Nó say sưa đọc sách đến hết buổi chiều. Đến khi Linh tan học, chạy lên tìm, nó vẫn ngồi đó đọc sách.
- Ơ Văn, bạn không đọc giáo trình à?
Linh rất ngạc nhiên, quyển giáo trình còn đang đọc dở, vứt một bên. Sách mà thằng Văn đang đọc, là lịch sử những con số.
- Mình đọc thấy giáo trình giới thiệu về các con số hay quá, nên mình hỏi bác thủ thư có quyển nào viết rõ hơn về các con số không. Thế là bác ấy lấy cho mình quyển này. Bạn có biết, những con số mà ngày nay chúng ta dùng, bắt nguồn từ đất nước Visshala chứ? Một nhánh hậu duệ của họ, chính là người Vrahta trên tivi hôm nọ...
- Hứ! - Linh bĩu môi - Ông tướng này, học cộng trừ nhân chia xong chưa mà đã đọc mấy kiến thức ấy rồi?
- Đọc nãy giờ, mình cũng khá hiểu rồi. Cộng, trừ, nhân, chia, và cách áp dụng cộng trừ nhân chia để tạo thành các hệ đếm nữa. Bạn có biết, chúng ta đang sử dụng hệ đếm Thập phân chứ? con số, từ đến , cộng thêm con số kì diệu, có thể diễn giải mọi loại số trên đời! Số thật sự rất hay đó! Bạn có biết, ngày xưa người Cận Tây chỉ viết được tới hàng triệu, hàng tỉ là hết không? Vì những con số của họ quá dài, không làm sao rút ngắn đi được. Và con số ra đời đã giải quyết toàn bộ điều đó! Đếm được cả thứ không có, đúng là rất hay nhỉ?
- Ờ, thì hay. - Linh thờ ơ. Không hiểu sao thằng này học Văn thì dốt nát, mà động đến Toán học, lại hứng thú như vậy. Mấy con số, từ khi sinh ra ai cũng sử dụng, nên hầu như chẳng ai quan tâm tới chúng. Cô bé cũng chẳng biết số thì có gì khác biệt so với con số còn lại. - Còn gì nữa không?
- Ồ! Có chứ! Thông thường, chúng ta hay đếm theo kiểu , , ... đúng không? Rồi , , ..., , ... Đó là cách đếm theo phép nhân! Vì phép cộng, + , rồi cứ cộng nhiều lần, là thành phép nhân, đúng không? Ví dụ con cộng lại với nhau, thì thành nhân ...
- Bạn giảng cho mình làm gì, mình biết mà.
- Chưa hết đâu, con cộng với nhau mới chỉ ra , nhưng nếu là con nhân với nhau, thì sẽ ra bao nhiêu? Là ! Và người ta kí hiệu ngắn gọn cực. Là ^. Mình đang đọc tới phần đó. Số mũ.
- Số mũ? - Linh kinh ngạc - Đó là kiến thức lớp đó! Bạn đọc mấy cái đó có hiểu gì không vậy?
Văn gật đầu.
- Có chứ. Mình thấy rất dễ hiểu.
- Bạn muốn đọc gì, kệ bạn đó! Bạn cứ đọc không theo hệ thống như vậy, sau này mất căn bản thì đừng trách mình.
Linh bĩu môi, cầm quyển giáo trình đi trả thư viện.
Thằng Văn lại nghĩ, có gì mà không theo hệ thống chứ? Học Toán học, chẳng phải nên nắm vững bản chất về những con số trước tiên sao? Mỗi con số, lại mang một ý nghĩa, là một yếu tố nhỏ, hợp lại để miêu tả những yếu tố lớn hơn.
Vạn vật trong vũ trụ này, thậm chí chính vũ trụ này, đều có thể được miêu tả thành những dãy nhị phân chỉ toàn số và số . Những dãy nhị phân ấy lại có thể chuyển đổi sang tam phân, tứ phân, ngũ phân, thập phân, thập nhị phân, vân vân.
Giống như triết lý của Viễn Đông, tích tiểu thành đại. Giống như triết lý của Cận Tây, những vòng tuần hoàn nhỏ nằm trong những vòng tuần hoàn lớn.
Hình như, nó lại chợt nghĩ ra điều gì.
- Trả xong sách rồi, về chứ? - Tiếng Linh gọi.
- Ừm, về thôi. - Nó trả lời, cũng muộn rồi.
Nó theo Linh rời khỏi thư viện. Bất chợt, có tiếng “oẳng oẳng” nho nhỏ vang lên.
- Suỵt! Yên nào!
- Gì thế?
Nó thấy Linh cúi đầu nhìn vào balo, như nói nhỏ với thứ gì đó.
- Bạn ra đây, mình cho bạn xem thứ này.
Linh lôi nó ra một góc khuất, mở cặp cho nó nhìn. Nó vừa mới nhòm vào...
- Ui da!!
Có thứ gì đó cắn phập vào mũi nó.
- Tiểu Cẩu, hư nào!
Linh đưa tay cầm lấy thứ đó, kéo về. Mũi thằng Văn tấy đỏ lên. Nó nhìn lại. Là một con chim, không biết là chim gì, nhưng cái mặt nó, nhìn lại giống hệt một con chó, rất là ngộ. Con chim mặt chó này, đang nhìn nó, mắt gườm gườm.
Thằng Văn sợ chó, giờ nó sợ cả con chim mặt chó này.
- Đây là một con Cú Chó con. Đêm qua nó bay vào cửa sổ phòng mình. Mình tìm mãi mà không biết mẹ nó đâu. Mình thấy nó đói quá nên lấy sữa cho nó uống, ai dè nó cứ kè kè bám theo mình. Mình muốn nuôi, nhưng ba mình phản đối. Ba nói, Cú Chó xui lắm, không tốt cho kinh doanh. Bình thường khi mình và ba bất đồng ý kiến ấy, mẹ sẽ không tham gia đâu, nhưng lần này mẹ lại bảo cứ để mình nuôi. Mẹ bảo, Cú Chó có khả năng kết nối Linh Thể rất tốt.
- Linh Thể, là cái gì?
- Là những.... ừm, thế nào nhỉ... giống như những linh hồn, cũng không hẳn là những linh hồn, mà phần lớn những linh hồn, rồi sẽ biến thành linh thể, bọn họ tồn tại chủ yếu ở những tầng vô thức, mà người ta vẫn gọi là cõi tâm linh ấy...
- Ý bạn là, giống như... ma á? - Giọng thằng Văn bắt đầu run rẩy.
- Ừm, cũng có thể coi là vậy.
-!!!
Mặt thằng Văn tái mét lại. Con Cú Chó con nhìn nó, nheo mắt khinh bỉ.
- Sáng... sáng nay, lúc thầy Khang bảo mình ra ngoài, mình có nhìn sang nhà E, nhà đó... nhà đó có ma đấy.
- Lại mấy tin đồn vớ vẩn ở trường chứ gì? - Linh bĩu môi.
- Không... không phải. Mình nhìn thấy...
- Bạn nhìn thấy gì? Thấy con ma á? Hay thấy các linh thể? - Linh tỏ ra vô cùng hứng thú. Nếu thằng bé có thể nhìn thấy những Linh Thể, vậy thì cô bé sẽ có thêm đề tài buôn chuyện, gì chứ Linh Thể cô bé từng thấy rất nhiều.
- Cũng không phải. Mình thấy khung cửa sổ, tấm rèm, và cái ghế...
- Chúng làm sao? Bay trên trời? Bốc cháy? Hay làm sao?
Văn lắc đầu.
- Không sao cả. Chúng chỉ nằm ở đó thôi.
- Thế thì có gì mà đặc biệt chứ!
Linh bĩu môi, nói chuyện với thằng này, đúng là mất hứng quá đi. Cô bé cho con Cú Chó vào trong cặp sách, rồi ra về. Văn lẽo đẽo đi theo. Nó cũng không giải thích được có gì đặc biệt, nó chỉ biết, nhà E, rất kì lạ.
Nhà E. Trần Thiên Anh lại sử dụng lối cầu thang dưới hầm để vào. Mỗi lần làm nhiệm vụ, hắn lại phải tới đây. Nơi đây sẽ có người gửi sẵn trang bị cần thiết cho hắn, và những chi tiết về nhiệm vụ.
Lần này hơi khác một chút, hắn không còn hoạt động một mình nữa, mà sẽ theo nhóm. Nhóm của hắn, hình như sẽ gồm toàn thành viên đội .
Đội sát thủ ưu tú nhất của Hắc Long!
Tại Hải Thành hiện nay, có hai tổ chức đang hoạt động rất mạnh, cũng là người đứng sau những vụ ám sát vừa qua. Đó là Vương Nghiệp, và Hắc Long. Cả đại diện cho gia tộc lớn nhất cả nước.
Nghe nói, trên khắp Đế quốc, những cuộc thanh trừng cũng dần xảy ra. Mắt mù cũng có thể nhận ra, Trần gia đang bị Vương tộc và Phạm thị phối hợp tiêu diệt.
Nói như vậy, thì Hắc Long, và Vương Nghiệp, hiện nay đang là đồng minh. Nếu có dịp, Trần Thiên Anh muốn được nhìn thấy Ám Hành Sứ Giả của Vương tộc hành động. Ai cũng biết, trên khắp Đế quốc, chỉ có Hải Thành là có dấu vết hành động của Ám Hành Sứ Giả.
Âm Dương Long Ấn, khắc trên nạn nhân, là đặc trưng của Ám Hành Sứ Giả. Hơn nữa, để sử dụng được Âm Dương Long Khí Tiễn, vậy chắc chắn phải đạt tới trình độ Tiến sĩ.
Trình độ như vậy, dù có là đội của Hắc Long, cũng không bằng.
Như thường lệ, hắn tắm rửa, thay đồ, sau đó đi đến chiếc tủ chứa đồ. Hắn gạt chiếc ghế sang một bên, mở tủ, lấy ra túi dụng cụ. Trang bị xong xuôi, hắn lại đóng tủ lại, kéo chiếc ghế trở về chỗ cũ.
Hắn mở cửa, bước ra ngoài. Nhưng thình lình, đập vào mắt hắn.
Lại là cái xác của cô Vân.
Đứng đó, trắng bệch, nhợt nhạt, từ thất khiếu giòi bọ nhung nhúc chui ra. Cái xác ấy vẫn đứng đó nhìn hắn.
Nếu là vài ngày trước, hắn sẽ nôn oẹ. Nhưng giờ, hắn vốn đã quen. Hắn xua tay, đánh tan cái ảo ảnh ấy. Hắn bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Điểm tụ họp, là trên một nóc nhà phía Tây thành phố.
Người của đội , sẽ mang một dấu hiệu riêng.
Hắn là người cuối cùng đến.
- Chào người anh em! Chú em là người trẻ nhất trong đội , rõ ràng là anh hùng xuất thiếu niên mà!
Một người đứng tuổi chạy tới hồ hởi chào đón hắn. Xung quanh, có người khác đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng.
Những kẻ này, đều là những sát thủ chuyên nghiệp.
Sau một màn chào hỏi giới thiệu, mà do người đàn ông lớn tuổi kia chủ xướng, hắn mới chỉ cho Trần Thiên Anh, hắn là số , còn Thiên Anh là số . Ở đội , xưng hô bằng những con số. Hắn là số , tức hắn là đội phó. Còn đội trưởng, hắn chỉ về phía xa xa.
Cô độc đứng trên rìa mái nhà. Gió thổi lồng lộng. Dưới chân, là bãi rác thải ô uế. Phía xa xa, là thành thị sáng đèn. Khung cảnh này, nhìn vô cùng kinh điển.
Trần Thiên Anh nghĩ thầm, hình như tên sát thủ nào cũng thích cái tạo hình này. Không sợ bị bắn tỉa vỡ đầu hay sao?
Nhưng hắn cũng phải tiến lên chào hỏi. Kẻ đó, vừa là đội trưởng của hắn, vừa là đệ nhất cao thủ của Hắc Long, nghe nói vẫn còn rất trẻ.
Hắn vừa định bước tới, số đã ngăn hắn lại.
- Chào hỏi, để sau đi, chờ đại ca xong việc đã.
- Việc gì?
- Đái bậy.