- May quá! Em cứ tưởng anh đã… đã chết rồi! - Long sụt sùi mếu máo - Mọi người đã bỏ em mà đi hết rồi, nếu anh còn bỏ em nữa…
- Bỏ đi? Đi đâu? - Đưa tay xoa xoa đầu, Văn khó nhọc cất tiếng. Tiếng nói này cứ là lạ như không phải tiếng của hắn.
- Anh Đức dẫn các anh em đi tới Quận rồi. Nghe nói là để bắt Triệu Khuyết. Chị Lan thì vật vã cả đêm qua để sinh em bé. Tất cả mọi người tán loạn hết cả lên. Còn em thì lại phát hiện ra anh nằm sõng soài dưới đất, đến thở cũng chẳng thở lấy tiếng…
Văn gắng ngồi dậy. Long phải đưa tay kéo hắn lên.
Mọi kí ức dần dần trở lại thân xác hắn, như thể hắn vừa chu du tới vùng thiên hà xa xôi nào đó chứ chả còn ở trái đất nữa. Hắn lắc lắc cái đầu.
- Lúc em tới, có thấy cái bác vẫn ngồi ở khu của anh ấy, bác ấy ngồi cạnh anh. Nhưng tới khi em chạy tới gần thì bác ấy đã bỏ đi rồi.
Văn khẽ gật đầu. Hắn không muốn đẩy xa hơn những thắc mắc của mình về những điều mình vừa trải qua nữa. Bằng cách nào đó, hắn biết rằng viên thuốc mà Liễu Thanh Chân đưa cho hắn đã cắt đứt toàn bộ kết nối của hắn với các giác quan, khiến hắn chìm vào trạng thái bất động. Loại thuốc này có lẽ được chế tạo ra không phải để dùng làm độc dược giết người, mà còn có mục đích khác. Nhưng vừa rồi, nếu không được thứ ý thức từ bên ngoài kia tác động tới hướng dẫn hắn, rất có thể hắn đã cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
- Em phải quay trở lại xem tình hình chị Lan thế nào rồi. Anh có đi cùng em chứ?
Văn gật đầu. Thế là thằng Long kéo tay hắn chạy phăm phăm về phía lán trại cách đó khá xa.
Có điều gì đó nói với hắn rằng hắn phải chứng kiến đứa bé này ra đời. Hắn không tin tưởng vào những mối liên kết vô hình giữa những kiếp người với nhau, như mẹ hắn từng nói. Nhưng lúc này đây, hắn lại lựa chọn đi tới nơi đó, vì mọi thứ đã xuất hiện để dẫn dắt hắn đi về phương hướng ấy.
Lan đã qua cơn nguy kịch. Cô nàng sinh con quá sớm, lại thiếu những dưỡng chất cần thiết trong quá trình mang thai, và điều kiện đỡ đẻ ở bãi phế liệu này cũng chẳng lấy gì làm tốt. Và đứa bé lại quá bụ bẩm. cân . Béo tốt và hồng hào.
Những cô gái tham gia đỡ đẻ nói với mọi người, rằng Lan thực sự đã rất kiên trì và can đảm mới có thể sống sót, dù thời khắc khó khăn ấy người cô ta yêu thương còn không ở cạnh bên.
Thông thường, đàn ông sẽ không được phép vào thăm phụ nữ mới sinh. Nhưng Vương Thành Văn được người gọi tới, nói rằng Lan muốn đích thân gặp gỡ hắn.
Để lại thằng Long đứng chờ ở ngoài, Văn vén tấm vải dày thô che tạm trước cửa căn lều dựng lên từ sắt vụn để bước vào bên trong.
Lan đang dựa lưng vào vách tường, quấn quanh người vài lớp chăn đệm. Gượng mặt cô nàng bết bát mồ hôi và xanh xao mệt mỏi. Nhưng đôi mắt cô lại tràn ngập vui mừng nhìn xuống đứa bé kháu khỉnh đang điên cuồng bú lấy từng dòng sữa trong vòng tay mình.
Và khoảnh khắc ấy, Văn tự nhủ rằng đứa bé ấy thật sự sung sướng biết bao nhiêu. Không hiểu vì sao, hắn lại băn khoăn rằng liệu mình đã từng được hưởng lấy sự che chở đầy êm đềm này khi ra đời hay không.
- Nhất Tiếu. - Lan vẫn nhìn đứa bé, vừa nói - Tên nó là Hà Nhất Tiếu.
- Vậy là cậu quyết định dùng cái tên tôi đặt để đặt cho thằng bé? - Văn hơi có chút bất ngờ và ngượng nghịu. Hắn không nghĩ tùy tiện câu nói lại có thể khiến cho cuộc đời gắn liền với cái tên. - Mẹ tôi vẫn nói, cái tên của con người là sự gửi gắm ước mơ của cha mẹ, và cũng là lời định hướng dẫn dắt đứa bé đi hết con đường của nó.
Lan khẽ mỉm cười nhìn về phía hắn.
- Nhất Tiếu là cái tên đẹp. Y như Minh Đức, hay Thành Văn vậy. Tất cả đều đẹp. Dù cho những cái tên ấy có không được người khác công nhận đi nữa, chúng vẫn là những cái tên đẹp, là minh chứng cho sự tồn tại, chứ không phải là dãy số hay dòng dữ liệu.
Văn hơi cúi đầu xuống chút, ngập ngừng vài giây rồi mới nói:
- Đứa bé này cũng không có căn cước phải không?
- Và nó sẽ không bao giờ cần - Lan vừa mỉm cười vừa khẽ lắc đầu - Nó sẽ được sống trong thế giới không cần tới sự che chở giả tạo của những dòng mã lệnh. Nó sẽ được tự do khám phá thế giới ấy mà không bị bất kì ai ràng buộc. Nó sẽ được cười tươi như bất kì đứa trẻ nào khác.
Ngừng lại lúc, cô lại nói tiếp.
- Tôi tin là vậy.
- Oe oe!
Đứa trẻ dường như đã bú no sữa, lại bắt đầu cất lên những tiếng khóc nũng nịu. Lan vội vàng bồng nó lên cao, vừa đu đưa vòng tay vừa khe khẽ hát cho nó những lời hát ru. Những lời hát mà Văn chưa từng được nghe, vì chúng xuất phát từ miền đất xa xôi nào đó mà hắn chưa từng đặt chân tới.
Thằng bé Nhất Tiếu nghe những lời hát ru ấy, lập tức nín khóc mà nở nụ cười.
- Hãy giúp anh Đức.
Lan đột ngột mở lời khiến Văn có chút giật mình.
- Ừm?
- Hãy giúp anh ấy. Cậu có thể không có mối liên kết nào với anh ấy, cậu có thể không thích anh ấy vì anh ấy gây khó dễ cho cuộc hành trình của cậu. Cũng có thể vì anh ấy không phải kẻ dễ ưa. Nhưng nhìn vào đôi mắt của cậu, tôi tin rằng cậu sẵn lòng giúp đỡ anh ấy nếu tôi yêu cầu. - Lan nhìn thẳng vào mắt hắn, bằng ánh mắt thấu suốt không hề phù hợp với cô bé tuổi vị thành niên, ánh mắt làm hắn nhớ tới mẹ - Đôi mắt cậu ẩn chứa bầu trời bao la như chính tâm hồn của cậu vậy.
Văn nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, không đáp lời.
- lời cầu xin có lúc là ích kỉ và vô duyên, nhưng cũng có lúc lại là động lực cần thiết cho ai đó. Chúng ta cầu xin người khác giúp đỡ, vì tất cả chúng ta đều không phải toàn năng. Và tôi biết rằng nếu cần phải cầu xin sự giúp đỡ từ bất kì ai, thì người đó phải là cậu. Hứa với tôi nhé? Hãy giúp anh Đức tìm lấy bầu trời tự do cho đứa bé này.
Đứa bé lúc này quay sang nhìn Văn bằng cặp mắt trong veo màu xanh biếc. Nó vừa cười cười vừa ú ớ gì đó, cánh tay ngắn ngủn mũm mĩm vươn về phía hắn.
Văn chìa ra ngón tay cho thằng bé nắm lấy.
- Tôi hứa.
Cách đó vài trăm mét, dòng Mẫu Hà vẫn cuồn cuộn đổ ra biển, cuốn theo tất cả những phù sa, những rác rưởi, hay bất cứ thứ gì ở những nơi nó chảy qua, như ngàn năm vẫn vậy. Nó bồi đắp nên những nền văn minh, và cũng vùi lấp đi bao nhiêu trầm tích.
Nó vẫn chứng kiến những lời thệ ước, dù là ở nơi Thượng nguồn hay là điểm cuối dòng sông.
================
Những chương này mà các ngươi không đọc kĩ từng chi tiết, để ý tới từng lời nói vu vơ của các nhân vật, thì tới khi hết Quyển lại trách ta không sớm hé lộ cho các ngươi biết những điều các người đã bỏ lỡ. Ha ha.