Sức công kích của sóng âm phụ thuộc vào yếu tố. Cường độ âm, và Tần số âm. Ngoài ra, Âm Ba Công do con người sử dụng còn nguy hiểm bởi Tiết tấu âm, và một số yếu tố khác.
Thứ sóng âm từ con robot này phát ra, chỉ nguy hiểm bởi yếu tố ban đầu, nhưng cũng đã không thể coi nhẹ. Bởi lẽ, âm thanh không chỉ gây tổn thương tới tai người, nó còn tác động trực tiếp tới hệ thần kinh, chi phối cảm xúc, ảnh hưởng tới cả nhịp tim, phổi, khiến xương khớp run rẩy...
Những tổn thương bên ngoài do Cường độ và Tần số âm mang tới, hoàn toàn có thể giảm nhẹ bằng việc sử dụng Khí lực để phòng hộ, nhưng thứ đáng sợ nhất vẫn là những ảnh hưởng mà nó trực tiếp mang tới bên trong, thì không phải ai cũng có thể ứng phó.
Việc trang bị những kĩ năng để phòng ngừa sức công phá của âm thanh cũng là một trong những bộ môn sinh tồn bắt buộc phải học trong nhà trường. Một học sinh Cao trung trung bình sẽ đủ khả năng sử dụng Khí lực để che đậy đôi tai lúc cần thiết. Nhưng hiệu quả của kĩ năng này tới đâu, và liệu có thể sử dụng được ngay lúc cần thiết hay không, thì lại còn tùy mỗi người. Ít nhất thì, với khả năng rất cao có thể chạm trán, hoặc đơn thuần chỉ là không may nghe phải một loại sóng âm có tính sát thương cao, không học sinh nào dám chểnh mảng kĩ năng này.
Ngay khi cảm nhận thấy những rung động trong không khí, Văn đã chẳng chút chậm trễ dùng Khí lực bịt hai tai mình lại. Ấy thế mà, tai hắn vẫn cảm thấy lùng bùng, đầu óc hắn ù đi mụ mị. Đôi bàn chân vừa mới chạm đất, đã phải điên cuồng phát lực mà nhảy lùi về phía sau với tốc độ nhanh nhất có thể.
Vì hắn biết, Cường độ âm thanh tỉ lệ nghịch với bình phương khoảng cách tới nguồn âm, và theo Hiệu ứng Dopler thì hắn càng có tốc độ rời xa nguồn âm bao nhiêu, Tần số âm càng giảm bấy nhiêu. Giật lùi chính là cách thức tốt nhất để triệt tiêu sức sát thương.
Ngược lại, nếu cứ nhất quyết xông lên nhằm rút ngắn khoảng cách, thì sẽ nhận lượng sát thương gấp bội. Đây là cái giá buộc phải trả nếu không có phương án tấn công tầm xa.
Mà phương án tấn công tầm xa, hắn lại có. Dù rằng trong Võ thuật, những kĩ năng tấn công tầm xa thực sự không có nhiều, nhưng hắn tình cờ lại rất thuần thục một trong những kĩ năng như vậy.
Mãn Nguyệt Triều Quyền.
Cú trước đó đã bị sóng âm đánh bật đi rồi, vì Mãn Nguyệt Triều Quyền vốn cũng dựa trên sự lan truyền của sóng trong không khí. Nhưng cú thứ hai này, hắn sử dụng Mãn Nguyệt Triều Quyền, nhưng lại áp dụng thêm nguyên lý của Huyết Nguyệt Triều Quyền mà hắn mới khám phá ra.
Đó là… dùng hai tay đấm ra hai cú Mãn Nguyệt Triều Quyền cùng một lúc.
Lưỡng Nguyệt Triều Quyền!
Hai cú đấm này xuất phát từ hai điểm khác nhau, nhưng lại cùng hướng về một mục tiêu. Ngay tại điểm va chạm của hai cú đấm, cả hai cùng hòa vào nhau và đột nhiên… biến mất!
Mà cũng không hẳn là biến mất, chỉ giống như một bước nhảy. Hai cú đấm này cộng hưởng với nhau, tạo ra một cú đấm có thể xuyên qua không gian, bỏ qua luồng Sóng âm từ con Robot. Tới khi nó xuất hiện trở lại, cũng là lúc những âm thanh còn đinh tai nhức óc hơn vang lên.
Cả thân người Robot bị đánh văng khỏi đôi tay đồ sộ đang chống trên mặt đất, bay dúi về phía sau hơn m, chổng mông cắm mặt xuống đất, dây rợ sắt thép văng tứ tung.
Ngay khi đánh bại con Robot, thì Văn cũng khuỵu gối xuống đất. Toàn bộ xương khớp của hắn vẫn run rẩy vì đòn công kích sóng âm vừa rồi.
Hít thật sâu một hơi, hắn đứng dậy, hướng về phía sâu trong nơi này, hét to một tiếng.
- Liễu Thanh Chân! Ra đây! Tôi muốn gặp anh!
“Lý do?”
Rầm rầm tiếng rung chuyển cả mặt đất. Chẳng biết từ đâu, thêm con robot khác xuất hiện. Thân hình chính cân đối và gọn nhẹ hơn con đầu tiên, kích thước cũng không đồ sộ bằng, nhưng linh hoạt hơn. Hai tay chúng gắn những lưỡi dao sắc lẻm dài tới m.
“Lý do?”
Từ con robot, phát ra chất giọng kim khí rè rè. Nó đang nhìn thẳng vào Văn bằng một con mắt đỏ rực giống hệt của con đầu tiên.
- Tò mò. - Văn trả lời. - Nếu anh đồng ý thôi. Nếu không, tôi sẽ không quay về.
Con robot hơi nghiêng đầu, rồi vung cánh tay sắc lẻm của mình lên. Nó chỉ về hướng con Robot đầu tiên.
“Tới nhà người khác, phá đồ người khác, rồi muốn đi là đi sao?”
- À, cái đó hả? - Văn giơ tay gãi đầu, nét mặt cũng nhăn nhó khó xử - Vừa rồi là tôi muốn thử sức một chút, ai dè… lỡ tay đánh nát nó rồi. Xin lỗi… Bao nhiêu tiền… Tôi sẽ nghĩ cách đền…
Không phải cố ý, mà là lỡ tay. Việc này thì đúng là không hay ho gì.
“Lỡ tay? Xin lỗi? Không cần thiết. Đã muốn tới, thì tới đi.”
Con Robot vừa cất tiếng, vừa phăm phăm lao tới. Tốc độ không hề chậm. Con Robot còn lại cũng đồng bộ làm theo. Cả con tạo thành hướng giáp công Văn.
- Ây dà. Còn việc này thì chỉ là tự vệ thôi nhé.
Văn nói, rồi lại nhặt cây thước Lỗ Ban lên tay. Hắn đưa tay sờ dọc theo thân thước chỉ dài một cánh tay này, lần theo vết khắc đã mờ trên thân thước.
Cây thước này vốn là dụng cụ đo đạc từ thời cổ xưa, ứng dụng được vô vàn lĩnh vực. Chỉ vạch kẻ, tương truyền đo cả thiên văn trên trời, phương vị dưới đất, đo được cả các yếu tố vô hình trong vũ trụ. Tất nhiên, có thực sự thần kì tới vậy hay không còn chưa thể kiểm chứng, nhưng việc nó thực sự hữu dụng thì cũng không phải nói ngoa.
Trước giờ Văn chưa từng được tiếp xúc với một cây thước Lỗ Ban thực sự, nhưng hắn đã đọc trong sách. Các chi tiết và một số cách sử dụng cơ bản, hắn cũng chưa quên.
Hắn giơ cây thước về hướng Đông Bắc, đưa Khí lực dồn vào ngón tay, rồi miết ngón tay lên một vạch kẻ nằm ở tầm / thước. Lập tức, từ trên đầu cây thước, một ngọn lửa dữ dội bùng lên, soi sáng rực gương mặt hắn. Trong đôi mắt hắn, không chỉ hiển thị ánh lửa bập bùng, còn phản chiếu hình ảnh con Robot đang lao tới.
- Tới thì tới.
Văn vung cây gậy xông tới.
Tiếng kim loại rổn rảng, tiếng đao kiếm vun vút, tiếng lửa bùng, tiếng sét giật, tiếng va chạm cứ thế vang dội cả một vùng phế liệu hoang vắng.
Trục đường Thồ Lợn là trục đường chính của Quận , chạy xuyên suốt từ cổng vào cho tới tận Ngã Ba Lớn, dài tổng cộng km. Kể cả đi với tốc độ tối đa, cũng mất tới tiếng đồng hồ để đi hết con đường này. Con đường chia làm nhiều tầng và thay đổi lên xuống tại nhiều đoạn, với hàng ngàn lối rẽ vào các nhánh đường nhỏ hơn.
Tại km số , có một đường rẽ mà tất cả cư dân đều ghi nhớ không quên, đường rẽ đi tới Đệ Nhị Tháp.
Đệ Nhị Tháp cách đường Thồ Lợn có km. Và từ đường Thồ Lợn mà nhìn lên Đệ Nhị Tháp, sẽ không thể thấy được hình thù một ngôi tháp, mà chỉ thấy một bức tường đen khổng lồ, cao vút tới trời xanh. Bởi lẽ, với chu vi lên tới km, Tòa tháp đen vẫn cứ sừng sững đứng tại nơi đó, tỏa ra thứ uy áp cổ xưa bí ẩn bao trùm cả một vùng.
Vân ngắm nhìn tòa tháp qua cửa xe. Nhìn thế nào cũng thấy tòa tháp này giống một di tích cổ xưa hơn là một sản phẩm của thời đại công nghệ. Toàn bộ vùng trung tâm tài chính - công nghệ của một Đế quốc hiện đại bậc nhất thế giới lại dựa trên tòa di tích cổ đại, nghe cũng thấy giống một câu chuyện cười.
Biển báo chỉ km số . Người lái taxi bẻ lái rẽ xuống. Phí taxi ở đây cực kì chát, phải gấp lần phí taxi tại Hải Thành. Còn với người lao động thông thường, xe bus mới là phương tiện di chuyển phải chăng. Nhưng lần này Vân cắn răng bắt taxi. Thứ nhất là vì cô cũng không thiếu tiền. Thứ hai là vì taxi ở đây đều rất VIP, từ việc bảo mật thông tin tới nhiều loại dịch vụ bảo an khác. Nếu muốn xách một vali tiền bên người, Vân chắc chắn muốn càng ít phiền hà càng tốt.
Xe đi xuống con đường phía dưới. Con đường này chắc chắn là đẹp nhất Quận . bên đường không có nhà cửa, chỉ toàn công viên, cây xanh, đài phun nước và các công trình nghệ thuật. Tại cái nơi người ta phải chồng lên nhau mà sống như Sa Li Khan, một không gian quang đãng rộng lớn như vậy đã là một sự xa xỉ tột bậc. Xe đi qua một cổng điện tử, rồi đỗ vào một bãi đỗ.
Vân vừa xuống xe, đã có một đoàn tiếp tân ra đón. Tất cả bọn họ đều mặc một loại đồng phục xanh gắn huy hiệu của Quận . Trên cổ họ đều đeo một loại thiết bị. Vân theo họ bước tới một sảnh tiếp tân. Gọi là sảnh, nhưng kì thực lại là một tòa nhà to lớn được xây dựa vào chân tháp. Phía trong sảnh cũng lịch sự và khang trang như một khách sạn hạng sang, có phần trái ngược với cái ấn tượng cổ xưa mà Hắc tháp mang lại.
Đọc qua về Hắp tháp, Vân đã biết được rằng toàn bộ ngôi tháp này giống như một hình trụ đặc, hoàn toàn không có lối vào. Thứ được gọi là lối vào, chính là sảnh tiếp tân này, vốn đã sử dụng rất nhiều những loại thiết bị kết nối vào “mạch” của tòa tháp. Tất cả công ty đang hoạt động trên tòa tháp, vốn dĩ đang tồn tại trong một vùng không gian ảo bên trong.
“Ghê gớm”. Vân nhịn không nổi cái cảm giác choáng ngợp ùa tới. Cô nuốt nước bọt đánh ực một cái. Đã rong chơi qua khắp các lục địa, mắt thấy tai nghe đã nhiều, nhưng một di tích khổng lồ tới vậy, hoàng tráng như vậy, cô chưa từng nghĩ sẽ một ngày được tận mắt nhìn thấy. cây cột khổng lồ chẳng biết từ đâu xuất hiện, sừng sững cắm dùi ở cực Nam của một lục địa, tự thân tạo nên một vùng không gian riêng, một hệ thống riêng, một luật chơi riêng.
Mi vì đâu mà xuất hiện? Mục đích tồn tại của mi là gì?
Vân theo chỉ dẫn bước tới quầy lễ tân. Sau một vài thủ tục đăng kí, cô nói muốn lên tầng , Công ty Công nghệ Ano để giao dịch, diện khách mời không hẹn trước. Lễ tân nói, cô cần thư giới thiệu từ pháp nhân đủ chỉ số uy tín, hoặc chứng minh được năng lực tài chính. Vân chỉ mỉm cười chìa thẻ của mình cho lễ tân kiểm tra. Sau phút, lễ tân thông báo cô được cho phép, với một thái độ còn xởi lởi hơn cả lúc trước.
Theo hướng dẫn, Vân nhận lại thẻ của mình, bước lên cầu thang, bước vào một cánh cửa. Đi qua cánh cửa, tới hết một hành lang ngắn, cô nhận ra mình đang đứng trước một mảng tường đen xù xì của Hắp Tháp. Trên mảng tường ấy lờ mờ có những hình khắc xa xưa không còn rõ ràng. Một cảm giác lạnh lẽo cứ lặng lẽ mà tỏa ra, dần dần bao bọc vùng không gian chật hẹp.
Cũng lúc ấy, luồng nhiệt ấm nóng từ chiếc khăn quàng trên cổ Vân tỏa ra, xua tan đi thứ cảm giác u ám kia. Vân khẽ lắc đầu. Cô đưa lên chiếc thẻ căn cước của mình, đẩy nó chạm vào mảng tường.
Ngay lập tức, tâm trí cô bị kéo vào một khoảng không vô tận.