Tối hôm đó, người dân Hải Thành còn mải bận rộn với lễ hội Trung Thu của mình, cũng là lễ Tống biển truyền thống.
Một con thuyền thật lớn, được chuẩn bị từ rất lâu, dán trên đó rất nhiều những điều ước, và chứa đầy muối, được đẩy ra biển.
Khi con thuyền đã ra xa, ông Tỉnh trưởng sẽ đại diện bà con, bắn một mũi tên lửa đốt cháy con thuyền.
Tất nhiên là ông Tỉnh trưởng không có tài bắn cung gì. Chỉ thấy mũi tên bay mất hút vào trời đêm. Tay trợ lý bấm một cái nút. Một lúc sau thì con thuyền bùng cháy. Bà con hoan hô nhiệt liệt.
Lễ hội này, dần dần cũng trở thành một loại thủ tục. Ý nghĩa của việc đốt thuyền, có hẳn một giai thoại, nhưng mọi người sớm đã quên. Ngày trước, người tụ tập bên bờ biển đông nghẹt để xem lễ tiễn thuyền, giờ thì người ta thường bật tivi xem trực tiếp, thậm chí có người còn chả thèm xem.
Nhưng lễ tiễn thuyền, vì tính chất độc đáo của nó, vẫn thu hút khá nhiều du khách. Lễ hội này dần biến tướng ra, là mỗi du khách cầm một con thuyền giấy, vừa đốt lên vừa thả xuống biển. Mỗi con thuyền giấy tẩm dầu làm ra mất xu, bán được hào, sau đó có cái đốt được, có cái không, nằm la liệt trên mặt biển, vô cùng phản cảm.
Người Hải Thành đón Trung Thu, người Long Thành cũng đón Trung Thu. Cả Đế quốc cùng đón Trung Thu. Thậm chí rất nhiều nơi trên Bắc Hà lãnh thổ, cũng đón Trung Thu.
Nhưng, khi mọi người háo hức cho ngày lễ, có những người, vẫn đang miệt mài làm việc.
Một trong số đó, chính là Ám Hành Quân Đoàn do Vương Tuyết Trinh dẫn dắt. Đêm nay, bọn họ sẽ công phá vào một trọng điểm dưới cống ngầm.
Mùi tanh hôi dưới này khiến Vương Tuyết Trinh cảm thấy khó chịu. Gần năm làm Ám Hành Sứ Giả, chứng kiến bao nhiêu thứ bẩn thỉu và đen tối, nhưng bà vẫn giữ đâu đó trong mình một cô công chúa thanh lịch. Bà ghét những thứ bẩn thỉu.
Nếu Long Thành giống như một thiên đường tại nhân gian, thì hệ thống cống ngầm này, là địa ngục hôi thối. Lũ vô gia cư, lũ tội phạm, lũ sinh vật đột biến, những băng đảng, những thế lực bí ẩn. Tất cả đều chui rúc và ẩn nấp như những con chuột.
Trong bóng tối, chúng là những kẻ đáng sợ nhất, mạnh mẽ nhất, có tầm ảnh hưởng lớn nhất, nhưng biết đâu, khi ánh sáng ban ngày rọi vào, chúng sẽ hiện nguyên hình là những kẻ hèn nhát và bé nhỏ.
Vương Tuyết Trinh cười, bà tiếp tục dẫn đầu đoàn quân tiến về phía trước. Bà không còn giữ thân phận Ám Hành Sứ Giả nữa, nhưng Ám Hành Quân Đoàn, vẫn răm rắp nghe lệnh bà. Đội quân này, đều là những cao thủ trung thành nhất, tài năng nhất, và kín miệng nhất của Đại Nam. Bọn họ là một đạo quân độc lập, không chịu sự chi phối của bất kì cơ quan nào. Một đội quân bảo vệ Vương triều này từ trong bóng tối.
Nhiều người nghĩ rằng hơn năm qua, Ám Hành Sứ Giả, cùng Ám Hành Quân Đoàn, đã không còn tồn tại, vì Đại Nam đã bước vào thời kì thái bình. Thực tế, bọn họ vẫn luôn luôn tồn tại, giấu mình trong bóng tối, và chờ đợi kẻ thù của mình xuất hiện.
Kẻ thù, luôn luôn tồn tại.
Lần này, kẻ thù cũng đang ẩn núp trong bóng tối.
Vương Tuyết Trinh bất giác mỉm cười. Chúng nghĩ rằng nơi đây là thiên đường của chúng, nhưng thật ra, cũng là thiên đường của bà, dù bà rất ghét nơi bẩn thỉu này.
- Đã phát hiện ra một nơi tình nghi. Có kẻ chống cự rất quyết liệt!
Tiếng vọng trong bộ đàm vang lên. Bà vẫy tay ra hiệu cho quân đoàn tiếp tục di chuyển, một mình bà vọt lên trước.
- Báo cáo tình hình đi.
- Có tên, đều là cấp bậc Tiến sĩ, một tên rất mạnh. Ngoài ra, hình như phía sau còn có phòng thí nghiệm... Á!
Rè rè rè.......
Liên lạc bị cắt đứt. Bà phác trong đầu vị trí của đầu bên kia. Ngay lập tức, bà sải rộng bước chân chạy tới. Bước chân của bà, như dẫm nát mặt đất phía dưới.
Đã phát hiện ra! Khi bà tới nơi, xác của tên Ám Hành Quân vẫn nằm đó. Một gã đàn ông khoác áo blouse đã ngả sang màu sắc quái dị, đang ngang nhiên mò mẫm trên cái xác. Hắn ngẩng đầu, nhìn về Vương Tuyết Trinh.
- Tưởng ai, hoá ra là Địa Long Nữ Chúa. Xem ra Vương tộc thật sự muốn mạnh tay sửa chữa sai lầm của đời trước?
- Biết là ta tới, còn ung dung như vậy sao?
- Một mình bà tới đây, vẫn ngạo mạn như ngày nào. bằng Tiến sĩ, thì đã sao chứ? Tổng Tư lệnh của Vrahta, ta cũng đã từng giao thủ vài lần. Ta nghĩ rằng, thiên hạ đã quá đề cao các Siêu Cường giả rồi.
- Giao thủ với cả tên Đại Lực Giả Kim đó, ngươi có lẽ thân phận không tầm thường?
- Không dám không dám, đặc trưng nghề nghiệp mà thôi.
- Nếu muốn biết bằng Tiến sĩ ra sao, cứ bước tới.
- Ha ha ha, nếu ta có bản lĩnh như vậy, hà tất phải chui rúc trong đây?
Nói rồi, hắn búng ngón tay đánh Tách! một cái. tên khác từ trong các ngóc ngách lao ra, vây lấy Vương Tuyết Trinh.
Cả tên, cùng lao tới. Từ khí tức toả ra, mỗi tên, đều có ít nhất , bằng Tiến sĩ.
Vương Tuyết Trinh, chỉ cười khẩy.
- Đại Nam chiêu dụ khó nhọc, mới chỉ có vị Tiến sĩ ra phụng sự nước nhà, ấy vậy mà dưới cống ngầm bẩn thỉu này, tuỳ tiện cũng bốc ra mấy tên Tiến sĩ.
Một tên lao tới. Bà giẫm mạnh bàn chân xuống dưới đất.
Rầm!!
Một mảng gạch lớn vô cùng, bật ngược lên, đập thẳng vào tên đó. Cả người hắn bị ép dập, toé máu.
Một tên nữa cầm khẩu súng, bắt đầu nhắm về phía bà mà nổ súng điên cuồng. Chỉ thấy từ dưới chân Vương Tuyết Trinh, đất nứt ra thành từng khe rãnh, những viên đá nhỏ từ đó bắn lên.
Chiu! Chiu! Chiu! Chiu!
Những viên đá nhỏ, cản lại toàn bộ đường đạn. Đối phương bàng hoàng, muốn điều chỉnh Xạ thuật của mình, đã thấy Vương Tuyết Trinh phẩy tay một cái, hàng loạt hòn đá cắm xuyên qua người hắn.
Một tên khác từ phía sau, quăng tới một sợi xích. Sợi xích như có linh tính, uốn éo mà tinh quái, trói buộc toàn thân bà lại.
Một tên cầm kiếm xông tới, nhắm thẳng vào bà đang bị trói bất động.
- Hình như, thiên hạ đánh giá quá cao lũ Tiến sĩ này rồi. - Vương Tuyết Trinh nhếch mép cười, nhại lại câu nói của tên đầu sỏ.
Hai bàn chân bà, như cắm chặt xuống mặt đất, bà khẽ xoay người. Tên cầm xích như bị kéo giật tới, va thẳng vào tên cầm kiếm, cả còn chưa kịp ngã xuống đất, chỉ nghe Vương Tuyết Trinh giẫm mạnh bàn chân xuống đất.
Rầm!!
Từ trên trần cống ngầm, một mảng đất đá to lớn, như một nắm đấm, giộng thẳng xuống cả . Khối đá đè thẳng xuống đất, ép cả tên thành thịt vụn. Máu bắn tung toé ra bốn phía.
- Chết đi!
Còn một tên, nãy giờ lén lút dùng thủ thuật giấu mình trong bóng tối, đúng lúc này lao ra. Tay hắn lăm lăm một con dao.
Bỗng nhiên, cả hai chân hắn không thể nào bước tiếp. Mặt đất như có lực hút kinh khủng, hút chặt hai bàn chân hắn. Trong cơn hoảng loạn, chỉ thấy lại một tảng đá lao tới, cán nát người hắn.
- Kiểm soát được cả Địa Mạch của đất, không hổ danh là Địa Long Nữ Chúa!
- Không dám không dám, đặc trưng nghề nghiệp mà thôi.
Câu này, Vương Tuyết Trinh lại nhại lại câu nói của tên đối diện khoác áo blouse. Nghề nghiệp của bà, quả là một học giả địa chất. Là giáo sư đầu ngành về địa chất của Đại Nam.
Nhưng, cũng không đơn giản như vậy.
Truyền thuyết kể rằng, Vương Thái Tổ, là một thiên tài tuyệt thế với rất nhiều tài năng thiên phú chấn động trời đất.
Một trong số những tài năng ấy, là Địa chất. Ông ta có thể nắm bắt được Địa Mạch của mặt đất, đọc thấu những dòng chảy năng lượng, những dòng vận động địa chất. Âm Dương Hoàng Long Tiễn, lấy mặt đất vững chãi làm cung, lấy bầu trời bao la làm tiễn, một mũi tên huyễn hoá ra Hoàng Long Khí, có thể bình định cả một phương trời.
Đốt cháy Đại Thư Viện Visshala, đánh chìm lục địa xuống đáy biển, đều là nhờ tài năng Địa chất kinh người ấy. Dù rằng, tới ngày nay, người ta còn thắc mắc mục đích thật sự của ông ta khi làm vậy là gì.
Tiếc thay, các hậu duệ của Vương tộc, dù được thừa hưởng trí tuệ hơn người, cộng với tài năng trong rất nhiều lĩnh vực, nhưng Địa chất học, lại không ai đạt được thành tựu quá ghê gớm như tổ tiên của mình.
Trừ Vương Tuyết Trinh.
Mặt đất này, là đồng minh của bà. Những dòng Địa Mạch, là vũ khí của bà. Những khối Địa Thạch, là áo giáp của bà.
Nhắc tới Ám Hành Sứ Giả, có lẽ không ai nghĩ tới Vương Tuyết Trinh, nhưng nói về Địa Long Nữ Chúa, không ai không biết.
Người phụ nữ hùng mạnh nhất Đại Nam.
Cống ngầm, nằm dưới lòng đất. Mà lòng đất, chính là thiên đường của bà.