Hai đấu sĩ từ khu vực chờ, bắt đầu bước ra.
Gã người sói dùng cả tứ chi để bò trên mặt đất, mũi đưa về phía trước, ngửi ngửi. Đuôi hắn quật quật xuống đất.
Người sói, là trong giống loài có trí tuệ, tuy trí tuệ không cao như loài người, nhưng được bù lại bằng thể chất dẻo dai, mạnh mẽ.
Bọn họ, cũng có hệ thống tri thức của riêng mình, và một phần rất lớn những tri thức ấy, được sáng tạo dựa trên bản năng của loài sói.
Đánh hơi đối thủ từ khoảng cách hàng nghìn mét, cảm nhận khí lực của đối phương, và đánh giá sự nguy hiểm, cùng với rất nhiều những cảm nhận tinh tế khác, loài người dù muốn cũng khó lòng làm được.
Những người sói càng mạnh, càng dùng tri thức cường hoá bản năng của mình lên nhiều, và càng chính xác.
Nhưng gã người sói này, đã thăm dò đối thủ của mình rất lâu, hắn không nhận thấy bất kì sự nguy hiểm nào.
Chỉ toàn mùi máu.
Đối phương, máu nhuộm đỏ thẫm cả người.
Hắn căng hết toàn bộ giác quan, gồng toàn bộ cơ bắp. Vô cùng căng thẳng.
Đối thủ, vẫn đứng im. Hắn, cũng không dám động đậy.
Đám khán giả đại gia bắt đầu la ó.
Quản lý sàn đầu đành dí dùi cui điện vào trong lồng, ý đe doạ.
Tay người sói không thể nào bất động, hắn đành lao tới.
Bắp chân hắn co lại, rồi bật ra, một cú vồ cực kì nhanh, cực kì chuẩn. Răng nanh, móng vuốt đều vươn ra, nhắm thẳng vào cái thân hình máu me be bét kia.
Phập!!
Một ngoạm này, cắm đúng vào cổ đối phương. Răng hắn ngập vào trong thịt, cắm xuyên qua khí quản, thanh quản, máu nóng chảy ngập vào trong miệng.
Thắng rồi? Chỉ đơn giản vậy thôi?
Chính tên người sói cũng không dám tin vào điều này. Thi đấu ở đấu trường, cũng chưa từng thấy một trận thắng nào dễ dàng. Bởi, đây là thi đấu sinh tử, bất cứ ai cũng đều giãy giụa cầu sinh.
Bốp!!
Đang nghĩ ngợi, đầu óc hắn choáng váng đau buốt. Hắn lảo đảo buông ra, rơi xuống đất. Nhìn lại, hoá ra đối phương chỉ tuỳ tiện giơ tay lên vỗ đầu hắn một cái, hắn đã thấy trời đất quay cuồng.
Tên đó, vẫn sống!
Gã người sói không có thời gian mà băn khoăn, đây là cuộc chiến sống còn, dù đối phương có là thứ quỷ quái gì, hắn cũng phải xông lên.
Hắn giơ móng vuốt của mình lên, cắm thẳng vào lồng ngực mình. Hự! Móng vuốt của hắn giờ đầy máu đỏ.
Lồng ngực của hắn có vết thương, đang từ từ se lại, như chuẩn bị hồi phục.
Năng lực hồi phục của người sói, cũng là trứ danh.
Móng vuốt đầy máu đỏ, trong máu của hắn, có những huyết tố đặc biệt.
Xèo xèo! Những vết máu đọng trên móng vuốt, bỗng nhiên bốc cháy.
Thiết Hoả Trảo.
Nhưng chưa đủ. Vì đối phương, toát ra một thứ gì khiến hắn sợ hãi. Hắn ngẩng đầu, tru lên một tiếng.
- Ồ, tiếng tru này...
Ngồi trên khán đài, Quang buột miệng.
- Mày cũng biết sao?
Ông già ngồi cạnh hỏi hắn.
- Là để bản năng loài sói lấn át lý trí đây mà. Dùng tri thức để cường hoá bản năng của bản thân, sau đó lại vứt bỏ tri thức để bản năng hoàn toàn chi phối, đây là đấu pháp khủng khiếp nhất của tộc người sói. Tốc độ, sức mạnh đều sẽ tăng đến mức kinh dị, nhưng ngược lại, sẽ điên cuồng chiến đấu tới chết mới thôi.
Ông già gật gù.
- Cuồng bạo.
Cuồng bạo, chính là tên gọi cho đấu pháp này. Gã người sói giờ như trở thành con sói điên, bị dồn vào chân tường bởi những kẻ địch, nó không còn cách nào khác là dùng toàn bộ bản năng của mình để chiến đấu. Mắt hắn đỏ ngầu, vuốt bùng cháy, máu bơm thình thịch.
Từ đầu tới giờ, đối thủ chưa hề di chuyển lấy một bước.
Hắn lao tới. Thiết Hoả Trảo vung lên, với một tốc độ kinh hoàng, chỉ kịp nhìn thấy vệt lửa quét qua.
Đối thủ, giơ tay lên chống đỡ. Một trảo này, như chém xuyên qua thịt, nhưng lại không cắt nổi xương, chỉ khiến máu tung toé. Đối thủ bị đánh bay về phía sau.
Gã người sói lại tiếp tục lao tới. Khí thế như chẻ tre, một trảo, lại một trảo, điên cuồng chém tới, ánh lửa đỏ đan vào nhau, thành những lưới lửa.
Đối phương, cứ như một cái bị bông, tuỳ ý để hắn vung tay chém xuống, mỗi lần chém xuống, là một lần đối thủ bị đánh bay.
- Tốc độ thật khủng khiếp.
Rất nhiều người xem cũng phải sởn gai ốc. Đấu trường, nên có một mạng lưới an ninh thật tốt chứ nhỉ, nếu đám tuyển thủ này sổng chuồng, sẽ trở thành một cuộc thảm sát mất.
Vừa nghĩ tới, một trảo này, đã chém thẳng vào rào chắn.
Cái rào, ngay lập tức đã bị chém đứt thành vết, vẫn còn đang cháy khét.
Mọi người thất kinh.
- Bà con yên tâm! Bà con yên tâm! Ngăn cách với chúng ta, là hai lớp kính siêu cường lực, và một màn laser cực mạnh, kẻ nào lao qua, đều thành thịt nướng cả, xin hãy yên tâm.
Các thượng đế hơi lấy lại bình tĩnh, thì dưới đấu trường, cuộc chiến vẫn một chiều như vậy. Tên người sói dùng vuốt chém tới tấp, gã nhỏ con liên tục bị đánh bay.
- Có gì đó không ổn...
Quang căng thẳng theo dõi. Đặt tỉ vào tên người sói, ai chả mong hắn chiến thắng. Nhưng tên nhỏ con kia, theo như hắn nghĩ, với một đống thương tích như vậy, đáng lẽ không thể trụ được tới bây giờ.
Hắn đang cố suy nghĩ, cố lục lọi đống tri thức của mình, cố tìm kiếm xem, có một thứ khái niệm gì tương tự như vậy. Cả thân người đầm đìa máu, và có sức sống kinh người...
Phù Dung Ngạ Quỷ!
- Chết tiệt! Đặt cược thế này, chết bố tôi rồi! - Quang hét lên.
Takezawa cũng giật mình. Hắn cũng đang buồn phiền vì tỉ đây.
Ông già chỉ ngồi cười cười.
Phía đối diện, gã béo hói đầu gào thét kịch liệt.
- Chết tiệt chứ, bỏ cả đống tiền ra mua nó về, nó đánh đấm thế này đây! Đập chết thằng người sói đó cho tao!
Tiếng la hét, chắc chắn là dành cho tên nhỏ con. Đúng lúc này, hắn cũng dừng lại, cả người hắn không bị đánh bay nữa. Móng vuốt của gã người sói, cắm thẳng vào lồng ngực hắn, phát ra những tiếng xèo xèo cháy khét.
Hắn cười. Lần đầu tiên trong trận đấu này. Hắn cười.
- A ha ha ha ha ha ha ha.....
Tiếng cười nghe mà rợn.
Hắn mở mắt. Cặp mắt sáng quắc trên gương mặt be bét máu.
Gã người sói giật mình muốn rút về, nhưng móng vuốt của hắn như dính chặt vào ngực đối phương.
Bốp!!
Một cú đấm nện tới.
Vài cái răng văng lên không. Gã người sói bị đánh bay thật xa về phía sau.
Áaaaaaaaaaa!!
Hắn kêu rống lên. Những móng vuốt của hắn, vẫn cắm chặt trên ngực đối phương, đầu ngón tay hắn không còn móng vuốt, máu chảy đầm đìa.
Đối phương, vẫn tiến tới.
- Tên kia, được cấy ghép tế bào của Phù Dung Ngạ Quỷ?!
Quang như không tin vào mắt mình.
- Phù Dung... cái gì cơ? - Takezawa thắc mắc.
- Là giống loài gần như đã tuyệt chủng. Sớm nở tối tàn như loài Phù Dung, như một khi bùng cháy, thì rực rỡ kinh người. Bọn chúng sẵn sàng đưa thần mình cho đối phương tấn công, càng mất nhiều máu, càng mất nhiều sinh lực, càng gần kề cái chết, bọn chúng lại càng mạnh, là cơn ác mộng trên chiến trường. Hay còn được gọi là... - Quang nuốt nước bọt đánh ực một cái. - Chiến thần.
=============
Dạo này ít ngủ. Bận rộn thiệt chứ. Vẫn cố gắng ra chương đó.