- Tích tiểu thành đại. Nếu cú đấm của em không đủ lực, vậy nếu tích lực nhiều cú đấm lại thì sao?
- Tích lực nhiều cú đấm lại? Nghe giống hệt Đại Lực Quyền của Lực Sĩ. Lực Sĩ có thể tích trữ nhiều lần phát lực vào trong cơ bắp của mình, rồi giải phóng ra trong một quyền duy nhất, nên được gọi là Đại Lực Quyền. Nhưng tích trữ sức lực như vậy rất lâu, và có giới hạn. Giới hạn này, lại tuỳ vào trình độ Luyện Thể. Dưới lần, thì gọi là Đại Lực, từ lần, tới lần, gọi là Cường Lực. Từ lần đến lần, được gọi là Siêu Cường Lực. Trên lần, thì gọi là Thần Lực.
- Ồ, ra vậy.
- Nhưng nhóc chưa đủ tuổi để Luyện Thể. Luyện Thể bắt đầu từ tập Thể hình, mà Thể hình, cần phát dục đầy đủ mới luyện được. Luyện từ sớm, cơ thể còn chưa phát triển đầy đủ, rất dễ xảy ra biến dị. Muốn Luyện Thể, cũng phải đợi vài năm nữa.
Văn xịu mặt.
- Thế thì cũng vẫn phải đợi vài năm nữa! Em cứ tưởng, có thể đạt tới ngay lúc này cơ!
- Văn, tại sao em lại khao khát Phá Không Quyền thế?
- Bởi vì, em muốn chứng minh, là em đúng.
- Chứng minh với ai?
- Chẳng với ai cả, với mình em mà thôi.
Nó nhìn lên vầng Mãn Nguyệt trên cao. Mãn Nguyệt Triều Quyền, nó cảm giác rằng, mình đã nắm đúng phương pháp. Thứ nó thiếu, chỉ là một lực đấm đủ mạnh để truyền Quyền Áp xuyên qua không khí.
Giống như sóng biển, muốn đánh đổ cả con tàu lớn, cần có một đợt sóng đủ mạnh.
Nếu chỉ là nhiều đợt sóng nhỏ luân phiên đánh vào con tàu, con tàu chỉ lắc lư đôi chút mà thôi, vì trong khoảng thời gian giữa hai đợt sóng, con tàu đã kịp trở về thế cân bằng.
Nhưng, nếu những đợt sóng nhỏ đánh vào gần như cùng một lúc thì sao? Như nhiều con người cùng đẩy một chiếc xe? Nó muốn hỏi Quang điều này, không phải là Đại Lực Quyền, mà là một thứ khác.
- Anh Quang. Thứ em muốn, không cần thiết phải là tích luỹ nhiều lần lực rồi tung ra một lúc, mà là tung ra nhiều cú đấm thật nhanh, gần như cùng một lúc, vào một điểm duy nhất!
- Cái gì?!
Quang sững sờ nhìn thằng bé. Nhưng hắn thấy nó cũng nhìn lại mình, ánh mắt nghiêm nghị.
- Được rồi, để anh nghĩ thử xem... Gần như cùng một lúc, cũng không phải là cùng lúc, lực tích luỹ, có lẽ sẽ bị triệt tiêu đi ít nhiều... Nhưng, nếu em tăng cường cơ bắp thêm một chút, và tích luỹ lần lực, cộng thêm với Nhất Bộ, biết đâu lại... có thể?
Quang quay lại nhìn Văn.
- Chưa thể kiểm chứng ngay được, em cũng cần phải rèn luyện cơ bắp thêm một chút nữa. Nhưng cũng đáng để thử. Và thứ kĩ thuật em cần, anh có thể dạy em. Em biết Nhất Bộ Nhất Quyền rồi đúng không?
Văn gật đầu.
- Giờ anh sẽ dạy em một kĩ thuật cao cấp hơn. Một bước đánh ra cú đấm. Nhất Bộ Tam Quyền!
Bóng tối, sẽ nuốt chửng tất cả mọi người.
Lại là giấc mơ ấy.
Những con Cú Chó vây quanh mình.
Tất cả mọi người, đều sẽ chết.
Linh giật mình tỉnh giấc.
Một con Cú Chó, đang nhìn thẳng vào mắt cô bé. Đôi mắt lập loè sáng trong màn đêm.
Nó nghiêng đầu, nhìn cô bé.
- Tiểu Cẩu à? Làm chị giật hết cả mình.
- Oẳng oẳng...
Con Cú chạy lại, rúc vào má Linh. Đôi má đã ướt sũng mồ hôi.
Lại là giấc mơ ấy. Và đáng sợ hơn, một phần của nó đã thành hiện thực. Cô Vân, thầy Kiên, đều đã không còn.
Lẽ nào, ba, mẹ, anh Thiên Anh, bác Thái, bác Phương, và mọi người... Cô bé cố lắc đầu, không muốn nghĩ tới nữa.
Sáng hôm sau, cảnh sát tụ tập quanh một nhà kho bỏ hoang. Vụ nổ đêm qua được các nhân chứng miêu tả, vô cùng kinh hoàng.
Cả một nhà xưởng cũ cháy ra tro.
Rất nhiều xác chết, thậm chí còn có một cái xác bị cắt làm mảnh.
- Thầy Thạo, thầy nghĩ sao? - Giọng ngài Sở trưởng.
Thầy Thạo chắp tay đứng đó, không nói gì. Thầy quay sang cậu trợ tá của mình.
- Cậu giúp việc cho tôi lâu rồi, vụ này, cậu xem xét thử xem.
- Có mùi khét. Đã có kẻ phóng hoả. - Cậu trợ tá nói.
“Tất nhiên, không thấy cháy đen hết đây à?” Ngài Sở trưởng thầm nghĩ. Nhưng ngài để cậu ta tiếp tục nói.
- Có đến gần xác chết, đa số tìm thấy dấu đạn trong người. Hung thủ hẳn phải rất đông, có lẽ là một nhóm người, được trang bị vũ trang.
- Tiếp đi. - Thầy Thạo nhàn nhạt nói.
- Một đám hung thủ có vũ trang, lại có trình độ khá cao. Cứ nhìn vào những cái xác bị Bộc Phá Quyền đánh chết, và một cái xác bị chém làm mảnh, có thể thấy điều đó. Nhóm hung thủ này, rất có thể là những sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo. Ở Hải Thành, ai có thể đào tạo được một nhóm sát thủ như vậy? Có thể là những băng đảng lớn. Đây rất có thể là một cuộc thanh trừng giữa các băng đảng! Chúng phóng hoả, có lẽ để phi tang đi những bí mật gì đó.
Cậu trợ tá nói xong, ngài Sở trưởng gật gù. Ngài cũng nghĩ như vậy. Nhưng buồn phiền là, ngài không thể đụng vào các băng đảng, cũng không thể xuề xoà mà báo cáo lên cấp trên. Ngài cần có một cách giải thích khác, dù là điên rồ cũng được, để lấp liếm với cấp trên.
Vì vậy, ngài mới mời thầy Thạo tới đây.
Quả nhiên, thầy Thạo không làm ngài thất vọng. Thầy nhìn cậu trợ tá, cười cười.
- Các anh cũng nghĩ như vậy, đúng không? - Thầy hỏi ngài Sở trưởng. - Tôi đã nói rồi, các anh chỉ nhìn, mà không quan sát. Vì sao hung thủ phải phóng hoả? Chúng ta cần phải nghĩ ngược từ nguyên nhân, mới suy ra kết quả, chứ không nhìn vào kết quả mà suy đoán nguyên nhân. Các anh nhìn xem, có đến gần cái xác, nên các anh nghĩ hung thủ là một toán người? Đây chính là lỗ hổng tư duy của các anh!
- Ý thầy là sao? - Ngài Sở trưởng ồ lên kinh ngạc.
- Các anh có thấy, hầu như tất cả xác chết, đều là do đạn bắn, sau đó bị thiêu cháy đen không? Các anh cứ nghĩ rằng bọn họ là nạn nhân trong vụ lần này, nên bị nhầm lẫn về số lượng hung thủ! Thực ra, những xác chết này, hoàn toàn có thể lấy từ trong những nhà xác nào đó, hoặc từ những chỗ chôn người trong các khu ổ chuột, hoặc từ bất cứ nguồn nào đó, sau đó bị xả đạn vào, ném tới đây, bị thiêu cháy. Tất cả, chỉ là để đánh lạc hướng điều tra!
- Ồ! - Đây đó có những tiếng ồ lên kinh ngạc.
- Điều tôi quan tâm nhất, không phải là những xác chết đó, mà là những cái xác bị giết bởi những nguyên nhân đặc biệt. Ngài Sở trưởng, ngài nhìn đây, cái xác này, bị giết bởi Bộc Phá Quyền, đúng không? Còn cái xác này, bị cắt làm mảnh, trên tay còn cầm một thanh kiếm. Rất có thể, người này đã dùng kiếm tự vệ, nhưng đối phương cũng rất giỏi kiếm thuật, và đã bị chém làm mảnh. Biết Bộc Phá Quyền, và biết Kiếm Thuật, các anh thấy có quen không?
- Ý ngài là...
- Đúng vậy! Vụ án ở khu biệt thự phía Tây. Các anh cũng đang truy nã một tên người Phú Sơn mang theo kiếm đúng không? Vậy nên tôi mới bảo vụ Vũ Đình Kiên các anh đã nghi ngờ nhầm người rồi! Tất cả, kể cả vụ này, đều do tên người Phú Sơn đó gây ra! Mà hắn, tên là gì ấy nhỉ?
- Hồ sơ ghi tên hắn là Itou Takezawa.
- Vậy thì đúng rồi, hắn chính là hung thủ. Các anh đi tìm bắt tên đó đi, đừng phí công điều tra hiện trường nữa, vụ này xong rồi.
Nói xong, thầy Thạo ung dung bước vào xe, để mặc ngài Sở trưởng đứng đó ngơ ngác.
Vụ này, rõ ràng là các bang phái thanh trừng nhau. Tại các tỉnh khác trên Đế quốc, những vụ tương tự cũng dần xảy ra rồi. Ngài Sở trưởng cũng hiểu, ngài muốn làm qua loa vụ này để báo cáo sếp, nên ngài mới mời thầy Thạo tới đây. Tay Thạo này, trình độ chém gió rất giỏi, cho hắn ba hoa một hồi, thể nào cũng có thứ để báo cáo sếp.
Nhưng tay này, phân tích giải thích lại quá hợp lý như vậy. Thậm chí vụ biệt thự phía Tây lần trước, cũng tìm thấy nghi phạm như hắn mô tả.
Chẳng lẽ, là mình nhầm. Thầy Thạo, thật sự rất giỏi phá án? Hung thủ, thật sự là tên Takezawa gì đó?
Ngài Sở trưởng bắt đầu có nhiều nghi vấn về cuộc đời mình.