Hà Chí Thương thấy tất cả đều đã giải tán, hắn thở phào nhẹ nhõm. Cô bé vừa rồi, chính là người mà hắn muốn tìm kiếm. Ai ngờ tìm hoài chẳng thấy, ngay ngày sự kiện đầu tiên, đã xuất hiện.
- Thầy Châu, lại làm thầy mất vui. Chúng ta đi uống tiếp chứ?
- Khà khà, có gì đâu. Đi thôi!
Trong mắt mọi người, hắn là Đinh Kiến Châu, một giáo viên Bắc Hà, cũng là chủ khảo lần giao lưu này. Xem ra lần này, hắn tăng mức độ thôi miên lên đủ mạnh, kể cả cô bé kia cũng không thể nhận ra.
Trần Phương Linh? Trần Thịnh?
Cháu ngoại của Phạm Viết Phương?
Hà Chí Thương nén tiếng thở dài trong lòng. Không làm cháu của ai, lại làm cháu Phạm Viết Phương? Chuyện lần này, có hơi phức tạp ngoài dự kiến.
Học sinh Kình Ngư sau vụ việc, rốt cuộc cũng nhanh chóng thu dọn lấy chỗ ở. Đi đường từ sáng sớm, còn chưa được nghỉ ngơi gì, lại gặp chuyện căng thẳng thần kinh như vậy.
Thấy Vương Thế Kiệt bị đánh, ai cũng cảm thấy sảng khoái. Thấy Vương Thành Văn đắc tội với người ta, ai cũng vui vẻ. Sung sướng nhất vẫn là xem súc sinh lao vào hại nhau, bên nào máu chảy đầu rơi cũng đều cảm thấy sung sướng.
Ước gì súc sinh trên đời, cứ lao vào choảng nhau như vậy mãi nhỉ? Có phải cuộc đời vui thú hơn nhiều không?
- Nhóc mày có năng khiếu gây chuyện gớm nhỉ?
Lý Thanh Long bỗng từ đâu chui ra, bá vai bá cổ nó.
- Mấy ngày tới nhớ theo sát anh, đừng để thằng Kiệt đó nó giở trò.
- Em nghĩ anh ấy sẽ không giở trò gì đâu.
- Vì sao vậy?
- Anh ấy nói bỏ qua rồi mà.
- Nó nói vậy, mà mày cũng tin sao?
- Vậy tại sao em phải không tin?
- Chậc, có nói mày cũng không hiểu. Thôi, cứ lên phòng với anh.
Dãy nhà B có tầng. Học sinh nam ở tầng dưới. Học sinh nữ ở tầng trên. Từ tầng trở lên là thánh địa bất khả xâm phạm, còn có hẳn một cái biển treo trước cầu thang. “Con trai bén mảng lên đây là cắt trm!”.
Các nam sinh ngơ ngẩn nhìn các bóng hồng tíu tít vui vẻ bá vai bá cổ đi lên tầng trên mà thèm thuồng. Cứ tưởng tuần tới cùng chung một nhà, tối lửa tắt đèn còn có gì tâm sự, biết đâu lửa gần rơm lại bén, ai dè mây Tần khoá kín song the () như vậy.
Nam sinh đi lên tới tầng , chỉ có thể dừng bước ngước cổ ngóng theo những tà váy áo. Ai dè có hai kẻ, trơ trẽn khoác vai nhau, cứ thế đi tiếp lên cầu thang tầng , như thể không có chuyện gì xảy ra.
Là Lý Thanh Long, và Vương Thành Văn.
Lạ lùng thay, các nữ sinh khác chẳng hề quan ngại chuyện này.
- Anh Long! Sao anh lại có đặc quyền như vậy?
- Đúng thế, thật là bất công quá đi!
- Long đại ca, em theo đại ca bao lâu nay rồi, đại ca có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, vì sao lại một mình độc chiếm cõi tiên như vậy?
- Long đại ca, đại ca ăn mảnh có ngày mắc nghẹn á!
- Đúng thế, sống không vì anh em, chết làm ma không ai thờ á!
- Đúng thế, đúng thế!
Trước những lời chửi rủa này, Lý Thanh Long cố giữ bước chân bình thản, bịt hết mọi giác quan, cố gắng bước từng bước lên tầng .
“Các anh em, không phải ta sống lỗi, một mình ăn mảnh, mà là ý trời đã định, ta cũng không thể làm khác”.
- Thằng lỏi Vương Thành Văn kia, nó đút lót gì cho Long đại ca, mà đại ca chỉ dẫn mình nó lên hưởng thụ vậy?
- Đúng thế, loại mất dạy vô học như nó, được đi theo đã là phúc ba đời, sao còn được phép bước lên thánh địa như vậy?
- Các em gái, đừng thấy thằng đó còn bé mà lầm, thú cưng nhà Bà chúa, không việc độc ác dã man gì không làm!
- Đúng thế, cho nó lên tầng là rước hổ về vườn đó!
Tiếng nhao nhao chửi rủa vang lên.
- Nói đủ chưa?
Tiếng Cầm Dạ Nguyệt vang lên.
- Chị Nguyệt, sao bất công như vậy?
- Đúng thế, sao bọn em không được lên, còn nó thì lại được?
Cầm Dạ Nguyệt chỉ cười.
- Nó dưới tuổi.
Tất cả lặng câm.
Ai cũng muốn hỏi, “thế còn Long đại ca?”, nhưng mọi người nhịn được.
Sau khi đám con gái đã lên tầng hết, chỉ còn lại tụi đực rựa với nhau, mới bắt đầu lôi thằng Văn ra chửi rủa.
- Mẹ kiếp, thằng này nó là nỗi nhục nhã của Kình Ngư ta!
- Không phải nỗi nhục nhã, mà là hung thần huỷ diệt.
- Sự kiện còn chưa kịp khai mạc, nó đã khiến trường ta đắc tội với Vương Thế Kiệt. Rồi giờ bên Vô Cực cũng ghét mình. Phía Hải Dương cũng không vừa mắt. Đi thi mà bị hai ông lớn ghét như vậy, còn thi được cái chó á!
- Giờ thì chẳng có trường nào chịu giúp đỡ mình nữa!
- Thằng Văn này, chắc chắn là gián điệp!
- Nó là kẻ thù kiếp trước của ông Khoái, giờ đầu thai báo ứng đấy. Chỉ liên luỵ tụi mình...
Có ai đó bước tới vỗ vai đội tuyển Văn. Mấy ông này cũng đang mếu máo lo sợ.
- Người anh em, lần này thi với Bắc Hà, đã khổ lắm rồi, lại còn có thằng phá đám này trong đội nữa, đồng cảm.
- Đồng cảm.
- Đồng cảm.
- Đội Văn nhớ cố gắng sống sót qua con trăng này.
Những ánh mắt thương hại đồng loạt ném tới đội tuyển Văn, sau đó là các đội thể thao.
Lê Thanh Bình đứng ra lẫm liệt phát biểu.
- Các anh em, Kình Ngư chúng ta mỗi lần ra ngoài thi thố, đều cần đoàn kết. Trước đây là đoàn kết chống lại ngoại bang, nay là đoàn kết đối phó nội hoạ. Chúng ta cùng cố gắng sống sót qua đại hoạ lần này.
- Cố gắng!
- Cố gắng.
- Xin hỏi anh Bình, có cao kiến gì không?
- Ừm, nếu anh em đã hỏi, thì tại hạ cũng có chút ngu ý thế này. Hiện nay Kình Ngư ta đắc tội với Hải Dương Vô Cực còn không nói, lại chọc cả vào con trai ngài Thứ sử. Bên trong nội bộ lại có một đứa nhiệt tình phá hoại, làm nhân tâm công phẫn. Có thể nói, Kình Ngư ta hiện nay đang ở vào thế gian nan chưa từng có. Nếu xử lý không khéo, rất có thể còn khiến tất cả các trường khác tẩy chay ta.
- Khoan đã, nếu tẩy chay ta, thì các trường đó được cái gì?
- Chuyện này anh em trải nghiệm chưa nhiều, nên chưa biết. Lê Thanh Bình tôi, dù sao cũng tham gia không ít lần Hội thao rồi, có thể rút ra một kinh nghiệm thế này. Tranh đấu, không thể chỉ vì ngôi quán quân. Ngôi quán quân, chắc chắn nằm trong túi học viện lớn rồi, anh em có đồng ý không?
- Đúng vậy. Không sai. - Mọi người gật gù.
- Vậy nên các trường còn lại, cũng giống như trường ta, tới đây thi thố, chẳng qua là mong rằng có tổ chức nào vừa mắt, tuyển dụng ta về. Nhưng cái khả năng này cũng rất nhỏ, vì học viện lớn toàn là ngôi sao sáng giá, ánh hào quang che mờ bốn phương, đâu đến lượt chúng ta thể hiện, anh em thấy, có đúng không?
Mọi người lại gật gù.
- Vì thế, các trường như Duyên Hải hay Kình Ngư, tới đây không phải để thể hiện, mà là để giao lưu, để kết thân. Kết thân với các học viện khác, ví như Vô Cực Phong Ba, học sinh ở đấy toàn dạng con ông cháu cha, chúng ta làm quen được với chúng nó, tương lai sau này cũng không sợ cơ cực. Đó mới là mục đích chính anh em ạ. Nhưng lần này, vì thằng Vương Thành Văn, mà mục đích này đổ hết xuống sông xuống biển. Mà các học viện khác, cũng không bỏ qua cơ hội kết thân với Vương Thế Kiệt đâu.
- Ý anh là?
- Là chúng nó sẽ rủ nhau chèn ép trường mình, hòng lấy lòng Vương Thế Kiệt.
- Thế thì hỏng bét!
- Đúng vậy, thế là hỏng bét! Nên chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường. Trước hết, phải lấy lại hảo cảm của Vương thiếu gia, sau đó, phải đoái công chuộc tội!
- Ồ, đúng đúng.
- Nhưng phải làm thế nào hả anh?
- Anh em cứ bình tĩnh. Trước hết, Lê Thanh Bình tôi dù sao ra ngoài cọ xát cũng nhiều, các mối thân quen ở Hải Dương Vô Cực cũng có một ít. Để tôi tìm cách tới tạ tội với Vương thiếu gia. Còn các anh em, phải lên kế hoạch giao nộp Vương Thành Văn cho thiếu gia, như vậy ta vừa lấy lòng thiếu gia, vừa đuổi được một cái dịch hạch ra khỏi đội ngũ!
- Chí lí! Chí lí!
- Chuyện lần này, cứ để anh Bình lo liệu nhỉ?!
- Chưa hết đâu, ta còn muốn tiến cử thêm một người.
- Ai vậy anh?
- Vũ Hải Hùng.
Rất cám ơn đh vôthiênđạo đã ủng hộ event nho nhỏ này. kính mong các đh gần xa ủng hộ. Minh Tâm