhớ đêm mong kia. Hận hắn sao? Hận! Sao có thể không hận! Vậy mà hắn có thể hạ quyết tâm một lần lại một lần tới lấy tính mạng của mình! Chỉ là vì sâu róm tinh xấu xí kia! Yêu hắn sao? Yêu! Yêu phát điên, yêu phát cuồng!
Lặng yên không một tiếng động, Phù Bình vào phòng.
Mạc Ly ngồi bên cửa sổ nhẹ quay người lại, liền thấy mèo yêu Phù Bình với vẻ mặt bình tĩnh đứng trong phòng.
“Ngươi tới làm cái gì?” Bàn tay Mạc Ly nhoáng vung lên, ngân kích liền xuất hiện trong tay hắn. Giọng nói không hề có một chút dịu dàng cùng dư thừa nào.
Có, chỉ là cừu hận.
“Ngươi lại muốn giết ta thêm lần nữa?” Phù Bình vẻ mặt thống khổ, run rẩy hỏi.
“Ngươi đã sớm hỏi lời này rồi, mà ta cũng đã sớm trả lời ngươi”. Mạc Ly ánh mắt trong nhát mắt trở nên băng lãnh, nắm chặt ngân kích trong tay, muốn ra tay, “Ta trả lời ngươi thế nào, ngươi quên rồi?”
Trong mắt Phù Bình hiện lên tuyệt vọng cùng đau xót, bỗng nhiên nhanh chóng lên tiếng ngăn cản động tác của Mạc Ly: “Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại nàng ta?”
Mạc Ly chợt dừng động tác, nhíu mày nhìn Phù Bình trước mặt: “Ngươi lại đùa giỡn hoa chiêu gì?”
“Ngươi giết ta, vĩnh viễn sẽ không thấy được nàng ta nữa”. Phù Bình cắn môi nhìn thẳng Mạc Ly, hung hăng phun ra một câu.
“Nàng ở chỗ của huyền sói …”. Mạc Ly có chút do dự mở miệng, nhưng mà lời còn chưa dứt, liền bị Phù Bình cắt ngang.
“Nàng ta đã được ta dẫn ra, giấu ở một nơi mà không ai có thể tìm được”. Phù Bình lạnh lùng cười lên, chậm rãi tới gần Mạc Ly, tựa như người tâm thần quát lên, “Ngươi giết ta đi, ngươi giết ra rồi thì cũng đừng mong được gặp nàng ta, ngươi giết ta đi! Tại sao bất động? Ngươi ra tay đi! Ngươi lại dùng ngân kích của ngươi đâm qua ngực của ta đi!”
Phù Bình tới gần, Mạc Ly liền lui về phía sau. Phù Bình ép sát vẻ mặt bất đắc dĩ lo lắng của Mạc Ly, trên mặt tràn ra nụ cười đắc ý, nhưng lòng lại đau như cắt, nước mắt im lặng rơi trên khuôn mặt.
Không hề chĩa đao kiếm về phía nàng, mà chỉ quan tâm tới an nguy của nữ nhân khác!
Bao nhiêu tàn khốc, bao nhiêu châm chọc!
“Ngươi muốn thế nào mới thả nàng?” Mạc Ly vung tay lên, thu lại ngân kích, nhíu mày trầm giọng hỏi.
Phù Bình cười, cười không ra tiếng, cười đến quỷ dị, cười đến đau lòng.
“Ta muốn ngươi, ăn nó”. Phù Bình dứt lời, lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc màu đen.