-Ám Hành Hội? Phá tiệc của bổn gia, là ý gì?
Diệt Vô Sắc khoanh tay đứng phía xa xa, hất cằm nhếch mép đặt ra câu hỏi.
-Diệt Tiên gia, cùng với ủy viên Hội đồng Vân Như Tài, có quan hệ gì?
Điền Quân không phải người giỏi khua môi múa mép, cũng không thích rào trước đón sau, cũng không có nhiều toan tính phức tạp.
Hắn trực tiếp hỏi điều mà mình đang thắc mắc.
Không cần biết đối phương có trả lời hay không, nhưng trong lúc chờ thủ hạ tóm đám Vân Như Tài về đây, hắn cũng không thực sự vội.
-Không quen không biết.
- Diệt Vô Sắc đáp.
-Thật vậy sao? Hàn huyên thân mật như vậy, rốt cuộc lại là không quen không biết? Điền mỗ kì thực khá tò mò đấy.
-Tò mò thì ngươi đi mà hỏi hắn? - Diệt Vô Sắc lại hất cằm - Giờ biến đi cho ta nghe nhạc.
-Vân Như Tài không quen không biết, vẫn có thể được mời trà.
Ám Hành Hội bọn ta đối với Mai Sơn Phái quan hệ cũng không hề mỏng, cớ gì lại bị thẳng thừng đuổi đi như vậy?
Điền Quân tiện miệng trao đổi vài lời rác rưởi với Diệt Vô Sắc.
Đối phương không có vẻ gì bấn loạn, hắn cũng không quá vội vàng.
Nhưng lời hắn nói, cũng không phải là sai sự thật.
Nguồn nhân lực gia nhập Ám Hành Hội, vốn phải là nhân tài trên khắp lãnh thổ.
Trong đó, đã không thiếu người đến từ các Tiên phái.
Quan hệ giữa Hội với Tứ đại Tiên phái, không phải thân thiết khăng khít gì, nhưng cũng không đến mức xa lạ.
Đầu năm mới bên vẫn gửi thiệp chúc mừng nhau với toàn lời hay ý đẹp.
-Mai Sơn Phái thì liên quan quái gì tới tiệc của bổn gia? Tên họ Vân kia được phép ở đây phút, vì ít ra hắn cũng không quá khó ngửi.
Còn các ngươi thì hôi thối bẩn thỉu không chịu nổi! Các ngươi làm lây mùi hôi thối lên các mỹ nữ thơm tho của bổn gia! Cho các ngươi giây, cút!
Nói rồi, Diệt Vô Sắc quả thực giơ lên ngón tay.
Hắn hạ ngón tay xuống.
Rồi ngón tay.
Ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn vị khách không mời mà tới.
Điền Quân phát động Định Chế tới đây, đương nhiên là muốn bắt người.
Hắn có quân số áp đảo, hắn có chiến lực mạnh mẽ, hắn vốn không có lý do gì để e dè Diệt Vô Sắc.
Chính vì không e dè, hắn cũng tiện miệng đưa đẩy vui đùa với đối phương hồi.
Đưa đẩy thế nào, cuối cùng lại thành ra bản thân bị xúc phạm ghê gớm tới vậy, lại bị chửi là hôi thối khó ngửi.
Người Bắc Hà sát thương nhau bằng miệng còn đau hơn bằng đao kiếm.
Điều này đã là thường thức.
Người kém ăn nói như Định Quân, động khẩu chưa động thủ, rốt cuộc ăn ngay cục tức vào bụng.
“Giờ sao? Đáp trả hắn thế nào? Phải có lời nào xác đáng mà ném lại hắn chứ? Phải có lời xúc phạm nào ghê gớm hơn để chửi lại chứ? Hay phải bắt bẻ hắn thế nào? Ủa? Hay thôi không nhiều lời nữa, cho người lên gô cổ hắn lại? Nhưng thế thì hơi kì kì nhỉ? Khác gì nhận rằng mình đuối lý nên phải dùng vũ lực? Ôi biết thế đừng nhiều lời với hắn làm gì? Chết? Sao mình chỉ vì câu nói mà nghĩ quẩn thế này?”
-Khốn kiếp!
Định Quân còn đang cứng họng chưa biết làm sao, thủ hạ của hắn đã chịu không nổi thái độ xấc xược của Diệt Vô Sắc, đã ồ ạt lao lên.
Định Quân thấy vậy, cảm thấy bản thân đã được cứu bàn thua trông thấy, cũng không ngăn cản thuộc hạ.
Hắn ngay lập tức điều khiển Định Chế, mở ra hướng cho quân của mình tấn công vào Diệt Vô Sắc.
Sự đáng sợ của Định Chế, là nó đặt chồng chéo các quy tắc của riêng nó lên trên quy tắc không gian thông thường.
Bản thân nó lại vô hình vô ảnh, được dệt nên bởi Linh Khí, và cấu trúc của nó thì quá phức tạp để có thể ngay lập tức nhìn ra chân tướng.
Ngươi nhìn thấy kẻ địch trước mắt, ngươi phăm phăm lao tới, rất có thể sẽ đâm sầm vào bức tường vô hình.
Ngươi chạy đường thẳng về phía quân thù, con đường ngươi chạy lại ngày càng dằng dặc không đích đến.
Ngươi muốn lặng lẽ tiếp cận hậu tâm quân thù, rất có thể chính ngươi mới đang phơi lưng ra ăn đạn.
Trường phái Định Chế của Định Quân không phức tạp hoa mỹ như Đường Thái Nguyên.
Hắn thiên về độ ổn định, chính xác, và hiệu quả cao.
Trường phái này đặc biệt hữu dụng khi hỗ trợ đoàn đội.
Ổn định, chính xác sẽ khiến đồng đội dễ dàng bắt nhịp.
hướng tấn công hắn tạo ra là lộ tuyến giáp công cực vây kín đường lui của Diệt Vô Sắc.
Dẫn đầu mũi tấn công là kẻ mạnh nhất trong đám.
Tuy nhiên, Diệt Vô Sắc vốn đã không muốn lùi.
Hắn bước bước về phía trước, giơ bàn tay về hướng bàn trà, làm thành động tác nắm lấy.
hấp lực vô hình xuyên qua muôn tầng Định Chế, kéo chén trà bay thẳng về nằm gọn trong bàn tay hắn.
Diệt Vô Sắc khẽ bóp nhẹ chén trà, khiến nó vỡ toang.
Nước trà nóng bắn lên không trung tung tóe.
Diệt Vô Sắc đưa bàn tay lên bao lấy phần nước trà ấy, áp nó xuống thành quả cầu nước xoay tròn.
Khí nóng từ nước trà tỏa ra xung quanh, tích tụ lại thành vành đai khí xanh biếc.
Hương trà ngào ngạt lan tỏa khắp Định Chế, bao phủ toàn bộ không gian.
Ngay sau lưng hắn, tên Ám Hành Hội đã tiếp cận.
trong số đó là Thiên Nhân Cảnh sơ kì, là Tụ Đan Cảnh Đại Viên mãn.
Còn chưa kịp nhìn ra chúng dùng thủ đoạn gì để công kích, Diệt Vô Sắc đã xoay người.
Bàn tay phải hắn gạt mạnh vòng cung.
Vành đai khí xung quanh quả cầu nước bắn về phía trước hình bán nguyệt, giữa không trung hóa thành vô vàn thanh kiếm xanh biếc ẩn hiện.
Những thanh kiếm ấy xuyên qua người tên dẫn đầu, vẫn tiếp tục phóng qua người bè lũ phía sau, tan biến không dấu vết, cũng không để lại chút thương tích nào.
Đám người Ám Hành Hội vẫn còn hoảng hốt không biết mình vừa bị trúng chiêu thức gì, Diệt Vô Sắc đã thu bàn tay trái của mình về sát vai, kéo theo lơ lửng giữa lòng bàn tay hắn là vòng tròn nước.
-Khí sinh ra từ đâu, lại về nơi đó.
Phập! Phập! Phập! Phập!!!
Kiếm Khí tưởng chừng đã biến mất, đột ngột bay về lòng bàn tay hắn.
Trên đường chúng bay, máu tươi tung tóe vùng.
Đám người Ám Hành Hội bị vô vàn tia Kiếm Khí xuyên thủng, lần lượt ngã xuống đất.
Chỉ còn tên dẫn đầu, chiến lực cao cường hơn đám còn lại, cũng là những kẻ cuối cùng nằm trên đường bay của Kiếm Khí, kịp thời vận Khí lực tạo ra các thủ đoạn phòng thân, tuy giữ được tính mạng nhưng cũng bị đẩy bay về phía trước.
Diệt Vô Sắc tiện đà hướng về tên đang bay tới, vặn người tung cước.
Bản thân cước pháp không mạnh mẽ uy lực như các Võ giả đất Đại Nam, càng giống như vũ điệu vô hại thuần tính biểu diễn.
Nhưng cuốn theo Cước ấy, lại là cuồn cuộn từng đợt Linh Khí như sóng trào.
Đợt sóng ấy ồ ạt cuốn lấy tên Ám Hành Hội này, ngay khi tiếp xúc với mặt hắn, chợt nổ bung thành những hoa pháo màu xanh biếc, đồng thời sản sinh ra lực đẩy mạnh mẽ đánh hắn ngã sấp mặt xuống sàn.
Diệt Vô Sắc vẫn không thèm nhìn kẻ vừa bị mình đá gục, vẫn trên đà xoay người, bàn tay tụ lại trước ngực, bao lấy quả cầu nước vẫn xoáy tròn.
Quả cầu giống như cái lỗ đen, tham lam hút lấy số lượng khổng lồ Linh Khí trong thiên địa.
Ngay cả Định Chế của Định Quân cũng bị lung lay như sắp sụp đổ.
-Khí đi vào, tất sẽ đi ra.
Ngươi kháng lại nó, nó lại càng chảy mạnh.
Ngươi gò ép nó, nó lại càng muốn được tự do.
Người bước lên con đường Tu Đạo, đương nhiên phải hiểu thấu quy luật của đất trời.
Nói rồi, Diệt Vô Sắc buông tay.
Quả cầu nước vốn đang như cái lò xo bị xoắn tới mức tối đa, đột ngột được thả bung.
Bung ra cùng với nó là toàn bộ số lượng Linh Khí đã bị nén lại, tạo nên vòng xoáy mạnh mẽ làm biến dạng toàn bộ phiến thiên địa, phá tung các mắt xích Định Chế.
tên Ám Hành Hội vừa bị đánh bay cũng bị hút về.
Ngay lập tức, bàn tay của Diệt Vô Sắc đã tóm chặt lấy gương mặt kinh hãi.
tên này hoảng hốt vận động Khí lực toàn thân mà tạo ra những lớp phòng ngự bảo vệ tính mạng mình.
Chúng chỉ thấy gương mặt bình thản chẳng chút Sát khí của kẻ đối diện, người mà chỉ trong vài giây đồng hồ vừa qua đã giết chết gần mạng người.
-Ta cũng là kẻ mà các ngươi gọi là Môn đồ của Phạm Viết Phương, đúng chứ? Nhưng không như bọn họ, ta chẳng mang mong muốn thay đổi bất kì điều gì ở thế giới này.
Ta chỉ thất vọng về các ngươi, về tất cả các ngươi mà thôi.
tên Ám Hành Hội bị túm đầu, không ngừng giãy giụa giữa không trung.
Chúng cảm thấy mối đe dọa vô hình dần dâng lên.
cảm giác kì lạ len lỏi xuyên thấu những lớp phòng ngự, siết lấy tính mạng chúng, kèm với đó là… mùi thơm của trà.
-Cuộc đời này ngắn lắm, ngày vui dài bao lâu cũng chưa đủ, vì sao lại phung phí tính mạng vào những điều ngu xuẩn như vậy?
Câu hỏi của Diệt Vô Sắc, cũng là những điều cuối cùng mà tên ấy có thể nghe.
Từ trong cơ thể chúng, máu huyết sôi trào, nội tạng biến dị.
Những mũi Kiếm Khí từ bên trong phá toái mà phóng ra ngoài, biến chúng thành xác chết.