Thiên Mệnh Khả Biến

chương 599: vừa khóc vừa cười

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc chiến với đám robot của Liễu Thanh Chân đã khiến Văn có cơ hội làm quen với cây thước này. Hắn tuy chưa thể sử dụng hết tiềm năng của cây thước mà người đời vẫn đồn đại, nhưng cũng đã đủ để thấy thuận tay với công cụ này.

Dùng Bước nhảy Kouda’in nhảy tới trước, gần như ngay lập tức xuất hiện sát người Vương Minh Quang, Văn vung thước chém xuống. Cây thước chỉ dài khoảng cm lại được vung vẩy trong tay Văn như thanh đoản kiếm. Trên đầu thước, luồng cuồng phong đã tích tụ.

Tự Nhiên Kiếm. Phong Trảm!

Thước không chạm tới, nhưng cuồng phong đã nương theo Kiếm Khí mà chém vào người Quang, đẩy hắn bay về phía sau.

Văn không bỏ lỡ chút thời khắc nào mà tiếp bước theo sát.

bước chân của Bát Bộ Giao Long, kết hợp cùng chiêu kiếm cơ bản của Đại Nam Kiếm pháp.

Giao Long Bát Thức!

Thế công cuồn cuộn như vòi rồng khiến cho Quang cũng có chút hoa mắt. bước chân, chiêu kiếm lại kết hợp với Kính Hoa Thủy Nguyệt vốn đã rất nhuần nhuyễn của Vương Thành Văn khiến cho đợt công kích này gần như không có kẽ hở.

Quang chỉ còn cách lui bước về phía sau, vừa cố gắng chống cự vừa tìm sơ hở để phản kích.

Hắn biết rằng Văn cũng biết điều kiện thắng của thằng nhóc là không được phép để hắn phản kích, mà phải công liên tục tới cùng. Vì với sự chênh lệch về chiến lực quá rõ ràng, chỉ cần Quang có cơ hội tấn công, hắn sẽ thắng chắc.

Hắn biết là Văn biết rõ điều đó, và hắn đương nhiên sẽ kiên nhẫn chờ đợi tới thời điểm thích hợp để phá vỡ mục đích ấy.

Văn bước tới bước, hắn cũng lui về sau bước. Cả cứ nhịp nhàng như đang khiêu vũ với nhau vậy.

Điều mà Quang chẳng bao giờ ngờ tới, là Vương Thành Văn sẽ dám chơi lớn tới việc bỏ khuyết nhịp tấn công chỉ để khiến hắn bất ngờ.

Ở bước thứ chuyển tới bước , đòn tấn công thứ của Vương Thành Văn lại chỉ là hư chiêu của Kính Hoa Thủy Nguyệt.

khoảnh khắc bất ngờ này có khiến Quang hụt hẫng đi chỉ chút mà thôi, nhưng rất nhanh hắn hiểu rằng đây là thứ sai lầm không đáng có của thằng nhóc. chút hụt hẫng này không đáng để đổi bằng thế công liên tiếp không dừng. Giờ kẽ hở đã để lộ, cũng thừa đủ để Quang phản kích.

Nhưng ngay khi Quang muốn tiến tới, hắn chợt nhìn thấy chân ảnh của Vương Thành Văn đã lợi dụng khoảnh khắc vừa rồi mà cắm cây thước xuống mặt đất, miệng đã bắt đầu niệm chú.

Đây không phải là niệm chú cho loại phép thuật, vì tích tắc ấy là không thể đủ. Đây là niệm chú phát động loại Trận pháp đã được chuẩn bị từ trước.

Ngay dưới chân nơi Quang đang đứng, chẳng biết từ khi nào đã có sẵn cái Trận pháp.

Thăng Thiên Trận.

Ngay khi hắn hiểu ra rằng lúc nãy trong quá trình vừa đánh vừa lui, Văn đã lén để lại nơi đây Trận pháp này, cũng là lúc hắn vội vã giật lui về phía sau mà không kịp. Rốt cuộc hắn đã bị đẩy văng lên không trung.

Nhưng những toan tính của Vương Thành Văn còn chưa dừng lại ở đó. Thằng nhóc còn tin tưởng vào khả năng nhận biết tình hình nhanh nhạy của Vương Minh Quang tới mức biết được hắn sẽ giật lui về thay vì tiến lên, chính điều đó tạo ra quỹ đạo bay về phía sau sau khi bị hất tung, chứ không phải là bay thẳng lên hay về phía trước.

Minh chứng cho điều này, chính là ngay khi Quang còn chưa bị hất tung, Văn đã nhảy thẳng về vị trị mà hắn biết Quang sẽ bị hất tới đó.

Rốt cuộc, hi sinh nhịp công kích, thực ra lại là để kéo dài chuỗi công kích không để cho đối thủ có kẽ hở.

Đón đầu Quang trên không trung, không kịp để đối phương kịp phản ứng, Văn xoay người đạp bước chân thành vòng tròng trong không khí, lấy tư thế đẹp nhất mà vung kiếm chém xuống.

Không còn là kiếm thuật Đại Nam nữa, mà là chiêu thức mà cả hắn lẫn Quang đều vô cùng quen thuộc.

Hành Vân Thiên Kiếm.

Kiếm này mang theo Phong Thuật của Tự Nhiên Thuật, cắt xuyên qua không khí để lại vệt kiếm khí sắc bén, chém qua cả lớp khí phòng ngự của Quang mà để lại vết thương không hề nhẹ nhàng.

Nhưng chưa dừng lại tại đó, vì khi tay phải chém xuống, thì tay trái của Văn cũng theo đà mà giơ lên không trung. Dương Khí trong Dịch học ngưng tụ trong lòng bàn tay trái, như thể hắn đang túm lấy phần của bầu trời. Dương Khí ấy dần bị nén thành mũi lao sáng rực rỡ hơn cả những ánh sao trong bầu trời đêm.

Cấm Thuật. Thiên Không Lạc Thước!

trong những Cấm Thuật mà Erik đã từng sử dụng để đấu với Phạm Viết Tuệ. Văn không có khả năng xài Cấm Thuật như cơm bữa giống Erik, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể miễn cưỡng sử dụng lần.

Cầm thẳng cây lao có sức mạnh Chí Cương Chí Dương của quẻ Càn trong Kinh dịch, hắn nhắm thẳng vào người Quang mà ném hết sức xuống.

Phập!!!!

Dương Khí mạnh mẽ nóng rực như ánh mặt trời cắm xuyên qua người Quang, ghim hắn thẳng xuống mặt đất. ngụm máu từ trong miệng hắn bắn tóe lên mặt sau chiếc mặt nạ.

chút tự ái chạm vào tim Vương Minh Quang. Sử thượng năm tới giờ, Siêu Cường giả lúc nào cũng là sự tồn tại vượt trên cõi phàm, vì sự chênh lệch giữa trước và sau khi vượt qua Thiên Kiếp là khổng lồ không cách nào xóa nhòa. Siêu Cường giả mà lại bị đứa nhóc chưa độ qua Thiên Kiếp đánh cho vật vã tới mức này, có lẽ hắn là kẻ đầu tiên.

Nói là nhường thì cũng không đúng lắm, vì dù chưa có xài tới vũ khí hay những sát chiêu gia truyền, thì Âm Dương Quyền hắn sử dụng để đấu với thằng nhóc cũng là không chút nương tay, Khí lực cảnh giới Siêu Cường giả cũng đã phải dùng tới vài lần.

Nói là hắn coi thường Vương Thành Văn thì càng không phải, nhưng kì thực hắn vẫn không đánh giá hết những gì thằng nhóc có thể làm, hay tốc độ trưởng thành chỉ sau năm của nó.

Nên vui hay nên buồn, Quang cũng chẳng biết nữa.

Toàn bộ những gì thằng nhóc có, rõ mồn một là theo định hướng của hắn đấy. Từ cảm chiến trận, cách nhìn nhận cuộc chiến, tới cả phong cách chiến đấu của Vương Thành Văn, dù có đôi chút khác biệt, nhưng vẫn là từ Vương Minh Quang mà ra. Kể cả khi những sát chiêu của Vương Thành Văn như Triều Quyền, Kim Kê Cước hay Kính Hoa Thủy Nguyệt đều không phải do hắn dạy, nhưng cách thằng nhóc sử dụng những chiêu thức rời rạc ấy để định hình nên phong cách chiến đấu, và chẳng cách nào phủ nhận dấu ấn đậm nét của Quang lên đó.

Có đứa học trò thật là tài giỏi, để rồi nó vừa vô ơn vừa đánh mình đến thảm hại thế này, chẳng biết nên khóc hay cười.

Mà cũng thật trớ trêu, chiếc mặt nạ hắn đang đeo, đúng là vừa khóc vừa cười.

Quang nghĩ đã tới lúc ngưng sự bao bọc của mình với thằng nhóc lại rồi. Nó thực sự đã đủ trưởng thành để bước vào thế giới của hắn. Đã đến lúc cho nó hiểu thế nào là sự đáng sợ của Cường giả.

Quang đưa bàn tay nắm chặt lấy cây lao nén bằng Dương Khí đâm xuyên qua người hắn, vừa vận chuyển Âm Khí tới triệt tiêu hoàn toàn luồng Dương Khí này.

Còn chưa kịp chạm đất, bàn tay hắn đã xoay vòng trong không trung, sử dụng Âm Dương Phong Quyển lại lấy lại thăng bằng. Khi bàn chân không bị tê liệt vừa chạm xuống mặt đất, cũng là lúc từ điểm chạm ấy, vệt nứt đột ngột xuất hiện, lan ra khắp hướng. Giữa những vệt nứt ấy, mặt đất cũng dần dần vỡ vụn. Toàn bộ chút Địa Mạch vốn không có gì nhiều nhặn trên mặt Ngã Ba Lớn nay ngưng tụ hết vào xung quanh hắn.

Quang đứng trên chân, bàn tay dang ngang ra bên. Từ phía tay phải của hắn, những mô cầu kim loại phía xa cũng bị phân tách ra và bay tới, nén lại thành quả cầu kim loại dạng lỏng không ngừng xoay tròn. Phía tay trái, hơi nước trong không khí cũng bị áp lực ngưng tụ lại thành đám mây mù dày đặc có kích thước không quá nắm tay.

Kim sinh Thủy. Thủy sinh Mộc.

Tương Sinh Tam Thức.

Vương Thành Văn còn đang lấy lại hơi sau Cấm Thuật vừa sử dụng, còn chưa kịp phòng bị, đã thấy bóng đen vụt lao tới trước mặt hắn.

Hắn chỉ biết rằng mình vừa bị trúng đòn tấn công liên tiếp, mà còn chẳng kịp nhận ra ấy là loại công kích thế nào, thì đã bị đánh văng về phía sau chục mét có lẻ. Khí lực trong cơ thể hắn vừa sôi sùng sục vừa chạy tán loạn khắp nơi.

- Có những khoảng cách về thực lực, không phải cứ cố gắng là có thể san bằng. - Đằng sau lớp mặt nạ, Quang lên tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio