Một nắm cát! Thứ ảo giác gì mà là một nắm cát? Và nắm cát ấy lại khiến người ta thích thú tới vậy? Nó có chút gì không hiểu.
Lúc bị con rồng húc phải, nó cũng nhìn thấy ảo giác. Nhưng ảo giác ấy, là một biển cát mênh mông, có núi non, có chân trời, có mặt trời, có vũ trụ.
Nhưng biển cát ấy, theo nó nghĩ, còn thiếu thốn rất nhiều. Thiếu thốn nguồn nước, thiếu thốn cây cối, thiếu thốn các loài sinh vật. Biển cát ấy, quá khô cằn, và thiếu sót.
Với lại, sau ảo giác ấy, nó cũng không cảm thấy mình có gì giỏi hơn, và cũng không bị nghiện thứ thuốc phiện gì đó.
- Bố em cấm em không được động vào thứ thuốc ấy. Vì ảo giác, hình như chỉ là ảo giác. Người ta ảo tưởng rằng học vấn của mình có thể tiến bộ, nhưng nếu thật sự có thể tiến bộ dễ đến thế, rẻ đến thế, thì thế giới đã đầy rẫy thiên tài. Vả lại, dùng thuốc trong thời gian dài, sẽ gây ra rất nhiều tác dụng phụ. Như co rút cơ bắp này, phát điên này, không kiềm chế được bản thân này, nhiều lắm...
- Vậy ý mày là...
- Em đã hỏi ý của bố em, bố nói chuyện này đừng nói cho ai biết, nhưng bố em cũng lăn lộn giang hồ chục năm rồi, cũng có những suy đoán nhất định. Con Drake, là hậu duệ của loài rồng, nhưng trí tuệ lại không cao như rồng, vì vậy, nếu chơi phải loại thuốc kia, biết đâu trong cơn ảo giác, nó lại có được một lượng lớn tri thức, nhờ thế mà tiến hoá thành rồng. Sau đó, vì tác dụng phụ, mà bị co rút lại.
- Đúng vậy, rất hợp lý.
Văn gật đầu. Nãy giờ, nó chỉ thắc mắc vì sao thằng mập có thể liên hệ được vụ thuốc phiện với vụ con rồng, vì nó chưa từng kể cho ai nghe về ảo giác hôm đó. Còn khi đã nghe về loại thuốc kia, nó cũng đã có thể tự suy luận ra được.
- Thuốc phiện ấy, bố em không tham gia bán, nhưng chuyện này dù sao cũng là phi pháp. Nên em mong đại ca đừng nói cho ai biết, kẻo bố em cũng bị vạ lây. Nhưng có chuyện này em nghĩ là đại ca cũng hiểu ra. Kẻ đánh thuốc con rồng, rất có thể là Vũ Hải Hùng, con trai của Vũ Hải Long, đầu sỏ của băng Hải Long. Dù em vẫn không rõ, vì sao con rồng khi lên sàn đấu rồi mới phát điên như vậy.
- Mày kể rõ hơn, về băng Hải Long được không? Tao cũng chỉ mới nghe qua vài lần mà thôi.
Nếu nói về Thanh Hải, và Thịnh Doanh, Văn còn biết đôi chút. Vì Quang kể rất nhiều về hai tổ chức này. Thanh Hải, chính là nơi đầu tư cho nhà hàng, còn Thịnh Doanh, là công ty của ba Linh. Mỗi lần Linh tới giúp quán, Quang đều đá xoáy về Thịnh Doanh.
- Hải Long, ở Hải Thành này, không lớn, cũng không nhỏ. Không thể sánh được với Thanh Hải và Thịnh Doanh, nhưng so với những băng đảng khác, lớn hơn rất nhiều. Địa bàn chính thì chỉ đặt ở một góc thành phố thôi, nhưng mạng lưới hoạt động cũng bao quát toàn bộ Hải Thành, dù có thưa thớt hơn so với tổ chức lớn kia. Mạng lưới ấy, nghe bố em kể, chủ yếu là để bán thuốc phiện.
- Ra vậy. Vậy bạn nghĩ, Vũ Hải Hùng là người chơi thuốc con rồng? Mà Vũ Hải Hùng, nghe quen quen á, mình có quen không nhỉ?
Thằng Cường lấy tay vỗ mặt.
- Đại ca à, hôm đi xem điểm, chính đại ca gây gổ với hắn đó, hắn còn thề sẽ trả thù mà.
- Ờ há, nhớ rồi.
Văn thật sự quên. Vì nó phải học quá nhiều thứ, trải qua cũng khá nhiều chuyện.
- Nhưng không có bằng chứng. - Nó nói.
- Đại ca à, người ta rắp tâm ám hại đại ca như vậy, đại ca còn cần bằng chứng hay sao? Mà bằng chứng, cũng khá khó tìm đó. Tên này, tuy còn trẻ, nhưng hành sự vô cùng kín đáo, hiếm thấy luôn đó.
- Không có bằng chứng, vậy đi hỏi thẳng hắn đi.
- Hả?!
- Không biết, giờ Vũ Hải Hùng có ở trong trường không? Phòng học bao nhiêu nhỉ? Để tao lên hỏi giáo vụ.
- Đại ca à, không cần hỏi giáo vụ, em biết... nhưng đại ca thật sự muốn hỏi? Ở đó, nhiều cao thủ lắm ấy.
- Thì mình chỉ đến hỏi thôi, có gây sự gì đâu? Muốn biết người ta có làm hay không, thì hỏi thẳng bọn họ, không phải thế sao?
- Đúng là như thế, nhưng mà... cái chuyện như thế này, đâu phải ai cũng thừa nhận...
Cường toát mồ hôi hột rồi. Nói chuyện với thằng đại ca này, sao khó khăn vậy nhỉ? Đúng là muốn biết thì hỏi, nhưng đâu phải lúc nào cũng nên hỏi? Có những thứ, không cần hỏi cũng biết câu trả lời. Muốn biết thì hỏi, nghe ra thì rất đúng đắn, nhưng lại có phần rất ngây thơ.
- Cũng có thể người ta sẽ nói dối, nhưng nhỡ họ thú nhận thì sao? Như vậy mình đã biết hung thủ là ai rồi, vẫn tốt hơn là không đi hỏi.
Lời giải thích này, cũng rất logic. Không đi hỏi, thì không bao giờ xác định được, còn đi hỏi, dù chỉ có khả năng rất thấp, nhưng vẫn hơn là không có gì.
Không biết nói sao nữa, Cường đành dẫn thằng Văn tới trụ sở của băng Tiểu Hải Long.
Nó thầm cầu nguyện, đừng có đánh nhau.
Thu Mai đang ngồi õng ẹo trên đùi Hải Hùng. Nó đang bất mãn kể lể với người yêu, nào là hôm nay con nhỏ Trần Phương Linh nghỉ học, thầy Khang ngay lập tức hỏi thăm. Trong khi, nhiều lần nó nghỉ học, thầy còn chả biết là có đứa vắng mặt.
Vũ Hải Hùng đang bấm điện thoại chơi game, vừa tiện tay sờ soạng lung tung. Vũ Hải Hùng dù có là đại ca một băng đảng, dù có mưu mô đầy mình, nhưng tình yêu của hắn vất rất là trong sáng nha. Nếu không vì Thu Mai đang cau có kể lể, hắn cũng không có tranh thủ mà khám phá được vài nơi. Hắn sướng rơn cả người.
Còn việc Thu Mai lải nhải, hắn lại thấy không phiền tí nào. Làm người, là phải biết ghen tị, biết đố kị, biết ganh ghét, như vậy mới có động lực phấn đấu. Hắn nghĩ vậy. Và người yêu của hắn rất hợp với mình.
Nhưng câu chuyện, từ Trần Phương Linh, lại lái sang Vương Thành Văn. Thu Mai, có vẻ rất căm tức Vương Thành Văn. Thằng này sinh ra như để chọc giận người khác. Đến khó chịu như ngày đèn đỏ, cũng chỉ có mỗi tháng một lần, còn Vương Thành Văn, ngày nào cũng vác mặt tới lớp.
Tất nhiên, vụ việc con rồng vừa rồi, nghe nói thằng Văn cũng lĩnh đủ. Bị con rồng húc vào bụng, bị treo trên trời, bị quăng xuống một vùng núi, còn suýt bị gấu giết chết. Thu Mai cũng vô cùng hài lòng. Nó biết, đây là Vũ Hải Hùng sắp đặt, giúp mình trả thù đấy.
Còn Vũ Hải Hùng, lại không vui vẻ chút nào. Cho Vương Thành Văn nếm được ít mùi vị đau khổ, hắn phải trả ra cái giá gấp nhiều lần.
Đầu tiên, là đến phá rối nhà hàng, bị chủ nhà hàng đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Đi chơi thuốc con rồng, bị giam trong vườn sinh vật suốt một đêm.
Đến khi hãm hại được thằng Văn, hắn cũng bị bố mình đánh cho một trận thiếu chết thừa sống.
Vô vàn vết thương, vẫn còn đang nhức nhối chưa lành.
May mắn một điều, hắn hành sự cẩn thận, tính toán chu toàn. Hoàn toàn không có bằng chứng chứng minh con rồng bị hắn chơi thuốc.
Nếu có gì khả nghi, chỉ là việc hắn và thằng Vinh Mũi chó mò vào vườn sinh vật cách đó gần tuần. Nhưng đến tận tuần sau, đến tận khi lên sàn đấu, con rồng mới phát điên.
Điều kiện để kích thích con rồng, chỉ có bố hắn, và hắn biết. Liều thuốc mà hắn cho con rồng hít, không phải là thứ thuốc phiện thông thường bán đầy ngoài chợ đen.
Ném đá giấu tay, mới là cảnh giới hoàn mỹ mà hắn ao ước.
Biết đâu, có một ngày, mình sẽ đạt đến sự hoàn mỹ còn hơn cả “thầy” Phương?
Hắn đang mơ tưởng viển vông, bàn tay bất giác nhéo Thu Mai một cái. Con bé rên một tiếng, rất lẳng lơ mà tát yêu hắn một cái.
Nhân sinh, đến thế này đã là thoả mãn. Hải Hùng nghĩ. Sau này có lẽ cũng vậy, chỉ huy một băng đảng, một tay ôm vợ, một tay tính toán mưu hèn kế bẩn hại người khác, đời sống như vậy, không khác gì tiên cảnh.
Bỗng nhiên, từ đằng xa có tiếng gọi vang lên.
- Ai là Vũ Hải Hùng? Em có chút chuyện muốn hỏi.
Một tên đàn em trong phòng, nghe thấy, chạy vội ra ngoài.
- Ai thế? - Hải Hùng gọi giật giọng.
- Là... Vương Thành Văn! - Thằng đàn em trả lời, đầy nghi hoặc.
Không có bằng chứng gì, nên địch thủ đánh tới tận cửa sao? Là Trần tiểu thư xua chó ra cắn sao?
- Nó đi bao nhiêu người?
- Ơ, hai người. Một thằng là Phùng Huyết Cường đang dẫn đường. Thằng đằng sau là Vương Thành Văn.
- Phùng Huyết Cường? Bố nó cũng thuộc Hải Long phải không? Tao nhớ, thằng đó cũng học lớp . Vậy là, thằng lớp mò mặt tới đây?
Hắn nói chưa hết câu, thằng Văn đã bước vào.
- Chào anh.