Thiên Mệnh Khả Biến

chương 435: cho mượn cây bút

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thủy Hành Kinh là một kinh đô của di sản. Chính vì thế mà người ta không kiếm đâu ra đất để xây sân bay. Xung quanh Thủy Hành Kinh lại là chằng chịt sông ngòi, cũng chẳng thể nào xây được đường băng.

Rốt cuộc người ta phải dời điểm xây sân bay tới cách đó hơn cây số, trên một vùng đất cao. Để đi tới đó, cần men theo dòng sông Mẫu Hà chảy cuồn cuộn bên dưới bờ đê khổng lồ.

Vì sân bay cách xa Kinh đô tới vậy, mà Thủy Hành Kinh chưa bao giờ trở thành một trọng điểm kinh tế nếu so với Kinh đô còn lại. Nó chỉ có lợi thế về sông ngòi và khí hậu mà thôi.

Nhưng mất cái này thì lại được bù bằng cái khác. Con đường ngoằn nghèo dẫn tới sân bay men theo dòng Mẫu Hà, được gọi là Thắng Lộ. Vì dọc con đường này, là vô vàn những thắng cảnh.

Một bên là sông, một bên là núi. Trên dãy núi này, lại có vô số chùa chiền di tích. Nghe nói còn có cả hang động nơi một vị Đại Thiền sư tọa hóa. Và rất nhiều những sự tích khác.

Đáng nói nhất, vẫn là thác Lạc Thiên Bộc Bố, một trong thác nước vĩ đại nhất Bắc Hà. Nước từ độ cao m đổ thẳng xuống lòng sông Mẫu Hà, làm nước bắn tung tóe lên không trung. Trong những ngày sương mù, không nhìn được nổi đỉnh thác, cứ ngỡ như một dòng sông từ trên trời đổ xuống.

Người Bắc Hà, đặc biệt là người Giang Hạ rất tôn thờ dòng sông, vì vậy họ không dám mượn sức nước của thác Lạc Thiên để làm Thủy điện. Họ sợ phá hoại một danh thắng như vậy sẽ khiến dòng sông nổi giận. Hơn nữa, khắp vùng Giang Hạ đã quá thừa Thủy điện để cung cấp cho cả nước. Vậy nên Lạc Thiên Bộc Bố vẫn giữ được vẻ hoang sơ hùng vĩ vốn có, điều mà rất hiếm tìm thấy ở Đại Nam.

Thủy điện thì có thể không xây, nhưng sân bay thì bắt buộc phải có. Từ sân bay trên vùng đất cao, hầu hết những chuyến bay cất cánh đều sẽ bay qua đỉnh thác Lạc Thiên, từ trên trời nhìn xuống con thác, cảm giác vô cùng rợn ngợp.

Vậy nên, đến Giang Hạ, nhất định phải đi máy bay ít nhất một lần, dù không có nhu cầu đi nữa.

Đó là đối với người ngoài đến Giang Hạ du lịch. Cái gì đối với họ cũng là mới mẻ. Còn với dân bản xứ thâm căn cố đế ở nơi này, thì mỗi lần đi máy bay là một lần phiền toái.

Đường vòng vèo , cây số, lại xóc nảy nhiều ổ gà, thậm chí nếu là mùa lũ có khi còn có đất lở làm cản trở giao thông. Chưa kể đám container chạy vù vù suốt con đường.

Nhiều ý kiến kêu gào Triều đình Bắc Hà cho xây một con đường cao tốc khác để giảm tải độ nguy hiểm của con đường cũ kĩ này, ấy thế mà kêu gào đã suốt năm có lẻ, mới được Triều đình miễn cưỡng phê duyệt. Phê duyệt xong, lại trì trệ thêm năm nữa chưa xây dựng xong. Vốn khởi điểm là tỉ tệ, nay đã đội lên tỉ, và chưa có dấu hiệu dừng lại.

Độ trì trệ của Bắc Hà Lãnh thổ thì gần như đã thành huyền thoại.

Nhiều ý kiến lại kêu gào mời nhà thầu Đại Nam tới xây dựng, vì chỉ cần tháng là họ xong con đường này, vốn cũng không quá tỉ. Ấy vậy mà ý kiến này không được đông đảo dư luận ủng hộ, vì tinh thần tự tôn dân tộc của Bắc Hà.

Thà làm đường đểu một chút, lâu một chút, tốn nhiều tiền một chút, còn hơn là để bọn Đại Nam đắc ý.

Tiểu Phi mệt mỏi dựa lưng vào kính cửa xe. Đêm qua hắn phải lao lực chuẩn bị thật nhiều.

Hà Khuyết Minh một tiếng bảo đi Đại Nam là đi Đại Nam, chỉ khổ sở cho phụ tá của hắn phải lo lắng ngược xuôi.

Hội trưởng Ám Hành Hội muốn xuất hành tới Đại Nam, nào phải cứ bắt xe ra sân bay là xong? Còn phải chuẩn bị cả một bộ sậu đầy đủ chức vụ, cùng với đó là lên kế hoạch thật kĩ càng.

Chuyến đi này không chỉ đơn thuần là giải quyết vụ ám sát của Bạch Linh Đội tại Hải Thành thôi đâu. Còn là chuyến thăm của tổng cục Ám Hành Hội với các chi hội địa phương, khảo sát tình hình phát triển tại Đại Nam, tiện thể giải quyết luôn những công việc mà cần tới trực tiếp mới giải quyết được, và cũng là để đánh giá thật cẩn thận nước đi tiếp theo.

Thậm chí, còn phải chuẩn bị sẵn sàng cả việc gặp gỡ với những tay to bên Đại Nam, dù là Phạm Viết Phương hay Vương Vũ Hoành, có khi đều phải tiếp chuyện một lần cũng không chừng.

Làm thư kí cho các nhân vật máu mặt là phải thấu đáo triệt để như vậy, chứ không thể qua loa hời hợt. Nhân lực tuyển chọn cũng cần kĩ càng, chứ không thể nào qua quýt cho có.

Bao nhiêu việc dồn lên đầu Tiểu Phi, khiến hắn mệt mỏi rã rời.

Cho đến sáng sớm nay, sau một đêm không ngủ, mọi thứ rốt cuộc cũng đã được thu xếp hòm hòm, chỉ còn lại chuyện nhân lực. Tiểu Phi cạn kiệt sinh lực, bất đắc dĩ đành giao cho cấp dưới thu xếp. Tìm tầm người, tư cách đủ yêu cầu, lòng trung thành được đảm bảo, và đủ bản lĩnh cho chuyến đi sắp tới.

Cấp dưới tìm được cho Tiểu Phi người phù hợp với tiêu chí trên, nhưng đến người thứ thì tìm đến nát óc cũng không ra. Tiểu Phi mệt mỏi ngáp một cái, thấy một thanh niên vẻ mặt khôi ngô tuấn tú đứng cạnh cấp dưới của mình, mà khí chất lại toát lên một cảm giác không yếu đuối chút nào, hắn mới hỏi thằng cu này là ai.

- Là một đứa mới gia nhập. Tư cách không vấn đề gì, không hề có một xíu xiu gì đáng nghi, năng lực làm việc cũng coi được, nhưng mỗi tội… đần quá! Bảo gì làm nấy, chỉ đâu đánh đấy, nếu không thì cứ như thằng ngố!

Tiểu Phi lại ngáp một cái.

- Ngố tí cũng được. Miễn là nghe lời là được rồi. Chẳng còn thời gian nữa, cho nó đi theo đi.

- Dạ. - Cấp dưới hớn hở trả lời. Tiến cử người cho cấp trên, hắn chả thiệt cái gì.

- Mà sao thằng này đẹp trai quá vậy? Cứ thế này thì đám nữ nhân Hải Thành làm sao để ý tới tao nữa? - Tiểu Phi càu nhàu. Chuyến này đi Đại Nam cũng cần quăng lưới nữa chứ, đâu ai vất vả để rồi không thu được gì. - Kiếm cho nó cái mặt nạ để nó đeo vào đi.

- Vâng, vâng.

Cấp dưới lăng xăng đi kiếm một cái mặt nạ. Bọn họ là Ám Hành Hội, tùy tiện kiếm mấy món đồ kiểu này vô cùng dễ dàng.

Rốt cuộc, thanh niên kia được úp lên một cái mặt nạ đồ cổ cũng không quá đáng giá, rồi bị đẩy theo Tiểu Phi.

- Tao nên gọi nó là cái gì đây?

- Mọi người thường gọi nó là A Dậu. - Cấp dưới trả lời.

- Được rồi A Dậu. Đi theo tao. Nhớ nghe lời đấy.

A Dậu gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo Tiểu Phi.

- Lần này đi cũng tay xách nách mang phết đấy. Mấy thùng hàng kia là để gửi tặng quan chức Đại Nam. Mấy thùng gốm nho nhỏ kia là để chào hỏi với chức sắc Hải Thành. Rồi mấy món kia là để “bôi trơn” thứ sử Quy Hóa. Rồi còn… À mà nếu được thì mày ghi chép lại hộ tao! - Tiểu Phi nói với A Dậu.

- Cho tôi mượn cây bút.

- Ủa? Không có bút à? Đứa nào cho thằng này mượn cây bút đi! - Tiểu Phi hô lên, rồi thấy xe của Hà Khuyết Minh đang chuẩn bị cất bánh, lại hối hả hô lên - Thôi, để sau, lên xe mau! A Phương, chốc đảm bảo cho tao chuyển hết đống này ra sân bay nhé!

Cấp dưới gật đầu với hắn.

Tiểu Phi nhanh chóng nhảy lên xe. Hà Khuyết Minh cũng đã ở trên đó, còn đang bận nói chuyện điện thoại. Xem ra đi công tác rồi thì việc ở quê nhà cũng không thể buông lơi.

A Dậu nhảy theo Tiểu Phi lên xe. Hà Khuyết Minh đang gọi điện, nhìn thấy A Dậu đeo một cái mặt nạ, cũng hơi khó hiểu một chút, nhưng cũng không nói gì.

Xe bắt đầu chạy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio