Đúng giờ sáng, các đội tuyển tập trung tại sân trường. Hơn hai chục cái xe đã chờ sẵn tại đó. Các thầy cô phụ trách đội tuyển ý ới gọi học sinh của mình.
Sự kiện lần này sẽ diễn ra tuần, và tất cả học sinh sẽ ở lại khu kí túc của học viện Hải Dương trong suốt tuần này.
Văn xách đeo trên vai một cái balo nhét vài ba bộ quần áo, và một số vật dụng khác, trong khi Linh kéo theo cả một cái vali khổng lồ.
- Có gì trong đó vậy? - Nó hỏi.
- Quần áo. - Cô bé trả lời.
Văn chợt tưởng tượng thử xem, trong cái vali như vậy chứa được bao nhiêu bộ quần áo? Nếu là nó, chắc mặc cả năm cũng không hết.
- Ở trường Hải Dương, không biết có mượn sách đọc được không nhỉ? - Văn chợt thắc mắc. Vì phải đi tới tuần, hôm qua nó đã phải trả sách cho thư viện.
Trong balo nó có nhét được quyển sách, nhưng nó nghĩ tuần mà chỉ có quyển sách để đọc thì không đủ.
- Chắc là được thôi. Bên đó cam kết sẽ tiếp đãi các trường khác tử tế lắm. Học sinh Hải Dương còn được cho nghỉ học để có phòng cho các học viện khác ở đấy.
Nghe tiếng nói đằng sau, Văn giật mình quay đầu. Là anh Vũ Hải Hùng.
- Ủa anh Hùng, mặt anh bị làm sao vậy?
Mặt Vũ Hải Hùng sau khi ăn đòn của Lý Thanh Long, vẫn còn bầm tím, nhiều chỗ vẫn quấn băng. Nghe câu hỏi này, Vũ Hải Hùng lại thấy sôi sục huyết quản, thằng chó này, không phải do mày gây ra sao?
Nhưng hắn nén giận. Sau vụ việc vừa rồi, hắn nhận ra, Vương Thành Văn khó chơi đến thế nào. Tâm địa thâm hiểm còn chưa nói, đáng sợ nhất là thằng này quá giỏi tiếu lý tàng đao, miệng nam mô bụng bồ dao găm. Loại người có thể vừa tươi cười trước mặt vừa đâm được một đao sau lưng, mới là ghê gớm.
Đối mặt với loại người này, không thể để lộ ra suy nghĩ của mình. Đối phương đeo mặt nạ, mình cũng phải đeo mặt nạ. Kẻ nào làm rơi mặt nạ trước, là kẻ đó thua.
Nên lần này, Vũ Hải Hùng quyết tâm chơi vở kịch thân thiện này tới cùng.
Lý Thanh Long cũng chỉ hỏi tội hắn về việc con rồng mà thôi, vụ thuốc phiện, có vẻ nhà họ Lý không quan tâm lắm. Dù sao thì việc làm ăn của mỗi bên, không ai xâm phạm ai. Vụ um sùm dưới cống ngầm, có thể khiến Vương tộc hay Phạm thị để ý tới thuốc phiện, nhưng không ai muốn động tới Hải Long, hay đúng hơn, là Hải Long không phải thứ gì quá quan trọng cần để ý.
Vũ Hải Hùng biết Vương Thành Văn khó chơi, hắn cũng không muốn dây dưa với thằng này thêm nữa. Nhưng Vũ Hải Long, bố của hắn, lại bảo hắn điều ngược lại.
Bám sát Vương Thành Văn không rời.
Vậy nên giờ Vũ Hải Hùng phải thân chinh ra đây bắt chuyện.
- Anh Hùng, anh còn dám tới nữa à?
Nghe lời nói này, Vũ Hải Hùng lại giật mình. Là thằng Cường mập. Nhìn thấy thằng này, Vũ Hải Hùng vô cùng kiêng kị. Lần trước hắn suýt bị Phùng Huyết Linh chém chết rồi.
Phùng Huyết Cường nhìn thấy Vũ Hải Hùng, không ưa ra mặt. Giờ thì nó chẳng có chút gì kiêng nể thằng này nữa. Bố nó một thân một mình xách dao tới trước cửa Hải Long, chả làm thằng này đái ra quần thì là gì?
Với lại vụ cống ngầm lần trước, nó không thể nào không cảnh giác Vũ Hải Hùng. Nhất là với đứa ngây thơ như thằng Văn.
Quả nhiên, khi cả Trần Phương Linh lẫn Phùng Huyết Cường đều không mấy thiện cảm nhìn Vũ Hải Hùng, Vương Thành Văn lại hồ hởi bắt chuyện với hắn.
- Anh Hùng, anh cũng ở trong đội tuyển à? Anh ở đội tuyển gì thế?
Vũ Hải Hùng cũng tươi cười đáp lại.
- Anh ở đội tuyển Toán. Còn hai em trong đội Văn đúng không? Nhớ giúp đỡ Thu Mai nhé.
- Thu Mai? Là ai ấy nhỉ?
- E hèm!
Vũ Hải Hùng ho khan một tiếng, rồi khó khăn lắm mới nghĩ ra thứ để nói tiếp.
- Lần này ra ngoài giao lưu với trường ngoài, anh nghĩ học sinh Kình Ngư nên đoàn kết với nhau, đừng để người ngoài bắt nạt.
- Anh nói vậy cũng có lý, nếu anh cần gì em sẽ sẵn lòng giúp đỡ. - Văn trả lời.
- Ô nhóc Văn!
Một bàn tay vỗ lên đầu nó, nó quay lại nhìn. Là Lý Thanh Long.
- Chốc nữa tới Hải Dương, nhớ qua ở cùng với bọn anh nhé, anh xin các thầy cho.
- “Bọn anh”? Không phải là đội múa đấy chứ...
- Suỵt!
Đang nói, Thanh Long đưa tay bịt miệng thằng Văn lại.
Lý Thanh Long, vốn là người rất sĩ diện. Chuyện tham gia đội múa, không thể oang oang như vậy. Mà đội múa, toàn là chị em phụ nữ, một mình hắn ở cùng với đội múa, không bị cả trường cười nhạo, thì cũng bị các nam sinh nguyền rủa. Nên hắn mới rủ thằng Văn sang ở cùng.
Vũ Hải Hùng nhìn thấy Lý Thanh Long, lẩn lẩn rồi chuồn mất.
- Thanh Long cưng! Cưng đâu rồi nhỉ?
- Chết mẹ! Bà la sát gọi, anh mày đi đây. Nhóc mày đi thi may mắn nhé!
Lý Thanh Long vỗ đầu thằng Văn một cái, sau đó cuống quýt chạy tới. Dọc hai bên đường, vẫn có rất nhiều học sinh chào hắn.
- Anh Long! Lần này hốt giải nhất Sinh học về cho trường ta nhé!
- Long đại ca! Cho cả Hải Thành này biết thiên tài luyện thú là thế nào nhé!
…
Nghe những lời này, Lý Thanh Long gượng gạo nặn ra một nụ cười, mà trong lòng thì ai oán. Đợi đến khi hắn xuất hiện trên sân khấu, tay cầm quạt múa múa may may, chắc là cả thành phố này cười đến quặn ruột mất.
- Thanh Long cưng! Cưng đâu rồi?
- Bà chị! Nhỏ tiếng chút được không?
- Ủa sao phải nhỏ? Thành viên đội múa...
- Suỵt! Em cắn rơm cắn cỏ lạy chị, chị muốn em làm gì em cũng làm, đừng để em mất thể diện...
- Dù gì thì cưng cũng sẽ mất thể diện thôi.
- Cứ đến lúc đó hẵng hay, giờ em xin chị đấy.
- Hi hi hi.
Cầm Dạ Nguyệt cười cười. Nụ cười này, đẹp như hoa hàm tiếu, khiến cả đám học sinh xung quanh, dù là nam hay nữ, đều nhất thời chết lặng.
Mĩ nhân cười lần một thì khuynh nước, cười lần hai thì khuynh thành. Nhưng trên đời này, có những kẻ cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì...
Huỵch!!
Hình tượng xinh đẹp của Cầm Dạ Nguyệt chưa duy trì được lâu, đã có một người từ đằng sau va phải đánh huỵch một cái. Nàng ta ngã sấp mặt xuống đất, bị kẻ đó đè lên.
Chưa kịp ấm ức kêu lên, kẻ đó đã hét toáng lên.
- Moá!! Chúng mày bê đồ cồng kềnh như vậy, phải để ý chứ?!
Đằng sau, mấy học sinh đang lúi húi bê đống dụng cụ, gãi đầu gãi tai.
- Em xin lỗi anh, tại bọn em không nhìn thấy anh...
- Không nhìn thấy là thế đéo nào?! Tao đứng chình ình ở đây chứ có tàng hình đâu mà không nhìn thấy? Ý chúng mày là tao mờ nhạt quá nên không thằng nào để ý?! Được lắm, học sinh Kình Ngư, để anh mày cắt kinh phí tài trợ nhà trường, thử xem chúng mày còn có dụng cụ để mà bê không?!!
Người vừa đè ngã Cầm Dạ Nguyệt, không ai khác, chính là Vương Minh Quang. Tên này vừa chửi bới, vừa phủi quần đứng dậy, không thèm quan tâm tới mỹ nhân vừa bị mình đè sấp ra đất.
- Moá!! Lần sau đi đứng cho cẩn thận đấy! Đừng để anh mày phải lôi ông Khoái hói hiệu trưởng chúng mày ra mách tội!
Nghe đến tên “Khoái hói”, cả đám học sinh tím mặt lại, cúi đầu rối rít xin lỗi. Dám lôi tên huý của hiệu trưởng ra gọi, lại còn kinh phí tài trợ gì đó, con người này, không dễ trêu chọc. Không chỉ mấy đứa học sinh này, mà cả đám đông xung quanh, cũng sợ hãi né sang một bên, nhường đường cho người thanh niên này.
Thấy vậy, Quang vô cùng đắc ý. Mờ nhạt tới đâu đi nữa, chẳng lẽ không doạ được lũ học sinh này?
Bỗng... Bốp!!
Hự!!
Một bàn chân từ phía sau đạp thẳng vào khoeo chân của hắn, khiến hắn quỳ gập về phía trước.
- Khoái hói thì làm sao? Mang Khoái hói ra đây thì bổn cô nương sợ chắc? Đụng phải người ta rồi không xin lỗi, phủi đít mà đi nhẹ nhàng như vậy sao?
Vạn lại câu tĩnh. Không ngờ hôm nay, nghe được cụm từ cấm kị “Khoái hói” đến hai lần. Mà người dám gọi ra cụm từ này, không ai khác chính là Cầm Dạ Nguyệt, một trong Tứ Đại Thiên Vương của trường.
Bình thường nghe nói Cầm Dạ Nguyệt ghê gớm khủng khiếp, không ai dám đắc tội, ai dè đến cả hiệu trưởng cũng phải kiêng dè.
Quang bực mình quay người lại. Thì ra là một bé nữ sinh mà thôi. Lại còn trước mặt bao nhiêu người, to tiếng với mình. Dạo gần đây, hắn hiền lành quá hay sao mà toàn bị chị em phụ nữ bắt nạt?
- Này em gái, anh đây cũng là nạn nhân, cũng bị người khác đẩy. Em gái muốn được xin lỗi, bảo mấy đứa kia xin lỗi em là được. Phải không?
Vừa nói, hắn vừa hất cằm cho mấy đứa học sinh đang bê dụng cụ. Bọn này ngay lập tức cúi đầu đồng thanh.
- Bọn em xin lỗi chị Nguyệt!
- Chúng mày câm ngay cho chị! - Cầm Dạ Nguyệt quát lên, khiến cả đám giật mình. - Ông anh! Ông anh bị ai đụng, tôi không cần biết, nhưng chính ông anh đụng tôi ngã sấp mặt ra đấy, một câu xin lỗi cũng không nói được sao? Đàn ông con trai kiểu gì vậy?
- Hở? Giữa nơi công cộng mà ngoác cái mồm ra cãi nhau như vậy, con gái con đứa kiểu gì vậy? - Quang nhất quyết không chịu thua.
- Ông anh nhất quyết không chịu xin lỗi phải không?
- Có lỗi gì chứ? Là do mấy đứa nhóc kia đụng phải anh!
- Ai bảo anh đứng đấy cho chúng nó đụng?
- Ai bảo cô em đứng đúng chỗ anh ngã?
- Ai bảo anh phải đứng giữa tôi với bọn nó?
Cuộc cãi vã này, dần trở nên không có hồi kết, khiến đám đông cũng trở nên sốt ruột. Nhưng không ai dám ra can. Một người có vẻ là tai to mặt lớn, một người lại là Tứ Đại Thiên Vương, có điên mới ló mặt ra.
Rốt cuộc chỉ có một kẻ dám làm.
- Anh Quang, anh tới đây làm gì thế?
- Há há, Văn đấy à? Anh muốn đi cùng mày tới trường Hải Dương, thăm thú sự kiện chút.
- Nhưng xe chỉ đón đội tuyển của trường thôi mà?
- Chú mày nghĩ anh là ai hả? % đóng góp thường niên của trường Kình Ngư, đều là tiền túi anh mày bỏ ra đấy! Muốn đi nhờ xe thôi, chẳng lẽ không được?
Đoạn đối thoại này, khiến toàn bộ học sinh xôn xao.
- % đóng góp, không phải nói quá chứ? Nghĩ mình là người của Thanh Hải sao?
- Không chỉ là người của Thanh Hải, mà chức vụ có lẽ còn rất to nữa.
- Vương Thành Văn quen biết một đại nhân vật như vậy sao?
- Chắc là chém gió chứ?
Tất cả học sinh có mặt tại sân trường lúc này, cũng có đứa có ấn tượng đôi chút với Vương Minh Quang. Là người thay mặt thằng Văn thách đấu với con Drake. Là người đứng ra mở kèo cá độ.
- Hình như là... đúng rồi đấy mày ạ.
- Đúng cái gì?
- Ông kia đúng là người của Thanh Hải đấy. Lần trước có nhiều đứa nợ ổng tiền, bị Thanh Hải đến tận nhà đòi đấy.
- Nợ... bao nhiêu?
- Hình như chỉ vài chục hào.
- Cái đéo gì? Người của Thanh Hải, chỉ vì vài chục hào, mà cho người tới tận nhà đòi tiền? Nhỏ nhen đến thế là cùng.
Vậy là tiếng xì xào lại vang lên. Nhỏ nhen, đê tiện, ki bo, keo kiệt, ấu trĩ, không có phong độ, đòi tiền cả học sinh, ăn không ngồi rồi, không ra dáng người lớn.
Nghe những lời này, Quang tức muốn hộc máu mồm. Hắn lại có xúc động muốn dùng Âm Dương Long Khí đốt cái lũ mất dạy này thành tro. Nhưng hắn kìm lại. Bằng nét mặt khinh khỉnh như không thèm chấp tụi con nít, hắn khẽ nghếch đầu với cô bé đối diện.
- Giờ đã biết anh mày là ai chưa? Quản lý nhân sự của Thanh Hải đó. Cũng may cho cô em, anh đây vô cùng rộng lượng, vị tha. Chút chuyện nhỏ này, anh bỏ qua cho cô em đó.
Nói xong, hắn xoay người, phẩy tay bước đi.
Cầm Dạ Nguyệt rít lên.
- Mẹ kiếp! Rốt cuộc từ đầu đến cuối cũng không chịu xin lỗi ta một câu! Ngươi nhớ đấy, Cầm Dạ Nguyệt ta có thù tất báo, có nợ tất đòi. Hôm nay toàn bộ học sinh chứng kiến, Cầm Dạ Nguyệt ta không báo được thù này, sét đánh ta chết!!
Quang chỉ cười khành khạch một tiếng, không thèm quay đầu lại, dáng vẻ không hề bận tâm. Chỉ là một cô bé nữ sinh mà thôi, có thể làm gì được hắn?
Còn Lý Thanh Long đứng một bên, chứng kiến tất cả mọi chuyện. Hắn kéo thằng Văn lại một chỗ, khẽ giọng nói.
- Ông Quang này, tiêu rồi.
=========
Chương này dài ngang chương, nên tối sẽ không có thuốc nữa đâu nhé! Thân!