Tiếu Diện nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn điên cuồng nắm chặt hai bàn tay đến tứa máu. Mặt hắn không còn nét cười, và mắt hắn thể hiện rõ ràng sự xung đột giữa lòng căm thù và nỗi sợ hãi.
Hắn như đứng chôn chân ở đó, dù đầu óc thét gào bắt hắn phải bước tới, bản năng của hắn lại giữ chặt đôi chân dưới mặt đất.
Vân cũng vì một cảnh vừa rồi mà khiếp hãi.
Không phải vì Bạch Thế Thắng dùng răng cắn đứt cổ người ta, mà là vì sự thản nhiên của hắn khi làm việc đó. Vì sự thản nhiên của hắn khi nhận những nhát kiếm chí mạng lên người. Sự thản nhiên của hắn khi bị người khác đòi giết.
Không chút cảm xúc, không chút đau đớn, không chút bận tâm. Hắn bình thản và tĩnh lặng.
Nhưng trong sự bình thản ấy, người ta lại nhìn thấy một sự tàn ác. Một sự tàn ác hoàn toàn khác với những định nghĩa về cái ác, mà chỉ khi đối mặt với nó, ta mới sâu sắc cảm nhận được.
Một cái ác không đến từ tâm lý căm thù lệch lạc, không đến từ sự ích kỉ bất chấp, cũng không đến từ những mưu mô thủ đoạn tàn nhẫn. Cái ác toát ra từ Bạch Thế Thắng, trần trụi, thô ráp, nguyên thủy. Một cái ác mà tự thân nó định nghĩa chính nó, một cái ác ở trong cái định nghĩa chân thực nhất về cái ác, một cái ác bản năng của loài dã thú, một cái ác lạnh lùng và không có lòng xót thương.
Người ta vẫn nói, nhân chi sơ tính bản thiện, hay nói theo ngôn ngữ khoa học, vì loài người thuộc giống linh trưởng, là một loài sinh vật xã hội, chúng ta từ khi sinh ra đã biết tử tế với đồng loại của mình để tồn tại.
Chúng ta sinh ra đều là những kẻ thiện.
Nhưng thứ quan niệm đó dễ dàng bị bóp vỡ nát trước sự tồn tại của Bạch Thế Thắng.
Hắn sinh ra với cái ác thuần phác tới mức hắn còn không hề ý thức về nó, tự nhiên như cách người ta không nhận ra mình vẫn đang hít thở.
Hắn điềm tĩnh, hắn tử tế, hắn cư xử theo đúng đạo lý, nhưng điều đó không thể ngăn cản được một sự thật: hắn ác. Và cái ác của hắn khiến tất cả những kẻ tự nhận mình là độc ác, đều phải quỳ gối.
Vân không phải kẻ ác. Cô chưa từng coi việc giết chết địch thủ là ác. Đó là điều cần phải làm để tồn tại. Giết chết đối thủ không phải là định nghĩa của cái ác, cũng như tử tế với người khác không phải là định nghĩa của cái thiện. Tiếu Diện có thể là một kẻ ác, hay tự thân hắn coi hắn như vậy, khi hắn có thể thoải mái gây ra những cái chết không cần thiết và vui vẻ tận hưởng nó.
Cái ác tiếp cho người ta sức mạnh, một thứ sức mạnh để họ vượt qua cái bản ngã yếu đuối vốn có.
Nhưng cái ác nhỏ nhoi ấy có đáng là gì, khi ngươi đối mặt với một kẻ mang theo một cái ác bản năng nhất và thuần túy nhất?
Kẻ mang cái ác bản năng ấy, cũng mang theo một sức mạnh vô địch, một áp lực kinh người, và một sự lạnh lùng đến đau đớn. Kẻ đó sinh ra để thống trị, để nghiền nát bất cứ kẻ nào dám phản kháng.
Tiếu Diện không dám phản kháng. Dù hắn rất mạnh. Dù hắn mang nỗi khao khát muốn lấy mạng Bạch Thế Thắng đến điên dại. Dù hắn đã bỏ rất nhiều thời gian để gây dựng một thế lực đủ mạnh để phản kháng. Nhưng hiện nay, hắn nhận ra, trong con hẻm này, hắn chỉ có một mình.
Một mình hắn, đối diện với cái ác.
Và hắn sợ.
Vân từng đọc một bài báo về Phạm Viết Phương. Lão ta từng nói cái gì nhỉ? Hãy bước vào đó, và nhìn thẳng vào cái chết.
Một cái chết trần trụi, và nguyên thủy. Một cái chết như chính nó vẫn vậy, và không một mỹ từ nào có thể thi vị hóa hay làm giảm dịu đi nó. Nó chỉ đơn thuần là một cái chết, hoàn mỹ và tinh sơ.
Đối với Bạch Thế Thắng, chỉ cần thay cụm từ này bằng cái ác. Một cái ác ở vào trạng thái gần như hoàn mỹ nhất của nó, vẹn nguyên không chút tì vết.
Giờ đây Vân đã hiểu thiên hạ đồn đại về kẻ này không hề khoa trương một chút nào, mà ngược lại, còn là nói giảm nói tránh.
Bạch Thế Thắng là kẻ bước đến gần nhất thứ khái niệm “Học trò của thầy Phương”. Hắn bằng một cách rất bản năng mà không hề có chút gượng gạo cố gắng, tiếp cận tới thứ cảnh giới mà lão Phương tâm đắc.
Một cái ác trần trụi.
Nhưng nếu chỉ vậy, thì cũng chỉ vậy mà thôi. Nếu chỉ là vậy, hắn cũng sẽ không khiến Vân phải ray rứt đến vậy. Có gì đó ở hắn khiến Vân cảm thấy tột cùng âu lo và trăn trở. Có gì đó ở hắn, một thứ gì đó mà như lời thiên hạ vẫn nói, được đẩy vào cái nhân cách độc ác đến thuần túy kia, một thứ thay đổi nào đó đã xuất hiện ở con người mang tên Bạch Thế Thắng kia trong suốt năm hắn vắng bóng.
Một thứ gì đó, như một chất xúc tác cuối cùng để biến một thực thể thuần túy tàn ác, trở thành một con quái vật không thể nào kìm hãm.
Đó là lúc, Vân thấy được, trong ánh mắt thờ ơ và chán nản kia, lóe lên… một tia hứng thú.
Một sự hứng thú nhỏ nhoi, nhưng thuần túy đến mức tận cùng. Một sự thích thú như khi đứa trẻ con tìm được món đồ chơi, như một kẻ chán chường tìm ra niềm vui sống, hay như một thiên tài tìm thấy một vấn đề lý thú để tìm hiểu.
Ánh mắt hơi lóe sáng kia, sâu sắc gợi cho Vân tới một con người.
Một kẻ lúc nào cũng bình đạm nhàm chán ngồi một chỗ trong phòng, nhưng ánh mắt hắn cũng lóe lên những tia sáng hứng thú này mỗi khi hắn tìm thấy một vấn đề thú vị.
Giờ Vân đã hiểu, thứ cảm giác lo ngại mà Bạch Thế Thắng đem đến cho cô là gì.
Không phải bởi vì hắn giống Phạm Viết Phương.
Nếu nói Bạch Thế Thắng gợi nhắc người ta nhớ tới người Thầy vĩ đại Phạm Viết Phương, thì hắn gợi nhắc Vân rõ rệt hơn tới một kẻ khác.
Vương Thành Văn.
Cũng với sự thờ ơ và bình đạm đó, cái cách cư xử cực kì hợp lý lẽ đó, cái sự bàng quan và lý trí tới mức tàn nhẫn, cái sự lạnh lùng đến mức có thể thẳng thắn nhìn nhận cả bản thân mình như một đối tượng để đánh giá, và cũng bằng cái nhìn lạnh lùng ấy mà bao quát khắp thế gian, mà không kèm theo một chút cảm tình hay thiên vị. Và một sự hứng thú vô tận của một đứa trẻ đối với thế giới.
Bạch Thế Thắng giống Vương Thành Văn tới tột cùng, mà cũng khác nhau một trời một vực.
- Không lên thì thôi. Tao về. Nhớ ngày nữa tao có lời mời nhé.
Bạch Thế Thắng chẳng chút đoái hoài tới những vết thương ghê người hắn đang mang, cả thanh kiếm đang cắm trên người hắn, vẫn với một bộ dạng uể oải, hắn quay người bước đi, thoải mái như một vương giả, tự tại như một kẻ lang thang.
Rầmmm!!!
Tiếu Diện vung cánh tay đấm thẳng vào tường. Bàn tay hắn đỏ lòm vì máu. Nụ cười của hắn giờ đây gượng gạo và nhăn nhúm tới mức kinh dị.
Hắn vừa bỏ lỡ một cơ hội đối diện với Bạch Thế Thắng. Hắn đã vừa bỏ lỡ cơ hội giết chết thằng khốn nạn ấy.
Hắn vừa sợ hãi một cách bất lực. Và hắn căm phẫn sự bất lực của mình đến tận xương tủy.
Và hắn lại bất lực vì sự căm phẫn này.
Hăn cất một tràng cười dài đầy cay đắng. Điệu cười khó nghe ấy cứ dần dần vang to hơn, kéo dài thành một chuỗi âm thanh không biết là cười hay khóc.
- Đi!!! - Hắn cất giọng, mà có lẽ là đang nói với Vân - Dẫn tao đi gặp Vương Thành Vănnn!!!