Trong lòng Lạc Tâm Hồn càng mâu thuẫn và lo lắng.
Nếu Diệp Vân tỉnh lại, liệu có vô tình muốn lấy mạng mình như trước không?
Lạc Tâm Hồn do dự đứng yên một chỗ, không tiến lên, cảm giác đau lòng đã dần dần phai nhạt đi.
“Chủ nhân, chủ nhân. . “. Bạch Hổ lo lắng, nhỏ giọng gọi.
“Bạch Hổ –” Giọng nói yếu ớt của Diệp Vân nhẹ nhàng vang lên từ trong nhà.
“Chủ nhân, chủ nhân, thật tốt quá, người không có việc gì là được rồi”. Giọng nói của Bạch Hổ nức nở như muốn khóc.
“Sao vậy?” Diệp Vân hơi nhíu mày, có chút khó chịu, muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy cả người không còn chút sức lực.
Thanh Long nahnh nhảu nói: “Bạch Hổ lúc nãy cứ như điên rồi, vừa khóc vừa la hét. Bỗng nhiên lại dừng lại cứ như không có việc gì vậy, hoàn toàn giống như một tên điên“.
Mà lúc này, Bạch Hổ không để ý đến sự châm chọc của Thanh Long, bay đến cạnh gối đầu của Diệp Vân, không nhúc nhích nhìn Diệp Vân.
“Ta, tại sao ta lại ở đây?” trong mắt Diệp Vân có chút mờ mịt, “Không phải lúc nãy ta còn đang ở trên chiến trường thần ma ư?”
Trong phòng, Lạc Tâm Hồn cùng Raphael, còn có Morak đều giật mình nhìn Diệp Vân, chẳng lẽ Diệp Vân không nhớ rõ chuyện vừa rồi sao? Hoàn toàn không có một chút ký ức nào về chuyện trước đó ư?
“Đúng rồi, ta bị mụ nữ thần kia dùng phép thuật đánh trúng”. Diệp Vân cố gắng sức ngồi dậy, Đông Phương Cẩn ở gần đó tiến lên cẩn thận đỡ Diệp Vân lên, Diệp Vân nghi hoặc nhìn mọi người trong phòng, “Tại sao mọi người đều ở đây vậy?”
“Ngươi, không nhớ rõ gì cả sao? Không nhớ ra bất cứ điều gì lúc nãy?” Raphael nghi hoặc, lên tiếng hỏi.
Diệp Vân nghi hoặc nhíu mày, tất cả lúc nãy? Xảy ra chuyện gì ư?
“Ta bị ả nữ thần kia đánh trúng, rồi sau đó? Tại sao ta lại ở đây?” Diệp Vân khó hiểu, nhíu mày nhìn cả phòng đầy người.
“Lúc đó, ngươi biến mất”. Giọng nói của Raphael có chút trầm thấp.
“Biến mất? !” Diệp Vân nhíu mày, đây là ý gì?
“Ả nữ thần kia muốn biến ngươi quay về hình thái ban đầu, đúng ra phải quay lại là trẻ con, nhưng hình như ngươi lại bị biến quay về rất lâu trước kia”. Raphael trầm giọng giải thích, kể lại tình huống lúc bấy giờ, bao gồm cả việc Diệp Vân xém chút nữa giết Lạc Tâm Hồn.
“Ta thiếu chút nữa đã giết Lạc Tâm Hồn sao?” Diệp Vân không thể tin được, nhìn vẻ mặt phức tạp của Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn trầm mặc, Diệp Vân hiểu những lời Raphael nói đều là sự thật .
Diệp Vân chậm rãi cúi đầu nhìn hai tay mình, chính nàng đã dùng đôi tay này thiếu chút nữa giết chết Lạc Tâm Hồn sao? Sao lại xảy ra chuyện như vậy, bản thân lại không có chút ký ức nào về điều đó?
“Chủ nhân, bây giờ người không có chuyện gì là tốt rồi”. Bạch Hổ nhào vào trong lòng Diệp Vân, làm gì cũng không chịu rời ra.
Morak thở dài một hơi, xoay người đi thông báo với bảy vị Ma vương rằng Diệp Vân đã tỉnh lại.
Diệp Vân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lạc Tâm Hồn vẫn trầm mặc, sắc mặt phức tạp, trong lòng có chút nặng nề. Lạc Tâm Hồn, bản thân thế nhưng thiếu chút nữa đã giết chết hắn ta! Lòng Diệp Vân như muốn loạn cả lên.
“Đừng suy nghĩ nữa, tóm lại bây giờ ngươi không có việc gì là được rồi”. lúc này Đông Phương Cẩn mới mở miệng khuyên nhủ, trong lòng Đông Phương Cẩn rất sợ, nhớ tới chuyện Diệp Vân lại dám mạo hiểm đi đến chiến trường thần ma mà nhân loại chưa từng giao thiệp hay biết đến, tim của hắn chỉ thiếu chút nữa cũng ngừng đập. Quá nguy hiểm, con người sao có thể đi đến chỗ đó chứ? Thế nhưng, điều mà Đông Phương Cẩn vẫn nghĩ hoài trong lòng chính là những điều mà Raphael nói dường như đều là thật, vậy thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?
Một lát sau, trên hành lang liền vang lên một loạt những tiếng bước chân dồn dập.
Bảy vị Ma vương cùng Morak bước vào phòng, nhiều người đứng trong một căn phòng lớn thế nhưng lại không có cảm giác chật chội. Diệp Vân cứ thế tựa vào đầu giường nhìn bảy nam tử tuyệt mỹ đang đứng trước mặt, mỗi người đều có nét riêng, nhưng đều là nam nhân siêu cấp cực phẩm.
“Nữ thần, xin tiếp nhận lời cảm tạ từ đáy lòng của chúng tôi”. Bảy nam tử tuyệt mỹ đều khẽ khom người, hành lễ. Trong lúc này, nếu có cô gái bình thường nào ở đây, nhất định sẽ chảy máu mũi.
Thế nhưng, Diệp Vân không phải một cô gái bình thường, vì thế Diệp Vân chỉ nhè nhẹ gật đầu: “Ta chỉ phản kháng lại thôi, không tính là công lao gì”. Sau khi Diệp Vân thông qua những lời Raphael kể, đã nắm bắt được tình huống. Bản thân “nàng” lúc đó đã giúp những ma vương này đánh bại nữ thần đó, “nàng” lúc đó rất mạnh, mà nàng của lúc này hoàn toàn không thể địch lại. Cũng may, những ma vương này cũng kiêng kỵ nàng. Nếu như lúc này Diệp Vân tỏ ra yếu kém, chuyện sẽ giống như những gì Morak suy đoán, không biết Diệp Vân sẽ bị ai độc chiếm đây.
Vì thế, bây giờ, lời nói, hành động cử chỉ của Diệp Vân nhất định không được để các ma vương này đoán được.
“Có thể hỏi ngài một vấn đề được không?” Suriel rõ ràng có chút tôn kính Diệp Vân.
Diệp Vân gật đầu không nói gì.
“Ngài, đến từ đầu vậy? Ngài không phải là thần của đại lục này, đúng không?” Suriel trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng của những ma vương ở đây.
Diệp Vân nhẹ nhàng gật đầu, khẽ hé đôi môi đỏ, “Đúng vậy, ta không thuộc về đại lục này, ta đến từ một nơi rất xa”.
Diệp Vân vừa dứt lời, các vị ma vương đều nhìn nhau, quả là thế.
“Vậy nữ thần tại sao lại đến đây?” Suriel tiếp tục hỏi một cách cẩn thận.
“Tới tìm một số thứ”. Diệp Vân dĩ nhiên sẽ không nói rằng mình đến đây học tập ma pháp để trở nên mạnh hơn.
Suriel cũng không mở miệng hỏi tiếp nữa, bởi vì nếu Diệp Vân đã nói như vậy, thì hiển nhiên nàng không muốn nói cho họ biết nàng đang tìm vật gì.
“Vậy nữ thần tìm được chưa?” Suriel hỏi.
Diệp Vân gật đầu: “Rồi, không lâu nữa, chúng ta sẽ trở lại nơi vốn thuộc về mình”.
Suriel nghĩ ngợi rồi cởi sợi dây chuyền từ trên cổ mình, chiếc vòng tinh tế treo một thứ gì đó hình giọt nước.
“Nữ thần, xin hãy nhận tấm lòng tạ lễ của tôi, đây là máu của tôi luyện thành, nếu như ngài bóp nát nó, có thể triệu hồi ba ác ma cấp chín chiến đấu cho ngài, nhưng thời gian chỉ kéo dài trong vòng ba giờ”. Sau khi Suriel dâng tặng lễ vật này, quả thực đã làm ọi người ở đây đều kinh hãi.
Ác ma cấp chín, nói cách khác chính là lực lượng ngang bằng với Morak, hơn nữa còn là ba tên! Ba giờ, ba giờ này có thể làm được những gì? Nếu như gặp phải nguy hiểm, triệu hồi ba ác ma này lại có thể chống đỡ trong vòng ba tiếng đồng hồ, đó là chuyện kinh khủng cỡ nào.
Ngay sau khi Diệp Vân nhận lấy nó, sáu ma vương còn lại cũng tiến lên phía trước, dâng lên lễ vật của bọn họ. Diệp Vân đương nhiên đều nhận, chúng đều là bảo vật hiếm có mà.
“Vậy… nữ thần, ngài nghỉ ngơi trước đi. Chúng ta ra ngoài trước”. Suriel nhỏ giọng nói nói.
Diệp Vân gật đầu, bảy đại ma vương lui ra ngoài, Morak đứng cạnh cửa sổ phía trước Diệp Vân, cũng không nói gì, mà ngón tay hắn vung lên, một luồng ánh sáng nhập vào đầu Diệp Vân, chính là khẩu quyết của trận pháp hàng thần kia.
Lần này, Morak thế mà lại chịu thẳng thắn?
“Trận này được thiết kế cạm bẫy rất tốt, nhưng nếu chiến đấu chính diện thì khó mà áp dụng”. Morak thấp giọng nói với Diệp Vân, “Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra đây“.ánh mắt Morak phức tạp nhìn Diệp Vân, xoay người rời đi. Trong lòng ghi khắc hình ảnh của Diệp Vân, như thế là được rồi. Morak hiểu, Diệp Vân tuyệt đối không phải cô gái mà hắn có thể khống chế.
Diệp Vân tiếp thu những tin tức mà Morak rót vào, đầu lúc này lại càng choáng váng, suy yếu dựa vào đầu giường.
“Ngươi không sao chứ?” Lúc này, Lạc Tâm Hồn vẫn nhịn không được mà lên tiếng .
Diệp Vân nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dáng yếu ớt thế không có một chút sức thuyết phục.
“Mọi người đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi”. Diệp Vân nói với nhóm người Đông Phương Cẩn.
Mọi người trao đổi cái ánh mắt, đều nhẹ nhàng lui ra ngoài, ngay cả Bạch Hổ ít khi nghe lời cũng bay ra ngoài. Lạc Tâm Hồn đi cuối cùng, Diệp Vân lại lên tiếng nhẹ nhàng gọi hắn lại.
“Lạc Tâm Hồn, chờ một chút”. Giọng nói Diệp Vân pha chút phức tạp.
Mà Đông Phương Cẩn vốn đi trước Lạc Tâm Hồn cũng đem cửa khép lại, trong phòng chỉ còn hai người Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
“Ngươi, đang trách ta suýt nữa giết ngươi sao?” Ánh mắt Diệp Vân phức tạp nhìn Lạc Tâm Hồn.
Lạc Tâm Hồn nhẹ nhàng lắc đầu: “Sao lại trách cô được. Cô lúc đó, cũng không phải là cô thật sự”.
Diệp Vân hạ mắt, yếu ớt nói: “Xin lỗi”.
“Không, ta đã nói không phải lỗi của ngươi mà”. Lạc Tâm Hồn lắc đầu, nhìn Diệp Vân đang tự trách, trong lòng anh cũng không dễ chịu.
“Lá chắn của Susan đã bị hủy một tầng”. Lúc này Diệp Vân lại bỗng nhiên thốt lên một câu như vậy.
Lạc Tâm Hồn kinh ngạc, bỗng nhiên giật mình. Cũng phải, nếu như pháp thuật của nữ thần kia không có vấn đề, thì hẳn Diệp Vân phải biến thành một đứa trẻ hoặc là một u hồn, thế nhưng không, nàng lại trở thành “nàng” xa lạ rồi lại khôi phục lại bộ dáng hiện giờ.
“Không phải ngươi cố ý, ngươi đừng khổ sở. Ta tin Susan và nữ vương tinh linh cũng sẽ không trách ngươi”. Lạc Tâm Hồn không biết lúc này phải an ủi Diệp Vân như thế nào. Tâm trạng Diệp Vân lúc này có lẽ là buồn bực và nặng nề vô cùng. Một là sự áy náy vì thiếu chút nữa đã giết mình, hai là bởi vì mất đi một tầng lá chắn mà Susan dùng linh hồn để tạo ra.
Diệp Vân nhẹ nhàng thở dài một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại nói: “Chúng ta nên trở về thôi”.
“Nhưng mà, thân thể của ngươi bây giờ còn rất yếu”. Lạc Tâm Hồn nhíu mày nhìn hình dáng nữ nhân của Diệp Vân lúc này. Cô toát lên một vẻ đẹp xen với sự tan nát cõi lòng, làm cho người ta nhịn không được lòng mang thương tiếc.
“Ta vẫn muốn quay về. Mệt, mệt chết đi được”. Diệp Vân nằm xuống, nhắm chặt mắt nói, “Ngươi nói với Đông Phương Cẩn đi, chúng ta tranh thủ nhanh chóng trở về”.
Lạc Tâm Hồn còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng Diệp Vân mệt mỏi, thiếu sức sống, cái gì cũng không nói nên lời.
Trong phòng yên lặng lại, một lúc lâu Lạc Tâm Hồn mới nói: “Ngươi muốn bao giờ thì quay về?”
“Càng nhanh càng tốt, lát nữa liền trở về đi. Đừng cho Morak và mấy ma vương kia biết”. câu trả lời của Diệp Vân khiến Lạc Tâm Hồn kinh hãi, muốn rời đi ngay bây giờ ư?
Diệp Vân không nói thêm gì nữa, mà triệu hồi Oa Oa từ trong túi trữ vật.
Bộ dáng Oa oa dường như không biết gì cả, mắt buồn ngủ, mông lung mơ hồ.
“Mẹ!” Oa Oa nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Diệp Vân, kinh hãi, sau đó lo lắng bay vào lòng Diệp Vân, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Không có gì. Oa Oa, lát nữa chúng ta về nhà được không?” trên mặt Diệp Vân hiện lên nụ cười uể oải thê lương, làm cho thâm tâm Lạc Tâm Hồn rất đau. Không muốn nhìn thấy một Diệp Vân làm cho lòng người đau đớn, thương xót như vậy, có lẽ quay lại Thanh Sơn sớm một chút cũng là một chuyện tốt.
Lạc Tâm Hồn nghĩ đến đây, liền xoay người đi tìm Đông Phương Cẩn.
Đông Phương Cẩn và Raphael chưa rời đi mà đang đứng ở cửa, đều đứng dựa vào hành lang cùng chờ đợi.
“Chúng ta chút nữa sẽ rời đi”. Lạc Tâm Hồn nhìn Đông Phương Cẩn thấp giọng nói.
“Chút nữa ư? Nhanh như vậy?” Đông Phương Cẩn giật mình.
Raphael cũng giật mình, nhìn Lạc Tâm Hồn trầm mặt như nước, biết Lạc Tâm Hồn không phải chỉ tùy tiện nói thế.
“Được rồi”. Đông Phương Cẩn không nói thêm gì nữa, gật gật đầu, “Vậy có cần chuẩn bị thêm gì không?”
“Không cần đâu, Diệp Vân nói lát nữa sẽ rời đi trong im lặng, không cần để những ma vương kia biết”. Lạc Tâm Hồn cứ thế truyền đạt lại ý của Diệp Vân.
Raphael giật mình, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói cái gì cho phải.
“Ngươi muốn nói gì với cô ấy thì nói nhanh đi”. Lạc Tâm Hồn liếc nhìn vẻ mặt phức tạp của Raphael, có chút hiểu được tâm tư của anh ta lúc này. Dù sao Diệp Vân cũng đã mạo hiểm tính mạng của mình mà đi chiến trường thần ma để cứu hắn.
Raphael đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Giọng nói Diệp Vân rất nhỏ và yếu: “Vào đi”.
Sau khi Raphael đi vào liền nhìn thấy Diệp Vân đã ăn mặc chỉnh tề, trở lại với trang phục nam giới. Chỉ là, không còn sức sống như trước đây.
“Diệp Vân”. Raphael khó khăn thốt ra hai chữ, ở trong lòng hắn, Diệp Vân chỉ là Diệp Vân, không hề liên quan gì đến nữ thần cả!
“Sao thế?” trên mặt Diệp Vân lộ nụ cười nhàn nhạt, “Raphael, sau này anh phải mạnh lên. Tôi nghĩ, sau này tôi cũng không thể lại xuất hiện trước mặt anh để cứu anh nữa“.
Raphael cứ thế lẳng lặng nhìn Diệp Vân, trong mắt có gì đó nóng nóng như muốn tuôn ra.
“Mạnh mẽ hơn mới không có ai có thể thương tổn anh, mạnh đến mức anh có thể bảo vệ được người mà anh yêu”. Diệp Vân nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi nói ra một câu như vậy.
Raphael liều mạng gật đầu, cắn chặt môi.
Cửa bị đẩy ra, Đông Phương Cẩn và Lạc Tâm Hồn mang theo Thanh Long cùng Bạch Hổ bước vào.
“Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải về nhà rồi“. Diệp Vân khẽ mỉm cười.
Đông Phương Cẩn cùng Lạc Tâm Hồn nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Hổ vui vẻ bay đến bên người Diệp Vân, vốn định ngồi xổm trên bả vai cô nhưng lại sợ áp lực này có thể phá hủy Diệp Vân hiện đang suy yếu, liền bay bên cạnh Diệp Vân.
“Oa Oa”. Diệp Vân ôm đứa bé trong tay, dịu dàng nói “Chúng ta phải về nhà rồi, lần này con có thể tìm được đường nào đưa ta đi không?”
Gương mặt đứa bé nổi lên một mảng hồng, sau đó gật mạnh đầu: “Sẽ không có gì trục trặc đâu!”
“Ừ”. Diệp Vân ôm lấy đứa bé hôn lên mặt của nó, sau đó quay đầu nhìn Raphael, “Raphael, anh phải bảo trọng, hãy nhớ lời tôi nói, phải mạnh hơn, không ngừng mạnh mẽ hơn”.
Raphael cắn chặt môi, nhìn Diệp Vân chăm chú, không nói gì.
“Đi thôi, Oa Oa, mở ra đường hầm đi”. Diệp Vân cúi đầu nói với đứa bé trong tay mình.
Đứa bé gật gật đầu, vỗ cánh bay giữa không trung.
Sau đó một luồng ánh sáng trắng hiện ra, một đường hầm dần dần xuất hiện.
“Hẹn gặp lại, Raphael”. Diệp Vân mỉm cười gật gật đầu với thần hậu Raphael, dẫn đầu tiến vào trong đường hầm. Lạc Tâm Hồn đi theo phía sau, cuối cùng là Đông Phương Cẩn.
Ngay lúc đứa bé mở ra đường hầm, bảy đại ma vương ở dưới lầu đều vụt ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau, trong mặt họ đều thấy được sự kinh hãi. Ai đang mở ra đường hầm không gian? ! Chẳng lẽ là nữ thần ở trên, cô phải rời đi ư? !
Những ma vương lập tức đứng dậy, vội vàng chạy lên lầu.
Trong phòng, sau khi Đông Phương Cẩn đi vào đường hầm, tất cả liền yên tĩnh lại.
Raphael ngơ ngẩn nhìn lối đi kia, bỗng nhiên, trên gương mặt tuấn mỹ nở rộ một nụ cười thoải mái, không chút do dự, Raphael nhấc chân cũng vọt vào đường hầm kia.
Đường hầm biến mất.
Cửa rốt cuộc bị phá hỏng, bảy vị Ma vương ngơ ngẩn nhìn gian phòng không một bóng người.
Nữ thần, cứ thế im lặng mà biến mất rồi.
Mà khi Diệp Vân quay về đến Thanh Sơn, dường như còn có càng nhiều chuyện phiền toái đang chờ nàng.
Ở trong thông đạo, Diệp Vân rất muốn biết kiếp trước của mình là ai? Năm ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?