Một chiều kia có người tình trẻ
Đi lang thang trên khu thành cổ
Từ bờ môi hát lên nhè nhẹ
Từ lời ca rớt thành cơn mưa…
Trong bóng tối nơi này, Linh ngồi bó gối, khe khẽ hát. Linh rất sợ bóng tối. Cũng rất sợ đơn độc. Con Cú Chó đã được gửi ra ngoài cầu cứu. Tử Linh Thạch không còn. Những con thú bông mà tên đó mang tới, trong bóng đêm với những tia sáng le lói khẽ hắt vào, với những nụ cười ma quái, càng trở nên đáng sợ.
Linh nhớ tới bà ngoại đã qua đời. Nhớ tới căn nhà của ông ngoại ở Long Thành. Vào một đêm hè nóng bức. Bà ngoại hát ru cho cô bé nghe. Ông ngoài thảnh thơi ngồi ngoài hiên ăn kem, dù cả nhà đều khuyên ông đừng nên ăn kem nữa. Linh vẫn nhớ không khí ấy, nhờ lời ru ấy. Ngày ấy thật an bình, và êm ái.
Thể trạng của Linh không tốt. Lại đã ngày rồi tên đó bỏ mặc cô ở đây. Không nước uống. Không đồ ăn. Cô bé sắp mệt lả vì đói khát. Cô tự nhủ mình không được gục xuống, vì gục xuống là sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Cô vừa khe khẽ hát, vừa cố chống khỏi những ảo giác ùa về.
Đúng lúc ấy, cánh cửa sắt rít lên một tiếng. Một bóng người gầy gầy cao cao, một tay buông thỏng, tay còn lại gồng lên mở cửa. Mái tóc bù xù này, dáng người lù đù này, chỉ có thể là Văn. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên, Linh nhận ra chẳng biết từ lúc nào, Văn đã cao lớn như vậy.
Cô bé không kịp vui mừng, thì bóng dáng ấy đã lả đi, đổ ụp xuống trước người cô.
Khi Quang tức tốc chạy tới, cảnh tượng trên đường khiến hắn trợn tròn mắt. cái xác nổ banh chành, tên bị trói một chỗ, và Vương Thế Kiệt nằm gãy dập tứ chi nằm rên rỉ trong mê sảng. Sau đó, là một lão già, đang quỳ xuống bên cạnh hai thân thể nho nhỏ. Hắn hoảng hốt chạy tới, thì thấy Vương Thành Văn và Trần Phương Linh đang được lão ta sơ cứu.
- Ám Hành Sứ Giả đó sao?
Quang giật mình nhìn lão già đầy cảnh giác.
- Ưng lão? Sao ngươi ở đây?
- Yên tâm! Đây là con trai của Đại tiểu thư, ta sẽ chăm sóc cho cậu ta. Cả cô bạn nhỏ này luôn. Coi như giúp gia tộc tạo chút ân huệ với Phạm Viết Phương.
Ưng lão trong giới gia vệ, có uy tín, có đạo nghĩa, lại có y thuật rất tốt, Quang cũng không quá đề phòng. Bọn họ đều là kẻ phụng sự các gia tộc lớn, nếu không trong tình thế đối đầu, cũng chẳng ai muốn đấu đá nhau. Hắn chỉ cảm thấy, cái danh xưng Ám Hành Sứ Giả của mình hơi bị nổi tiếng quá rồi.
Quang khẽ nhìn qua thằng Văn. Thật là tơi tả hết mức. Chuyện Trần Phương Linh, Vương tộc đã có giao ước với Trần Thịnh, cứu cô bé về cũng là chuyện hắn sắp sửa làm, ai ngờ thằng nhóc này lại mò mặt tới tận đây.
- Chú mày cũng to gan gớm nhỉ?
Hắn khinh khỉnh nói. Văn khẽ mở mắt, chỉ yếu ớt phì cười.
- Bạn Linh không sao chứ?
- Lo cho thân mình trước đi.
- Ui da!
Đột ngột bị dí vào một miếng thuốc, Văn đau xót kêu lên.
- Chẳng phải ngươi còn việc đã hứa với tiểu thư đó sao? - Ưng lão vừa đắp thuốc, vừa ngẩng đầu hỏi hắn.
- Yên tâm. - Quang hất tay chỉ về một tòa nhà. - Sắp hạ màn rồi.
Uỳnh!!!
Từ một nóc nhà, một bóng người béo núc ních chật vật bay vọt lên. Là mụ vợ của Từ Quảng Trí.
Tiếp đó, hai bóng người cũng lao theo.
Là Vũ Minh Kiệt và Nguyễn Thế Sơn.
- Tại sao… chiến lực của các ngươi… vượt xa kết quả đánh giá của bọn ta?
Mụ béo lắp bắp kinh hãi. Siêu Cường giả trong quân đội Đại Nam, đều đã được bí mật điều tra và nghiên cứu. Hắc Y Hội luôn tự tin, với những bí mật nghiên cứu của mình, bọn họ luôn mạnh hơn hẳn những Siêu Cường giả cùng cấp bậc.
Thực tế trận chiến dưới cống ngầm lần trước cũng chứng minh, Vũ Minh Kiệt đánh không lại một Cường giả Hắc Y Hội cùng cấp.
Ấy vậy mà giờ mụ, Phân hội trưởng Phân hội Quy Hóa, một Cường giả bằng Tiến sĩ, lại bị tên bằng Tiến sĩ đánh cho không thở nổi.
- Đại Nam Đế quốc lập nghiệp năm, chẳng lẽ quân đội lại chỉ là con hổ giấy?
Vũ Minh Kiệt đắc chí cười khành khạch. Nhưng hắn còn đang mải cười, Nguyễn Thế Sơn đã lao lên trước.
- Á á á! Đồ khốn! Muốn cướp công lao hả?
Vũ Minh Kiệt giật mình nhận ra, vội vã lao theo.
Mụ béo hoảng hốt bỏ chạy, chợt thấy dưới chân mình, một đám dây leo đã quấn chặt, kéo tụt tốc độ của mụ xuống. Sau đó, đã thấy Nguyễn Thế Sơn chặn đầu.
- Đừng giãy giụa chứ? Ta rất là hòa nhã với nữ giới đó.
Nguyễn Thế Sơn nở một nụ cười thật tươi. Nhưng nụ cười này, đi kèm với gương mặt râu ria rừng rú của hắn, lại có chút gì không được tử tế.
- Cái đồ… biến thái!!
Mụ béo cũng không chịu nổi cái vẻ mặt khó chịu kia, mụ mặc kệ da thịt bị gai góc cứa đứt, gồng người phá bung đống dây leo, sau đó giơ tay tung một quyền về phía trước.
Âm Ba Quyền, với Tiết tấu Bạo Âm, tập trung toàn bộ vào lực công phá.
Ai dè, Âm Ba Quyền còn chưa tung ra, một chưởng với khí áp khổng lồ đã vỗ thẳng vào mặt mụ, đánh mụ bay thẳng xuống dưới.
Là Vũ Minh Kiệt.
- Cái tên thô lỗ này, không nể mặt phụ nữ chút nào. Còn đánh thẳng vào mặt người ta.
Vừa càu nhàu, Nguyễn Thế Sơn vẫn không quên lao xuống tranh con mồi.
- Tất cả đều là công lao của ta! Đến ăn hôi mà còn muốn giành à?
Vũ Minh Kiệt cuống quít bắt kịp, còn dùng cả Thặng Ba Chưởng đẩy bay Nguyễn Thế Sơn sang một bên.
- Không có ta tới giúp, ngươi đi bán muối rồi!
Nguyễn Thế Sơn cũng không vừa, vừa bị đẩy đi, hắn đã giơ ngón tay búng một phát. Từ trên người Vũ Minh Kiệt, mọc ra một đống dây leo, trói chặt hắn lại.
- Móa! Ngươi gieo hạt từ bao giờ?!
- Nhanh như gió, tĩnh lặng như rừng cây, dữ dội như lửa, vững chãi như núi, vô hình như bóng tối, chớp nhoáng như sấm sét. Binh pháp Tôn Tử. Ngươi dụng binh lỗ mãng sao mà hiểu nổi?
- Hiểu cái búa!
Vũ Minh Kiệt nóng máu. Hắn co hai chân quẫy thật mạnh, như con cá bơi trong không khí, lao thẳng tới phía Nguyễn Thế Sơn.
- Tao không vừa mắt mày lâu lắm rồi!
- Tao cũng vậy á!
Hai Thiếu tướng, một Lục quân, một Hải quân, đánh nhau trên không, không bên nào có lợi thế sân nhà, nhưng chưa gì đã thấy tiếng đánh nhau rung chuyển một phương trời.
Mụ béo bị bỏ lại đó bơ vơ, hơi đờ người đi một lúc, rồi chợt cười hớ hớ. Mụ lẳng lặng tìm đường chuồn.
Rẹtttttttt!!!!!!!
Chợt từ sống lưng mụ, một cảm giác tê giật nhanh chóng lan ra khắp người. Mụ cứ như thế khựng giữa không trung, sau đó rơi thẳng xuống đất, đánh cái rầm một tiếng.
Trước mặt mụ, là Vương Minh Quang, tay còn đang cầm một cái điều khiển. Hắn mỉm cười vô cùng gian trá.
- Binh Pháp Tôn Tử thật sự, phải là không đánh mà thắng. Phải thắng từ trước khi ra trận.
- Ngươi… cái này… là bom shock điện… từ bao giờ?
- Ta tốn công cài MC vào Hội đấu giá, để làm cái gì hở? - Rồi hắn quay lên gọi thật to với hai tên Thiếu tướng còn đang ngẩn tò tè chưa hiểu chuyện gì xảy ra. - Chấm dứt rồi! Xong rồi! Các vị quay lại doanh trại được rồi. Từ đây sẽ do Trương Minh Quang ta tiếp quản! Báo cáo cũng sẽ do tôi viết. Xin cám ơn!
Công lao của hai vị Thiếu tướng, cứ như vậy mà bị nẫng tay trên.