Nơi đây đúng là một lăng mộ có niên đại năm.
Chỉ có cánh cửa quái đản vừa rồi là không phải.
Vân có chút thở phào nhẹ nhõm. Sợ nhất là khi mọi thứ không theo dự kiến ban đầu. Còn lại thì đều đơn giản.
Con người sợ nhất là những thứ họ không thể lý giải. Còn những thứ đã có thể lý giải, thì dù đáng sợ tới đâu, cũng có cách giải quyết.
Vân lại định giơ điện thoại lên quét một vòng, chợt cha cô đưa tay đập vào tay cô một cái.
- Phụ thuộc vào công nghệ quá không tốt đâu. Mở to đôi mắt và đôi tai ra, quan sát đi.
- Nhưng ở đây tối om á!
- Vậy mới cần quan sát.
Vân phụng phịu. Tuy vậy, cô vẫn làm theo.
Phóng tầm mắt vào màn đêm đen.
- Con chịu. Con quen với cách này hơn. Fire!!
Vừa hô một tiếng, điện thoại đã rung lên. Trên tay cô, một quả cầu lửa xuất hiện. Lập tức màn đêm sáng rực lên.
Vân vung tay ném quả cầu lửa về một hướng. Quả cầu rơi đúng vào nơi đặt một bó đuốc, bó đuốc cháy rừng rực. Sau đó, cô lại di ngón tay, lửa từ bó đuốc này nhảy theo hướng cô chỉ, sang một bó đuốc khác, cứ như vậy chẳng mấy chốc nơi đây đã sáng rực lên.
- Mày cứ như vậy thì bao giờ mới thành Shadow Runner được đây con? - Lão Bạch thở dài.
- Con chả cần. Con chỉ cần kiếm đủ tiền rồi đi ngao du khắp thế giới là được.
- Các họa tiết trang trí trong này, rất khớp với các họa tiết của Hà Quốc cổ. - Vân nhận xét.
- Không chỉ vậy đâu. Chủ nhân của nơi này còn theo tín ngưỡng Chầu cổ đại.
- Chầu?
- Chưa nghe sao? Chầu trong thời xa xưa, là một thứ tín ngưỡng vô cùng đáng sợ ở Hà Quốc cổ đại. Tới mức mà tất cả các thế lực khác phải hợp sức với nhau mới tiêu diệt được Chầu.
- Từ từ để con search đã… Quái! Chẳng hề thấy bất kì tài liệu nào nói về nó.
- Đã bảo là bớt dựa dẫm vào mấy thứ đồ công nghệ ấy đi. Có những thứ bí mật không bao giờ được chia sẻ trên internet cả đâu. Thậm chí chuyện về Chầu, chỉ sợ ngày nay số người biết được cũng không nhiều…
- Vậy sao Daddy lại biết vậy?
- Bí mật.
- Hừm!! - Vân bĩu môi.
- Tín ngưỡng Chầu cổ đại, chia làm Phủ. Thiên Phủ, Ngàn Phủ, Thoải Phủ, và Địa Phủ. Theo quan niệm của người cổ đại, Phủ ấy nằm ở dưới đáy sông Mẫu Hà, cũng tượng trưng cho nền Văn minh và trật tự của cõi Nước.
- Làm sao để phân biệt Phủ đó?
- Màu sắc. Thiên Phủ là màu đỏ. Ngàn Phủ là màu xanh lá. Thoải Phủ màu trắng. Và Địa Phủ màu vàng.
Vừa nói, lão Bạch vừa đưa mắt nhìn quanh.
- Nơi đây có tông màu chủ đạo là màu xanh lá cây, lại có các họa tiết hoa lá và cây cối, vậy là thuộc về Ngàn Phủ. Phủ của miền non cao. Dựa theo quy mô và phong cách, đây hẳn là một ông quan rất lớn, giàu có, và được dân chúng yêu quý.
- Một ông quan miền cao, vì sao lại được mai táng ở vùng biển vậy? Con nghĩ những nơi như Hải Thành, phải thuộc Thoải Phủ mới đúng chứ?
- Không rõ lắm. Nhưng rất có thể ông ta là một Nghệ nhân.
- Là sao?
- Sau khi Chầu bị hủy diệt, những người còn sống sót của tín ngưỡng ấy đã tìm cách biến đổi các nghi thức ấy đi, trở thành một loại hình biểu diễn tưởng như vô hại. Đó chính là Nghệ thuật. Truyền nhân của nó, chính là các Nghệ nhân. Chầu chính thức bị hủy diệt vào Kỉ lịch thứ , còn ngôi mộ này được xây tầm Kỉ lịch thứ đổ lại, nên chủ nhân của nó hẳn phải sống ở giai đoạn sau khi Chầu đã không còn. Rất có thể ông ta là một Nghệ nhân. Một Nghệ nhân bí mật, đồng thời giữ luôn một chức quan trong Triều đình Hà Quốc.
- Con vẫn đang thắc mắc…
- Sao?
- Một lăng mộ của một Nghệ nhân miền cao ở Hà Quốc cổ đại, tại sao lại xuất hiện một cánh cửa mà cũng từng xuất hiện tại miền đất Khali cách đây nửa vòng quả đất?
- Mày hỏi cha thì cha biết hỏi ai??? Nhưng tạm thời quên cái cánh cửa chết tiệt kia đi, quên luôn cái thằng vua Kalutami đó đi. Chúng ta ở đây là để tìm kiếm báu vật!
- Cha có manh mối nào chưa?
- Mày nghĩ tao là ai vậy? Thánh Nhân chắc? Chẳng lẽ cái gì tao cũng phải biết sao? Đây là một thứ tín ngưỡng đã từng khuấy đảo cả Thế giới, không chỉ một lần, mà là hai, không, ba lần!! lần, buổi Chầu được diễn ra, là lần mà Thế giới này phải đảo điên!! Đây là thứ bí mật mà người ta chôn giấu suốt năm dài, nếu tao mà biết được nhiều đến vậy thì tao đã không khó nhọc đi lang bạt kiếm cơm thế này!
- Cha có phân bua nữa thì cũng giải quyết được chuyện gì chứ? Cha của con tài giỏi tháo vát hiểu biết bản lĩnh lắm mà! Cha là Shadow Runner đã từng đi qua khắp lục địa cơ mà, đã từng kiếm được hơn ngàn báu vật cơ mà, đã từng phá khóa ngân hàng lớn và trộm đồ của ông vua cơ mà! Cố lên đi cha!!
- Mày chỉ giỏi nịnh. Để tao nghĩ thử xem. Nhìn thấy cái Linga Yoni đằng kia chứ?
- Linga - Yoni? Là hai cái biểu tượng Tính Dục trong các nền Văn hóa cổ đó à? Nhưng con đâu có thấy?
Linga, dương vt, và Yoni, Âm Vật. Đây là hai biểu tượng Phồn thực mà người xưa cho rằng đã sáng tạo nên thế giới.
- Linga và Yoni không phải lúc nào cũng sẽ dễ dàng nhận biết đâu, có khi nó chỉ là những tượng hình vô cùng đơn giản. Có nhìn thấy đằng đó chứ?
Nơi lão Bạch chỉ tay tới, là Chính điện, vị trí linh thiêng nhất của gian phòng. Cả lập tức chạy tới đó.
Trên một cái bàn đá, đặt ở đó một hòn đá kê ngang, và một hòn đá dựng dọc.
- Hòn đá ngang chính là Yoni, hòn đá dọc là Linga. Đây chính là một cách biểu trưng cho sự hình thành của vũ trụ. Khởi nguồn của mọi thứ. Các Nghệ nhân thời xa xưa luôn bị ám ảnh bởi “Cội nguồn”.
Lão ngừng lại lấy hơi.
- Con có biết, khi một Nghệ sinh muốn được công nhận là một Nghệ nhân, thì người đó phải trải qua một thứ nghi thức: một cuộc hành trình hồi hương.
- Hồi hương?
- Đi ngược dòng sông Mẫu Hà, tìm về cội nguồn của nó. Thượng nguồn của dòng Mẫu Hà được cho là nơi khai sinh ra Chầu, là nơi bắt nguồn của mọi dòng sông trên thế giới, và cũng là thánh địa của các Nghệ nhân.
- Hình như… nghe rất đúng? Thượng nguồn của dòng Mẫu Hà, chẳng phải là Đất Tổ Rukth’Oarr ngày nay sao?
- Và cũng là khởi nguồn của mọi dòng sông trên khắp lục địa. Đúng thế, đến tận bây giờ, khi Vệ tinh ra đời, người ta mới xác minh rằng truyền thuyết ấy là thật.
- Nhưng đâu có ai xâm phạm được vào Đất tổ Rukth’Oarr?
- Đúng thế. Và ngày xưa việc tìm về Thượng nguồn dòng Mẫu Hà còn khó khăn gấp bội phần. Mà thôi, đó là chuyện của Hà Quốc cổ đại. Cái chúng ta cần bây giờ là giải mã thông điệp này.
- Nhưng con vẫn thắc mắc. Vậy nếu không thể tìm đến được Thượng nguồn, vậy các Nghệ sinh ấy phải làm sao?
- Khà khà. Chẳng ai đến được Thượng nguồn cả, vì họ luôn dừng lại ở một chặng nào đó trên cuộc hành trình.
- Vì sao vậy?
- Vì họ cảm thấy nơi đó đã là cội nguồn của mình rồi. Hầu hết các Nghệ nhân đều sẽ dừng lại ở một mảnh đất, một làng quê, hoặc một thành thị nào đó dọc dòng Mẫu Hà, hành nghề và lập gia đình ở đó, và tiếp tục tìm kiếm học trò để truyền lại Nghệ thuật của mình, cũng như truyền lại khao khát tìm kiếm Thượng nguồn còn dang dở.
Một thoáng im lặng. Chợt Vân đột ngột lên tiếng.
- Chúng ta có phải là Nghệ nhân không?
- Hả, sao mày lại hỏi thế?
- Tất cả những trò Ảo thuật, rồi Ma thuật mà cha dạy con, đều là để biểu diễn mua vui cho người khác đó thôi. Vậy chúng ta có phải là Nghệ nhân không?
- Vân!
- Dạ!
- Mày có giao tiếp được với Thần linh không?
- Không.
- Điểm mấy môn Nghệ thuật của mày có cao chót vót không?
- Không.
- Vậy thì yên tâm. Chúng ta không phải Nghệ nhân.