- Thiên kiếp... đâu rồi?!
- Đã tan rồi? Vậy tức là...?
- Bệ hạ đã đột phá rồi?
- Nam Đế Bệ hạ, đã là... bằng Tiến sĩ?
- Hạt cát đó, là cái gì vậy?
- Đừng nói là, hòn đá Mặt Trời?
- Đá Mặt Trời, hay còn gọi là Hòn Đá Triết Gia?
- Bệ hạ, luyện chế ra Hòn Đá Triết Gia?!
Những lời thảo luận này, ngay lập tức bùng phát trên khắp Đại Nam.
Đá Mặt Trời. Hòn đá vạn năng. Hòn đá Triết gia. Mặt trời vàng. Trường Sinh Đan. Tất cả những tên gọi ấy, dùng để gọi một loại vật chất thần kì, một loại vật chất tối cao mà Giả Kim Thuật cũng như Luyện Đan Thuật theo đuổi.
Trong tay Vương Vũ Hoành, là một hạt cát. Hạt cát này, chính là hòn đá Triết gia. Và chỉ có xíu xiu nhiêu đó.
Luyện chế hàng ngàn tấn Linh Thiết, luyện chế cả đồ hình Âm Dương, luyện chế cả Quy Văn Lịch, thậm chí phải luyện chế chính cơ thể hắn, mới có thể ra được một hạt cát nhỏ xíu như vậy.
Nhưng bù lại, năng lượng mà hạt cát ấy chứa, là không thể nào đo đếm.
Trước tiên, là phục hồi lại những bộ phận cơ thể mà hắn bị mất. Bởi lúc hắn luyện chế chính bản thân mình, vẫn còn một số nội tạng sót lại tại Thế giới của Kwaruh.
Hồi phục chỉ mất một vài giây. Năng lượng của hạt cát, cũng mất đi phân nửa.
Việc tiếp theo, chính là vả cho Xăng pha nhớt một cái.
Vương Vũ Hoành nắm chặt hạt cát vàng trong tay. Bàn tay hắn loé lên ánh sáng chói loà. Một cây cung bằng vàng xuất hiện.
- Hoàng Long! - Hắn quát.
Tiếng Hoàng Long ồm ồm đáp lại.
- Haizz. Lần này ngươi đột phá thành công, ta thưởng cho ngươi một lần sai khiến vậy.
Nói xong, Hoàng Long hoá thành một dải lụa vàng, quấn vào tay phải hắn. Hắn đưa tay phải, kéo cung. Dải lụa vàng biến thành một mũi tên vàng.
Vương Vũ Hoành giương cung, nhắm thẳng về phía Thuỷ Hành Kinh.
Chiu!!
Tên đã rời cung.
Một tia sáng vàng chói xoẹt qua bầu trời, nhắm thẳng vào phương Bắc, như một ngôi sao bằng xẹt qua trời đêm.
- Một lần nữa!!
Bắc Hoàng Hà Chí Thương đang điên cuồng công phá tầng . Hơn ai hết, hắn cảm nhận thấy, mối đe doạ kinh khủng đang nhắm tới.
Chiu!!
Không kịp để Hà Chí Thương tung thêm đòn, mũi tên vàng đã bắn tới, xuyên thủng Hư Vô Thần Quan. Một tiễn này, khiến Hư Vô Thần Quan gào thét đau đớn, tan biến vào hư không.
- Vương Vũ Hoànhhhhhhhh!!!!!!!!!!! - Bắc Hoàng hét lên một tiếng điên cuồng.
Không còn ai chống đỡ, Thiên kiếp từ Ảo Ảnh Ma Thần và Hoả Phụng giáng xuống. Hoả Phụng còn có thể nương tay, nhưng Ảo Ảnh Ma Thần thì không.
- Khốn kiếppp!!!!!!!!
Từ dưới lòng sông, phân thân của Hà Chí Thương lao lên. Hết cách rồi, đột phá thất bại thì cũng thôi, Vương Vũ Hoành còn bắt hắn làm ra lựa chọn. Hi sinh phân thân của mình, hay hi sinh toàn bộ dân chúng tại Thuỷ Hành Kinh.
Hà Chí Thương rất quý phân thân của mình, nhưng nếu hắn làm vậy, thanh danh của hắn sẽ mất hết. Thanh danh, mới là thứ khiến Bắc Hoàng có thể cai trị đế quốc khổng lồ này. Nếu hắn mất đi niềm tin của dân chúng, hắn sẽ thua cuộc.
- Ác ma Vương Vũ Hoành, đừng có động vào con dân Bắc Hà!!!!
Hà Chí Thương hét vang một tiếng, giơ người ra đỡ lấy Thiên kiếp.
Uỳnh!!
Sau khi chấn động đã tan, người dân Bắc Hà mới dám ngẩng đầu lên nhìn trời. Chỉ thấy Thiên kiếp đã tan, mà phân thân của Bắc Hoàng, cũng đã bị đánh cho tan xương nát thịt.
- Bệ hạ!!!!!!!
Tiếng than khóc tức tưởi vang lên. Dù chỉ là phân thân, nhưng đối với dân chúng Bắc Hà, hành động lấy thân mình che chắn Thiên kiếp, bảo vệ con dân, đã nói lên tất cả. Bắc Hoàng, mãi là Thiên tử cai trị Bắc Hà, là cha của hàng tỉ con dân Bắc Hà.
Tiếng than khóc, sau đó là quỳ sụp xuống van lạy.
Không ít người nguyền rủa Vương Vũ Hoành, như một tên ác ma.
- Hắt xì!!
Vương Vũ Hoảnh lại hắt hơi một cái. Chút Nguyền Rủa này, hắn không coi vào đâu. Bị người dân Bắc Hà thù ghét, cũng không phải mới lạ, dù có chuyện này hay không cũng vậy.
Cũng phải nói, Bắc Hoàng thua trận không thua người, dù có thua rất thảm, hắn vẫn có thể dùng thất bại ấy của mình để thu phục nhân tâm. Như vậy đã là quá kinh khủng.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, trận này Hà Chí Thương đã thua Vương Vũ Hoành, thua rất thảm. Không thể đột phá, lại không thể ngăn được Vương Vũ Hoành đột phá, lại mất đi một, thậm chí là hai phân thân. Phản phệ nhận về, không phải một sớm một chiều mà khôi phục.
Người Bắc Hà nguyền rủa Nam Đế, còn người Đại Nam, lại hào hứng phát khóc.
Nam Đế đột phá bằng Tiến sĩ, chỉ còn cách Bắc Hoàng Tây Công một chút nữa mà thôi!
Dù Bắc Hoàng Tây Công có những cảnh giới đặc thù, nhưng mặc kệ, từng bước từng bước một, chắc chắn sẽ có ngày Bệ hạ trở thành đệ nhất Cường giả!
Một mũi tên bắn tan cả Hư Vô Thần Quan, phá tan cả lần đột phá của Bắc Hoàng, còn ép Bắc Hoàng phải hi sinh một phân thân.
Quá kinh khủng! Quá mãn nhãn! Không chỉ người Đại Nam, mà mọi người trên thế giới đều thấy như vậy.
Vương Vũ Hoành, từ khi nổi tiếng trên thế giới, làm việc gì cũng đều hoành tráng như vậy. Cứ như sự hoành tráng, đã ăn vào máu của hắn.
Và ai đã hết lần này đến lần khác quay được sự hoành tráng của hắn? Hết lần này đến lần khác ghi lại được những khoảnh khắc hoàng kim?
Hữu Thành.
Đức Tín có cảm giác muốn nhảy thẳng từ nóc nhà cao tầng xuống đất chết quách đi cho rồi. Hắn không hiểu, vì cái sự ngu xuẩn gì, mà có thể đề xuất với sếp cho Hữu Thành đi Bắc Hà. Tại sao không phải là chính hắn? Với địa vị của hắn, đi một chuyến Thuỷ Hành Kinh, có khó khăn lắm không?
Hữu Thành nếu may mắn thì không nói, coi như hắn tốt số. Nhưng lần này là chính Đức Tín dâng cỗ cho hắn xơi. Một bài phỏng vấn Bắc Hoàng, một loạt bài phỏng vấn Vô Diện, một lần lên sóng trực tiếp cho cả nước, không, cho cả thế giới! Mà chưa hết, bởi sau hôm nay, đoạn phim này, sẽ còn được phát đi phát lại, sẽ còn được đưa vào bảng xếp hạng rating, sẽ còn được người ta khoái trá bàn đến trong bao lâu nữa!
Và bây giờ, nếu search tên Hữu Thành, sẽ ra bao nhiêu thành tựu hoành tráng? Giai thoại về hắn, có lẽ sẽ chỉ còn kém các Đại nhân vật chút xíu mà thôi.
Mà có khi, giờ Hữu Thành cũng đã thành Đại nhân vật.
Giải Báo chí của năm, còn hỏi tên ai sao?
Thậm chí, giải Báo chí Quốc tế, cũng không còn ai thắc mắc.
- Được lắm, Vương Vũ Hoành. Ngươi cũng khéo léo lắm.
Đại Hùng Kwaruh đứng đó lẩm bẩm, nhìn mầm cây hắn gieo trồng. Mầm cây đã được tưới đẫm bằng một chất vàng rực, đang không ngừng mà vươn lên tươi tốt.
Một mũi tên, không chỉ bắn vào Bắc Hoàng, còn cố tình giúp Đại Hùng trồng cây.
Lấy ân báo oán, để xí xoá thù hận sao?
Là vì hiện giờ Đại Hùng quá mạnh mẽ. Vương Vũ Hoành cũng cảm nhận được, đối phương tuỳ tiện dùng chút thủ đoạn, nhốt hắn vào một thế giới, đã khiến hắn phải bỏ lại vài mảnh nội tạng.
Đánh không lại, thì nên xí xoá hận thù. Mà nói đúng hơn, là nên kìm nén hận thù.
Vì Vương Vũ Hoành, không phải loại người vị tha tới vậy.
Nói là giúp Gấu Béo trồng cây, nhưng ẩn đằng sau, vẫn là một ý nghĩa: Ta đã giương cung bắn thẳng về phía Đại Hùng.
Mũi tên lần này, là giúp trồng cây, mũi tên lần sau, biết đâu sẽ giúp hắn về với đất mẹ?
==========
Mỗi lần viết một arc, lại phải ém rất nhiều chi tiết từ trước đó.