- Bắc... Bắc Hoàng!
Linh kinh ngạc thốt lên.
Không chỉ Linh kinh ngạc, mà chính Hà Chí Thương cũng sửng sốt lặng người.
Vì sao cô bé này có thể nhận ra mình?
Giống như Vương Vũ Hoành, Hà Chí Thương đi tới đâu, hầu như đều sẽ phủ Thôi Miên lên khắp xung quanh, để không ai nắm được hành tung của mình. Trừ khi nào hắn chủ động muốn tiếp chuyện với mọi người, không thì không mấy ai tìm được hắn.
Cô bé trước mặt, mới chỉ , tuổi, mà lại không hề bị Thôi Miên của hắn thao túng.
Bắc Hoàng Hà Chí Thương có bao nhiêu phân thân, không ai biết rõ. Trong số những phân thân ấy, đâu mới là thật, cũng không ai nắm được. Chiến lực của mỗi phân thân ra sao, thế nhân càng không biết.
Mỗi phân thân của Bắc Hoàng lại có thể độc lập hành động. Phân thân tại Thuỷ Hành Kinh đang tập trung đột phá Tầng Vô thức, thì phân thân này, lại đã tới Đại Nam được hơn tháng rồi.
Việc có một phân thân của Hà Chí Thương tới Đại Nam, Vương Vũ Hoành cũng nắm được. Bởi vì, Bắc Hoàng cần tới Đại Nam chuẩn bị cho đợt giao lưu Khoa học Văn nghệ mà chính hắn đề xướng ra.
Một tháng qua, hắn đã đi khắp Đại Nam, và còn đang tìm địa điểm. Rất có thể, sẽ tổ chức sự kiện trên tại Long Thành.
Đợt này, Hà Chí Thương chưa từng đi tới Long Thành, nhưng qua vài lần thăm chính thức, hắn cũng chẳng lạ gì Kinh đô phương Nam này.
Dạo một vòng quanh Đại Nam, rốt cuộc phân thân của Hà Chí Thương dừng chân tại Hải Thành, đúng vào lúc một phân thân khác đang chuẩn bị đột phá.
Đột phá tầng Vô thức, chỉ cần phân thân có thể vượt qua, là có thể kéo toàn bộ chân thân vượt qua. Cũng bởi vậy, Bắc Hoàng không ngần ngại dùng cách điên cuồng nhất để đột phá, bởi vì nếu bị Thiên kiếp đánh chết, cũng chỉ là đánh chết phân thân của mình mà thôi.
Hà Chí Thương quay người, nhìn lên màn hình lớn. Hắn không thể liên lạc được với phân thân tại Thuỷ Hành Kinh, vì tên này đang chìm quá sâu vào các tầng Vô thức. Hắn chỉ có thể nhìn qua màn hình, cảm nhận được khí thế của Hư Vô Thần Quan.
Hư Vô Thần Quan, đang muốn đánh tan dòng chảy Vô thức của thế giới, qua đó mở ra lối vào tầng .
Nhưng ở phía Long Thành, Vương Vũ Hoành đang muốn làm ngược lại. Hắn đang muốn dùng Quy Văn Lịch, hút lấy tất cả những dòng Vô thức mà Hư Vô Thần Quan vừa đánh tan.
Trớ trêu thay, lời nói của Kwaruh, Nam Đế và Bắc Hoàng nên cân bằng cho nhau một ít Linh khí, giờ lại thành hiện thực. Bắc Hoàng không ngừng đánh bay Linh Khí, Nam Đế lại không ngừng hút lấy Linh Khí.
- Ngài là... phân thân phải không?
Câu hỏi của Linh, khiến Hà Chí Thương giật mình. Hắn chợt nhận ra, không biết xử lý cô bé này ra sao. Dù gì việc hắn tới Đại Nam cũng không phải quá bí mật.
- Đúng vậy, cháu đừng nói với ai nhé.
- Tại sao, ngài lại dùng Hư Vô Thần Quan để đánh vào cõi Vô thức?
Câu hỏi này, khiến Hà Chí Thương giật mình.
- Cháu gái, sao cháu lại hỏi vậy?
- Cháu nhìn thấy, thứ mà ông ta đấm vào, không phải là Thiên kiếp, mà chính là dòng chảy Vô thức. Đang có hàng nghìn dòng chảy Vô thức kêu gào dưới nắm đấm của ông ta.
-!!!
Hà Chí Thương sửng sốt nhìn cô bé trước mặt. Vừa rồi, hắn cảm nhận thấy tâm linh của cô bé có chút gì không ổn, có lẽ là do ảnh hưởng từ lời hát của Man Khải Ca Nương, hắn đã tới vỗ vai cô bé. Cái vỗ vai này, chính là dùng Linh Lực của bản thân để điều hoà Tâm linh, nhưng hắn đã cảm thấy có gì không đúng. Linh Lực của hắn, như bị nuốt chìm vào trong cõi Vô thức.
Thể chất của cô bé con này, quá kì dị. Cứ như là... Dị Thế Linh Thể.
Hắn không chắc chắn lắm. Dị Thế Linh Thể, đã vài nghìn năm nay không xuất hiện. Hắn cần thử lại một lần nữa. Hắn cần nhìn vào Vô thức của cô bé.
Hai mắt hắn mở lớn, đồng tử co lại, một luồng Linh Lực phủ mờ lên đôi mắt.
Nhập Thần Chi Nhãn.
Linh không còn đứng trên quảng trường nữa. Xung quanh cô không còn đông người qua lại, mà chỉ là một vùng đất trống trơn.
Trên bầu trời, từng Linh Thể bị cuốn trôi thành dòng chảy, trôi bồng bềnh.
Đứng trước mặt cô, vẫn là Bắc Hoàng Hà Chí Thương.
Ông ta, hình như cũng đang vô cùng kinh ngạc.
Bởi lẽ nơi đây, chính là cảnh giới mà ông ta hằng mong muốn, nhưng mãi chưa thể nào đạt tới.
Tầng Vô thức.
Dưới đáy dòng sông Mẫu Hà chảy qua Thuỷ Hành Kinh, phân thân của Hà Chí Thương ngồi đó. Hắn đã ngồi dưới đáy sông được mấy tiếng đồng hồ. Nơi đây chính là nơi hắn bế quan để đột phá.
Từng cú đấm của Hư Vô Thần Quan lên bầu trời, truyền cả xuống đáy sông, khiến mặt nước dao động thành từng đợt.
Sắp rồi, một chút nữa.
Hàng triệu triệu Linh Thể đang quằn quại gào thét.
Một chút nữa!
Hắn rút trong túi ra, một mảnh gương nhỏ, đã bị vỡ đi một góc.
Chúng Nhân Kính!
Mặt gương này, có thể điều khiển dòng chảy Vô thức. Chỉ cần Hư Vô Thần Quan đấm ra một lỗ hổng, hắn có thể dùng Chúng Nhân Kính, soi tỏ ra cánh cổng để bước vào Tầng .
Bất chợt, một lời kêu gọi vô hình, từ Tầng , xuyên thấu qua không gian, chạm vào hắn.
Phân thân của Hà Chí Thương hộc máu mồm.
Đế Vương Cung, Vương Vũ Hoành vẫn đang gồng người vận sức. Hắn đã dùng toàn bộ số Linh Thiết mà mình chuẩn bị bấy lâu nay, luyện chế thành Quy Văn Lịch.
Hiện giờ, hắn cần thêm nguyên liệu.
Nguyên liệu khắp Đại Nam Đế quốc, tuy không thiếu, nhưng cũng không thể coi là đủ. Hắn không muốn chỉ vì đột phá bằng Tiến sĩ thứ , mà khiến Đại Nam cạn kiệt tài lực.
Nếu Bắc Hoàng và Tây Công có dưới bằng Tiến sĩ, thì cái giá này vẫn còn xứng đáng, nhưng vì Bắc Hoàng và Tây Công còn mạnh hơn như vậy rất nhiều, thì vì bằng Tiến sĩ thứ , cái giá này là không đáng.
Vẫn còn bằng Tiến sĩ thứ , , thậm chí , và nhiều hơn nữa.
Nếu được, hắn muốn đem chính tên Khổng Lồ trong lòng núi Minh Nguyệt ra luyện chế, nhưng không được. Hắn không thể tìm ra mối liên hệ giữa tên đó với ngoại giới.
Vẫn còn một thứ có thể, là đồ hình Âm Dương đang lơ lửng trên trời.
Hắn tung hết sức lực, quay tròn hai cánh tay.
Trên bầu trời, hình Âm Dương cũng đang bắt đầu quay tròn.
Đồ thị Âm Dương, với hai màu trắng đen, bắt đầu hoà trộn vào nhau, thành một màu xám. Không còn Âm, cũng chẳng còn Dương, chúng hoá thành một chất lỏng sền sệt.
Vũ trụ này từ thuở sơ khai, đều bắt nguồn từ một chất lỏng sền sệt. Sau đó, chẳng biết qua bao nhiêu thời gian, hay thậm chí, từ khi thời gian còn chưa xuất hiện, một vụ nổ lớn xảy ra, chia tách thế gian này thành hai phần. Âm và Dương.
Âm và Dương tạo nên sự phân cách về năng lượng, từ đó, dòng năng lượng mới chảy không ngừng từ Dương về Âm, tạo nên dòng chảy của thế giới. Trong dòng chảy đó, vạn vật ra đời.
Đó là cách mà Dịch học mô tả về vũ trụ.
Thái cực sinh Lưỡng nghi.
Đã vậy, khi hoà trộn Âm Dương lại với nhau, thì thứ vật chất trung tính ấy, không khác gì trạng thái sơ khai của vũ trụ.
Trạng thái sơ khai, thì cần một vụ nổ lớn mới có thể công phá. Nếu chỉ là Thiên Kiếp, có lẽ còn chưa đủ sức.
Quả vậy, vì từng tia năng lượng đen đánh xuống thứ chất lỏng sền sệt ấy, đều bị nuốt chửng.
Nhưng như vậy chưa đủ, dù là đồ hình Âm Dương, dù có là Quy Văn Lịch, dù có là toàn bộ Linh Thể trên thế giới này, dù có là vật chất sơ khai, đối với hắn, đều chỉ là nguyên liệu để luyện hoá.
Giả Kim Thuật, thứ cần luyện hoá, không chỉ là kim loại, mà là vạn vật.