- Trời mùa thu, vì sao lại nóng tới vậy?
Hữu Thành chảy mồ hôi. Hắn rất thèm một que kem.
Trở về từ Vrahta, Hữu Thành được cả toà báo đón nhận và tung hô không khác gì một vị anh hùng chiến trận.
Video trực tiếp cuộc chinh phạt của Nam Đế Bệ hạ, lần đầu tiên trong lịch sử truyền hình, trận chiến của các Siêu Cường Giả được ghi lại. Lần đầu tiên trong lịch sử báo chí, toàn bộ một cuộc chiến tranh được tường thuật trực tiếp và đầy đủ. Lần đầu tiên, một đoạn video đứng đầu bảng xếp hạng lượt xem trong suốt hơn tháng trời, và vẫn còn chễm chệ đứng nhất.
Có rất nhiều những thứ lần đầu tiên, và cũng là lần đầu tiên Hữu Thành được người khác đối xử nể trọng như vậy.
Báo Cộng đồng chỉ là một tờ báo nhỏ đặt trụ sở tại Long Thành, bỗng nhiên phóng viên của báo lại làm một cú oanh liệt như vậy, ai mà không thấy vui mừng?
Tất nhiên có người không thấy vui mừng.
Là đàn anh của Hữu Thành.
Chính hắn dúi máy ảnh cho Hữu Thành, chính hắn rủ Hữu Thành đến Vrahta, chính hắn bảo Hữu Thành trú tại pháo đài Vira, chính hắn, chính hắn, chính hắn... Và cuối cùng, khi hắn đang mỏi cổ chờ đợi ở đô thành, thì Hữu Thành một mình chiếm trọn toàn bộ công lao.
Chó chết!
Dù Đại Nam có là một đất nước đề cao thực dụng, coi trọng tài năng hơn là kinh nghiệm, hay thứ bậc, nhưng con người, luôn có nhân chi thường tình.
Bị đàn em vượt mặt, bởi chính cơ hội do mình tạo nên, liệu có ai mà không cảm thấy khó chịu?
Hay nói huỵch toẹt ra, là kẻ thành công cũng có lắm kẻ thù. Và mình cũng là kẻ thù của nó.
Đức Tín đã làm việc cho báo Cộng đồng hơn năm, cũng là cây viết chủ chốt, hơn nữa, còn là phóng viên ảnh có trình độ cao nhất, ăn lương cao nhất. Trình độ của hắn chỉ thuộc loại khá, nhưng đặt trong toà báo nhỏ như Cộng đồng, đã là thằng chột làm vua xứ mù. Ảnh hưởng của hắn tới toà soạn, cũng không nhỏ. Dù là Tổng Biên tập, cũng không thể không nể mặt.
Tổng Biên tập, vốn cũng rất hào hứng vì công lao của Hữu Thành, thậm chí rất có thể giải Báo chí của năm sẽ thuộc về báo mình, nhưng suốt hơn tháng nay, Đức Tín ngày đêm rỉ rả vào tai mình những điều không hay về Hữu Thành.
Quả thực, công lao đó thật sự rất vang dội, nhưng cũng chỉ vang dội trong nội bộ ngành Báo chí truyền thông. Người xem có mấy ai nhớ tên tuổi những kẻ đứng sau ống kính. Hơn nữa, nội bộ ngành có thể trầm trồ, nhưng ai cũng biết, vụ việc đó hoàn toàn là ăn may.
Một phóng viên mới vào nghề, đến cái ống kính còn không biết cách đặt, lời dẫn còn không biết cách nói, lại có thể vớ được một tin tức thuộc hàng huyền thoại, đây là phúc đức cha ông ăn ở, không phải là thực lực.
Hữu Thành, đúng là có tư cách đạo đức tốt, nhưng nghiệp vụ, vẫn còn khá non. Tổng Biên tập những ngày này cũng bắt đầu nghĩ vậy. Có lẽ, còn cần luyện tập nhiều.
Đức Tín cũng rất lão luyện, không thẳng mặt chê bai Hữu Thành, mà ngược lại, còn thừa nhận với Tổng Biên tập là Hữu Thành rất có tài năng, nhưng còn cần trau dồi rèn luyện. Tổng Biên tập cũng gật gù đồng ý.
Vấn đề là nên rèn luyện như thế nào? Đức Tín cũng đã đưa ra một gợi ý.
Vậy là vào một ngày nóng như đổ lửa giữa tháng , Hữu Thành xách vali tìm tới ga tàu. Hắn lên đường đi Bắc Hà lãnh thổ làm thường trú.
Mệnh lệnh sếp giao chỉ có một, đi vòng quanh Bắc Hà thực hiện vài bài du lịch, coi như mở mang kiến thức, trau dồi các kĩ năng tác nghiệp.
Đức Tín cười thật tươi, đưa tiễn Hữu Thành. Đuổi được thằng này ra khỏi nước, bắt hắn rời xa những sự kiện lớn. Không có sự kiện, đố một nhà báo nào thành danh. Mà một mình nơi xứ người, không có toà soạn hỗ trợ, đố mà tham gia được những sự kiện lớn. Tất nhiên, cũng có nhiều nhà báo nổi danh nhờ viết về du lịch, nhưng số đó rất hiếm, và Hữu Thành không phải loại như vậy. Đức Tín cảm thấy rất hài lòng.
Thật ra, Đức Tín không cần thiết phải làm vậy, vì Hữu Thành là một tên lười nhác, chỉ mong muốn yên bình. Hắn chỉ muốn ngày ngày ngồi máy lạnh ở toà soạn, canh me mấy em hot girl lộ hàng rồi viết tin giật gân, hắn vốn không hề có tham vọng xa vời.
Nhưng hắn mong muốn đơn giản như vậy, số phận lại xô đẩy hắn đi xa. Có khi, là rất rất xa.
Những ngày giữa tháng , thời tiết nóng nực, khiến người dân Hải Thành không ai dám ra đường. Người ta còn ngại phải hoạt động nhiều.
Nhưng trong nhà hàng ngõ số , không khí lại vui vẻ rộn ràng.
Vì Quang và Takezawa, không ngừng hò hét ca hát, không ngừng vạch ra những kế hoạch tương lai.
- Nhận được tiền rồi thì tao sẽ đi du lịch vòng quanh quả đất này một chuyến. Tao muốn chiêm ngưỡng các cung điện ở Bắc Hà, đường phố của Cận Tây, muốn đi thăm những pháo đài nằm giữa biển, sau đó dạo qua Tân Lục Địa, thậm chí có thể mua một miếng đất ở đó. Đất ở Tân Lục Địa, giá rẻ như bèo! Tao sẽ thuê hai chục tên chăn bò để khai khẩn đất hoang, lập đồn điền tại đó. Mỗi mùa hè, tao lại rủ mọi người về đó chơi. Sau đó, là trở lại Phú Sơn, mua lại cổ phần của mình, sau đó lập hẳn một công ty buôn bán đồ cổ Đại Nam. Rồi thuê hẳn hoạ sĩ để vẽ manga về cuộc đời mình!
- Há há há, sao ông anh lại mơ ước những thứ tầm thường như thế nhỉ? Đi khắp nơi, chỉ tổ mỏi chân mỏi cẳng, muốn đi du lịch chỉ cần mở tivi lên là xem được, cần gì phải đi? Lấy tiền về rồi, tôi sẽ chia hết tiền ra gửi vào tất cả các ngân hàng lớn. Mỗi tháng lại rút tiền lãi ra tiêu. Ông anh có biết, tôi sẽ tiêu gì không? Tất nhiên là xây hẳn một quảng trường thật lớn, gắn những màn hình hàng chục nghìn inch, ngày đêm chiếu gương mặt đẹp trai của tôi lên cho bà con ngắm nhìn, để người ta nhớ như in trong đầu, Trương Minh Quang là ai!!! Để xem tôi có còn mờ nhạt như trước hay không?!
- Ra là chú mày muốn nổi tiếng! Được rồi, đợi đến khi ta thành cổ đông lớn của Fusan Entertainment, ta sẽ cho chú mày một vai diễn để đời!
- Ô kê ô kê! Từ hành động cho tới tình cảm mùi mẫn, từ phim cho các em gái mới lớn, đến phim bom tấn kĩ xảo, tôi đều đóng được hết! Cứ quyết như vậy nha!
- Ha ha ha! Tao chờ tới ngày mai quá bây ơi! Mai là anh em mình cầm trong tay tỉ rồi!
- Làm như tôi không mong chờ ngày mai bằng ông anh ấy!
- Vậy để xem ngày mai ai dậy sớm hơn!
- Tôi sẽ thức cả đêm luôn!
- Văn à, con phải nhìn con người kia làm gương, tấm gương cực kì xấu. Sau này tuyệt đối không được như bọn họ.
Chị Thanh vừa thái thịt, vừa nhắc nhở thằng Văn.
Nó gật đầu.
- Cô ơi, cô không biết đâu, hôm nay bạn Văn lại trả lời hay lắm ấy, thầy giáo khen tấm tắc luôn.
Tiếng của Linh. Cô bé vừa đi học về cùng với Văn.
- Thế à? - Chị Thanh cười trìu mến. - Không biết thầy giáo hỏi điều gì?
- Thầy hỏi về mục đích của một bài văn. Cả lớp thi nhau trả lời, nhưng không ai làm vừa ý thầy, chỉ có bạn Văn trả lời là làm thầy gật gù. - Linh kể tiếp.
- Ồ, thằng Văn trả lời thế nào vậy?
Lần này đến lượt Văn nói.
- Viết Văn, không phải là để người khác đồng tình. Nếu viết ra những điều mà mọi người đều đồng tình, vậy thì còn viết để làm gì? Chỉ nên viết ra những điều khiến người ta phải sửng sốt, phải tư duy, phải trăn trở.
Chị Thanh cười.
- Ồ, ngày xưa thầy Nguyễn Mạnh cũng hỏi mẹ câu đấy.
- Cô quen thầy Nguyễn Mạnh ạ?
- Tất nhiên! Thầy ấy từng là gia sư của cô.
- Là lá la! Ngày mai mau tới đi!
- Cứ chờ ngày mai tới, chi bằng hai ta lại đi uống chén rượu, thức đêm tâm sự về cuộc đời, chờ đợi bình minh? Chờ đợi nhân sinh đổi mới?
- Nói rất hay! Đi!
Hai tên kia lại dắt nhau đi. Vừa đi vừa hát.