h sáng ngày /, John Pan như thường lệ, sau khi dùng xong bữa sáng, đã lại ngồi vào bàn làm việc.
Ngày nào cũng như ngày nào, đây đã là một thời gian biểu bất di bất dịch.
Dù cho chỉ còn ngày nữa, mọi thứ có thể sẽ hoàn toàn thay đổi.
năm trước, ông từng đề xuất tới Tiên Đế một ý tưởng mang tên Dooms Day, là một dự án áp dụng công nghệ cao của Sa Li Khan lên toàn quốc, nhằm cải biến khí hậu, phục hồi môi trường, cân bằng lại hệ sinh thái vốn đã bị nền Công nghiệp của Đế quốc này hủy hoại.
Theo phân tích của ông ta, việc tiêu thụ một lượng tài nguyên khổng lồ mỗi năm khiến Đại Nam phải sử dụng lượng tài nguyên lớn từ các nước chư hầu, khiến các đất nước này dần kiệt quệ và cũng khiến sự phân phối tài nguyên trong nước trở nên chênh lệch. Điều này gây ra sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt và cạnh tranh xã hội ngày càng gay gắt. Theo ông, việc tạo điều kiện để tất cả mọi người có khả năng tiếp cận với một lượng tài nguyên nhất định, sẽ tạo cơ hội để cho họ được cạnh tranh công bằng, mà muốn vậy, cần tái sinh lại hệ sinh thái. Nói đơn giản, một người thất nghiệp vẫn có thể cuốc đất làm nông, miễn là mảnh đất của anh ta đủ màu mỡ.
Vương Lập Đế đương nhiên không màng tới thứ ý tưởng ngây ngô này.
“Ông là một người nhân hậu, John ạ. Nhưng trên đời này, sự nhân hậu không giúp ta giải quyết được những vấn đề lớn.”
Đó là những lời Tiên Đế viết trong đoạn cuối email phản hồi tới John Pan.
Bản thân John cũng biết, ông là một kẻ mơ mộng. Ông cũng không tham vọng mình có thể làm được chuyện gì to lớn. Nhưng đồng thời, ông cũng nghĩ, hạnh phúc của mọi người vốn không phải là một vấn đề lớn cần ai đó phải giải quyết, mà là điều đương nhiên.
Đứng đầu Đệ Nhị Tháp, đứng ra thành lập Hội đồng Quận, kí quyết định lập ra một đội ngũ Bảo an, biến Quận Sa Li Khan trở thành trong nơi đáng sống nhất thế giới, đây chính là những nỗ lực của John Pan để chứng minh cho Vương Lập Đế thấy, những điều ông nói hoàn toàn có cơ sở.
Tuy nhiên, Dooms Day vẫn là một nỗi đau đáu trong lòng ông.
Cho tới Kỉ lịch , Vương Bá Thế, Thái tử kế vị Đại Nam, tìm đến Sa Li Khan để gặp John Pan qua sự giới thiệu của Huỳnh Vĩ Thụy.
Cùng trong cuộc gặp đó, còn có Vương Thụy An.
Vương Bá Thế tạo nên một ấn tượng cực lớn đối với John Pan. Tên thanh niên trẻ tuổi này có một thứ khí chất Đế vương có sẵn trong huyết quản. Từ phong thái tự tin của hắn, ánh mắt cương trực mà lại tinh tế, cách hắn nhấn nhá ngữ điệu, cách hắn truyền cảm hứng cho người khác…
- Ông John. Ông là một người nhân hậu. Nhưng ông biết đấy, thế giới chúng ta đang sống, chỉ nhân hậu mà thôi thì chẳng giải quyết được điều gì. Vương Thái Tổ hai bàn tay trắng dựng nên Đế quốc, cũng không phải bằng sự nhân hậu. Hà tộc cai quản cõi Bắc Hà, cũng càng không bằng sự nhân hậu. Nhân hậu, là một thứ động lực, không phải là cách thức. Để có thể nhân hậu, người ta càng cần phải tàn nhẫn.
Những lời này, dù không phải điều gì mới mẻ, nhưng với người nói ra là Vương Bá Thế, tác động của chúng mạnh mẽ tới khó tả.
- Dự án Dooms Day của ông không hề sai. Ước mơ của ông không hề sai. Ông chỉ thiếu phương pháp cần thiết để biến nó thành sự thực. Và phương pháp đó, chính là sự cứng rắn. Quyết đoán thực hiện mọi thứ tới cùng, sẵn sàng gạt bỏ mọi thứ cản đường, và tin tưởng vào tầm nhìn của bản thân. Chúng ta sinh ra để thay đổi dòng lịch sử, chứ không phải chỉ là những dấu chấm nhỏ vùi lấp trong đó! - Hắn nói tiếp - Ông là Tháp trưởng Đệ Nhị Tháp. Ông đang làm chủ một lĩnh vực mà không kẻ nào có thể bắt kịp, kể cả là vị Chí Tôn! Sử dụng thế mạnh ấy, bằng sự quyết đoán của mình, mạnh mẽ làm tới cùng, bắt tất cả phải tuân theo thứ luật lệ mà ông đề ra!
Dự án Dooms Day, vì thế mà lại được tái khởi động. Sau năm với những thăng trầm chính trị đất Đại Nam, sau rất nhiều công sức và tâm huyết của John Pan, sự trợ giúp của Triệu Khuyết, cuối cùng Dooms Day cũng đã thành hình. Một phần mềm có thể xông thẳng vào trái tim của Sa Li Khan, giải phóng một lượng lớn năng lượng đang nằm trong trạng thái cân bằng, và sử dụng năng lượng ấy để thay đổi thế giới.
Quá trình này, dù có là Chí Tôn Cường giả cũng không thể can thiệp, vì đúng như Vương Bá Thế nói, sức mạnh của tòa tháp đen không phải là thứ mà họ có thể cản.
Cộc! Cộc!
- Triệu Khuyết à? Vào đi!
Người thanh niên nhỏ con với đôi mắt tím bước vào. Trên miệng anh ta vẫn khẽ nở một nụ cười không rõ hàm ý. Con người này chưa bao giờ thể hiện sự u buồn.
- Đã thuê người đi xử đám khủng bố của Liễu Thanh Chân. - Anh ta nói.
- Là đội Valkyrie đó à?
- Đúng vậy! Bọn họ là đáng tin nhất.
- Cậu móc nối với The Queen như vậy, The King sẽ cằn nhằn nhiều đây. Dù gì lần trước quân của hắn đã giúp chúng ta xóa sổ danh tính của Illya khỏi Sa Li Khan - John Pan cười - Nhớ xử lý bọn chúng gọn ghẽ bên ngoài khu vực Quận nhé. Tôi không muốn dân chúng bị ảnh hưởng bới những thông tin không cần thiết.
- Ông yên tâm, với thực lực của đội Valkyrie, không cần phải điều động đội Cảnh vệ, cũng chẳng ai có thể sống sót vượt qua Ngã Ba Lớn. Nhưng nếu cẩn trọng theo đúng với phong cách của ông, có lẽ vẫn nên họp Hội đồng để dự trù xuất quân bất kì lúc nào. Nếu là tôi, bằng mọi giá tôi sẽ không để sót một đứa nhóc nào tới được khu Hoàng gia.
- Vì…?
- Bọn chúng không có danh tính. Chúng sinh ra trong Sa Li Khan, nhưng lại không được cung cấp thẻ căn cước. Những kẻ từ bên ngoài vào mà không có căn cước sẽ bị bắn hạ, nhưng chúng thì không. Chúng là những kẻ duy nhất ở nơi này không thể bị hệ thống theo dấu. Hay nói cách khác, chúng chính là lỗ hổng của hệ thống nơi này.
John Pan đưa hai tay lên sống mũi, gục đầu xuống. Ông lầm bầm.
- Chuyện này lẽ ra đã có thể ngăn chặn…
- Giờ hối hận cũng không ích gì cả. Lũ nhóc đó cũng là kết quả tất yếu của cái hệ thống sai lầm mà ông đang cần thay đổi mà thôi.
- Nếu có thể, tôi không muốn giết chúng…
- Ông John, những lúc then chốt như bây giờ, lòng nhân từ không giúp ích gì cho chúng ta đâu. Những hệ quả sai lầm của thế giới hiện tại cần phải bị xóa bỏ, để chúng ta có thể xây dựng lại một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới không còn những đứa trẻ đáng thương như vậy nữa.
John Pan vẫn gục mặt lên hai bàn tay, lặng im không nói gì. Triệu Khuyết vẫn đứng đó chờ đợi.
- Thôi được rồi… - John Pan ngẩng đầu dậy, ánh mắt có chút buồn bã. Ông đưa ngón tay bấm lấy một nút đỏ trên bàn - Alo. Hội đồng Quận phải không? Tôi lấy tư cách Chủ tịch Hội đồng, theo Điều khoản An ninh đặc biệt, triệu tập trung đoàn Cảnh vệ, con Abo, máy bay trực thăng và khí tài hỗ trợ tới bao vây khu Hoàng gia. Mệnh lệnh: không được phép để bất kì ai, bất kì sinh vật nào lọt ra khỏi nơi này. Kẻ nào kháng cự, được phép tiêu diệt tại chỗ!
Triệu Khuyết mỉm cười gật đầu.
- Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, John Pan. Cuộc chiến đã bắt đầu rồi!
Sau đó, hắn quay lưng bước ra ngoài, đóng sầm cảnh cửa lại.