Ngày giỗ tổ qua đi đã nửa tháng. Gió bấc đúng hẹn ùn ùn thổi về Long Thành.
Vũ Hoành co ro trong lớp áo khoác mỏng. Hắn cất từng bước nhanh nhẹn rời khỏi khu nhà của mình, hướng về phía Bắc.
Thưa thớt vài người gia nô trong cung nhìn thấy hắn, theo phép thường mà kính cẩn cúi đầu chào. Vũ Hoành cũng vui vẻ hỏi han bọn họ vài ba câu. Một số gia nô đã gặp hắn nhiều lần, sau sự lễ phép thông thường, cũng đã rất thoải mái ngẩng đầu lên đáp lời hắn.
Vũ Hoành ở nơi này, ngoại trừ xuất thân khác biệt, còn lại vẫn rất hòa đồng với mọi người. Hắn coi tất cả như những người thân trong nhà vậy.
Từ phía bên kia sân, đang hì hụi quét rác là một thanh niên cao gầy, vẻ lanh lợi láu lỉnh. Nhác thấy bóng Vũ Hoành phía xa, hắn hớn hở vứt cây chổi xuống đất, tung tăng chạy tới.
- Tiểu Ly kính chào Hoàng tử điện hạ!
Hơi hơi cúi đầu chào một tiếng rõ to, rồi tên thanh niên ấy ngay lập tức ngẩng đầu, dùng một thái độ vô cùng bỗ bã mà vỗ vai Vũ Hoành.
- Sao nào? Vũ Hoành điện hạ sáng nay bỏ dở tập luyện à? Cũng hiếm thấy à nha? Sao? Định lén lút đi đâu đó trốn vợ à?
- Ờ! Cứ coi là vậy đi - Vũ Hoành cũng nở một nụ cười tươi mà đáp lại. Nụ cười trên gương mặt của một thanh niên tuổi, làn da hơi trắng phếch vì khí lạnh, ánh mắt hiền lành, và giọng nói từ tốn. - Tiểu Ly, có muốn đi cùng ta đến Thái tử cung không?
- Oa! Hóa ra ngài đi gặp Bá Thế điện hạ! - Tiểu Ly hô lên một tiếng, rồi như giật mình vì âm lượng của mình, rụt vai lại kề tai Vũ Hoành nói nhỏ - Cũng đã lâu lắm rồi nô tài mới thấy ngài đi gặp anh trai?
- Ừm… Từ hồi được tấn thăng Thái tử đến giờ, anh ấy cũng bận rộn nhiều.
Vương Vũ Hoành năm nay tuổi, còn Bá Thế đã hơn . Hai anh em cách nhau khá xa, nhưng từ ngày nhỏ vẫn quấn quýt bên nhau không rời.
Võ công, cũng là do Bá Thế dạy Vũ Hoành những động tác đầu tiên. Dạy hắn tập quyền, tập tấn, dạy hắn những nguyên lý cơ bản nhất của võ học. Tri thức, thì những quyển sách đầu tiên mà Vũ Hoành đọc cũng là sách cũ của Vương Bá Thế để lại.
Từng bước hắn đi, đều là đi theo bóng lưng của người anh ấy. Nhưng, bóng lưng ấy càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa, vĩnh viễn cả đời hắn sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp.
Điều này ngày bé hắn làm sao có thể cảm nhận rõ ràng? Chỉ đơn thuần cho rằng vì Bá Thế lớn tuổi hơn hắn, nên có trình độ phi phàm như vậy là điều đương nhiên. Nhưng càng lớn, hắn càng nghe thấy nhiều lời xì xào bàn tán.
“Bá Thế ở tuổi đó đã làm được những gì những gì, mà Vũ Hoành sao lại kém tới vậy nhỉ?”.
Chẳng biết từ khi nào, đối với Vũ Hoành, Bá Thế đã là một thứ gì đó không thể chạm tới, không thể bắt kịp, là một thứ tượng đài khổng lồ đè bóng đen lên suốt thời niên thiếu của hắn.
Nhưng may thay, Bá Thế thì lại không nghĩ như vậy. Hoặc ít ra, cách anh ta đối xử với Vương Vũ Hoành chưa từng một giây một khắc thay đổi.
============
Tiểu Ly chỉ là một nô bộc nhỏ nhoi trong cung, chuyên làm những việc lặt vặt. Được cái, hắn đồng trang lứa với Vũ Hoành, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, cộng thêm Vũ Hoành lại là người rất giản dị bình dân, nên không hề câu nệ tiểu tiết. Thêm nữa, vì địa vị của Vũ Hoành vốn cũng chẳng cao gì trong Vương tộc, nên người ta cũng không can thiệp chuyện hắn giao du với những kẻ hạ nhân.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
Tiểu Ly chơi với Vũ Hoành cũng rất có chừng mực, có lẽ cũng bởi hắn biết quen thân một Hoàng tử thất thế vốn không phải là một cơ hội thăng tiến gì. Thậm chí là muốn lấy le với những gia nô khác cũng không thể, vì Vũ Hoành đối xử với ai cũng như ai.
Chỉ đơn giản là bạn bè, vậy thôi. Giai cấp, thứ bậc, danh vọng, lợi ích…, đôi lúc cũng chỉ là thứ phụ.
Tiểu Ly “cảm nắng” một nữ gia nô bên Thái tử cung. Chuyện này hắn chỉ dám tâm sự với mình Vũ Hoành. Thục Phương, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại thông minh sắc sảo có thừa. Trong Thái tử cung, Thục Phương không chỉ là một tì nữ thông thường, mà lại là gia sư kèm cặp cho nhiều gia nô khác.
Tiểu Ly ngoại hình thì ưa nhìn, miệng lưỡi thì dẻo quẹo, xuất khẩu thành thơ, trong giới gia nô vẫn luôn nổi tiếng là tay sát gái. Ấy vậy mà mỗi dịp được nói đôi câu với Thục Phương, mới nhận ra cô nàng không thích mấy trò thi ca nhạc họa này. Vũ Hoành sau đó nghe Tiểu Ly thút thít kể lể sự tình, cũng nhún vai chẳng biết làm sao.
Từ hồi đó tới giờ cũng đã hơn năm rồi, Vũ Hoành mới có dịp tới thăm anh trai. Tiểu Ly cũng nhân cơ hội ấy mà bám gấu quần hắn để đi ké.
========
Hai người cứ thế thong dong trên đường, chẳng mấy chốc là tới nơi ở của Vương Bá Thế.
Thái tử cung cho tới vài năm trước mới được sử dụng trở lại, vì tới lúc đó mới có Thái tử để phục vụ. Bá Thế từ ngày tiếp quản Thái tử cung, đã cho sửa sang khá nhiều. Điểm khác biệt đập ngay vào mắt, chính là một đài quan sát thiên văn nằm chễm chệ ngay phía trên cổng vào, y như một vọng gác.
Tiểu Ly tung tăng chạy tới gõ cửa, vừa gõ được tiếng thì đã thấy đầu váng mắt hoa. Một vật gì đó rơi từ trên không xuống trúng ngay đầu hắn, làm hắn suýt nữa bật ngửa ra ngất xỉu.
- Ai? Đứa nào? Đứa nào mà chơi dại vậy?! Chết ông thì sao?
Ngay lập tức, hắn la toáng lên. Nhìn lại, chỉ thấy một cái lens kính viễn vọng to như nắm tay đang nằm lăn lông lốc trên đường.
- Ô? Thôi chết. Đằng ấy không sao chứ?
Đáp lại, chỉ là một giọng nói thánh thót như chim sẻ. Lời nói đi trước, mặt người theo sau. Một thiếu nữ nhoài người khỏi cửa sổ đài quan sát, giương đôi mắt đen láy nhìn xuống mặt đường, vẻ mặt có chút lo lắng. Mặt trời đằng đông vừa mới ló rạng, soi những tia nắng đầu tiên vào gương mặt trắng muốt ấy, lại như tô điểm thêm chút sắc hồng trên đôi gò má, như đốt lên sắc đỏ đôi môi.
Cả một đoạn đường trong Hoàng cung vắng vẻ như sáng bừng lên vì sự xuất hiện của cô gái ấy.
Tiểu Ly ngẩn ngơ chết lặng trước vẻ đẹp không chút tì vết ấy, hàm dưới há rộng như con hà mã, thực sự không biết mình còn sống hay đã chết.
Đến cả kẻ đã từng cưới được tuyệt thế giai nhân như Vương Vũ Hoành, cũng một khoảnh khắc tần ngần xao xuyến.
Mỹ nhân, ở đâu cũng vậy, thời nào cũng vậy, vẫn cứ làm khuynh quốc khuynh thành.
Bao nhiêu đế chế hùng mạnh, bao nhiêu nền văn minh rực rỡ, rốt cuộc cũng chỉ vì mỹ nhân mà sụp đổ.
Cô gái ấy, năm ấy tuổi, xinh đẹp một cách vô lý, tài năng lại xuất chúng vẹn toàn. Cô gái ấy, tên gọi Thục Phương.