Sự hờ hững đến trêu ngươi của Diệt Vô Sắc khiến Cầm Dạ Nguyệt tức xì khói, cũng khiến Vân Như Tài lo ngại sẽ phá hỏng không khí hội nghị.
Cũng tới lượt hắn mở lời rồi.
-Theo ta thấy, Diệt đương gia cũng không hề có ý chán ghét cương vị Chưởng môn.
Làm Chưởng môn một Đại Tiên Phái đứng đầu như Mai Sơn, chẳng phải sẽ càng có thể ôm ấp nhiều mĩ nữ, tận hưởng càng nhiều hơn những khoái lạc mà nhân sinh thông thường không cách nào chạm tới hay sao? Nên là, ngu ý của tại hạ, chỉ cần chức Chưởng môn tự nhiên rơi xuống tầm tay của Diệt đương gia, ngài sẽ không từ chối đâu?
-Cũng có thể.
– Diệt Vô Sắc trả lời.
– Ta không chủ động muốn giành giật gì, nhưng lộc rơi vào tay thì ta cũng không có lí do gì để buông bỏ cả.
Eric thầm thán phục cách thuyết phục của Vân Như Tài.
Tên này quả thực đúng như lời hắn nói, đã nghiên cứu rất kĩ Diệt Vô Sắc, hiểu rõ tính cách anh ta.
-Diệt đương gia là người duy nhất có tố chất xứng đáng để thống lĩnh Tiên đạo tiến tới đỉnh cao chân lí, Vân mỗ đương nhiên rất nguyện lòng dốc sức để giúp đỡ ngài đạt ngôi vị Chưởng môn.
Hai tháng tới đây, nghị định sáp nhập Tứ Đại Tiên Phái cũng sẽ được thành phố chính thức thông qua.
Đó cũng chính là thời cơ mà tại hạ đã dành nhiều năm sắp đặt để có thể tìm ra một vị Minh chủ mới xứng đáng thống lĩnh toàn bộ Tiên phái Bắc Hà.
Nếu không phải là Diệt Vô Sắc ngài, khó mà tìm ra kẻ thứ hai xứng đáng.
-Vì sao? – Cầm Dạ Nguyệt bất ngờ lên tiếng hỏi.
-Vâng? – Vân Như Tài có chút giật mình – Vì sao lại là Diệt đương gia ư?
-Không.
– Cầm Dạ Nguyệt nói – Ta muốn hỏi vì sao ngươi lại có chấp niệm với đỉnh cao Tiên đạo như vậy? Ừ thì cứ cho là ngươi bất tài không có thiên phú, muốn phò tá người khác đạt được thứ đó đi.
Nhưng vì sao, Vân Như Tài, lí do gì khiến ngươi phấn đấu lên vị trí Uỷ viên, rồi sáp nhập Tứ Đại Tiên Phái, lí do gì khiến ngươi phải lao tâm khổ tứ bao nhiêu năm trời như vậy? Và đừng nói rằng việc ngươi lén lút quan hệ với quan chức bên Ijuk hoàn toàn không liên quan tới chuyện này nhé?
Một khoảng lặng.
-Chấp niệm của tại hạ - Vân Như Tài nói – Khó mà có thể giải thích tường tận trong vài câu nói, và tại hạ cũng chưa có ý định sẽ chia sẻ với người mới gặp lần đầu.
Nhưng chuyện Ijuk, tiểu thư có lẽ đã biết ít nhiều, hoặc sớm muộn cũng biết, nhưng ta sẽ nói để Diệt đương gia cũng có thể hiểu được ngọn ngành.
Và hắn bắt đầu.
Sự thật về Vu Linh Đại Chiến năm đó.
Kỉ lịch , những mâu thuẫn giữa Tiên đạo và Vu đạo ở Tứ Vân Sơn lại manh nha bùng nổ, dần leo thang trở thành những cuộc tranh chấp cục bộ tại nhiều địa phương xung quanh Mộc Hành Kinh.
Những mâu thuẫn này suốt nhiều triều đại qua vẫn luôn xảy ra, và lịch sự chưa từng ghi nhận một nguy cơ bùng phát chiến tranh nào.
Vào thời điểm ấy, cả những kẻ bi quan nhất cũng đâu thể ngờ rằng chút tranh chấp từ hai trường phái tu hành lại có thể gây sóng gió khắp vùng Tây Nam một Đế quốc khổng lồ, kéo theo đó là hơn mười năm chiến tranh thảm khốc gây ra cái chết cho hàng triệu người.
Giờ nhìn lại, Đường Thái Nguyên, kẻ đã sống qua tất cả những giai đoạn ấy, có thể đưa ra nhận định rằng, chuyện đã bắt đầu từ trước cả sự băng hà của Bắc Hoàng tiền nhiệm, Hà Minh Thiên.
Không đột ngột như cái chết của Vương Lập Đế sau này, việc Bắc Hoàng Hà Minh Thiên sức khoẻ suy yếu theo năm tháng đã không còn là chuyện bí mật với con dân Bắc Hà.
Thái tử Hà Chí Thương cũng là người kế nhiệm đã được chỉ định từ lâu.
Hà Chí Thương suốt nhiều năm đảm nhiệm danh vị Thái tử, cũng không phải gương mặt xa lạ với người dân.
Đằng sau hắn lại có Ngũ Đại Gia tộc nhất lòng ủng hộ, không ngừng truyền bá khí phách hiên ngang, lòng nhân nghĩa phổ độ bá tánh.
Trên dưới đồng lòng, nên việc Tiên Hoàng băng hà, điện hạ Hà Chí Thương kế thừa ngôi báu vốn đã là chuyện thuận theo lẽ Trời.
Thậm chí, trước cả khi chính thức đăng quang, Hà Chí Thương đã được Hoả Phụng chấp thuận đưa vào Đại Thư viện Thiên Mẫu.
Ấy là một ngày mùa thu năm Kỉ lịch .
Toàn dân được bố cáo rằng Hoàng Minh Thiên điện hạ đã băng hà.
Toàn cõi Bắc Hà bước vào một tháng để tang Tiên Hoàng.
Trên những con đường lớn ở khắp các vùng lãnh thổ, từng đoàn xe mang cờ tang được binh lính diễu qua.
Đoàn xe đi tới đâu, người dân hai bên đường quỳ rạp xuống khóc than tới đó.
Suốt bảy thập kỉ trị vì, ân đức của Tiên Hoàng phủ khắp lãnh thổ Bắc Hà là không thể đong đếm.
Chỉ trừ một nơi.
Cũng vào ngày mùa thu năm ấy, khi toàn bộ Tứ Đại Tiên Phái đang để tang Bắc Hoàng điện hạ, Vu tộc đã mở một cuộc đột kích lớn tấn công thẳng vào Cúc Sơn Phái.
Cuộc tấn công chớp nhoáng này đã khiến Cúc Sơn Phái chịu một thiệt hạ khổng lồ.
Hộ Sơn Đại Trận bị phá huỷ hoàn toàn tới tám phần mười, vị Đường chủ vong mạng, người đại thương, vạn đệ tử thương vong.
Tàn dư của Cúc Sơn Phái phải rời bỏ sơn môn, cửu tử nhất sinh mở đường máu chạy thoát, chia làm ngả chạy về Tiên phái còn lại để nương náu.
Cuộc xung đột vốn đã dai dẳng năm trời, chỉ trong ngày bùng phát thành chiến tranh toàn diện.
Cúc Sơn Phái có lịch sử hơn năm, được lập ra bởi Thanh Thiên Lão Tổ, nguyên học Đạo từ Mai Sơn Phái mà thành danh.
Cúc Sơn Phái từ khi thành lập, đã được Mai Sơn Phái dốc lòng hỗ trợ, hai bên đã phát lời huyết thệ bảo vệ lẫn nhau.
Sau khi Cúc Sơn Phái gặp phải thảm cảnh suy vong như vậy, toàn bộ sư sinh của Mai Sơn Phái đều cảm thấy danh vọng của sư môn bị sỉ nhục.
Chưởng môn Mai Sơn Phái, Mai Chân Nhân, năm ấy còn hừng hực tráng khí, chiến ý ngùn ngụt như chân hoả trong lô, khi nghe được tin tức đã thét lớn tiếng vang vọng phương trời, sau đó lập tức phát thệ dù Mai Sơn Phái có hi sinh tới môn đồ cuối cùng, cũng sẽ đồ diệt không sót tên Vu nhân nào.
Mai Sơn Phái là Tiên Phái hùng mạnh nhất xứ Bắc Hà, vốn không hề hữu danh vô thực.
Cộng thêm nỗi phẫn uất căm thù của toàn bộ môn phái, tiềm lực tích luỹ hàng ngàn năm trong một khoảnh khắc bộc lộ ra khiến trời đất phải rung chuyển.
Mai Chân Nhân chẳng chút phân vân, cho hiến tế một Hộ Sơn Pháp Bảo, hi sinh một phần Hộ Sơn Trận Pháp để đúc ra Thiên Sơn Đại Ảnh Kiếm.
Thanh kiếm này chỉ là ảo ảnh của một Thần Khí cổ xưa, chỉ có thể sử dụng lần, nhưng cũng đủ bộc phát ra uy lực huỷ thiên diệt địa.
Món vũ khí huỷ diệt ấy cần sự hợp lực của ít nhất hai mươi vị Đường chủ mới có thể triển khai, đã giúp cho Mai Sơn Phái trong vòng ngày, dùng khí thế thần tốc như sét đánh mà đồ sát Cửu Nguyệt Phái, môn phái Vu tộc có quy mô nhất nhì Bắc Hà.
Cửu Nguyệt Động, một hệ thống núi non hang động hùng vĩ trải rộng khắp vùng Tây Bắc Tứ Vân Sơn, trong đêm bị san bằng.
Cửu Nguyệt Phái vĩnh viễn biến mất khỏi dòng lịch sử, gà chó cũng không còn con.
vạn người sống quanh vùng Cửu Nguyệt Động, bất kể thường dân hay Vu nhân, chỉ còn lại xác thịt bầy hầy.
Vu Linh Đại Chiến, từ bước ngoặt ấy, tiến vào giai đoạn đỉnh điểm nhất, thảm khốc nhất.
Cũng vào thời điểm ấy, Hà Chí Thương, người đáng lí sẽ đăng quang ngôi vị Bắc Hoàng, đột ngột hoãn ngày kế vị, đột ngột biến mất.
Mùa đông năm ấy, thống lĩnh trong quân đội Tiên phái, Trương Đại Vệ, tiến cử người trẻ tuổi cho Đường Thái Nguyên.
“Tất cả những gì ta từng làm, đều vì môn phái này.
Ngươi vì lí nào bao năm qua vẫn không thể thấu hiểu?”
Trong đêm hè thanh vắng, từ khuôn viên Định Chế Đường nhìn xuống lưng chừng núi, Đường Thái Nguyên vì ánh mắt vẫn kiên định và ngay thẳng sau bao năm của Trương Đại Vệ mà thở dài.
Lỗi lầm trong quá khứ, những bí mật của một triều đại, vận mệnh của toàn cõi Bắc Hà, quả nghiệp chúng ta gieo năm trước, cũng chỉ còn tháng nữa sẽ cho ra kết cục.