Thiên Mệnh Khả Biến

chương 70: chỉ cần nỗ lực là sẽ đạt được tất cả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay công bố kết quả thi tốt nghiệp hai môn Toán và Văn. Môn thể dục đã được chấm ngay trên sân rồi.

Giám khảo sau khi chấm xong bài, sẽ gửi lại cho một bộ phận ráp lại phách và làm danh sách điểm. Ngay cả giám khảo cũng không biết học sinh mình được bao nhiêu điểm.

Nghe nói, môn Văn chỉ có điểm . Một bài văn hay chữ tốt, chắc chắn của Trần Phương Linh. Một bài văn còn lại, ai cũng háo hức chờ đợi xem là tài năng phương nào.

Linh tới rủ Văn đi từ sáng. Sân trường Tiểu học đông đúc, không chỉ có khối lớp tới xem điểm, mà còn cả các đàn anh Sơ trung, Cao trung, tới tuyển mộ đàn em, hoặc kêu gọi Câu lạc bộ.

Cao trung Kình Ngư hiện có người mạnh nhất, xưng là Tứ Đại Thiên Vương. Trong đó, Trần Thiên Anh là người đứng đầu, nhưng lại không gây dựng phe phái. người còn lại, đều xây dựng một thế lực, rải xuống cả cấp Sơ trung.

Ngoài ra, cũng có những thế lực người đông sức mạnh, có các băng đảng hậu thuẫn đằng sau. Những thế lực này, ngoài tác dụng mở thêm địa bàn hoạt động cho băng, còn để ngầm chiêu mộ những học sinh ưu tú gia nhập băng đảng chính. Những thế lực này, dù là Tứ Đại Thiên Vương cũng phải kiêng kị.

Hải Long, ở Hải Thành, là một băng đảng không lớn không nhỏ. Tại Kình Ngư, cũng có thành lập một thế lực không lớn không nhỏ. Vũ Hải Hùng, đang học lớp , là con trai của ông chủ băng Hải Long, ở Kình Ngư không đến mức xưng vương xưng tướng, nhưng cũng có kha khá máu mặt. Từ nhỏ, hắn bị bỏng nửa bên mặt, nhìn vô cùng bặm trợn, ai thấy cũng kinh hãi, lại xăm trổ đầy người, bất chấp nội quy.

Học sinh lớp , bước từ Tiểu học lên Sơ trung, cần được bổ túc những kiến thức cơ bản, nếu không rất có thể vì bỡ ngỡ mà gặp vạ.

Ví dụ như em nhỏ lớp đang chỉ trỏ Vũ Hải Hùng, nói nhỏ to gì đó, khiến hắn điên tiết. Vết bỏng này, là nỗi đau cả đời nó, người khác khiếp sợ vì nó, hắn rất hài lòng, nhưng người khác chỉ trỏ nó, hắn lại đau đớn. Vì vậy, hắn cho gọi đứa kia đến, đạp cho một trận.

- Anh không nên làm thế.

- Gì cơ?

Hải Hùng vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thằng nhãi còi cọc đứng trước mặt mình. Thằng nhãi này, hình như hơi quen quen.

- Hai bạn ấy có làm gì anh đâu mà anh lại đánh?

- Làm gì á? Chúng nó chỉ trỏ vào vết bỏng của tao, như thế là không tôn trọng tao. Tao đánh bọn nó, liên quan gì đến mày?!

- Anh bị bỏng, là sự thật, công nhận là nhìn rất ghê. Các bạn ấy thấy lạ, thì chỉ trỏ thôi, chuyện rất bình thường mà?

-...Moá!!

Hùng nhìn thằng nhóc trước mặt mình, máu dồn lên mặt đỏ tía. Hắn muốn đập cho thằng nhãi này một trận.

Bỗng có thằng đàn em kéo giật cánh tay hắn lại.

- Đại ca!! Thằng này... là Vương Thành Văn đó!

Vương Thành Văn!!!

Đằng này xôn xao, khiến rất nhiều học sinh tụ tập lại. Là Vương Thành Văn, thú cưng của Bà chúa, Nữ Ma Thần, Trần Đại tiểu thư Trần Phương Linh đấy. Bà chúa sắp lên Sơ trung, lại muốn thả chó ra cắn thị uy sao?

Linh đang bị mấy bạn nữ kéo ra nói chuyện, bỗng thấy xôn xao. Cô bé nghe loáng thoáng thấy tên Vương Thành Văn, lại có cả tên mình. Cô bé bất đắc dĩ chạy tới. Đám đông tách hẳn một lối vào.

Chỉ thấy thằng Văn đang ngây thơ đứng đó, thản nhiên, trước mặt nó là thằng Hùng to cao, mặt đỏ như con gà chọi.

Cảnh này, sao thấy quen quen. Hết nói nổi nữa rồi. Tên tuổi của mình càng ngày càng bị biến tướng, mà cô bé chả biết vì sao. Thậm chí vừa nói chuyện với đám bạn, chúng nó cũng nhìn cô bé e dè không dám nhìn thẳng. Cứ đà này, Trần Phương Linh sẽ trở thành ma nữ cô độc không ai dám chơi mất.

Uất ức, cô bé, trừng mắt, chống tay, giậm chân. Không lời có thể nói. Nhưng điệu bộ này, khiến đám người khiếp sợ. Bà chúa này, từng doạ đốt cả nhà Đỗ Vinh, khiến lão ta phải tới quỳ lạy. Tốt nhất là cứ đứng xa một tí, kẻo vạ lây.

Hải Hùng nhìn thấy cảnh này, cũng hốt hoảng lùi lại, lúng túng một lúc không biết nên làm gì, rồi cũng bỏ đi. Trước khi bỏ đi, hắn trừng mắt nhìn thằng Văn một cái.

- Chỉ là chó chạy theo chủ mà cũng dám láo. Mày nhớ mặt bố mày đấy.

- Mày vừa trêu nhầm người rồi!

Có giọng nói vang lên bên người Văn. Là thằng Cường. Thằng mập này đã xuất viện rồi, cũng tới đây hóng hớt.

- Thằng vừa rồi tên là Vũ Hải Hùng. Nó là đại ca của bang Hải Long trong trường, là cao thủ cả khối Sơ trung còn chưa nói, chủ yếu là thằng này siêu hèn. Nó sẵn sàng cúi đầu lạy lục người khác để trả thù cho nó. Thậm chí, mấy trò trả thù của thằng này rất hèn, toàn là ném đá giấu tay, bẩn thỉu không thể ngửi được. Thậm chí, không chỉ có trả thù bằng vũ lực đâu, mà hèn hơn rất nhiều...

- Hải Long, là băng của bố bạn phải không? - Linh hỏi - Sao bạn không theo phe nó?

Thằng Cường mập quay lại, giọng xu nịnh.

- Trần Đại tiểu thư, Phùng Huyết Cường đây xin nguyện làm trâu làm chó cho Đại tiểu thư, thậm chí là làm trâu làm chó cho thú cưng của Đại tiểu thư.

Rồi nó quay sang Văn.

- Đại ca. Chuyện ngày trước coi như xí xoá. Sau này dù vinh hiển hay lúc nghèo hèn, em nguyện cùng đại ca tiến bước!

Chả biết thằng Văn có hiểu gì không, chỉ thấy nó ngơ ngác gật đầu. Linh bực mình, thở dài một tiếng. Thằng Cường thì đắc ý, nó tin rằng mình vừa lựa chọn vô cùng chính xác, đi theo Bà chúa, sau này phong quang vô hạn.

Học sinh tụ tập lại trước sân khấu của trường. Phông nền của sân khấu chính là một bảng điện tử rất to, bây giờ bắt đầu hiện lên danh sách học sinh.

“Nguyễn Văn A Văn Toán ”

“Nguyễn Văn An Văn Toán Thể dục ”

“Phùng Huyết Cường Văn Thể dục ”

Thể dục điểm, đã có thể coi là rất tài năng. Phùng Huyết Cường có tham gia học Văn với Linh và Văn, nhưng nó bỏ thi, nên ăn con rất là bắt mắt.

Tốt nghiệp Tiểu học quả thực rất dễ, dù là giám khảo cũng không nỡ đánh quá nặng. Danh sách chạy tới bây giờ, không có bé nào bị trượt. Nhưng, mọi người đều biết, khoá năm nay, có một “hiện tượng” về sự ngu dốt, là Vương Thành Văn. Cùng với những sự kiện mấy hôm vừa qua, mọi người lại càng quan tâm tới Vương Thành Văn.

“Trần Phương Linh Văn Toán ”

Rất nhiều tiếng ồ lên kinh ngạc. Môn Văn điểm, đã là cao nhất từ nãy tới giờ, thậm chí hình như chưa ai được tới điểm Văn. Nhưng càng kinh ngạc hơn nữa, là Toán cũng được điểm rất cao. Trần Đại tiểu thư, hoá ra lại giỏi toàn diện như vậy. Cộng thêm đống âm mưu toan tính trong người, Bà chúa sau này hẳn tiền đồ vô lượng...

Lại xì xào khắp nơi.

Linh nghe thấy những tiếng xì xào này, lại thấy bực, chẳng còn quan tâm tới điểm số nữa.

Với lại, cô bé cũng quan tâm tới điểm của Văn.

Vần “V”, gần cuối danh sách. Danh sách tiếp tục chạy.

“Nguyễn Văn Vẻ Vang Văn Toán ”

Văn hít thật sâu, sắp tới điểm của nó rồi. Tim nó đập loạn. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.

“Vương Thành Văn Văn ”

Đừng nói là đám học sinh, đám giáo viên cũng hỗn loạn!

- Trường ta năm nay thật sự rất vinh hạnh, có tới em cùng đạt điểm, lại cùng là môn Văn, lại cùng... ừm... thân thiết với nhau. Hẳn mọi người đều biết tới học sinh này. Mời em Trần Phương Linh, và em... Vương Thành Văn, lên sân khấu cho các bạn học cùng chiêm ngưỡng.

Văn còn đang chưa hoàn hồn vì điểm số của mình, Linh đã vui vẻ chạy tới dắt tay nó lên sân khấu.

Thành quả của cô bé nha! Một tháng trời dạy tên đần này học, giờ đã được đền đáp!! Ông trời thật là có mắt!! Linh không còn thấy bực mình gì nữa, cái gì mà Bà chúa Hải Thành, cái gì mà thả chó cắn người, cô bé chả thèm chấp nữa. Quan trọng nhất, là mình vừa chứng minh được, mình là một cán bộ lớp mẫu mực, giúp đỡ bạn bè tiến bộ.

Lần này, chắc chắn phải lấy lại thanh danh của mình, cho tất cả mọi người biết, Trần Phương Linh rất là ngoan ngoãn, chín chắn, trách nhiệm, và dễ gần! Linh tự nhủ.

Hai đứa bước lên sân khấu, cô bé thì vui vẻ ríu rít, Văn thì ngơ ngác không kịp hoàn hồn, mồm vẫn đang há hốc, mắt trợn trừng, nhìn không khác gì thằng thiểu năng.

“Thằng thiểu năng này điểm Văn???”

Không chỉ đám học sinh, mà cả giáo viên cũng nghĩ như thế. Cô Vân chết lặng, thế giới quan, nhân sinh quan của cô sụp đổ. Thầy chủ khảo đứng trên lan can nhìn xuống, cười mỉm.

Lúc này, một suy nghĩ hơi quá đáng, nhưng lại vô cùng hợp lý, dần lan trong đám đông...

- Em Trần Phương Linh, cả Văn lẫn Toán em đều thủ khoa như vậy, em thấy sao? Có thể chia sẻ cho các bạn một ít kinh nghiệm học tập được không?

- Dạ! - Linh vô cùng lễ phép, vui vẻ trả lời - Các bạn chỉ cần chăm chỉ lắng nghe thầy cô giảng bài trên lớp và làm đầy đủ bài tập về nhà thôi ạ!

- Chỉ vậy thôi sao?

- Dạ. Chỉ vậy thôi. Nhưng hôm nay, điều em vui nhất, không phải là em được điểm cao, mà chính bạn Văn cũng được điểm cao. Chắc các bạn cũng biết, mấy tháng trước, thành tích học tập của bạn Văn rất kém, không ai hi vọng bạn ấy có thể lên được Sơ trung.

Nói tới đây, cô bé ưỡn ngực, cười hãnh diện.

- Là chính em đã kèm cặp bạn ấy một tháng nay. Là một cán bộ lớp, em không thể để mặc bạn bè sa sút như vậy được. Hơn nữa, một tháng này, bạn Văn vô cùng nỗ lực, cố gắng từng ngày, vô cùng đáng nể! Em nghĩ mọi người nên học tập tinh thần không đầu hàng của bạn ấy...

“Mua điểm!!”

“Mua điểm!!!”

Đây chính xác là thứ suy nghĩ vừa nhen nhóm trong đám đông, giờ trước lời phát biểu của Linh, không còn ai nghi ngờ điều gì. Một thằng ngu hiếm có trong lịch sử thành lập trường, lại trong tháng đạt tới thủ khoa? Đùa cũng đùa cho có cơ sở chứ?

Đây, rõ ràng là, Trần Đại tiểu thư lại ra đòn phủ đầu! Bản thân thủ khoa môn không nói, đến cả thú cưng dốt nát của mình cũng đạt thủ khoa! Việc này nghĩa là sao? Việc này nghĩa là, Bà chúa muốn nói rằng, cả nền Giáo dục Hải Thành, cũng đã nằm trong tay người?!

Quá kinh khủng.

Một đòn này, bễ nghễ từ trên cao giáng xuống, như cô bé xinh đẹp trên sân khấu cao cao kia, đang nhìn xuống đám học sinh dốt nát bên dưới, như nhìn một lũ vô học.

“Chúng mày học để làm gì á? Người ta chỉ cần một câu nói, có thể đem một thằng vô học trở thành thủ khoa. So ra, chúng mày mới là một lũ vô học!”

Suy nghĩ này, bùng cháy trong đầu đám đông, ám ảnh không dứt, nỗi đắng cay trào tới tận cổ họng. Thậm chí, có vài đứa mọt sách, luôn tự hào về học lực của mình, phụt máu suýt ngất.

Ông trời, còn có công bằng hay không?

Đại tiểu thư, Bà chúa, Nữ Ma Thần, cả Hải Thành đều biết người đáng sợ, người ngưng khinh bỉ chúng con đi có được không? Chúng con biết mình là cỏ rác, là đàn kiến, là đám loi ngoi ở tầng đáy, chúng con biết thân biết phận rồi, người tha cho bọn con được không?

Tiếng rì rầm lại nổi lên. Linh đang tươi cười hãnh diện, bỗng cảm thấy có gì không đúng. Hai hàng lông mày dần nhíu lại.

- Em Vương Thành Văn! Thật sự là một kì tích ngoạn mục! Em có điều gì muốn nói không?

- Ơ... - Vương Thành Văn giờ mới trở về quả đất. Nó ngơ ngáo gãi đầu gãi tai một hồi, rồi nói. - Mẹ em nói đúng, chỉ cần nỗ lực là sẽ đạt được tất cả.

“Nỗ lực cái búa!”

“Ăn cắp còn la làng, mua điểm còn dạy đời!”

“Nói phét đéo chớp mắt!”

“Vô liêm sỉ!”

“Mất dạy!”

“Khốn nạn!”

“Cút xuống đi!”

Tiếng la ó, dần dần nổi lên, trở thành một trận hò hét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio